Ch.02 → |
Giờ Mẹo, sắc trời tờ mờ sáng, có một con bồ câu đưa tin màu xám trắng xuyên qua sương sớm dày đặc, bay vào một tòa tiểu viện bằng đá bình thường không có gì lạ ở Dận Đô.
Đêm qua có một trận mưa xối xả, nền sân lát đá xanh ẩm ướt bóng loáng, không khí ẩm ướt tụ lại, có cảm giác se lạnh không gì có thể xua tan được.
Một nam nhân trẻ tuổi cao lớn cởi trần, cả người dính máu đen đang đứng bên giếng nước ở trong nội viện, một tay vừa mới nhấc thùng nước lạnh lấy từ giếng lên, ngửa mặt nhắm mắt, dội ào ào xuống từ trên đỉnh đầu.
Nước lạnh chảy qua thân thể phủ đầy vết sẹo cũ của hắn, lấy đi vết máu dính trên người, màu máu đỏ đen hòa theo dòng nước chảy tràn dưới chân, từ mặt đất dốc không bằng phẳng đến chân tường, biến mất trong đám cỏ dại rậm rạp ở phía góc tường.
Giọt nước thuận theo mái tóc đen dài của hắn nhỏ xuống, Tần Diệc mở mắt, lộ ra một đôi mắt màu sắc nhàn nhạt, hắn nhìn một lượt vết bẩn trên người, rồi lại múc thêm một thùng nước.
Dưới chân hắn là một thanh kiếm dài, trên thân kiếm máu tươi không ngưng, màu đỏ chưa khô hẳn, đổ xuống mấy thùng nước lạnh, thoáng lộ ra bề ngoài vốn tuyệt đẹp của thanh kiếm: thân kiếm màu đen bạc, mũi kiếm lộ ra sắc bén, sát ý lẫm liệt, không biết đã uống máu bao nhiêu người.
Nước giếng tưới lên, tốc độ nhanh như thác, tách sương mù dày đặc bên cạnh người Tần Diệc ra, nhưng rất nhanh, sương trắng lại dâng lên, như tầng tầng màn tơ trắng che ở trước mắt, cách tường mười bước đã nhìn không rõ lắm.
Tần Diệc rửa sạch sẽ, buông thùng, giọt nước nhỏ xuống từ trên tóc hắn, rơi vào trên mặt đất còn chưa chảy hết nước, nước đọng tựa như gương đồng, chiếu ra một khuôn mặt tuấn lãng lạnh lùng nghiêm nghị.
Tại phương diện nào đó mà nói, vẻ ngoài của hắn đẹp quá mức, với tư cách là một sát thủ, cái này không phải là chuyện may mắn gì.
Tiếng chim vỗ cánh truyền đến từ đỉnh đầu, sương mù tràn ngập, nhìn không thấy hướng nào.
m thanh vỗ cánh tới gần, Tần Diệc nhặt kiếm lên, nghe âm thanh phân biệt vị trí, đưa tay chụp về phía không trung, bồ câu đưa tin liền chạm vào bàn tay hắn.
Lông chim bồ câu đưa tin hỗn hợp xám trắng, trên phần đuôi có một vệt mực dài nhỏ màu đỏ, đây là bồ câu đưa tin phủ Thừa Tướng dưỡng riêng.
Tần Diệc gỡ ống trúc buộc trên đùi chim bồ câu xuống, lấy thư mật ra. Trên thư là một chuỗi ký hiệu không giống chữ viết, hắn duyệt qua rất nhanh, sau đó vào nhà để thiêu hủy.
Sau đó thay một thân trang phục màu đen, đạp trên ánh sáng xuyên thấu trong sương trắng mịt mù, đi đến Tướng phủ.
-
Tần Diệc cầm kiếm xuyên qua hành lang Lâm Viên của Tướng phủ, lúc đi ngang qua trong đình hồ bèn dừng bước.
Trong đình có một nam nhân áo đỏ đang ngồi.
Lúc này trời còn tối, sương trắng trên hồ kéo dài, màu đỏ sậm kia cũng không dễ dàng nhìn ra được, cũng không biết nhãn lực tốt như thế nào, mới có thể liếc mắt đã phát hiện ra hắn.
Nam nhân áo đỏ chính là người truyền tin cho Tần Diệc, thừa tướng đương triều: Diệp Đình Mục.
Diệp Đình Mục quyền cao chức trọng, làm việc đường hoàng, xa xỉ vô độ, có phần bị Nữ Đế kiêng kị.
Người người đều nói ông ta tâm cao khí ngạo, nhìn chằm chằm ngôi vị hoàng đế, không biết là muốn tạo phản hay sao mà nuôi đám sát thủ bọn hắn.
Nhưng Tần Diệc đi theo bên người Diệp Đình Mục nhiều năm, biết rõ quan hệ của ông ta với Nữ Đế không hề tầm thường, một hai lời không thể nói rõ được.
Tần Diệc thấy mới sáng sớm ông ta đã y phục thường quan sạch sẽ ngồi ở đây, phỏng đoán sợ là ông ta lại chờ nửa đêm ở trong cung, đến rạng đông lại vội vã trở về.
Nhưng hắn cũng không quan tâm đối với mấy chuyện này, đây cũng không phải là chuyện hắn nên hỏi đến. Hắn đứng ở ngoài đình, cúi đầu cung kính nói với người trong đình: "Nghĩa phụ."
Diệp Đình Mục gần bốn mươi tuổi, nhưng không thấy vẻ mệt mỏi già nua. Dáng người ông ta cao ngất, dung nhan tuấn mỹ, một đôi mắt dài hẹp phong tình, nhưng lại lạnh lùng nghiêm trang, gần như yêu nghiệt.
Không giống thừa tướng triều đình, mà càng giống như nam phi trong hậu cung Nữ Đế.
Diệp Đình Mục không vợ không thϊếp, dưới gối không có con cái, chỉ bằng vào tướng mạo mà nói, ông ta và Tần Diệc ngược lại hoàn toàn có một phần duyên phận cha con, bởi vì hai người đều có dung mạo xinh đẹp ngàn dặm mới may mắn tìm được.
Nghe thấy giọng nói của Tần Diệc, Diệp Đình Mục lạnh nhạt "Ừ" một tiếng, ông ta đưa lưng về phía Tần Diệc, Tần Diệc không nhìn thấy ánh mắt của ông ta.
Chỉ thấy một bàn tay trắng bệch sạch sẽ thò ra từ trong tay áo rộng, cầm một nắm thức ăn cho cá rắc vào trong hồ.
Cá chép nhiều màu trong hồ tranh nhau ăn, Diệp Đình Mục cúi xuống nhìn mặt hồ, đợi cá ăn sạch, mới chậm rãi mở miệng hỏi: "Chuyện làm được như thế nào rồi?"
Tần Diệc cúi đầu nói: "Bốn người đều đã chết."
Bốn mạng người, ở trong miệng hắn lại như bốn cọng rơm rác vô danh, giọng điệu không có chút ngập ngừng, khó trách là sát thủ Diệp Đình Mục coi trọng nhất.
Lúc Tần Diệc bốn tuổi được Diệp Đình Mục mang về Tướng phủ, ở cái tuổi đao cũng không nâng nổi, đã bắt đầu học giết người.
Những đứa trẻ được bồi dưỡng thành sát thủ như hắn nhiều vô số kể, trước đó, phần lớn đều là nô ɭệ lang thang đầu đường, chỉ có tàn sát lẫn nhau, chiến thắng trong đám người mới có thể sống sót.
Sát thủ quan trọng chất lượng hơn số lượng, có thể còn sống lớn lên đã là ngàn người chọn một, giết người đối với Tần Diệc mà nói so với ăn cơm còn bình thường hơn, cái gọi là lãnh huyết vô tình, giết người không chớp mắt chẳng qua chỉ như vậy.
Ánh bình minh lướt qua đỉnh núi nơi chân trời, xua tan sương mù trên mặt hồ, Tần Diệc đứng ở sau lưng Diệp Đình Mục, Diệp Đình Mục không mở miệng, hắn bèn yên tĩnh không làm gì.
Một lát sau, Diệp Đình Mục buông mồi ăn, chậm rãi nói: "Dưới trướng Nữ hoàng có một vị tiểu công chúa, tên là Cơ Ninh, chắc ngươi đã nghe nói qua."
Tần Diệc nói: "Đã từng nghe qua, Công Chúa Phù Quang, tiểu nữ nhi của Nữ Đế."
Tần Diệc không biết vì sao Diệp Đình Mục đột nhiên nói đến công chúa, nói chung, người Diệp Đình Mục đề cập với hắn, không lâu sau sẽ trở thành vong hồn dưới thân kiếm hắn.
Mà Diệp Đình Mục chưa bao giờ lệnh cho hắn g. ϊếŧ người hoàng thất.
Nhưng giết người đối với hắn mà nói, trừ trình độ khó dễ, mặt khác không có gì khác nhau.
"Phải, là Phù Quang." Diệp Đình Mục nói.
"Tiểu công chúa trước đây không lâu chuyển ra từ trong nội cung, dựng phủ công chúa ở Tây Nhai. Vài ngày trước xuôi nam du ngoạn, đang tính đường về, sáng nay sắp đến ngoài thành rồi, ta đã chọn lấy mấy người đến ngoài thành, ngươi cũng đi âm thầm che chở, đừng để xảy ra sai sót gì."
Diệp Đình Mục nói đến đây, tựa như sợ Tần Diệc nghe không hiểu, lại thêm một câu: "Mục tiêu của ngươi là bảo vệ công chúa cho tốt, còn lại, không cần quan tâm."
Tần Diệc nghe đến đó đã cảm thấy có gì đó không đúng, Diệp Đình Mục chưa từng đánh chiến mà không chuẩn bị gì, tạm thời muốn Tần Diệc ra khỏi thành, tất nhiên là đã có được tin tức gì, lại kiên quyết muốn hắn bảo hộ người nào đó như thế, đây vẫn là lần đầu tiên.
Sau đó hắn lại nghe Diệp Đình Mục nói, "Ta đã thay ngươi an bài chức thị vệ ở phủ công chúa, bắt đầu từ ngày hôm nay, nhiệm vụ của ngươi sẽ là bảo vệ công chúa."
Tần Diệc cau chặt lông mày.
Hắn đã quen làm sát thủ không thể lộ ra ngoài ánh sáng, từ nhỏ trong huấn luyện nghiêm khắc chưa bao giờ có hai chữ bảo hộ, hắn chỉ biết gϊếŧ người.
Tần Diệc cảm thấy kỳ quái, lại cảm thấy phiền toái, nhưng hắn cũng không trái lệnh Diệp Đình Mục, cũng không nói nhiều, trực tiếp đáp ứng.
"Vâng."
—--------------------------
Giờ Tý, Tần Diệc mới giết bốn người, hiện tại lại sắp mang theo một thân tắm cũng tắm không sạch mùi máu tươi ra khỏi thành đi về phía nam.
Chức vị Diệp Đình Mục an bài cho hắn không nhỏ, thị vệ theo bên mình Công Chúa Phù Quang, nói trắng ra là, chỉ cần công chúa xuất phủ, đi đâu đều phải bám theo.
Chuyến này tuy nói là mệnh lệnh, coi như là ngày đầu tiên hắn nhậm chức.
Tần Diệc không có thời gian cải trang trang điểm, một thân quần áo màu đen không phân biệt thiện ác xuyên qua sương mù mịt mờ, một đường xuôi nam, cách ngoài thành bốn mươi năm mươi dặm gặp được hai hàng xe.
Một nhóm từ phía nam trước mặt mà đến, xem khí phái xe ngựa kia cùng rất nhiều hộ vệ đi theo, cũng biết chính là phượng giá của công chúa.
Một nhóm từ con đường nhỏ phía đông đi ngang qua, giống như đội buôn bán, nhưng Tần Diệc híp mắt chăm chú nhìn, phát hiện bánh xe ngựa lún xuống đường cực mỏng, trong xe hiển nhiên không có hàng buôn bán.
Không đúng, Tần Diệc thầm nói. Mà hộ vệ công chúa cũng phát hiện điểm này, có vẻ không để ý thả chậm tốc độ.
Lúc này ngựa của Tần Diệc tiến lên, nhưng vẫn chậm một bước.
Đoàn xe kia ngang qua ngăn chính giữa đường, đột nhiên dừng bước không đi tiếp, người cầm đầu hét lớn một tiếng, mọi người tuân lệnh, lập tức rút đao chặt dây, cưỡi ngựa quay đầu, hơn hai mươi người, ngay ngắn xông về đoàn xe của công chúa.
Sát thủ áo đen của tướng phủ ẩn nấp ở đường nhỏ hai bên rừng rậm thấy vậy, liên tiếp thoát ra, tình cảnh nhất thời vô cùng hỗn loạn.
Tần Diệc cách hai đoàn xe còn có gần nửa dặm, hắn thúc vào bụng ngựa, tiến thẳng đến chỗ xe ngựa của công chúa.
Nhóm thị vệ đi theo bảo vệ phân biệt không ra là thích khách hay người đến giúp, Tần Diệc đang ở trước mặt đầu lĩnh hộ vệ chém đầu một thích khách xuống, lại móc lệnh bài tướng phủ ra thể hiện thân phận, lúc này mới có cơ hội tới gần xe ngựa của công chúa.
Nhưng hắn thủy chung cảm thấy có chỗ nào không đúng.
Chuyến này nhân số hộ vệ chừng trên trăm người, mà hai ba mươi thích khách không thể lại được gầm công chúa, Diệp Đình Mục muốn hắn đến đây, tất nhiên có nguyên nhân khác.
Tần Diệc không suy nghĩ cẩn thận, đã trông thấy một nam nhân bộ dáng gã sai vặt từ phía sau xe ngựa công chúa đi lên, tay trái người nọ giấu trong tay áo, lên xe ngựa, xốc màn xe công chúa lên.
Động tác hắn lớn mật, mà hộ vệ bên cạnh xe nhìn hắn một cái liền rời mắt, hiển nhiên biết người này.
Ánh mắt Tần Diệc lướt qua bắp đùi vạm vỡ của gã sai vặt cùng đồ vật hắn giấu giếm trong tay áo, sắc mặt biến đổi, trở mình xuống ngựa, bước nhanh về phía trước.
Gã sai vặt cúi người, cung kính nói với người trong xe ngựa: "Nơi đây nguy hiểm, mời công chúa theo thuộc hạ đến phía sau xe ngựa."
Một ma ma tuổi già trước tiên đi ra từ trong xe, bước chân bất ổn rơi xuống, gã sai vặt đỡ bà ta, lại đưa tay ra với người bên trong xe.
Một cánh tay mảnh khảnh trắng như tuyết vươn ra từ trong xe ngựa, lúc vừa sắp vịn vào bàn tay gã sai vặt kia, Tần Diệc nhảy lên xe ngựa, thân xe chấn động mạnh một cái, hàn quang lóe lên trong tầm mắt mọi người, trường kiếm keng một tiếng, gã sai vặt kia vô thức quay đầu, đến mặt Tần Diệc còn không thấy rõ, đã bị một kiếm cắt cổ.
Mũi kiếm sắc bén từ một đầu cái cổ vạch đến bên kia, chặt đứt mạch máu, máu tươi mãnh liệt phun ra, tung tóe cả người Tần Diệc.
Một thanh đao ngắn tẩm độc rơi ra từ trong tay hắn, thanh âm của gã sai vặt cũng không kịp phát ra, liền "Bụp" một tiếng ngã xuống phía sau.
Lưng đập lên khung xe, rồi lại ngã vào bùn nhão ẩm ướt mặt đất.
Tần Diệc một thân hắc y, trên mặt tung tóe máu cũng không lau, mặt lạnh thu kiếm vào vỏ, động tác nhanh đến cơ hồ không thấy rõ.
Phương pháp hắn gϊếŧ người luôn luôn thô bạo như vậy.
Ma ma tận mắt thấy cảnh gϊếŧ người sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, kinh hãi nhìn Tần Diệc đạp ở trên xe ngựa, dường như hắn và thích khách là đồng bọn.
Tần Diệc vì vậy lại đưa lệnh bài cho bà ta nhìn qua.
Nhưng chẳng biết tại sao, sắc mặt ma ma kia nhất thời càng thêm hoảng sợ.
Tần Diệc không để ý tới, hắn xuống xe ngựa, chợt nghe thấy trong xe truyền đến một tiếng tiếng động. Tần Diệc quay đầu, dùng vỏ kiếm vung màn xe lên nhìn qua, chỉ thấy trong xe ngựa có một tiểu cô nương mặt trong sáng như sen đang sợ hãi nhìn hắn.
Trong xe hơi tối, nhưng đôi mắt Tần Diệc so với mắt ưng còn mạnh mẽ hơn, hắn đứng ở ngoài xe, hơi cúi xuống đã nhìn rõ hình dáng của nàng.
Nàng co chân ngồi trong xe ngựa, váy phấn choàng lên người, có lẽ là lần đầu gặp tình cảnh như vậy, như một con thỏ bị dọa sợ, thực sự không ầm ĩ không kêu ca.
Hắn dựa vào cả người mặc váy dài khảm đầy kim tuyến và trên trâm cài tóc vòng để nhận ra người này chính là người hắn phải bảo vệ, Công Chúa Phù Quang - Cơ Ninh.
Trên đầu nàng là búi tóc xinh đẹp, sạch sẽ lại nhu thuận, trông đặc biệt xinh đẹp.
Tần Diệc quen biết bao người, nhìn hai mắt, mơ hồ cảm thấy ánh mắt của công chúa có phần giống nghĩa phụ hắn.
Ánh mắt Tần Diệc đảo qua vòng tay trên cổ tay rất nhỏ của Cơ Ninh, lại ngừng một cái chớp mắt trên eo thon của nàng, cảm thấy nàng đích xác sinh ra một bộ dáng cần người bảo hộ
Cơ Ninh không giống trưởng công chúa ở biên cương phía xa, nàng từ nhỏ được nuôi dưỡng ở thâm cung, kim thạch gấm vóc dưỡng thành tính tình mềm mại, hôm nay thật vất vả chuyến ra ngoài cung, bị tập kích không nói, Tần Diệc còn gϊếŧ người ở trước mặt nàng.
Nàng làm sao từng nhìn thấy loại tình cảnh này, tuy rằng không khóc không nháo, nhưng thân thể đã có chút run rẩy.
Hai khuyên tai nho nhỏ trên vành tai phấn ngọc cũng run theo nàng, như là bị cục diện này dọa tới mức tàn nhẫn, còn chưa khóc, nhưng nhìn qua có vẻ sắp khóc đến nơi.
Trong cặp mắt kia dường như cất vào nước Giang Nam, ướŧ áŧ thanh tịnh, Tần Diệc có thể rõ ràng nhìn thấy bộ dáng bản thân đầy máu trong mắt nàng.
Hắn không biết nghĩ như thế nào, nắm chặt kiếm, vô thức lui về bên cạnh một bước, ngăn cản thích khách vẫn còn run rẩy hộc máu trên mặt đất.
Sau đó hắn thấy tiểu công chúa bởi vì động tác đột nhiên của hắn run lên một cái, dường như hắn là hồng thủy mãnh thú gì đó.
Ma ma kia đã biết Tần Diệc là người phủ Thừa Tướng, bà run rẩy gọi công chúa, cố nén sợ hãi đi dìu người trong xe ngựa.
Nhưng chính bà cũng đứng không quá ổn, ở đâu còn dìu được ai khác.
Tần Diệc cũng không biết nên dìu hay không, cứ như vậy nhìn một lão ma ma dìu Cơ Ninh chậm rì mà đi ra từ trong xe ngựa.
Tần Diệc nhìn hai người đưa lưng về phía hắn đi về sau xe ngựa, đột nhiên gọi: "Công Chúa Phù Quang."
Thân hình Cơ Ninh run lên, xoay người lại, bối rối tránh ánh mắt, bộ dáng kia, so với thích khách mới gặp kia còn sợ hơn mấy phân.
Tần Diệc vươn tay: "Phiền công chúa cho thuộc hạ một tín vật, thuộc hạ trở về báo cáo kết quả công tác."
Đây là thói quen lúc Tần Diệc gϊếŧ người, nếu như đối phương là nhân vật trọng yếu, gϊếŧ người xong, sẽ phải lấy một tín vật trên người người này, trở về giao cho Diệp Đình Mục, coi như nhiệm vụ hoàn thành.
Cơ Ninh không trả lời, nàng tiện tay móc ra túi tiền từ trong tay áo đưa cho hắn, liền cùng ma ma đi về phía sau xe ngựa.
Ma ma kia hạ giọng, vừa đi vừa nói với Cơ Ninh: "Công chúa chớ sợ, sắp tới Dận Đô rồi, chắc không có chuyện gì đâu..."
Thanh âm kia theo cơn gió lọt vào trong tai Tần Diệc, hắn mặt không thay đổi lau đi vết máu trên mặt, cúi đầu nhìn cái túi tiền trong tay, hắn có thể ngửi thấy được mùi thơm nhàn nhạt tỏa ra từ trên túi.
Tần Diệc chỉ hiểu độc, không hiểu hương, trừ cảm thấy đặc biệt dễ ngửi ra thì cũng không có gì đặc biệt.
Chỉ tiếc, cầm trong tay hắn không đầy một lát, đã dính vào không ít mùi máu tươi.
Máu tươi trên tay rơi vào hình hoa tinh xảo thêu trên túi tiền, nhuộm ửng đỏ cánh hoa màu phấn trắng không biết tên là gì.
Hắn nhìn trong chốc lát, bọc lại, để túi tiền vào trong lòng ngực mình.
-
Đoàn xe Cơ Ninh trở lại Dận Đô, Tần Diệc liền dẹp đường trở về tướng phủ phục mệnh.
Hắn đưa túi tiền dính đầy máu đen giao cho Diệp Đình Mục lúc, Diệp Đình Mục sửng sốt một cái chớp mắt, trầm giọng hỏi: "Công chúa đã xảy ra chuyện?"
Tần Diệc không biết Diệp Đình Mục vì sao nghĩ như vậy, trả lời: "Không có."
Suy nghĩ của Diệp Đình Mục bỗng thấp thỏm lên xuống, hô hấp cũng rối loạn một cái chớp mắt, hắn hỏi: "Vậy ngươi đưa túi tiền này cho ta làm cái gì?"
Ông ta còn chưa dứt lời, Tần Diệc đã có thể hiểu ý của ông ta, thường ngày Tần Diệc đưa đồ vật của người nào đó cho ông ta, người kia hơn phân nửa đã toi mạng.
Lần đầu tiên Tần Diệc làm người giám hộ, nên không nghĩ được nhiều như vậy, chỉ cảm thấy cũng nên mang tín vật trở về, không muốn sinh ra hiểu lầm.
Tần Diệc im lặng một lát, lại nghe Diệp Đình Mục nói: "Trả lại đi."
Vì vậy hắn lại nhét túi tiền trở về trong vạt áo: "Vâng."
Ch. 02 → |