← Ch.74 | Ch.76 → |
Tống Phục Hành khẽ nhướng mày, chậm rãi hỏi ngược lại: “Cưới anh vào cửa?”
Dư Nghiệp Thành ngồi bên cạnh, nghe vậy liếc mắt nhìn Tổng giám đốc Tống, rồi lại nhìn tất cả mọi người trong phòng họp. Mặc dù mọi người đều cúi mắt yên lặng, nhưng rõ ràng ai cũng đang lắng nghe.
Tuy là cuộc họp thường niên, nhưng rõ ràng không quan trọng bằng cuộc gọi của phu nhân tổng giám đốc, vừa gọi đến đã bắt máy ngay, trước đây chưa từng xảy ra tình huống như vậy.
Dư Nghiệp Thành bây giờ càng ngày càng ngưỡng mộ Hạ Mộ, quả nhiên rất có chiêu, khiến tảng băng vạn năm này tan chảy thấy rõ.
Hạ Mộ nghe vậy có chút uất ức, cuối cùng cũng tìm được đối tượng để kể khổ: “Ông nội bắt em học nhiều thứ lắm, em học từ năm giờ sáng đến mười một giờ đêm, mỗi ngày *vượt năm ải chém sáu tướng, nếu anh không có đối tượng cầu hôn chân thành như em, có lẽ sẽ mãi mãi không gả đi được…”
(*vất vả)
Tống Phục Hành cười đến phát giận: “Em nói xem em chân thành thế nào?”
Hạ Mộ đang chuẩn bị kể rõ cho anh nghe, thì giáo viên cắm hoa bên ngoài đã gọi cô, dù sao cô cũng đã ở trong nhà vệ sinh quá lâu rồi.
Hạ Mộ vội vàng đáp lời, che miệng thì thầm vào điện thoại: “Cô giáo gọi em rồi, lát nữa nói chuyện với anh nhé, anh yên tâm, em nhất định sẽ cưới được anh. ”
Tống Phục Hành nhìn màn hình điện thoại tối đen khẽ nhíu mày, bây giờ gọi điện thoại cũng phải như đánh du kích, cuộc gọi này kết thúc xong, lần sau không biết bao lâu mới có thể nhận được điện thoại nữa.
Tống Phục Hành cất điện thoại, vẻ mặt ôn hòa biến mất ngay lập tức, mọi người đều nghiêm chỉnh ngồi thẳng, rõ ràng sự dịu dàng của Tổng giám đốc Tống chỉ dành cho phu nhân của anh, không dành cho họ.
Hạ Mộ vội vàng đi ra, bên ngoài chiếc bàn cắm hoa lớn đã chật kín họ hàng nhà họ Tống.
Tống Trường Chinh nhìn những bông hoa trên bàn coi như tạm hài lòng, Tống Giai Ngọc và mấy cô dì khác đều đang khen cô.
Tống Trường Chinh thấy cô đi ra, liếc mắt đã thấy chiếc điện thoại trong tay cô, nghĩ cũng biết tại sao cô lại ở trong đó lâu như vậy: “Cất điện thoại đi, sau này học hành cho nghiêm túc. ”
Cô giáo cắm hoa cười tiến lên, thu điện thoại của cô lại.
Hạ Mộ nhìn chằm chằm chiếc điện thoại bị thu đi, mắt rưng rưng: “Con chỉ gọi điện thoại để anh ấy yên tâm thôi mà. ”
“Nó cần phải bận tâm sao, con ở đây thì có thể có chuyện gì chứ?” Tống Trường Chinh rõ ràng vẫn chưa hết giận với Tống Phục Hành, tuy đã chấp nhận cháu dâu, nhưng không có nghĩa là ông sẽ tha thứ cho sự thiếu chừng mực của cháu trai.
Hạ Mộ không dám hỏi, cũng không dám nói, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời.
Sau khi điện thoại bị tịch thu, cô hoàn toàn mất liên lạc với Tống Phục Hành, ông nội Tống chắc chắn sẽ không hết giận trong một thời gian ngắn, cũng không biết khi nào mới cho Tống Phục Hành vào Tống trạch.
Sau vụ Liễu Ngữ Dung gây rối, đơn hàng triển lãm trang sức không chỉ phục hồi mà còn tăng dần so với trước.
Còn nhận được vài buổi chụp hình cho tạp chí lớn và thảm đỏ của người nổi tiếng, mức độ quan tâm ngày càng được mở rộng.
Hạ Mộ ngày càng nổi tiếng trong giới trang sức, cộng thêm sự hỗ trợ của Daisy phía sau, đã ngang hàng với các nhà thiết kế hàng đầu trong MZ.
Daisy cũng biết cô đang trải qua huấn luyện ma 🍳·𝖚·ỷ từ nhà chồng, nên đặc biệt đến Tống gia một chuyến.
“Giải Muse năm nay sắp khai mạc, ban giám khảo cần gương mặt tiềm năng mới, chị đã giới thiệu em, đoàn khảo sát của Muse sẽ đến Trung Quốc trong thời gian tới, nếu em vượt qua được sát hạch của họ, em sẽ là giám khảo trẻ nhất của Muse. ”
Hạ Mộ nhìn bức thư Muse trong tay cô, là hình thức truyền thống cổ điển, vượt ngàn dặm, gửi thư xa.
Cầm trong tay, giống như cầm được giấy báo trúng tuyển của trường đại học mơ ước.
Hạ Mộ cầm lấy thư, rõ ràng đã thấy tên mình: “Em thật sự không phải đang mơ chứ, họ muốn đến khảo sát em ư?”
Tống Giai Ngọc vừa mừng vừa lo, làm giám khảo của Muse vẫn rất khó: “Đoàn khảo sát từ Muse là những ai vậy, có lẽ tôi sẽ quen. ”
Daisy cười: “Phần này được bảo mật hoàn toàn, tôi cũng không biết, nhưng tôi tin tưởng Hạ Mộ, nếu họ cảm thấy Hạ Mộ không phù hợp, căn bản sẽ không đi xa như vậy để đến. ”
Cho dù không thể trở thành giám khảo của Muse cũng không cần thất vọng, dù sao chỉ cần có tư cách được Muse khảo sát, đối với cô đã là một sự khẳng định rất lớn rồi.
Niềm vui của Hạ Mộ dâng trào, phấn khích như năm đó đoạt giải, tiếc là điện thoại đã bị tịch thu, không thể thông báo cho Tống Phục Hành ngay lập tức.
Sau bữa trưa, Hạ Mộ một mình đi dạo trong vườn, cô tiện tay nhặt một cành cây chơi đùa, lờ mờ nghe thấy giọng Tống Phục Hành.
“Hạ Mộ. ”
Cô vô thức nhìn theo tiếng, quả nhiên thấy Tống Phục Hành xuất hiện ở bức tường bên kia.
Tống Phục Hành thấy cô ngây người, không nhịn được cười.
Hạ Mộ suýt nữa tưởng mình bị ảo giác, đợi phản ứng lại vội vàng ném cành cây, chạy đến góc tường, ngẩng đầu nhìn anh, phấn khích không thôi: “Sao anh vào được đây?”
Tống Phục Hành làm động tác “suỵt”: “Nhẹ thôi, đừng để bảo vệ trong nhà phát hiện. ”
Hạ Mộ nghe vậy nhìn xung quanh, thấy không có ai mới thở phào nhẹ nhõm, bên này Tống Phục Hành đã chống tay lên tường, chuẩn bị trèo qua.
Hạ Mộ có chút căng thẳng, lại có chút phấn khích: “Anh cẩn thận nhé, đừng ngã. ”
“Ừm. ”
Tống Phục Hành đáp lời, động tác nhanh nhẹn nhảy từ trên tường xuống.
Cô lần đầu tiên thấy anh làm hành động vượt khuôn khổ như vậy, nhưng có thể làm ra chuyện trèo tường vụng trộm gặp gỡ như thế này, thật sự quá cool ngầu rồi.
Hạ Mộ vội vàng lại gần ôm lấy anh, lồng ng. ực đập thình thịch: “Tống Phục Hành, em nhớ anh lắm. ”
Tống Phục Hành rõ ràng cũng rất nhớ cô, đưa tay ôm chặt lấy cô, cúi đầu hôn lên mặt cô vài cái, rồi rơi xuống đôi môi cô, giọng nói trầm thấp dễ nghe: “Anh cũng nhớ em. ”
Thân mật công khai như vậy ở nhà họ Tống, Hạ Mộ vẫn còn chút ngượng ngùng, như kẻ trộm nhìn xung quanh: “Anh vào như vậy có bị phát hiện không?”
“Anh bảo dì tư giúp anh đánh lạc hướng người rồi, camera giám sát khu này cũng đã tắt, sẽ không có ai phát hiện. ”
Hạ Mộ nghe vậy lập tức yên tâm dựa vào lòng anh, ngửi mùi gỗ lạnh lẽo trên người anh ấy, quen thuộc mà ấm áp.
Chỉ là lén lút, hơi lạ…
“Chúng ta như thế này giống như có gian tình, anh còn trèo tường vào trộm người, ngày xưa mà bị bắt được là phải nhốt lồng heo đấy. ”
“Em đang nghĩ gì vậy?” Tống Phục Hành cúi đầu nhìn xuống, lại phát hiện dưới mắt cô có một quầng thâm nhỏ.
Anh có chút xót xa, sờ lên quầng thâm mắt của cô: “Ông nội bắt em học rồi sao?”
“Ừm. ” Hạ Mộ ủy khuất gật đầu: “Muốn cưới được anh từ tay ông nội anh thật không dễ dàng. ”
Tống Phục Hành thấy cô thật sự mệt, giọng nói càng thêm dịu dàng: “Em bây giờ về với anh, chỗ ông nội anh sẽ nói. ”
Hạ Mộ vội vàng lắc đầu: “Không được, nếu cứ thế đi, ông nội anh chắc chắn sẽ tức giận, hơn nữa như vậy cũng không để ông thấy được sự chân thành muốn cưới anh của em. ”
Tống Phục Hành nhìn cô vẫn nói nghiêm túc, khóe môi khẽ cong, giọng nói trầm thấp khó tả, mang theo vài phần ám chỉ đầy ẩn ý: “Nói linh tinh nữa, đừng trách anh xử lý em. ”
Hạ Mộ sợ đến mức chân hơi mềm nhũn, có chút sợ sức lực của anh ấy trên giường, lập tức chuyển chủ đề nghiêm túc: “Em chỉ muốn ông nội anh đồng ý, hy vọng ông ấy có thể chấp nhận em và anh ở bên nhau, chứ không phải vì em mà khiến hai người cãi nhau. ”
Tống Phục Hành nhìn cô hồi lâu, chợt bật cười, anh hiếm khi cười như vậy, ngay cả lông mày và khóe mắt cũng cong lên, khiến Hạ Mộ dần mất đi lý trí.
Trước vườn vang lên tiếng động, Hạ Mộ giật mình, vội vàng đẩy Tống Phục Hành ra: “Em phải đi học rồi, anh mau đi đi, đừng để ông nội phát hiện, nếu không lại cãi nhau nữa. ”
Mới nhìn được mấy cái đã phải đi, làm sao có thể?
Tống Phục Hành nắm lấy tay cô đi về phía con đường nhỏ khác: “Em vào nói với cô giáo em không khỏe, chúng ta ở thêm một lúc. ”
Anh bây giờ thật sự giống như một học sinh hư làm hư học sinh giỏi, vừa trèo tường, lại vừa bắt cô xin nghỉ, hoàn toàn khác với học sinh giỏi ngày xưa.
Hạ Mộ theo anh men theo con đường nhỏ tránh người vào cửa sau, vừa mở cửa đã đụng phải lão Lăng đi ngược chiều.
Lão Lăng thấy Tống Phục Hành vẻ mặt ngạc nhiên, còn chưa kịp che giấu, Tống Trường Chinh phía sau đã nhìn thấy họ.
Trong không khí là một khoảng tĩnh lặng, bốn người nhìn nhau.
Tống Trường Chinh giận dữ nói: “Cháu vào bằng cách nào?”
Tống Phục Hành thấy đã bị bắt gặp cũng không tránh nữa, kéo Hạ Mộ vào nhà: “Ông nội. ”
“Ai là ông nội của cậu, tôi thấy cậu đâu có coi tôi là ông nội, ai cho cậu vào?” Tống Trường Chinh vừa nói vừa nhìn về phía sân sau, lập tức hiểu ra, phía sau được vây kín mít, đi vào căn bản là không thể.
“Trèo tường vào nhà thật có tiền đồ, cậu là một tổng giám đốc tập đoàn mà còn không sợ người khác nhìn thấy, lão Lăng, đuổi nó ra ngoài!” Tống Trường Chinh tức giận không nhẹ, căn bản không muốn nhìn thấy anh nữa, quay người đi về.
Lão Lăng tiến lên cũng không được, không tiến lên cũng không được, có chút lúng túng.
Hạ Mộ lo lắng nhìn Tống Phục Hành.
Tống Phục Hành nắm chặt tay cô, ra hiệu không sao, mấy bước tiến lên đuổi kịp Tống Trường Chinh.
Tống Trường Chinh không để ý đến anh, hoàn toàn coi như không thấy.
Tống Phục Hành im lặng đi cùng Tống Trường Chinh một đoạn đường: “Ông nội, bao giờ nhà mình mới có chắt vậy?”
Chân Tống Trường Chinh khẽ khựng lại, tuy có chút dao động.
“Mộ Mộ hình như mệt mỏi nên không ngủ ngon, nếu cơ thể không tốt thì còn phải dưỡng bệnh một thời gian, kéo dài cũng phải nửa năm đến một năm. ” Tống Phục Hành bình tĩnh phân tích.
Tống Trường Chinh hoàn toàn dừng lại nhìn anh, người do mình nuôi từ nhỏ đến lớn, làm sao có thể không biết anh đang nghĩ gì, chẳng phải là xót vợ, bây giờ hay rồi, đến cả chuyện trèo tường cũng làm ra được, thật là bị ma ám, choáng váng đầu óc!
Nhưng thằng nhóc này lại thông minh, biết nắm bắt trọng điểm, đánh thẳng vào *gót chân Achilles của ông ấy.
(*điểm yếu)
Một khoảng tĩnh lặng, như thể đang im lặng so tài.
Một lát sau, Tống Trường Chinh mạnh mẽ gõ gậy xuống đất, mặt lạnh lùng vừa đi về phía trước vừa nói: “Năm sau ta muốn có chắt bế, không có thì cậu đừng về nhà họ Tống nữa, xa mặt cách lòng!”
Tống Phục Hành nghe vậy khẽ mỉm cười.
Hạ Mộ đi theo phía sau, thấy Tống Trường Chinh đã đi rồi, vội vàng lại gần: “Anh và ông nội nói chuyện thế nào rồi, ông nội có đồng ý cho anh vào Tống gia không? Em sắp không chịu nổi nữa rồi, Chức Nữ còn không thảm bằng em. ”
Tống Phục Hành nắm lấy tay cô: “Họ một năm gặp nhau một lần, tình huống của chúng ta không giống. ”
“Sao lại không giống, em một ngày không gặp anh thì dài như cả năm, thảm hơn họ nhiều. ”
Chủ yếu là học hành khổ, không gặp được chồng, lại còn phải học, đây có phải là cuộc sống của con người không?
Nếu cứ nằm bẹp như cá muối, cô còn có thể chấp nhận được chút ít.
Tống Phục Hành trong mắt mang theo ý cười, nhìn cô lời nói đầy ẩn ý: “Anh cũng dài như cả năm. ”
Hạ Mộ ngẩng mắt đối diện với ánh mắt anh, luôn cảm thấy lời anh nói không trong sáng bằng cô.
Và trực giác của cô chưa bao giờ sai, đến tối, quả nhiên đã chứng thực ý đồ khó lường của Tống Phục Hành.
Anh căn bản không phải là trong sáng mà nhớ cô, anh chỉ nhớ cuộc sống sinh hoạt vợ chồng!
Ha, đàn ông!
← Ch. 74 | Ch. 76 → |