Không phải hoa chẳng phải sương
← Ch.25 | Ch.27 → |
Có đôi khi, ta cũng rất băn khoăn, Giang Thần mặt nào cũng ưu tú, tại sao lòng ta vẫn không muốn tiến tới với hắn? Có lẽ bởi vì lòng ta luôn thiếu thốn cảm giác an toàn tin cậy. Mỗi dịp Trung thu, tết Nguyên Đán... nhà nhà đoàn tụ, các sư thúc sư huynh ở Tiêu Dao môn có nhà có cửa đều phấn khởi về nhà, ta không có nhà để về, sư phụ thường dẫn ta đến nhà ông cậu.
Có điều, Sơn Âm biệt viện dù tốt cũng không phải nhà của ta, sư phụ dù tốt cũng không phải cha của ta. Rốt cuộc ta luôn khát khao một gia đình riêng, có nghèo cũng được, chỉ cần có thể che gió che mưa, ấm áp yên ổn. Mà người bên ta cả đời, che chở cho ta, nhất định phải khiến ta cảm thấy an tâm. Vạn trượng hồng trần, nhược thủy tam thiên, lòng hắn chỉ lo nghĩ cho ta.
Ôm suy nghĩ đấy, người đầu tiên ta để ý là Vân Châu. Hắn giống sư phụ, không hiểu sao luôn khiến người khác có cảm giác tin cậy. Nhưng hắn lại là ca ca của ta, là người ta không muốn trở thành họ hàng ruột thịt nhất trên đời.
Gặp cảnh ý trời trêu ngươi như thế, ngoài thổn thức ta không còn cách nào khác. Sư phụ thường nói, chuyện trên đời, mười phần thì có tám chín phần không như ý, vậy một hai phần còn lại đang ở đâu?
Những ngón tay ấm áp của Giang Thần dịu dàng lau nước mắt của ta, cảm động khiến lòng ta nảy sinh cảm giác áy náy, vì vậy đi tới bên cửa sổ ngẩng đầu nhìn trời, thấp giọng nói: "Tối nay sao không thấy trăng?"
Câu đấy đại khái là có tác dụng như câu "Hôm nay nắng chói quá", ngửa đầu nhìn trời đêm, nước mắt sẽ chảy ngược vào trong lòng.
Giang Thần nói nhỏ: "Lúc này trăng lẩn sau mây, chúng ta không ngại lấy rượu mời trăng."
Hắn cầm lấy chén rượu bầu rượu, cầm tay ta ra sân. Trước xích đu có bàn đá ghế đá, gió đêm xì xào thổi qua tán lá.
Ta ngồi trên ghế đá, nhìn Giang Thần uống hết chén này đến chén khác. Hắn dung mạo thanh tao lịch sự, uống rượu như uống trà, một hơi cạn sạch không nhíu mày lấy một chút, ta không biết thì ra tửu lượng của hắn tốt như thế.
Sư phụ ngày thường luôn có vẻ tiên tửu, thật ra chỉ mười chén là say. Giang Thần lại thâm tàng bất lộ tửu lượng khiến người ta phải thán phục! Thật ra, hôm nay tâm trạng ta không tốt, hắn làm sao vui vẻ? Lòng ta nước dâng sóng cả, lòng hắn chắc cũng đang bão táp quét qua, ta mượn rượu tiêu sầu có vẻ giả, hắn mượn rượu tiêu sầu còn chân thật hơn.
Hết giọt rượu cuối cùng trong bầu, Giang Thần cười với ta: "Tiểu Mạt muội say chưa? Nếu muội chưa say thì ta say rồi."
Nhưng đôi mắt hắn sáng còn hơn sao trên trời, có chút vẻ gì là say sao?
Ta nhẹ nhàng hỏi: "Huynh say thật rồi sao? Mỗi lần sư phụ say luôn buồn ngủ, huynh... có muốn đi ngủ không?"
"Tiểu Mạt, chẳng lẽ muội không biết, mỗi người say một cách khác nhau. Sư phụ thích ngủ, Thất sư thúc thích gõ chậu hát vang, Hà Tiểu Nhạc thích lôi tiền riêng ra ngồi trên giường đếm."
"Vậy... còn huynh?"
Hắn cười ha ha rồi nói: "Ta sao, thích cùng bạn rượu nói chuyện cả đêm, sau đó ngủ chung."
Lúc này hình như ta là bạn rượu của hắn, vừa nghe hai chữ "ngủ chung", ta lập tức chột dạ, cuống quít đứng dậy nói: "Muội... muội đi ngủ trước."
"Đừng đi." Hắn vươn tay giữ cổ tay ta.
Ta còn chưa kịp suy nghĩ có nên dùng cầm nã thù phản kháng hay không, hắn đã ôm ta phi thân lên xích đu. Ta không kiềm chế được sợ hãi thốt ra tiếng, nắm chặt y phục của hắn.
Hắn dùng lực làm xích đu lăng lên. Trăng non mới hé, ung dung bồng bềnh giữa những áng mây, lúc sáng lúc tối như nhân sinh khi tròn khi khuyết, nửa vui nửa buồn.
"Muội nhìn trăng lên, càng lên cao càng gần."
Bàn đu dây càng lăng cao ta càng căng thẳng. Hắn đúng là khác người, đây là lần đầu tiên ta thấy người uống rượu xong thích ngồi xích đu, ta nắm chặt hắn, sợ hắn đứng không vững bị ngã. Hắn trở tay ôm chặt eo ta, lực đạo vững chắc, không giống đang say.
Gió thổi ù ù, hắn thì thầm bên tai ta: "Người ta đều thích thứ không có được, tựa như Hằng Nga trên cung trăng, tìm linh dược để trường sinh, liệu có hay biết, trường sinh tịch mịch, là thứ hành hạ không có kết thúc."
"Khi còn bé ta nghe nói sông Ô Tô Lý có một loại cá, mùi vị rất ngon, luôn tâm tâm niệm niệm muốn được nếm thử. Mẫu thân chiều ta, phái người ngàn dặm xa xôi dùng băng bảo quản vận chuyển về Quy Vân Sơn Trang, lại đặc biệt thỉnh đệ tử một đầu bếp trong cung đến chế biến. Mùi vị rất ngon, không ngờ, ta ăn xong lại bị tiêu chảy, thì ra do giống cá kia nhiều dầu, không thể ăn nhiều."
"Có nhiều thứ... chỉ có thể đứng nhìn từ xa chứ không thể chạm đến, đến khi đến gần, mới nhận ra lòng mình không muốn."
Xích đu lăng lên hạ xuống, hắn ôm eo ta thủ thỉ. Hôm nay ta chịu nhiều lần kích thích, hình như thông minh nhạy cảm hơn một chút, đại để nghe hiểu ý tứ trong câu nói của hắn. Tình cảm ta dành cho Vân Châu, đại khái chính là như thế.
Xích đu từ từ dừng lại, hắn thì thầm với ta: "Chỉ nguyện người trường cửu, ngàn dặm dưới trăng thâu." (Thủy Điệu Ca Đầu - Tô Đông Pha)
Ngay sau đó, một nụ hôn ấm áp đặt lên vành tai ta, khẽ như chuồn chuồn lướt nước.
Hắn nhẹ nhàng phi thân xuống, quay đầu cười với ta: "Ta đi ngủ trước."
"Được." Ta âm thầm thở phào nhẹ nhõm, chỉ mong hắn ngủ say càng nhanh càng tốt, để ta còn ra tay.
Hắn đi về phía phòng ngủ, bước chân có vẻ phù phiếm, xem ra đúng là hắn hơi say.
Ta ngồi trong phòng nửa canh giờ, nghĩ là Giang Thần lúc này chắc đã ngủ say, liền khẽ khàng đẩy cửa phòng hắn.
Trong phòng chỉ thắp một ngọn đèn nhỏ, đặt sát bàn, như mặt trăng chiếu xuống, thắp sáng thứ ánh sáng huyền ảo.
Ta nhẹ nhàng đi tới, màn cuốn một nửa, xanh biếc như sóng, Giang Thần nằm trên giường, đầu hè quần áo mỏng manh, cổ áo mở ra phơi bày cảnh xuân.
Ta tập trung lắng nghe tiếng thở của hắn, bình ổn chậm rãi, đúng là đang ngủ say.
Ta chậm rãi vươn tay, nhẹ nhàng vén cổ áo hắn. Nửa đêm canh ba, lặng lẽ không người, ta như thế này hình như giống hái hoa tặc? Dù hắn đã ngủ say, ta vẫn không tránh khỏi khẩn trương ngượng ngùng, ngón tay khẽ run rẩy.
Đột nhiên ta thấy eo mình bị giữ chặt, bị hai cánh tay ôm cứng, sau đó bị xoay một vòng, thành nằm dưới thân Giang Thần.
Hắn là không ngủ hay bị ta đánh thức? Ta chẳng còn tâm trạng nào suy nghĩ, vội vàng đẩy hắn, ngón tay chạm đến ngực hắn, tim đập loạn nhịp bụng dạ rối bời, mặt bắt đầu nóng lên.
"Muội cởi áo ta làm gì?" Chắc do đêm khuya trời tối, hắn uống rượu, giọng nói có phần khác lúc bình thường, khàn khàn mà ẩn chứa sự nguy hiểm, làm cho người nghe lòng dạ rối bời.
"Muội... muội sợ huynh uống rượu nóng lên, định cởi áo ngoài hộ huynh."
Hắn khàn giọng: "Đúng là nóng, ta tự cởi." Hắn ngồi dậy, cỏ vẻ như định cởi áo ngoài.
Ta vội vàng giữ chặt tay hắn, khẩn cấp hoảng sợ nói: "Chờ đã, để muội đi rồi huynh hãy cởi."
Hắn cười rồi nói: "Chậm rồi."
Ta căng thẳng vã mồ hôi, nắm chặt tay hắn: "Sư phụ nói, không thể làm chuyện trái lễ nghĩa."
Hắn cười hì hì: "Vậy... muội trước thì cởi áo ta, giờ lại nắm tay ta, liệu có tính là làm chuyện trái lễ nghĩa?"
Ta ... ta thật sự không cố ý làm chuyện trái lễ nghĩa với hắn, lúc này ta giữ chặt tay hắn, chủ yếu là sợ buông tay hắn sẽ đi tuột dây buộc vạt áo, tuột ra rồi chắc chắc phơi bày cảnh xuân, vừa vặn đập hết vào mắt ta... Vừa nghĩ đến cảnh tượng hương diễm kia, ta ngượng ngùng không dám nghĩ tiếp, vì vậy, ta càng xiết chặt bàn tay đang giữ tay hắn, trái lễ nghĩa thì trái lễ nghĩa, nghĩ cho cùng, thế vẫn tốt hơn là để hắn trái lễ nghĩa với ta.
Hắn cúi người xuống, thì thầm: "Lần trước, ta và muội cùng giường, có lòng tốt làm Liễu Hạ Huệ cả đêm, kết quả, muội hoài nghi ta đồng tính. Tối nay, muội nói xem, ta có nên rửa sạch tiếng oan hay không?" Hắn có rượu vào nên mặt ửng đỏ, đặc biệt tuấn tú, nở nụ cười quả là "Xuân sắc khắp vườn không cách giữ, Vượt tường hồng hạnh cố vươn mình". (Thăm vườn không gặp - Diệp Thiệu Ông).
Ta bối rối nói: "Không, không nên."
Hắn dừng một chút, cười nhạt: "Uhm, có lẽ ... nên."
"Không, đừng." Ta biết rõ hắn đang trêu ta, nhưng vẫn không kiềm chế được vừa thẹn vừa nóng ruột.
"Tiểu Mạt, đến lúc nào muội mới có thể thẳng thắn với ta? Haizzz, muội nói dối nghe chẳng xuôi tai chút nào, với tính tình của muội, ta có chết vì nóng muội cũng chẳng hảo tâm đến cởi áo cho ta."
Ta không dám nhìn hắn, mặt càng lúc càng đỏ.
"Muội muốn lấy lại khóa vàng đúng không? Muội nói xem tại sao ta không trả lại cho muội?"
"Huynh... huynh sợ muội đi Kim Ba Cung."
"Không phải."
"Tại sao?"
Hắn nghiến răng: "Ta sợ muội không cho ta đi cùng!"
Ta ngẩn ra, không thốt được lời nào.
"Chuyện của muội cũng là chuyện của ta, muội khách sáo với ta, ta rất mất hứng."
Ta giương mắt nhìn lên, đối diện với ánh mắt hắn. Rồi sợ chết chìm trong đấy, lại vội vã nhìn đi chỗ khác, đẩy hắn: "Muội... muội sợ liên lụy huynh."
Mặt hắn biến sắc, có vẻ như tức giận, trở tay cầm tay ta giữ trên đỉnh đầu, cúi đầu hôn xuống.
Ta vừa xấu hổ vừa phẫn nộ, vội vàng giãy dụa né tránh, ta càng giãy dụa, hắn càng dùng sức, cắn mút môi ta, ngang ngược hung ác, như muốn hòa tan xâm chiếm, ta thậm chí cảm giác được cơ thể hắn tuốt kiếm dương cung. Hơi thở của ta lẫn lộn cùng hơi thở hắn, chẳng mấy chốc ta đã hô hấp không thông, mềm nhũn cả người. Hô hấp hắn trở nên dồn dập, mỗi chỗ da thịt tiếp xúc đều nóng bỏng như lửa.
Ta sức cùng lực kiệt, hắn thế như chẻ tre, thực lực hai bên không cân bằng, tất nhiên là ta bị thiệt thòi, trong lúc xấu hổ, ta nhớ đến sư phụ từng nói một câu, đó là, ngàn vạn lần không nên trêu bừa đàn ông uống rượu.
Lần này ta thật sự ghi nhớ trong đầu.
← Ch. 25 | Ch. 27 → |