Đừng… đừng nói bậy
← Ch.18 | Ch.20 → |
<images>"Không được lau à?" Vẻ mặt của Chu Kỳ Nghiễn có chút bối rối, có lẽ là vì không ngờ rằng những vết dơ này là được trang điểm thành.
Sau khi trang điểm và quay vài cảnh thì hiện tại bộ dạng Tống Tình Thư đem lại cảm giác rất tự nhiên, đạo diễn rất hài lòng.
Nhưng tất cả đã bị hủy hoại.
Tống Tình Thư đã đoán trước được thầy tạo hình sẽ dùng dao chặt cô thành thế nào.
Nhưng bây giờ mọi chuyện đã muộn, cô cũng không nói thêm gì nữa, tránh bầu không khí mất vui.
Ngược lại Tống Tình Thư lại cảm thấy dáng điệu này của anh có chút buồn cười.
"Không sao, lát nữa em sẽ cầu xin thầy tạo hình chém em nhẹ xíu cũng được", Tống Tình Thư nửa đùa nửa thật an ủi, ngước mắt nhìn anh: "Anh có chút ám ảnh cưỡng chế phải không?"
Khi còn nhỏ có thể hiểu là anh chỉ đơn giản là đang chăm sóc trẻ nhỏ, nhưng lớn thế này rồi anh không thể cứ lấy cớ chăm sóc em gái hoài vậy được.
"Xin lỗi."
Chu Kỳ Nghiễn hơi mím môi, không dám chạm vào cô nữa nhưng vẫn cúi đầu nhìn cô.
Bầu không khí đột nhiên trở nên có chút ngượng ngùng, hai người không ai nói gì.
Tống Tình Thư trông ngoan ngoãn, sau khi được lau sạch sẽ càng trong trẻo, đem lại cảm giác cô là một người rất thanh tao. Cô từ khi còn nhỏ đã rất đáng yêu, ra đường mọi người nhìn thấy đều thích trêu hoặc khen cô vài câu. Trước đây khi đến trường chỗ bố mẹ dạy học, các anh chị sinh viên đều giành nhau ôm cô, môi trường sống đơn giản thuần khiết đã nuôi dạy cô trở thành một người rất ít đề phòng mọi thứ xung quanh.
Khi đề cập đến vấn đề nam nữ, anh không biết mình lo lắng nhiều hơn hay ích kỷ nhiều hơn, nhưng anh thừa nhận rằng khi nhìn thấy người đàn ông vừa rồi, anh chỉ cảm thấy tức giận không thể giải thích được.
Chu Kỳ Nghiễn từ nhỏ đã sống trong hoàn cảnh rất tệ, anh biết rất rõ chuyện nghèo đói cùng cực sinh ra cái ác như thế nào, lúc trước cũng quản cô rất chặt.
Khi còn học cấp 2, Tống Tình Thư học trường cấp 2 số 11. Trường nằm gần nơi bố mẹ cô làm việc, nếu có chuyện xảy ra đều có thể xử lý kịp thời, nhưng chỗ đó lại hoang vu, môi trường xung quanh rất phức tạp.
Hàng ngày anh đều đưa đón cô đi học đều không ngừng dặn dò cô không được nói chuyện với người lạ, không được giúp đỡ ai và phải luôn cảnh giác.
Tống Tình Thư lúc ấy sẽ mỉm cười và gật đầu như gà mổ thóc, nói rằng mình đã hiểu.
Nhưng anh vẫn sẽ không quá yên tâm.
Lâu dần điều đó đã trở thành thói quen.
Chỉ cần nhìn thấy cô, anh sẽ vô thức coi mọi thứ về cô là trách nhiệm của mình. Dù mặt cô ấy có bẩn, anh cũng không thể không lau sạch cho cô.
Bản thân anh cũng nhận ra rằng sự quan tâm của anh dành cho cô đã đến mức bi3n thái.
Thậm chí nghĩ đến khả năng sau này sẽ có người ở bên cạnh cô anh liền thấy bồn chồn và tức giận, cảm thấy sẽ không có ai chăm sóc cô cẩn thận hơn anh.
"Lát nữa anh sẽ đi nói hộ em", cuối cùng anh cũng mở lời.
Tống Tình Thư vội vàng lắc đầu: "Đừng, không cần đâu, anh đừng lo em có thể xử lý được mà".
Đây vốn dĩ không phải chuyện gì to tát, nhưng nếu để anh ra mặt thì không khác gì cậy quyền bắt nạt người khác. Dù sao anh cũng là nhà đầu tư, cho dù anh không có ý gì thì người khác cũng sẽ hiểu lầm.
Chu Kỳ Nghiễn cũng tự nhiên hiểu ra, lúc này cũng không có tâm trí mà nghĩ ngợi nhiều, chỉ khó chịu "Ừm" một tiếng.
Khi hai người xuống xe, Tống Tình Thư không ngờ rằng bên ngoài đều có người đứng.
Bước chân của cô như bị đóng đinh xuống đất, đứng bất động ở đó như đá.
"Chu tổng sao anh lại đến đây vậy? Cũng không đánh tiếng trước với chúng tôi?", người sản xuất nhiệt tình chào hỏi.
"Cũng không có gì cả, tôi chỉ đến thăm thôi, không cần bận tâm đ ến tôi."
Chu Kỳ Nghiễn lễ phép gật đầu, vẻ mặt đờ đẫn bắt tay đối phương, sau đó liếc nhìn Từ Trạch.
Từ Trạch ở một bên hơi cúi đầu, đương nhiên cũng biết Chu tổng không phải đến giao lưu, vừa rồi anh cũng có nói Chu tổng không có việc gì chỉ là đến thăm một nghệ sĩ, không sao cả. Chỉ có điều đích thân nhà đầu tư đến phim trường, người sản xuất làm sao dám lơ là, cứ như vậy mà kiên trì ở bên ngoài chờ đợi Chu tổng.
Có điều trong lúc họ đang vụng về chào hỏi nhau, Tống Tình Thư đã trốn thoát và lẻn đi.
Sau khi tách ra khỏi, Tống Tình Thư không khỏi quay đầu lại nhìn, Chu Kỳ Nghiễn mặc một bộ vest chỉnh tề, đứng đó như thể không cùng đẳng cấp với những người xung quanh, lông mày mệt mỏi lạnh lùng, tựa như một kẻ có chút thiếu kiên nhẫn khi được người khác vây quanh, nhưng thái độ vẫn lịch sự và dịu dàng, hòa quyện thành một khí chất độc đáo.
Ở khoảng cách xa như vậy, anh dường như chỉ chú ý đến ánh mắt của Tống Tình Thư và ngước mắt nhìn về phía cô, Tống Tình Thư vô cớ cảm thấy áy náy và trốn vào trong bóng tối.
"Cậu biết không? Hai người nhìn cứ như đang quay phim thần tượng vậy. Ông chủ tức giận kéo cô vợ nhỏ lên chiếc xe sang chảnh, những người còn lại chỉ có thể đợi bên ngoài. Xe hơi rung chuyển, màn đêm mơ hồ...", Tiểu Đoạn nói với biểu cảm đầy cảm xúc.
Tống Tình Thư dùng tay bịt miệng Tiểu Đoạn, thấp giọng nói: "Đoạn Thư Dao, tớ sẽ giết ngươi."
Cái gì cùng cái gì cơ chứ.
Đoàn Thư Dao ôm đầu gối, không nhịn được cười nói: "Không phải, chủ yếu là anh trai cậu kỳ quái thật á, tại sao anh ấy lại tẩy trang cho cậu cơ chứ? Còn cậu cũng để im cho anh ấy tẩy? Cậu không thể trách tớ, lúc nãy ánh mắt người sản xuất nhìn cậu cũng rất khác mà".
Làm gì có giám đốc điều hành của chủ đầu tư nào lại đích thân đến thăm phim trường lúc nửa đêm, mang theo đồ ăn thức uống, làm ngơ đạo diễn lẫn giám sát sản xuất... vừa đến phim trường đã kéo nữ diễn viên của mình lên xe rồi hai mươi phút sau mới đi ra cơ chứ.
Lúc xuống xe lớp trang điểm của nữ diễn viên còn bị lau sạch, nhìn thế nào cũng thấy có gì đó... không ổn.
Những người biết nội tình như Tiểu Đoạn còn không khỏi há hốc mồm, hoài nghi Chu tổng liệu có phải là người đang hoàng, nói chi đến những người không biết nội tình.
Bản thân Tống Tình Thư cũng cảm thấy rất không bình thường, cô ôm đầu quay mặt vào tường sau đó lại gục đầu vào tường, thấp giọng nói: "Lúc anh ấy đến tìm tớ thì đúng lúc Trang Hàn Sơn cũng ở đấy đang giúp tớ duyệt thoại. Có lẽ anh ấy sợ tớ thực sự sẽ nảy sinh tình cảm với Trang Hàn Sơn nên đã dẫn tớ lên xe để giáo dục, vẻ mặt nghiêm nghị của anh ấy cũng thật đáng sợ".
Tiểu Đoạn gật đầu, với tính cách của Chu Kỳ Nghiễn, chuyện này kỳ thực là có thể xảy ra: "Nhưng tớ vẫn cảm thấy anh ấy quản cậu cũng nhiều thật đấy, tại sao nửa đêm còn đến tìm cậu, dạy dỗ cậu xem như là lo cậu sẽ chịu thiệt, nhưng tại sao lại phải tẩy trang cho cậu cơ chứ?"
Anh trai của ai lại lau mặt cho em gái mình đang ở độ tuổi đôi mươi thế này bao giờ?
Tiểu Đoạn từ đầu đến cuối thật sự không thể hiểu nỗi.
Tống Tình Thư cố gắng tìm lý do, "Anh ấy... anh ấy từ nhỏ đã như vậy, tính cách ám ảnh cưỡng chế, bướng bỉnh, mắc bệnh sạch sẽ quá mức. Có lẽ anh ấy cảm thấy không thoải mái khi thấy tớ dơ như vậy nên mới lấy khăn giấy lau đi... Tớ lúc đó hơi phân tâm nên không kịp phản ứng, khi tỉnh lại thì đã thấy mặt mình được lau sạch". Bản thân Tống Tình Thư cũng thấy khó tin.
Đương nhiên điều quan trọng hơn là cô đã quá quen với việc được anh chăm sóc nên một phần lỗi vẫn nên do cô chịu trách nhiệm.
Đúng như dự đoán, Tiểu Đoạn tỏ vẻ bối rối: "Bản thân cậu nghe xem lời này có hợp lý không cơ chứ?"
Tống Tình Thư cũng không buồn giải thích: "Dù sao tớ cũng không biết anh ấy muốn làm gì, nhưng chắc chắn không liên quan đến điều cậu đang nghĩ. Có lẽ bây giờ anh ấy mới rảnh, anh ấy bận như vậy mà. Hoặc có thể ban ngày bác sĩ Lương có việc, chỉ có thể đến đây giờ này".
Tống Tình Thư gật đầu, không biết đang cố gắng thuyết phục Tiểu Đoạn hay thuyết phục chính mình.
"Làm sao cậu biết chứ? Lỡ như anh ấy giấu trong lòng thì sao?", Tiểu Đoạn mơ hồ lẩm bẩm, không muốn chọc tức Tống Tình Thư nữa.
Nhìn thấy Tống Tình Thư cau mày, Đoạn Thư Dao vội vàng nói: "Được rồi được rồi, tớ biết hai người là anh em, nhưng người khác không biết, ý tớ là người khác sẽ hiểu lầm."
Tống Tình Thư lúc này tức giận đến vùi mình vào trong chăn, "Ai thích hiểu lầm thì cứ hiểu lầm, dù sao thì hình tượng hỗn loạn mà mọi người tạo nên cho tớ cũng đã đủ phong phú rồi, không thiếu gì một hai chuyện thế này".
Tiểu Đoạn đi tới ôm Tống Tình Thư, nằm trên người cô rồi vỗ vỗ lưng như mẹ ôm con: "Ngoan nào, ngoan nào."
Nếu thật sự bị hiểu lầm thì sao chứ, điều đó cũng có thể khiến một người thích nịnh nọt người khác như Hoắc Bân cũng phải lạnh sống lưng.
Nói đến đây, Tiểu Đoạn không khỏi cười rạng rỡ, "Vừa rồi cậu không biết sắc mặt Hoắc Bân thế nào đâu, anh ta đến tìm tớ hỏi tớ có quen Chu tổng không? Tó chỉ cười nói không để ý đến anh ta, chắc ấy ta tức chết mất thôi".
Tiểu Đoạn không khỏi bật cười khi nghĩ rằng đêm nay Hoắc Bân có thể sẽ trằn trọc nghĩ về mối quan hệ giữa Tống Tình Thư và Chu Kỳ Nghiễn.
Tống Tình Thư thoát khỏi cảm xúc bí bách nãy giờ, bị chọc cười đến mức đẩy Tiểu Đoạn một cái, hai người cười lăn lộn, sau đó chui vào chăn chuẩn bị đi ngủ.
Trước khi đi ngủ, Tống Tình Thư kiểm tra điện thoại, hai giờ sáng, Chu Kỳ Nghiễn gửi tin nhắn nói rằng ngày mai anh đã sắp xếp cho cô nghỉ phép nửa ngày để ở khách sạn tư vấn tâm lý với Lương Trí Viễn.
Tống Tình Thư muốn hỏi ngày mai anh có tới không? Nhưng cuối cùng tôi đã không hỏi.
Tin nhắn cuối cùng cô gửi cho anh là khi cô gia nhập đoàn phim vào tuần trước, và anh chỉ trả lời: OK.
Anh đối với cô mà nói thì có lúc vô cùng ân cần, lúc lại rất lạnh nhạt.
Tống Tình Thư nhìn chằm chằm vào khung chat một lúc lâu trước khi tắt điện thoại.
Tối nay không chỉ có Tống Tình Thư và Hoắc Bân không có tinh thần mà đến cả nhân viên trong đoàn cũng liên tục mắc lỗi, đạo diễn Ngô đã mắng tổ đạo cụ tận ba lần.
Vì vậy khi Chu Kỳ Nghiễn đến, Ngô Minh Trạch đã dứt khoác cho kết thúc công việc.
Tống Tình Thư lúc đó ngồi trên xe của mình trở về, trên đường bắt đầu mưa to, xe của Chu Kỳ Nghiễn đi theo phía sau, Tống Tình Thư cứ liên tục nhìn về phía xe anh, rõ ràng không phải anh lái xe, nhưng cô vẫn cứ một đường mà nhìn thẳng vào đó.
Tiểu Đoạn hỏi cô: "Cậu dính người như vậy sao không lên xe anh ấy luôn."
Tống Tình Thư im lặng, trong lòng rối bời.
Khách sạn ở đây đã kín chỗ, Chu Kỳ Nghiễn và những người khác thu xếp ở khách sạn khác, Tống Tình Thư muốn biết mọi chuyện nhưng cô lại không dám hỏi nhiều.
Đừng lên xe của anh ấy, đừng hỏi những câu hỏi nhảm, tém tém lại sự nhiệt tình và lòng hiếu kỳ của mình đi...
Hoàn thành xong những việc này, cô cảm thấy mình như nghẹt thở mà chết.
Mày sợ cái gì chứ? Tống Tình Thư đắp chăn, im lặng tự hỏi.
"Đoạn bảo, tớ nghĩ có lẽ tớ bị bệnh rồi."
Đêm nay trời mưa to, Đoạn Thư Dao đến ngủ với Tình Thư. Thật ra Lương Trí Viễn vừa liên lạc với Tiểu Đoạn, nhắc cô chú ý đến tình hình của Tình Thư rồi ngày mai nói cho anh biết. Nhưng anh cũng yêu cầu cô không được nói với Tống Tình Thư, vì vậy cô không dám ngủ quá sâu.
Trong lúc nửa mơ nửa tỉnh lại nghe Tống Tình Thư nói bị ốm rồi, Tiểu Đoạn như bị doạ sợ chết khiếp.
Nơi này hoang vu, bệnh viện gần nhất cách đó vài cây số, điều kiện ở mức trung bình, hiệu thuốc gần đó có lẽ đã đóng cửa rồi. Vô số kế hoạch lóe lên trong đầu Tiểu Đoạn, cuối cùng cô suy nghĩ hay là thử tìm Chu tổng.
Mặc dù Chu Kỳ Nghiễn trông có chút kỳ lạ và đáng sợ nhưng anh cũng có vẻ rất đáng tin cậy.
"Thư Thư, cậu bị sao vậy? Cậu làm việc quá lâu vào ban đêm nên bị cảm lạnh à rồi?", Đoạn Thư Dao chạm vào trán Tống Tình Thư, lo lắng nói: "Cậu sụt cân dữ quá nên thể trạng sa sút. Đạo diễn Ngô nói cậu gầy quá rồi, có thể tăng cân một chút, tớ đi mua thuốc cho cậu, tiện thể kiếm cái gì cho cậu ăn..."
Tống Tình Thư ngừng nói chuyện với Đoạn Thư Dao, "Tôi không bị cảm, chỉ là... nghĩ đến Chu Kỳ Nghiễn tớ lại thấy buồn."
Cô vùi đầu vào chiếc cổ nhỏ của Tiểu Đoạn, vừa xoa xoa vừa nói: "Tớ cũng không biết mình làm sao nữa, nhìn thấy anh ấy tớ rất vui. Vốn tớ không gặp anh ấy thì vẫn ổn, nhưng vì anh ấy ở gần đây nên tớ cứ không ngừng suy nghĩ, tớ muốn nói chuyện cùng anh ấy nhưng lại sợ anh ấy chê tớ phiền, nghĩ lui nghĩ tới lại thấy trong lòng khó chịu..."
Vừa nói, Tống Tình Thư cũng không biết mình đang nói gì, "Dù sao thì tớ cảm thấy rất khó chịu."
Đoạn Thư Dao: "..."
Khi còn học đại học, số thư tình Tống Tình Thư đã nhận được đếm không xuể, lúc đó cô vẫn được mọi người biết đến với biệt danh Tống Gia Nghĩa, chỉ có cô và bạn cùng ký túc xá mới biết biết danh Tình Thư (đồng nghĩa với từ "thư tình"). Những người theo đuổi cũng cố gắng nghe ngóng sở thích và thông tin cá nhân của cô, biết cô tên Tình Thư liền viết thư tình gửi đến cô.
Nhưng Tống Tình Thư không quan tâm nhưng điều này, vẫn nghiêm chỉnh tuân thủ những gì anh trai đã dạy, đi học không được yêu đương sớm nên đến cuối cùng một mối tình cô cũng không có.
Bây giờ cô thậm chí còn nghiêm túc nghi ngờ rằng mình là một kẻ ngốc trong chuyện tình cảm.
Đoạn Thư Dao nắm lấy tai Tống Tình Thư, nghiêng người không nhịn được nói: "Cậu thảm rồi, cậu đã vấp phải con quỷ tình yêu rồi."
Tống Tình Thư xoay người ngồi bật dậy như cương thi sống lại: "Đừng... cậu đừng nói bậy."
← Ch. 18 | Ch. 20 → |