← Ch.42 | Ch.44 → |
Vừa sáng ra, ta liền thấy Hoàng Thanh hưng phấn ôm một con mèo lớn có đôi mắt xanh biếc và bộ lông bóng mượt bước vào, vui vẻ nói với yêu quái: "Sư muội, muội thấy con này như thế nào? Trông nó to như vậy, nhưng mà ngoan lắm đấy! ".
Vừa dứt câu, con mèo mà hắn nói là rất ngoan liền xoạt một cái, nhảy từ trên người hắn xuống, xù lông hướng về phía ta mà kêu lên một tiếng "meo" thật dài đầy kích động, trong mắt ánh lên sự đố kỵ và tham lam.
Bất hạnh sa cơ đến mức phải chịu cảnh ngộ đồng loại với loài súc sinh này, bản tiên cô đương nhiên có thể nhìn ra được, nó đang thèm muốn cá khô của bản tiên cô.
Bản tiên cô còn chưa ăn nó, lập tức cảm thấy vô cùng phẫn nộ, cho nên ta cũng kêu lên một tiếng dài hơn, chói tai hơn. Con mèo này tuy là hết sức hiếu chiến nhưng hình như cũng rất sợ Đế quân, không dám mò qua, chỉ đứng nhìn chằm chằm. Lệ Ma mỉm cười ôm lấy con mèo lớn, nó còn đang giãy giụa, bị yêu quái vuốt một cái, cả người liền run lên cầm cập, không dám động đậy nữa.
"Ừm, con mèo này cũng không tối, lại là một con mèo đực, vừa may kết thành một đôi với Tiểu Hoa".
"Đúng đó! Đúng đó! ", Hoành Thanh vỗ tay phụ họa.
Chuyện... Chuyện này quả thật vô cùng nhục nhã. Bản tiên cô đương nhiên không thể vì tên Hoành Thanh ngu ngốc kia mà ghi thù hắn, nhưng vẫn rất bực mình. Ta híp mắt, hướng về phía hắn kêu lên một tiếng cực dài.
Hoành Thanh quay đầu lại mới phát hiện ra ba chúng ta cũng ở trong phòng, thấy không khí hòa thuận vui vẻ của chúng ta, hắn trợn mắt: "Các ngươi đang làm gì đấy? ", hắn phì cười: "Nhị sư đệ sao đột nhiên lại nổi hứng nuôi mèo vậy? Ấy ấy ấy, đệ trừng mắt với ta làm gì? ".
Đúng thế, Đế quân trừng mắt với Hoành Thanh.
Ta cảm thấy hết sức yên tâm, mình không hề nhìn nhầm người, thế là ta không ngừng dụi đầu vào Đế quân.
Hoành Thanh nhanh chóng bị người khác lôi kéo sự chú ý, bởi vì yêu quái đề nghị đi luyện kiếm, hắn đương nhiên là ra sức hùa theo.
"Sư huynh, cùng đi luyện kiếm nhé? ", yêu quái nháy mắt hỏi Đế quân.
Ta chẳng muốn đi chút nào nhưng Đế quân lại gật đầu. Nhi tử dang hai tay ôm lấy ta, ta liếm lấy bàn tay nhỏ bé của nó.
Nguyên thần của Cơ Canh đã trở về, hắn lại ẩn vào trong pháp thân mà ngủ say. Lúc trước ta từng hỏi làm thế nào mới có thể gọi Cơ Canh thức dậy lần nữa, Đế quân và Hoành Thanh lại lắc đầu, hình như cũng không rõ lắm. Cơ Canh đã không thể ở tại Hội Âm sơn nữa, mấy người thê thiếp của nó cũng phải được xử lý ổn thỏa. Trước tiên Đế quân dùng lá bùa biến thành Cơ Canh, sau đó khiêng hết vàng bạc châu báu trong kho chứa ra, phân phát cho các thê thiếp của Cơ Canh để ai về nhà nấy, mấy người đó còn khóc lóc ầm ĩ cả lên
Cho nên lúc chúng ta tới hậu viện, hậu viện bình thường oanh yến ríu rít vui đùa bây giờ lại trở nên yên tĩnh vô cùng. Tư Đàn thường thấy ta là chướng mắt vừa nhìn thấy yêu quái cầm kiếm một cách tự nhiên liền nhấc kiếm bước lên khiêu chiến. Hoành Thanh đang định chạy lại bám riết lấy yêu quái thì bị Đế quân gọi dừng bước.
"Đại sư huynh, huynh có cảm thấy Tam sư muội có chút kỳ lạ không? "
Hoành Thanh ngẩn người: "Ý gì đây? ".
"Ta nghi ngờ người này không phải Tam sư muội".
Hoành Thanh lập tức cười phá lên: "Làm sao có thể như vậy được? Ta đảm bảo mình không bao giờ nhận nhầm mùi nguyên thần của Tam sư muội. Hai ngày nay tuy mùi có hơi nhơ bẩn, nhưng rất có khả năng vì vừa mới ở âm phủ về". Nhìn hắn cười mà bản tiên cô muốn đánh hắn một trận quá."Nhị ssư đệ đừng có vì sư muội đối xử với ta tốt hơn liền ghen tị mà suy nghĩ lung tung".
Đế quân lườn hắn một cái, ôm lấy ta từ trong lòng nhi tử, sau đó dắt tay Hàn Nhi bỏ đi trước.
Ta thoải mái "meo" lên một tiếng, chân cào cào trong ngực Đế quân một chút rồi nhắm mắt ngủ tiếp.
Bản tiên cô bây giờ tuy là một con mèo, nhưng vẫn có tôn nghiêm của mình, đương nhiên không thể tiểu tiện trước mặt Đế quân hay nhi tử rồi. Thế nhưng, mèo cũng có ba việc cấp bách [1], những nhu cầu bên trong vẫn cần phải giải quyết. Ta rất có cốt cách mà chạy đến mao xí, vừa mới ngồi xổm xuống, phía trên lỗ thông gió liền có bóng đen xuất hiện. Con mèo Hoành Thanh mang tới đang thập thò, rình mò bản tiên cô.
[1] Câu gốc là "Nhân hữu tam cấp", nghĩa là người có ba việc cấp bách. Có nhiều cách lý giải, nhưng ba việc cấp bách thường là: Ăn uống, đi vệ sinh và ngủ nghỉ.
Bản tiên cô giận tím mặt, hướng về phí con súc sinh đó mà gầm gừ, nó cũng gầm gừ lại, chẳng những không chạy đi mà còn nhảy vào. Bản tiên cô lập tức nhe nanh dựng lông, đồ súc sinh kia cũng nhe nanh dựng lông. Hai con mèo thủ thế xoay hai vòng, đứng song song hầm hè nhau, bản tiên cô dần cảm thấy không chống đỡ nổi nữa, thế là vừa ra oai, vừa lùi về sau, co giò bỏ chạy.
Tối nay bản tiên cô phải khóc ròng khí phát hiện ra, còn mèo kia không chỉ thèm muốn cá khô của ta mà còn đang đúng vào thời kỳ động dục.
Nó làm ổ trên tán cây bên ngoài cửa sổ, hướng vào bản tiên cô ở bên trong phòng và kêu mãi không thôi.
Tôn nghiêm của bản tiên cô mất sạch sành sanh rồi.
Con yêu quái Lệ Ma cười sằng sặc khoái chí. Hoành Thanh và Tư Đàn sau khi ăn cơm tối xong vẫn bám dính trong phòng không chịu đi. Tư Đàn bực mình, nói với Nhị sư huynh: "Ồn quá! Sư huynh mau thả con mèo này ra ngoài kia để cho chúng nó vui vẻ với nhau đi". Vừa nói xong hình như liền cảm thấy ánh mắt Nhị sư huynh cực kỳ đáng sợ, thế là ả nghẹn hỏng không dám nói nữa. Bản tiên cô uất ức kêu lên một tiếng, tứ chi ôm chặt lấy canh tay Đế quân không chịu buông.
Đế quân búng tay một cái, một điểm sáng liền bay ra ngoài cửa sổ. Hoành Thanh nhanh mắt lẹ tay cũng bắn ra một kết giới bảo vệ, mỉm cười nói: "Nhị sư đệ, đây là con mèo ta tặng cho Tam sư muội, đệ không được làm nó bị thương". Đế quân trầm mặt không nói gì, lúc sau bên ngoài vang lên tiếng kêu thảm thiết của con mèo đực xui xẻo, sau đó liền không còn tiếng động gì nữa.
Khuôn mặt Hoành Thanh biến sắc, tức tối nói: "Nhị sư đệ, không cần phải nghiêm túc như vậy chứ? Chỉ vì một con mèo mà phải tranh giành được hơn như vậy sao? ", vừa nói vừa xoa xoa tay, hình như việc ra pháp lực đã bị tổn thương.
Trong phòng chợt yên ắng lạ thường, yêu quái tỏ vẻ như chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, Tư Đàn thì cực kỳ kinh ngạc, nhìn Đại sư huynh rồi lại ngó Nhị sư huynh, vẻ mặt nhăn nhó. Đế quân với nhi tử ta mỗi người cầm một quyển sách lên đọc, coi ở đây như chốn không người.
Ta nghe thấy bên ngoài không còn tiếng ồn nữa, cũng yên tâm hơn nên lim dim mắt đi ngủ.
Lúc lâu sau, Hoành Thanh nói: "Tuy đã tìm thấy Cơ Canh kiếm, nhưng xem dáng vẻ của nó bây giờ thật chẳng khác gì một thanh kiếm bình thường, chuyện ở nơi này xong cả rồi, chắc cũng đã đến lúc hồi sơn hỏi Lão Tổ cách khai mở sức mạnh của Cơ Canh".
Đế quân đặt sách xuống, gật đầu. Yêu quái vẫn tiếp tục tỏ vẻ không quan tâm, Tư Đàn lại dỏng tai lên nghe. Hoành Thanh nói: "Trước lúc đó, sư muội phải chăng nên hạ quyết tâm giao thanh kiếm này cho một trong hai chúng ta rồi chứ? ".
Đế quân nhíu mày, yên lặng không nói. Yêu quái Lệ Ma nhìn Đế quân rồi lại quay qua nhì Hoành Thanh, nâng lấy Cơ Canh kiếm, trên mặt thoáng qua thần sắc kỳ dị.
"Chỉ với thanh kiếm rách nát này mà muốn đối phó với Lệ Ma sao? "
Đế quân cầm sách lên, tiếp tục xem. Hoành Thanh vội vàng nói với yêu quái: "Sư muội chớ coi thường nó. Thanh kiếm này chính là thượng cổ thần khí, theo truyền thuyết trong thanh kiếm này có phong ấn Cửu đầu xà thần[2] từ thời thượng cổ, có khả năng hủy thiên diệt địa, nó chính là thân thú bảo vệ cho nữ thần sáng tạo ra thế gian - Nữ Oa nương nương. Về sau, khi Nữ Oa nương nương chết, Cửu đầu xà thần cũng tự phong ấn mình vào trong một thanh kiếm, đó chính là thanh Cơ Canh kiếm này".
[2] Cửu đầu xà thân: Thần rắn chín đầu.
Lệ Ma "ồ" một tiếng rõ dài, nhưng vẫn tỏ ra chẳng xem thanh kiếm ra gì.
Đừng nói là Lệ Ma xem thường, đến bản tiên cô còn cảm thấy không khả quan nữa là.
Sau đó, Lệ Ma nói: "Hại vị sư huynh đều rất ưu tú, thật sự rất khó quyết định. Tuy nhiên, sau hai ngày suy nghĩ đắn đó, ta quyết định, giao thanh kiếm này cho Đại sư huynh".
Mặt Hoành Thanh nghệch ra, dường như không thể tin nổi, sau đó lập tức mừng rỡ nhận lấy Cơ Canh hướng về phía Nhị sư đệ hắn mà lộ ra vẻ mặt đắc thắng.
Hắn vui mừng như thể trời quang trăng sáng, tình nồng ý đậm nhìn "Tam sư muội" của hắn.
Bản tiên cô nghẹn lời hồi lâu, nhưng sau đó nhìn thấy trên mặt Đế quân vẫn thản nhiên, không định nói điều gì cả, thế là ta cũng "meo" lên một tiếng, rồi nhắm mắt ngủ tiếp.
Hôm sau, vừa sáng ra yêu quái đã thức dậy ra ngoài. Bản tiên cô nhảy lên bệ cửa sổ lén nhìn, thấy tên Hoành Thanh ăn vận đẹp đẽ, nắm tay yêu quái, vừa đi vừa nói cười vui vẻ. Tư Đàn vẻ mặt ai oán, tức tối đi phía sau.
Ta nhảy lên đùi Đế quân, kêu meo meo vài tiếng, Đế quân cúi đầu nói với ta: "Yêu quái này tuy lợi hại, nhưng chắc không thể làm hại Hoành Thanh đế quân được đâu, muội yên tâm đi. Cứ để quan sát thêm vài ngày nữa, xem thử tên yêu quái này có lai lịch như thế nào".
Ta muốn nói với Đế quân đây chính là Lệ Ma vẫn chưa hoàn toàn thức tỉnh, nhưng ta nhảy lên sách, cào một hồi lâu vẫn không tìm được chữ "lệ", đành bó tay bỏ cuộc.
Nửa ngày sau, ta sống vô cùng thoải mái.
Ăn cá khô chán rồi, hôm nay bản tiên cô đổi món khác. Sau khi ăn xong, Đế quân cùng nhi tử luyện kiếm. Hễ khi nào có Đế quân, nhóc trọc đầu vẫn như thường lệ bị sai đứng canh ở trước cửa hoặc xung quanh đó, lúc này nó đang đứng ôm gốc cây lén nhìn nhi tử ta mà chảy nước miếng, còn ta thì lại nằm ườn trên tấm nệm, lười biếng phơi nắng.
Đang ngủ ngon thì ta bị một tiếng khóc nghẹn ngào đánh thức.
Ta mở mắt nhìn Tư Đàn không biết đã chạy đến đây từ lúc nào, đang kéo lấy cánh tay Nhị sư huynh không chịu buông.
"Đại sư huynh lại nhận lời nữ nhân vô sỉ ấy cùng tu luyện thuật song tu kia kìa! ", ả khóc lóc kinh thiên động đị: "Nếu cứ như vậy thì Hàn Nhi phải nhận người khác làm phụ thân luôn đó! Sư huynh, huynh thật sự không thèm quan tâm sao?! ".
← Ch. 42 | Ch. 44 → |