← Ch.03 | Ch.05 → |
Edit- Beta: Carrot
Kiều Nhuỵ Kỳ bị sặc nên khẽ ho một tiếng.
Cô cầm điện thoại, mở cửa phòng riêng, nhìn quanh hành lang.
Đúng lúc Tiêu Đạc mở cửa, bước ra từ phòng riêng bên cạnh.
Ánh mắt hai người chạm nhau.
"......" Có chút xấu hổ nhưng Kiều Nhuỵ Kỳ trấn tĩnh được.
Cô duyên dáng đứng thẳng dậy, mỉm cười với Tiêu Đạc: "Xin chào."
Tiêu Đạc dường như đang mỉm cười, nói: "Tôi tình cờ có hẹn ăn trưa với một người bạn nên đặt phòng riêng bên cạnh."
"Vậy à..." Kiều Nhuỵ Kỳ không biết nói gì hơn, rõ ràng Lương Khâm Việt là người nhờ vả, nhưng cô có cảm giác như mình mang ơn, "Vậy anh làm việc tiếp đi, tôi......"
"Chúng tôi ăn xong rồi." Tiêu Đạc cố ý mở rộng cửa thêm một chút, Kiều Nhuỵ Kỳ ngước mắt nhìn, xác nhận trong phòng chỉ còn một mình Tiêu Đạc.
Tiêu Đạc hỏi cô: "Em muốn ăn thêm một chút nữa không? Tôi có thể chờ em."
"Không cần, không cần. tôi cũng ăn được nhiều rồi." Thực tế, Kiều Nhuỵ Kỳ còn chưa ăn no, nhưng cô rất ngại nếu như để Tiêu Đạc nhìn cô ăn.
Cô nói no rồi, Tiêu Đac liền thay đổi chủ đề: "Buổi chiều em muốn đi đâu?"
Kiều Nhuỵ Kỳ không thích đi dạo, nhưng đúng là có nơi cô muốn đến: "Sắp tới tôi có buổi triển lãm ở công viên Tinh Quang, tôi muốn xem việc bố trí buổi triển lãm diễn ra đến đâu rồi."
Cô nhắc tới buổi triển lãm, Tiêu Đạc không tỏ ra bất ngờ, chỉ gật đầu nói: "Được, tôi đi với em."
Hôm nay anh mặc một bộ vest mới, màu sáng hơn so với bộ hôm qua, với đường cắt may gọn gàng, vừa vặn, thoạt nhìn đã biết là được may từ tay của một nhà thiết kế danh tiếng. Vì thay trang phục nên các phụ kiện đi kèm cũng được thay đổi, chỉ có đôi găng tay da màu đen là vẫn giống hôm qua.
Một người đàn ông như vậy, chỉ cần đứng tùy ý trong hành lang cũng đã khiến nhân viên phục vụ lén nhìn. Cuối cùng, Kiều Nhuỵ Kỳ không nhịn được nữa, hỏi ra điều tò mò trong lòng: "Anh không cần phải ở bên cạnh bạn gái à?"
Dường như Tiêu Đạc không nghĩ tới cô sẽ hỏi vấn đề này: "Tôi không có bạn gái."
Kiều Nhuỵ Kỳ chớp chớp hai mắt, Tiêu Đạc quay đầu lại đối diện với cô, nhướng mày: "Không tin à?"
"Không có, không có." Kiều Nhuỵ Kỳ chân thành cười hai tiếng, gạt chuyện đó qua một bên, "Tôi vào lấy túi xách sau đó có thể xuất phát được rồi."
"Ừ." Tiêu Đạc đáp một tiếng, đứng bên ngoài đợi cô. Kiều Nhuỵ Kỳ lấy đồ của mình xong, cùng anh sánh vai đi ra khỏi Thiên Hạ.
Hôm nay Tiêu Đạc vẫn lái chiếc SUV đó. Dừng trước một cái đèn đỏ, Kiều Nhụy Kỳ trò chuyện với anh: "Quan hệ của anh và Lương Khâm Việt có tốt không?"
Mỗi lần Lương Khâm Việt đều nhờ anh đi cùng cô anh đều đồng ý, mối quan hệ này rõ ràng rất thân thiết.
Tiêu Đạc đáp: "Cũng bình thường."
"Ồ..." Kiều Nhuỵ Kỳ đoán rằng cái "bình thường" trong miệng anh chính là ý tốt, "Các anh quen nhau như thế nào?"
Tối qua tại Đế Hào, Kiều Nhuỵ Kỳ đã gặp không ít bạn bè của Lương Khâm Việt, hầu hết đều phù hợp với những hình mẫu mà cô hiểu biết về con cái nhà giàu, nên việc họ chơi với Lương Khâm Việt cũng không có gì lạ.
Chỉ có Tiêu Đạc là khác biệt, tính cách của anh nhìn chung không giống người sẽ kết bạn với Lương Khâm Việt.
"Trước đây có giúp cậu ấy một chút việc nhỏ." Tiêu Đạc nói ngắn gọn, đúng lúc đèn đỏ chuyển sang màu xanh, anh lái xe đi.
Công viên Tinh Quang là biểu tượng mới của thành phố A trong những năm gần đây. Lần đầu Kiều Nhuỵ Kỳ đến chơi là khi công viên mới hoàn thiện sơ bộ, hôm nay trở lại, cô phát hiện nơi này đã hoàn thiện hơn rất nhiều so với lần trước.
Ngoài những cánh đồng hoa rộng lớn, các công trình kiến trúc độc đáo cũng là một trong những điểm thu hút của công viên Tinh Quang.
Kiều Nhụy Kỳ có buổi triển lãm cá nhân diễn ra ở một trong những tòa nhà đó.
Hôm nay không phải cuối tuần, số lượng người ở công viên Tinh Quang tương đối ít. Sau khi Tiêu Đạc đỗ xe xong, anh cùng Kiều Nhuỵ Kỳ đi về phía triển lãm.
Đây cũng là lần đầu tiên Kiều Nhuỵ Kỳ đến đây, trước đó cô đã đặc biệt yêu cầu người phụ trách gửi cho mình một vị trí, bây giờ hoàn toàn dựa vào chỉ dẫn từ ứng dụng dẫn đường.
"Chắc là chỗ đó rồi." Vì triển lãm còn đang được chuẩn bị, bên ngoài tạm thời không có treo poster, nhìn người đứng ở cửa triển lãm, Kiều Nhuỵ Kỳ nhìn có vẻ quen quen.
Người kia cũng nhận ra cô, nhanh chóng tiến lại gần: "Chị Rich, chào chị! Em là Tiểu Vương, chúng ta đã gặp nhau một lần ở triển lãm quốc tế."
Kiều Nhuỵ Kỳ còn nhớ sự việc này, hôm đó Tiểu Vương có nói rằng muốn có cơ hội hợp tác với cô: "Chào cô Vương!"
"Chị cứ gọi em là Tiểu Vương là được." Tiểu Vương cảm thấy không xứng với danh xưng "thầy", cô chỉ là một người tổ chức triển lãm, trong khi tác phẩm của Kiều Nhuỵ Kỳ vừa được bán với giá trên trời, hiện tại cô ấy còn là họa sĩ trẻ nổi bật nhất trong ngành.
Cô dẫn Kiều Nhuỵ Kỳ vào trong, ánh mắt vô tình rơi vào Tiêu Đạc. Anh chàng đẹp trai này cô đã chú ý từ sớm, khi đứng cạnh Kiều Nhuỵ Kỳ thật sự rất nổi bật. Trong lòng cô đầy sự tò mò nhưng lại không dám hỏi. Kiều Nhuỵ Kỳ như thể nhìn thấu tâm tư của cô, chủ động giới thiệu: "Đây là anh Tiêu, bạn của tôi."
"Ôi, anh Tiêu, chào anh." Tiểu Vương không nói ra, nhưng tổng thể mà nói, bạn của Rich, chắc là viết tắt của bạn trai rồi.
"Tôi còn có chút việc, hai người cứ tự do tham quan, cần gì thì cứ gọi tôi." Tiểu Vương không muốn làm người thừa, bèn tìm lý do rời đi trước.
Kiều Nhuỵ Kỳ cũng không để tâm, từ từ ngắm nhìn triển lãm vẫn đang trong quá trình chuẩn bị.
Cô đã xem qua ý tưởng bản thiết kế của triển lãm trước đó, bây giờ nhìn thực tế vẫn có cảm giác khác biệt. Do vẫn chưa hoàn tất trang trí, mặt đất chất đống đồ đạc, nhân viên vẫn đang bận rộn, chỉ có thể thấy được tình trạng sơ bộ.
Nhân viên đi qua gặp họ đều gọi một tiếng "Họa sĩ Rich", Tiêu Đạc và Kiều Nhuỵ Kỳ đi vào một hành lang hẹp, anh cũng gọi theo: "Họa sĩ Rich."
Giọng nói của anh có chút khác thường, mang theo ý cười.
Kiều Nhuỵ Kỳ cảm thấy hơi ngượng, rõ ràng cô đã quen với danh xưng này từ lâu: "Khụ, Rich là tên tiếng Anh của tôi, tôi ký tên trên tranh đều là Rich."
Cô chỉ vào một bức tranh treo trên tường, bức tranh này tạm thời được treo ở đây để thử nghiệm hiệu ứng, và đang được bảo vệ. Ánh mắt Tiêu Đạc hơi ngước lên, nhìn vào chữ ký ở góc dưới bên phải.
Quả thật là một chữ "RICH" rất đẹp.
"Nói ra có thể anh không tin, vì chữ ký của tôi là Rich, nên một số ông lớn đặc biệt thích mua tranh của tôi, vì họ cảm thấy nó mang lại may mắn."
Tiêu Đạc: "......"
Có chút bất ngờ, nhưng cũng hợp lý.
"Và thực sự có người mua tranh của tôi, sau đó công việc làm ăn của họ ngày càng phát đạt." Kiều Nhuỵ Kỳ đang nói, thì một nhân viên đang mang dụng cụ đi qua sau lưng cô.
Tiêu Đạc nắm lấy cổ tay Kiều Nhuỵ Kỳ, kéo cô về phía mình, dùng cơ thể che chở cho cô: "Cẩn thận."
Khoảng cách đột ngột rút lại khiến Kiều Nhuỵ Kỳ ngây người, mùi hương sạch sẽ và lạnh lẽo của sương sớm lại một lần nữa tràn vào mũi cô.
Còn chưa kịp cảm nhận thêm, Tiêu Đạc đã buông tay cô ra, tạo khoảng cách: "Em không sao chứ?"
Kiều Nhuỵ Kỳ cảm thấy tim mình đập nhanh hơn một chút, may mà trên mặt không lộ ra điều gì, cô vẫn có thể bình tĩnh mỉm cười với Tiêu Đạc: "Không sao, cảm ơn anh."
Tiêu Đạc gật đầu, không nói gì thêm. Hai người lại đi dạo thêm một lúc trong triển lãm rồi rời đi.
"Đã đến đây rồi, hay là chúng ta tiện thể đi xem cánh đồng hoa luôn nhé?" Kiều Nhuỵ Kỳ thấy còn sớm, liền muốn đi xem hoa.
Hầu hết nguồn cảm hứng cho tác phẩm của cô đều xuất phát từ thiên nhiên, bức tranh theo đó cũng tươi sáng rực rỡ, tràn đầy sức sống. Đi dạo trong cánh đồng hoa, có thể sẽ nảy sinh ra những ý tưởng mới.
Tiêu Đạc không có ý kiến gì, cùng cô đi về hướng cánh đồng hoa. Trên đường đi, họ đi qua một xe bán bánh bạch tuộc, anh dừng lại, hỏi Kiều Nhuỵ Kỳ bên cạnh: "Em có muốn ăn chút gì không?"
Vốn dĩ buổi trưa Kiều Nhuỵ Kỳ đã ăn không đủ no, giờ thấy bánh bạch tuộc, không thể nào nhúc nhích được: "Được, tôi đi mua đây."
"Để tôi đi." Tiêu Đạc không có ý định để Kiều Nhuỵ Kỳ trả tiền, liền đi thẳng tới quầy hàng. Kiều Nhuỵ Kỳ cũng theo sau, cô nhận ra chân dài quả thật có ưu thế, cô phải đi ba bước thì Tiêu Đạc chỉ cần hai bước đã đến nơi.
Trước quầy bánh, người xếp hàng không nhiều, Tiêu Đạc mua hai phần bánh bạch tuộc, mỗi người một phần cho Kiều Nhuỵ Kỳ và một phần cho anh.
Bánh bạch tuộc có hương vị thơm ngon ngoài sức tưởng tượng của Kiều Nhuỵ Kỳ, cô từng nghĩ rằng đồ ăn vặt ở những công viên kiểu này chỉ là để lừa tiền du khách.
Vào tháng Ba, công viên Tinh Quang tràn đầy không khí mùa xuân, Kiều Nhuỵ Kỳ đã chụp không ít ảnh trong cánh đồng hoa, và còn mua thêm vài bông hoa.
Cô còn đặc biệt chọn một chậu cây mọng nước, tặng Tiêu Đạc như một món quà cảm ơn.
"Tiếc rằng hôm nay không có nhiều thời gian, chợ hoa bên cạnh chắc hẳn có nhiều loại hoa hơn." Kiều Nhuỵ Kỳ có chút tiếc nuối, hai người chỉ đi qua một nửa cánh đồng hoa, mặt trời đã sắp lặn.
Tiêu Đạc cầm chậu cây mọng nước mà Kiều Nhuỵ Kỳ tặng, không có vẻ gì là chê bai: "Toi thấy cái này rất tốt."
Kiều Nhuỵ Kỳ quay đầu nhìn anh, khóe miệng nở một nụ cười nhẹ: "Vậy chúng ta đi ăn nhé, tối nay tôi mời."
Bữa tối nay là Kiều Nhuỵ Kỳ đã nói trước đây sẽ mời Tiêu Đạc, hôm nay cuối cùng cũng có thể thực hiện.
Nhưng Tiêu Đạc lại từ chối lời mời của cô: "Tối nay tôi có chút việc, hay là để hôm khác nhé?"
Kiều Nhuỵ Kỳ hơi ngạc nhiên, gật đầu nói: "Ôi, không sao, vậy chúng ta hẹn hôm khác nhé."
Tiêu Đạc đồng ý, rồi cùng cô đi lấy xe: "Em muốn đi ăn ở đâu, tôi sẽ chở em đi."
Kiều Nhuỵ Kỳ cũng lười đi một mình, bèn bảo Tiêu Đạc trực tiếp chở cô về khách sạn: "Khách sạn có nhà hàng, tôi ăn ở nhà hàng của khách sạn là được."
"Được." Tiêu Đạc ngồi vào xe, để chậu cây mọng nước ở chỗ an toàn, rồi mới khởi động xe.
Anh đưa Kiều Nhuỵ Kỳ về khách sạn, cũng không đi đâu khác, mà lái xe về chỗ ở của mình.
Trên đường đi, anh gọi một cuộc điện thoại: "Chuẩn bị sẵn sàng, cuộc họp chưa kết thúc vào buổi sáng, sẽ tiếp tục sau nửa tiếng nữa."
Người ở đầu dây bên kia có chút ngạc nhiên với quyết định của anh: "Anh không dùng bữa tối với cô Kiều sao?"
"Hẹn hôm khác."
Người bên kia không hỏi thêm gì nữa, chỉ làm theo những gì anh đã chỉ thị.
Nửa tiếng sau, Tiêu Đạc đúng giờ ngồi trước máy tính, tiếp tục cuộc họp sáng nay.
Trên bàn làm việc đặt chậu cây mọng nước mà Kiều Nhuỵ Kỳ tặng, anh tìm kiếm trên mạng về những điều cần chú ý khi chăm sóc cây mọng nước.
"Hứa Thế Hành không biết nghe được thông tin gì, hôm nay tự mình đến công ty nói muốn gặp anh, anh ta còn biết khu chung cư mà anh đang ở." Người trong màn hình nói đến đây, âm thanh đã rất nhỏ, có thể thấy rõ là đang lo lắng.
Lông mày Tiêu Đạc quả nhiên nhíu lại, người trong màn hình theo bản năng lùi ra xa khỏi ống kính, chuẩn bị sẵn sàng để đón nhận cơn giận của Tiêu Đạc.
Tuy nhiên, viễn cảnh mà họ dự đoán không xảy ra, lông mày Tiêu Đạc từ từ giãn ra, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào lá cây mọng nước trên bàn: "Thôi được, dù sao thì sớm muộn gì anh ta cũng sẽ tìm ra."
Ba người tham dự cuộc họp đều ngạc nhiên nhìn anh, tổng giám đốc Tiêu hôm nay lại dễ nói chuyện như vậy?
Liệu có phải chậu cây mọng nước đó khiến anh vui vẻ không?
... Bình thường, khi thương thảo những hợp đồng trị giá hàng trăm tỷ, họ cũng chưa thấy anh vui vẻ như vậy. Chậu cây mọng nước đó, có giá đến mười tệ không?
← Ch. 03 | Ch. 05 → |