Nhân bất thiên lôi uổng xuyên việt
← Ch.20 | Ch.22 → |
edit: Băng Tâm beta: Nấm Taemin Mặt Diệp Tô cách tôi không tới nửa tấc.
Chúng tôi yên lặng đối diện, lại ăn ý đứng im bất động, thời gian dường như ngừng trôi.
Sau một lúc lâu, tôi cười mắng: "Chờ lão nương chủ động ư? Phi tần ngươi cũng muốn lôi ra ngoài đánh nhỉ?"
Diệp Tô thoáng ngẩng đầu, nhẹ nhàng đặt xuống trán tôi một nụ hôn, thấp giọng: "Ngày mai ta phải đi rồi, đêm nay vừa hay giúp ta được không?"
Tôi nhướng mày nhìn hắn, ngữ khí không tự giác mà lạnh đi: "Giúp ngươi như thế nào đây? Khách quan ngài nóng vội quá rồi, xem chỗ chúng ta đây làm lữ điếm nhỉ?" Lão nương đã muốn hoàn lương!
Phì! Tôi là nói... thôi bỏ đi, càng giải thích càng đen tối.
Diệp Tô chớp chớp mắt, cười: "Cùng ta tán gẫu, nói chuyện yêu đương, cùng nhau tâm sự một chút..."
Hắn nhìn ta, ánh mắt chầm chậm lướt qua một vòng trên mặt ta: "Lần này đi lâu dài, dù có phong tình vạn chủng, còn có thể nói với ai đây?"
Tôi cười: "Nói cho cùng, ngươi còn nhớ câu thâm tình từng nói này, cùng ngươi ngắm trăng sao, từ thi từ ca phú nói tới lý tưởng nhân sinh thì có vấn đề gì!"
Diệp Tô cười to: "Lăng Đang a Lăng Đang, nói với ngươi tình cảm sâu kín thì lại không hiểu Mới vừa có chút không khí đã bị ngươi phá hỏng hết, ngươi chắc là chưa từng ảo tưởng qua Kiều khúc của tài tử giai nhân?"
Tôi cười nhạt: "Ngươi không phải tài tử, ta cũng không phải giai nhân. Người quý ở chỗ tự mình hiểu lấy, không phải ai cũng phù hợp để nắm tay nhìn hai dòng lệ rơi."
Diệp Tô gật đầu mỉm cười: "Có lý". Thế là kéo tôi ngồi xuống, đem hai chân của tôi đặt trên tay vững vàng không ngừng xoa nắn, cười như không cười cúi đầu nhìn tôi, dẫn dắt nói: "Tại sao không hỏi, ta tại sao đi vội vã như vậy?"
Tôi lườm hắn một cái: "Chúng ta rất thân thiết sao? Cho dù ngươi làm cái gì, ta từ trước tới nay đều không rõ, nếu ta hỏi ngươi vì sao phải đi, liệu ngươi có nói thật cho ta biết?"
Hắn cười nhăn hết cả mặt: "Ta còn tưởng ngươi không quan tâm. Hóa ra... ngươi là ở không khí, ta không giống như ngươi nói sao?
"Phụ thân ta là người lái đò, hắn mang theo ta từ Thẩm gia bảo đi, sau phải đi Lạc Hà, vì Bùi gia đi thuyền, mười mấy năm qua có được sự tín nhiệm. Năm năm trước, ta tự mình đem bộ phận đội tàu tiếp nhận đến tay Bùi gia, dầm mưa dãi nắng vất vả kiếm được chút tiền. Sau vài năm sa sút dần dần đứng vững, hiện tại nhiều lần đã không cần ta cùng thuyền áp hàng. Nhưng nếu như xảy ra chuyện, ta vẫn phải bụng làm dạ chịu.
"Nguy hiểm nhất chính là tuyến đường của Hạ Nam Dương. Bên trong Nam Dương chủ yếu là đảo nhỏ, hải tặc thường lui tới thường xuyên, một lời nói không đồng ý liền mạo hiểm rơi đầu. Hôm qua ta nhận được tin tức, đội tàu của chúng ta bị hải tặc Nam Dương khống chế. Điểm khác thường là lần này có điều kiện gì cũng không nói, dường như là đang đợi chúng ta mở miệng trước. Ta đã liên lạc với đội thuyền rồi, sáng sớm ngày mai sẽ cho thuyền tiến nhanh đến Lạc Hà, rồi đổi thuyền rời bến. Mạng người quan trọng, ta không dám trì hoãn."
Tôi gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, lại hỏi hắn: "Nhóm các ngươi đã thường đi tuyến đường Hạ Nam Dương, chẳng lẽ trước đó không ký cái giao kèo gì đó với hải tặc, hằng tháng giao phí bảo hộ?"
Diệp Tô cười khổ: "Làm sao không ký qua? Chỉ tại đám hải tặc kia gần đây thật sự quái dị, mặc kệ cờ hiệu của ai đều đánh cướp không bỏ lỡ, hoàn toàn không để ý tiền ước. Trước kia ta từng gặp qua thủ lĩnh hải tặc này vài lần, cảm thấy hắn cũng không phải kẻ thất tín bội nghĩa, là kẻ thô kệch không có mưu kế, bởi vậy suy đoán rằng, e là nội bộ bọn họ có chuyện bất thường, người kia dần dần không quản thúc được thuộc hạ. Cho nên, đội tàu của ta gần đây cũng không dám xuống Nam Dương, chỉ lo rước họa. Chẳng qua là Bùi gia gần đây muốn nhúng tay vào buôn bán thủy tinh, đặc chỉ tới hải ngoại mời mấy sư phó chuyên chế thủy tinh, đã kéo dài rất lâu rồi, tháng này là dù thế nào cũng phải đem về để khởi công chế thủy tinh, nên bất đắc dĩ phải đi chuyến này, không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện."
Tôi chớp chớp mắt: "Thủy tinh so với ngọc lưu ly lợi nhuận phải lớn hơn?" Nghe nói cổ đại sớm có kỹ xảo chế thủy tinh, nhưng không thực dụng bằng ngọc lưu ly mới bị đào thải nhanh chóng, chẳng lẽ không đúng?
"Nếu nói ngọc lưu ly làm thành đồ đựng dụng cụ, phí tổn phải chịu so với thủy tinh cao hơn rất nhiều. Chỉ cần có thợ thủ công thông thạo, ít lãi tiêu thụ mạnh, xưởng thủy tinh so với xưởng lưu ly lợi nhuận lớn hơn rất nhiều. Bùi gia vốn hướng vào làm gương thủy tinh để buôn bán, nhưng thủ pháp chế kính là đầu Nam Dương kia không truyền công nghệ, địa phương đó đặt ra chế pháp, quy định sư phó chế kính cho dù chết cũng không được rời khỏi quốc thổ. Chúng ta nhiều lần thỉnh cầu không được, chỉ có thể nhẫn nhịn mà tiếp tục thỉnh cầu, miễn cưỡng mời mấy sư phó chế thủy tinh, mở xưởng thủy tinh."
Diệp Tô thở dài một hơi: "Nếu như lần này thợ thủ công bị hải tặc giết, chỉ sợ lần mời tới không có người chịu rời quê hương để tới đây kiếm chút tiền công."
Cuối thu đêm lạnh, tôi nghe hắn nói, bất giác trên người hơi hơi run lên, không tự giác tìm hơi ấm trên người hắn: "Nếu như đám hải tặc kia nhất thời nảy lòng tham, giết hết thợ thủ công, ngươi định như thế nào?"
Diệp Tô cười khổ: "Chỉ có thể cứu được người nào thì hay người đó. Nếu ta cứu không kịp, thì chuyến đi Nam Dương này dù gì cũng phải cướp được một thứ về."
Tôi trầm mặc một hồi, cố gắng khuyên nhủ hắn, từ trong lòng bếp rút ra một thanh củi lửa, liền lấy khúc than dùng một đầu vẽ trên mặt đất.
Diệp Tô đưa tay xoa bóp sau gáy tôi, cười: "Cảm thấy nhàm chán à? Ta vốn không nên nói những chuyện này với nàng, chúng ta vẫn là từ thi từ ca phú nói tới lý tưởng nhân sinh đi!"
Tôi liền nghiêm mặt lườm hắn một cái: "Ngươi là nhân tình tồi của ta, muốn chết cũng phải đợi ta đồng ý mới được. Lúc trước ta đã từng học qua cách chế ngân kính, tuy rằng tên gọi nguyên liệu hai bên không giống nhau, nhưng ít ra cũng có thể nằm trong một phạm vi, làm thử vài lần là có thể chế ra. Ngươi có được phương pháp chế kính rồi, xem như là bàn giao được với Bùi gia. Về phần chế thủy tinh như thế nào, cũng rất đơn giản, nhiều lần tìm tòi cuối cùng làm ra thủy tinh cũng không khác biệt lắm. Việc đàm phán cùng đám hải tặc kia cứu người, ta cũng không cản được ngươi, chỉ mong ngươi có thể nhớ rõ, hãy lo cho an nguy của bản thân trước, đừng chỉ lo người khác!"
Diệp Tô nhìn tôi hồi lâu, cuối cùng cười tươi: "Được!"
Chưa từng nghe nói qua sao? Trong Viện khoa học tự nhiên, học kinh tế quản lý cũng là phải học cả vật lý và hóa học đó. Nhớ năm đó chúng tôi làm thí nghiệm với phản ứng ngân kính, tôi bởi vì hết lòng theo đuổi khiến không ít bạn học bị kéo đi làm bia đỡ đạn. Làm nhiều lần rồi, trình tự của phản ứng ngân kính cùng phương trình hóa học khắc vào trong đầu tôi rõ ràng giống nhau.
Chỉ là xem dung dịch axit nitric, dung dịch amoniac, dung dịch đường gluco, mấy thứ này ở nơi đây gọi là gì, tôi một chút khái niệm đều không có, khẳng định duy nhất chỉ có xút (Natri hydroxit) mà thôi.
Ai, trước làm bánh trà giờ thì làm gương, lão nương quả thực như bệnh trĩ thông thường của con ngựa hoang, nữ chủ vạn năng ở trên đường càng chạy càng xa.
May mắn tôi không phải là học máy móc, bằng không trong lúc vô tình làm ra cái gì, mẫu này đặc biệt dạy quay về gia tốc cách thức phun khí, mẫu kia nói tới cách chế súng ca- nông, tôi chỉ có thể lấy tự sát tạ ơn Gia Đông phụ lão.
Vì tôi có bản ghi chép chế tác thực đơn của bánh trà, trong phòng bếp còn có văn chương giản dị, tôi đem trình tự thao tác chú ý các hạng mục công việc cùng với đặc thù nguồn gốc các loại nguyên liệu đều nói cho Diệp Tô nghe, ghi lại, còn mình tự làm một loại axit thí nghiệm với một loại axit.
Diếp Tô tỉ mỉ ghi hết lại, buông bút xuống, vòng tay ôm lấy tôi nhẹ giọng: "Có thể cùng ta nói chuyện bên kia không? Ngươi... có phải là gặp nhiều cay đắng rồi hay không?"
Tôi sửng sốt, biết hắn hiểu lầm: "Không, không, ta không phải học nghề. Cũng chỉ giống như nho sinh các ngươi muốn học lục nghệ, trong học đường của chúng ta cũng sẽ dạy những thứ suy nghĩ của tam giáo cửu lưu, tuy rằng về sau phần lớn đều không dùng đến, chỉ để mở mang tầm mắt thôi."
Diệp Tô điểm nhẹ chóp mũi tôi: "Còn đánh trống lảng. Trước đây không phải ngươi nói, từ nhỏ thay cha trả nợ, chưa bao giờ sống thoải mái ở khuê phòng? Bây giờ còn nói ngươi từng học ở trường?"
Tôi bất đắc dĩ, đành phải đem những chuyện trải qua từ nhỏ đến lớn giản lược nói cho hắn nghe, cuối cùng không quên nói lời tổng kết: "Trí nhớ ta thường không được tốt, cho nên những chuyện thời trẻ qua rồi thì cho qua, nhớ không nổi dư vị của khổ đau. Nhưng thật ra trước kia theo đuổi giờ học khắp nơi đông tây cùng tích lũy kinh nghiệm, bây giờ cũng có thể phát huy tác dụng. Cho nên ta tin tưởng, là ông trời ban cho ta tài năng, có lẽ sau vài năm, ngươi nhờ ta mà thành bá chủ một phương cũng không chừng." Vừa nói vừa hướng hắn nháy mắt ra hiệu.
Lão tử có tiền đồ như vây, còn không mau đến nịnh bợ ta!
Diệp Tô cười: "Ngươi đã có tài như vây..." Hắn chậm rãi áp lại gần, thanh âm khàn khàn hấp dẫn:
"Không bằng ta quyết định đến trước đi. Để tránh khi trở về, đã bị người bên cạnh nhanh chân đến trước."
Hắn áp sát lại gần, đôi môi tựa như muốn chạm vào môi tôi, cái loại cảm giác tê ngứa này, giống như lông chim nhẹ nhàng phất qua, làm cho ngực của tôi vừa tê tê, ngứa ngứa.
Tên khốn này tới đây lại ngừng lại, thoáng lùi ra xa, trưng cầu ý nhìn tôi.
Tôi nghĩ một chút, vòng tay ôm lấy cổ, hung hăng gặm môi hắn.
Diệp Tô ngẩn người, trong chốc lát liền đảo khách thành chủ, đầu lưỡi linh hoạt mang theo hương trà cậy mở hàm răng của tôi, ôm lấy đầu lưỡi, ở miệng tôi phiên giang đảo hải - sông cuộn biển gầm (chu du khắp nơi - thế mạnh như nước), khi thì dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng lướt qua khoang miệng, khi thì mạnh mẽ gặm đi gặm lại môi tôi.
Không thể không thừa nhận, hắn thật là tình nhân có kinh nghiệm phong phú. Tôi bị hắn hôn tới mức đầu óc trống rỗng, ngực tê dại ngứa ngáy, bụng dưới nóng như lửa đốt, thầm nghĩ trực tiếp áp đảo hắn ngay tại chỗ, hoàn toàn đã quên ý định ban đầu của chính mình là gì.
Ta cứ phải cố kìm nén, cứ như đang ở sao hỏa a!
... Tôi như bị chết cháy, dục hỏa đốt người, nhưng lại cầu mong chết nhanh.
Qua không biết bao lâu, hắn mới thở hổn hển buông tôi ra, lại phảng phất như chưa đủ, đầu lưỡi nhẹ nhàng lướt qua môi của tôi, nhanh chóng mút một chút mới rút lui, mắt mang ý cười: "Khó có khi ngươi chủ động như thế, nếu ta không thực hiện một chút nghĩa vụ nhân tình, e rằng là phải bị lôi ra ngoài đánh đúng không?" Nói xong lại muốn cúi đầu tiếp tục.
Tôi vội vàng đẩy mặt hắn ra, vỗ ngực thở hồng hộc: "Tạm dừng! Có lời này, ta trước tiên phải nói cho rõ ràng!"
Diệp Tô chớp chớp mắt, yết hầu di chuyển khó khăn, nói giọng khàn khàn: "Đợi đến đêm động phòng hoa chúc? Đó là đương nhiên, hiện tại cho nhân tình của nàng hôn thỏa nguyện cái đã, tạm thời có đồng ý không?"
Tôi lườm hắn một cái: "Động phòng cái đầu ngươi! Ngươi nguyện ý động với ai thì động, ở trong suy nghĩ của ta, không có quy tắc hôn một chút thì phải lấy thân báo đáp!"
"Gì?" Hắn trợn mắt há hốc mồm sau một lúc lâu mới phản ứng, vẻ mặt thất bại, "Oan gia, nam nhân khỏe mạnh như ta, còn muốn đi đâu tìm nữa? Ngươi sờ cũng sờ rồi, hôn cũng hôn rồi, bây giờ mới nói không định chịu trách nhiệm? Trong sạch của ta đều bị mất ở trong tay ngươi!"
Tôi kì quái kêu lên: "Ngươi dựa vào đâu? Chỉ cần dựa vào kỹ thuật hôn thuần thục của ngươi, đã có thể chứng minh rằng ngươi không trong sạch!" Liệu xử nam có được kĩ thuật hôn cao siêu như hắn không!
Diệp Tô đảo vòng con mắt, biểu tình lập tức trở nên tà ác: "Vậy, ta tự tiến cử. Ta trước kia kinh nghiệm phong phú, về sau chỉ thuộc về một người, cô nương muốn thử hay không? Ta dám cam đoan, ngươi sau khi tìm hiểu ta, sẽ biết thực tình có gì thú vị"
Tôi chịu không được cười to: "Diệp Tô, ngươi thật đúng là không gì kiêng kỵ!"
Hắn không cười, chờ tiếng cười tôi ngừng lại, mới nhìn tôi nghiêm túc nói: "Lăng Đang, ta nghiêm túc đấy, cùng ta ở một chỗ đi."
Ánh mắt hắn giống như lửa thiêu đốt, làm lòng tôi thấy đau.
Tôi cũng đành thay thành biểu tình nghiêm túc, cự tuyệt hắn: "Ta không muốn thành thân, không muốn gả cho bất cứ ai. Thành thật mà nói, ta rất thích ngươi, đối với ngươi rất có... cảm giác nguyên thủy. Nhưng bất luận là thích hay hứng thú, đều không có mãnh liệt đến mức khiến cho ta bất chấp tất cả đi theo ngươi. Nụ hôn vừa mới rồi đã chứng tỏ, ta không chán ghét ngươi, nếu như ngươi có thể chấp nhận tình yêu mong manh ngắn ngủi như lời nói, vậy là tốt nhất. Ta sẽ ở nơi này, khi nào ngươi nhớ tới ta, cứ tới đây nghỉ ngơi vài ngày, cảm thấy chán ghét, thì đi tìm người khác. Giống như vậy, ta cũng không muốn bị ngươi ràng buộc. Khi ngươi ở đây, ta là của ngươi, khi ngươi không ở đây, ta có thể sẽ là của người khác. Nếu ngươi không chấp nhận được những lời ta vừa nói, ta chỉ có thể nói thật đáng tiếc, ta không có cơ hội biết được mùi vị của ngươi."
Như vậy quá trắng trợn, lời nói không biết liêm sỉ, hắn hẳn là sẽ chán ghét tôi? Về sau, hắn chắc sẽ không xuất hiện trước mặt tôi nữa phải không?
Đáng tiếc, tôi còn tưởng rằng quan hệ nam nữ thuần khiết giữa bọn tôi như thế sẽ kéo dài thật lâu.
Nghĩ tới sau này trên bệ cửa sổ sẽ không còn nữa Tiểu Manh Điểu líu ríu gọi tới gọi lui, bây giờ đã cảm thấy mùi vị của sự tịch mịch.
Đáng chết, tôi nhất định yêu con chim kia hơn.
Diệp Tô nhìn vào mắt tôi thật lâu, giông như lão tăng nhập tịnh, tôi cũng phải lấy lại tinh thần, thản nhiên nhìn hắn.
Thật lâu sau, hắn nhoẻn miệng cười: "Được thôi, ta chấp nhận tình yêu ngắn ngủi, có thể không phải chịu trách nhiệm, đương nhiên không có gì tốt bằng. Chi bằng chúng ta bây giờ thử luôn xem?"
A?!
Lòng tôi trống rỗng cười: "Cái kia... Ta hiện tại trên người không sạch sẽ." Thời khắc mấu chốt, vẫn có dì cả mẹ sinh lý.
Cho nên mới nói, ghét nhất kịch bản không đúng với diễn viên, một chút tinh thần chuyên nghiệp đều không có!
Hắn chăm chú nhìn tôi một hồi, cười thật to: "Đã không phải là người như vậy, hà tất phải đem bản thân dồn vào bước đường cùng? Tiểu chuông* a, bộ não thông minh của ngươi, phải chăng trong chuyện tình yêu lại không linh hoạt?"
Tiểu chuông: Lúc trước Diệp Tô nói tên của Lăng Đang nghe giống tiếng đinh đinh đang đang, có lẽ là tên gọi thân mật mà Diệp Tô muốn đặt cho Lăng Đang.
Tôi bất mãn xoay mình khinh thường: "Thân thể có sạch hay không, không phải ta muốn là được, nếu không thì lần sau trước khi có chu kỳ, ta dùng chim truyền thư cho ngươi, đảm bảo ngươi không vồ hụt!" Càng nói càng buồn nôn, ai mau tới cứu tôi!
Diệp Tô duỗi ngón tay vuốt khuôn mặt tôi, tủm tỉm cười: "Hà tất phải cố chống chế? Ta còn có bản lĩnh đoán ý qua lời nói và sắc mặt, nàng có nói thêm gì đi nữa, sẽ chỉ làm lộ ra càng nhiều sơ hở."
Xoa xoa xoa, tôi thật sự không dám nói thêm nữa.
Hắn cười nhẹ một tiếng, không để sự kháng cự của tôi, mạnh mẽ ép tôi vào lồng ngực hắn: "Nàng nói gì cũng đều không có tác dụng, tiểu danh của cha ta là Cầu Bì Cao Dược, chỉ cần biết được, thì cho dù là trân chời góc biển cũng sẽ tìm tới cùng. Thức thời đi, bây giờ đầu hàng, nếu không thức thời, chúng ta từ từ chơi đùa, dù sao, cuối cùng ta sẽ thắng!"
Tôi giận dữ: "Lão nương mới không biết thua!"
Diệp Tô cười: "Thế lực ngang nhau, trò chơi mới thú vị. Có phải hay không, nhân tình yêu quý của ta?"
Xưng hô lại trở về như vậy rồi, tôi lại cảm thấy không tự nhiên.
Tôi trầm mặc một hồi, vỗ ngực hắn trịnh trọng nói: "Chuyện sau này ta không dám đảm bảo, nhưng mà hiện tại, ta chỉ hy vọng có một bằng hữu như ngươi. Tuy rằng trong lời nói không thể nào thành thật, nhưng chủ yếu không có quan hệ yêu đương. Ta hy vọng về sau khi gặp mặt ngươi sẽ không có ý nghĩ phải chạy trốn, cũng không hy vọng khi buồn chỉ có thể chịu đựng một mình, cho nên...ta hy vọng chúng ta có thể quên đi chuyện vừa xảy ra, vẫn làm bằng hữu."
Diệp Tô chớp chớp mắt, cười: "Cô nương, ngươi bắt được nhược điểm của ta rồi."
Tôi vui mừng: "Đúng, chính là như vậy."
Diệp Tô cười đến run rẩy hết cả người: "Ta nói đợi ngươi một ngày, cuối cùng vẫn là túm lấy nhươc điểm của ta! Ta chuyến này không được gì."
Tôi lúng túng, hung hăng định cắn hắn một phen, đứng dậy rời đi: "Lão nương đi ngủ! Ngươi tự thu dọn phòng bếp!"
Diệp Tô ôi một tiếng, tiếng cười cực kỳ tao nhã: "Oan gia, tâm ngươi thật ác! Nếu không muốn tiếp tục, về sau làm sao cho ngươi biết vị của ta?"
Mặt ta dài ra bỏ đi.
Diệp Tô kêu sợ hãi: "Oan gia, khẩu vị của ngươi cũng quá nặng rồi!"
...
Ngài thắng, tôi mặc cảm tự ti.
Sáng sớm ngày hôm sau, Diệp Tô phải đi.
Tiểu Mãn cùng Khuynh Vũ cười trộm né người đi, chỉ còn hai người chúng tôi, đối mặt đứng trong mưa thu lất phất.
Tôi ho nhẹ một tiếng: "Trên đường cẩn thận, đừng khoe anh hùng."
Diệp Tô cười: "Đương nhiên đương nhiên, nhân tình còn chưa đồng ý, sao ta dám đâm đầu vào chỗ chết?"
Tôi hừ một tiếng: "Biết là tốt rồi. Đi nhanh đi, đừng để cho người ta chờ."
Diệp Tô ánh mắt lấp lánh, đột nhiên bắt lấy cổ tay tôi, cúi đầu ghé sát, đầu lưỡi khẽ lướt bên môi: "Thích không, ta hôn khác một chút?"
Tôi lui ra phía sau từng bước, cười: "Tình cảm nếu còn tới lúc đó, sẽ lại sớm tối bên nhau?"
Diệp Tô cười to gật đầu: "Có lý. Chờ ta, đừng nhận thêm hậu cung nữa!"
Tôi xuỵt hắn: "Trước quản tốt ngươi đã rồi nói sau, cút đi!"
Hắn tưởng thật ngoan ngoãn rời đi.
Tôi đứng tại chỗ nhìn theo hắn rời đi, khi xoay người, lại nhìn thấy Lâu Vân Thiên đứng tít đằng sau, xa như vậy vẫn nhìn thấy tôi.
Mưa phùn mênh mông, sắc mặt hắn trắng bệch.
← Ch. 20 | Ch. 22 → |