Ngoại truyện 12: Một ngày ở chung
← Ch.21 |
Câu cá.
Càng vào gần giữa trưa, mặt trời chiếu ánh nắng càng gay gắt, gió thổi nhẹ, mặt hồ gợn sóng lăn tăn. Tịch Si Thần nằm dựa vào ghế, khép hờ hai mắt, chiếc cần câu đặt trên giá bên cạnh. Cảm giác được phao câu động đậy, anh mở mắt ra nhìn, cũng chỉ nhìn thoáng qua một chút rồi lại tiếp tục nhắm mắt như cũ. Trong thâm tâm Tịch boss nghĩ: Dù sao An Kiệt cũng không thích ăn cá, có câu về cũng chẳng để làm gì.
Triệu Khải Ngôn ngồi phía bên trái, khoé miệng cười khẽ, hai tay anh nhàn nhã tì trên đầu gối, chống cằm ngắm cảnh xung quanh. Thấy phao giật thì cầm lấy cần câu, kéo lên. Lần nào anh thả mồi cũng cá cũng cắn câu. Chiếc xô để bên cạnh cũng đã có không ít chiến lợi phẩm.
Cách một đoạn là Từ đại công tử, tuy rằng trẻ tuổi nhất trong bốn người, nhưng mà phong thái lại kiêu ngạo nhất, anh nằm ngửa người trên ghế, hai tai đeo earphone, nghe nhạc, nhắm mắt ngủ. Có lẽ anh còn không móc mồi vào phao câu, bởi vì từ đầu đến bây giờ chưa từng thấy phao nhúc nhích lấy một lần nào.
Hạ Thiên Liên ngồi cuối cùng, chờ lâu quá ngáp dài, thấy phao câu không động đậy gì mới đứng lên vặn lưng một cái, nói:"Ngồi dưới này bao giờ cũng chịu thiệt thòi."
Trả tiền.
Nơi này là khu vực được đầu tư cẩn thận, phong cảnh đẹp, thoáng mát, thiết kế cũng xa hoa, chỉ dành cho những kẻ có tiền. Người đến câu cá đương nhiên phải trả tiền, không câu được cũng phải trả tiền, mà câu được càng nhiều cá phải trả càng nhiều tiền.
Tịch tiên sinh đi ra đầu tiên, áo vest anh vắt ngang ở khuỷu tay, đi qua bàn thu ngân chân cũng không chậm lấy một nhịp, giọng nói vừa lạnh vừa nhẹ buông một câu: "Mấy người kia thanh toán" rồi đi thẳng ra ngoài.
Triệu Khải Ngôn đi phía sau, cười cười cầm xô cá đưa cho nhân viên dặn dò: "Đánh sạch vẩy rồi ướp đá, xong rồi đưa đến địa chỉ này cho tôi nhé.." Cực kỳ phong độ rút ví ra thanh toán.
Từ Mạc Đình hai tay đút túi quần đi lướt qua người anh, giọng nói không có chút cảm xúc nào."Cám ơn."
Hạ Thiên Liên cười khẽ, đi tới đứng bên cạnh Triệu Khải Ngôn, nói:"Thanh toán luôn tiền con cá này cho tôi, cám ơn."
Triệu tiên sinh: "..."
Xe.
Tại bãi đỗ xe.
Thấy Tịch boss lên xe, ba người đứng phía sau đồng loạt nghĩ: CCXR? Thật quá mức phô trương.
Tịch tiên sinh mới mặc kệ không thèm quan tâm thiên hạ nghĩ như thế nào, vừa ngồi lên xe liền mở di động ra gửi tin nhắn cho vợ yêu:"Em uống nước với bạn xong chưa? Lúc nào em về?"
Chiếc xe thể thao của Triệu Khải Ngôn đỗ ngay bên cạnh. Anh vốn là người thích tốc độ, cho nên luôn lựa chọn xe thể thao để mua, thỉnh thoảng anh lúc đi chơi anh cũng đổi loại xe khác, cũng không quá kén chọn thương hiệu, chỉ cần tính năng tốt là được.
Từ Mạc Đình thì ưa chuộng dòng xe việt dã, một tay đút túi một tay mở cửa, lên xe liền gọi điện thoại ngay cho bà xã, hỏi nhẹ:"Em đang làm gì thế?"
Hạ Thiên Liên thì đi Bentley. (Tổng giám đốc Hạ, sau này nhất định tôi sẽ viết truyện về anh, trong Kim Tịch Hà Triêu anh đi Bắc Kinh tự thành lập công ty, sau đó về lại Hồng Kông, sau nữa lại đi Nam Kinh tiếp nhận sản nghiệp của cha mình. Qua qua lại lại, đến bây giờ Hạ Thiên Liên cũng gần bốn mươi tuổi rồi, già rồi. =. =)
Đâm xe.
Cả bốn người đều khởi động xe cùng một lúc, boss Tịch và Triệu Khải Ngôn rẽ phải, mà Từ Mạc Đình và Hạ Thiên Liên thì cùng quẹo trái, vì thế, bốn chiếc xe va vào nhau.
Bốn người xuống xe nhìn nhìn, trong lòng mỗi người đều lầm bầm, mấy người kia lái xe kiểu ngu ngốc gì vậy?
Triệu Khải Ngôn mỉm cười hỏi:"Bây giờ làm sao đây?"
Thật ra thì chỉ va chạm một chút như vậy không làm ai bị thương gì cả, mà chuyện xe hỏng ít hay hỏng nhiều bọn họ càng không đếm xỉa tới, họ đâu phải người thiếu tiền, vấn đề họ quan tâm là, nếu để bà xã biết mình đụng xe, thì hoàn toàn không hay ho chút nào.
Boss Tịch lấy điện thoại ra gọi cho thư ký, "Anh tìm người đến đường XX mang xe đi sửa giúp tôi." Liếc mắt thấy cả ba người kia đều đang nhìn mình, boss Tịch lạnh lùng chậm rì rì nói thêm: "Bốn xe."
"..." Thư ký: "Vâng, tôi sẽ cho người đến ngay, thưa tổng giám đốc!" Bốn xe? Chẳng lẽ Tổng giám đốc đại nhân bị tai nạn xe liên hoàn? Nhưng nghe giọng thì hình như không bị thương gì cả, ôi, xe của boss tốt thật đấy!
Ngồi xe buýt.
Bốn người đàn ông cao ráo, đẹp trai, vô cùng phong độ, vậy mà bắt taxi thì không một chiếc nào dừng lại.
Hạ Thiên Liên giơ tay vẫy xe một lúc, mỏi quá buông tay xuống, cười nói:"Chắc là chỗ này không được dừng xe."
Từ Mạc Đình lại đeo earphone lên tai, hai tay lại xỏ túi quần, chậm rì rì đi đến trạm đỗ xe buýt cách đó không xa.
Triệu Khải Ngôn nho nhã thong dong đi theo phía sau.
Hạ Thiên Liên liếc nhìn Tịch Si Thần hỏi: "Ngồi xe buýt không?"
Boss Tịch xem như không nghe thấy gì, lông mày nhíu lại, nhấc chân bước đi.
Bốn người đàn ông cao ráo, đẹp trai, vô cùng phong độ đứng ở trạm đỗ chờ xe buýt. Xung quanh tốp năm tốp ba người túm lại kinh ngạc nhìn, thì thầm bàn tán to nhỏ, ngưỡng mộ...
Bốn người là đều đi cùng một hướng, Triệu Khải Ngôn đứng nghiên cứu bảng danh sách các số xe một thoáng rồi nói:"Mình đi xe số 4″. Không lâu sau xe số 4 đến.
Boss Tịch đi trước, lên xe sau liền đi luôn xuống phía dưới. Người lái xe nhìn anh chằm chằm, nghĩ "Người này hình như mình nhìn thấy trên tivi rồi thì phải?", nghĩ rồi lại quay đầu nhìn theo, nghĩ tiếp "Sao không trả tiền nhỉ?", vội vàng hô lên "Anh gì ơi?"
Người đi phía sau là Tịch Si Thần là Hạ Thiên Liên, cầm một tờ tiền, quăng vào trong hộp.
Từ Mạc Đình đi lướt qua anh, nói:"Cám ơn." Giọng không có chút cảm xúc nào bộc lộ như là đang cảm ơn.
Lên xe cuối cùng là Triệu Khải Ngôn, anh vỗ vỗ vai Hạ Thiên Liên nói:"Trừ tiền cá nhé"
Trên xe khá đông khách nhưng vẫn còn có mấy chiếc ghế trống, tất cả mọi người đều nhìn chăm chăm bốn người đàn ông cao ráo, đẹp trai, vô cùng phong độ kia từ lúc lên cho tới lúc họ ngồi xuống mấy chiếc ghế phía sau. Trong lòng mọi người không ai là không nghĩ: Chắc là ở đây đang quay phim rồi! Oa!!!
Nghe thấy thiên hạ "Oa" lên trầm trồ, nét mặt bốn người đàn ông vẫn bình tĩnh không hề đổi sắc. Cái cảnh này lập tức "đi vào lịch sử" của chuyến xe số 4 ngày hôm đó.
Tin nhắn
Vừa ngồi xuống không bao lâu, điện thoại của Tịch Si Thần đã rung lên, báo có tin nhắn, và vào ngày đó, trên chuyến xe bus số 4 đó, tất cả được chứng kiến người vốn có sắc mặt lạnh nhạt muôn thuở nở một nụ cười.
Từ Mạc Đình ngồi bên cạnh Tịch Si Thần, vừa nghe nhạc vừa nhắn tin:"Bà xã, nửa tiếng nữa anh về đến nhà."
Đối phương nhắn lại:"Biết rồi, anh phiền phức quá."
Từ đại công tử quay mặt ra ngoài cửa sổ, cười.
Triệu Khải Ngôn ngồi ghế phía sau Từ Mạc Đình, cũng đang nhắn tin cho Triệu phu nhân:"Anh rất nhớ em."
Hạ đồng chí ... (anh già rồi mà vẫn chưa cho anh yêu ai tôi thật là có lỗi, sau này nhất định sẽ viết cho anh =. =)
Các đồng chí đều tự về nhà.
Tịch Si Thần vừa về đến nhà, cậu con trai cưng nghe tiếng mở cửa liền nhào vào lòng anh: "A, ba, ba đã về rồi!"
Tịch Si Thần ôm con, vuốt ve khuôn mặt kháu khỉnh của bé, "Mẹ đâu rồi? Mẹ đã về chưa?"
"Mẹ về rồi ạ!" Cậu bé gật đầu, vươn tay chỉ chỉ vào trong bếp.
Tịch tiên sinh bế con đi vào bếp.
Từ Mạc Đình về nhà, An Bình đang ngồi trên giường rì rầm trò chuyện cùng hai đứa trẻ chưa – biết – nói.
Từ đại công tử liếc nhìn thoáng qua, nói, "Gọi bảo mẫu bế chúng nó ra ngoài đi."
An Bình quay đầu lại, "A, anh về rồi à? Hôm nay đi chơi vui không?"
Từ đại công tử:"Nghe lại tiểu thuyết của chúng ta cả ngày, cho nên hôm nay cũng không đến mức tệ lắm."
Lúc Triệu Khải Ngôn về nhà, A Tĩnh vẫn chưa về. Anh đặt nồi bắt đầu nấu cơm, hôm nay thức ăn chính là món cá. Lúc Nguyễn Tĩnh đi dạy về đến cửa đã thấy mùi thức ăn thơm lừng bay ra.
Cô định mở cửa thì có người đã kéo từ phía trong ra.
Triệu Khải Ngôn cười dịu dàng:"Em về rồi à? Anh nghe thấy tiếng em lấy chìa khoá."
"Em về rồi đây." Nguyễn Tĩnh hôn lên khoé môi anh, nũng nịu nói: "Em đói quá."
"Anh vừa nấu canh xong, em rửa mặt đi rồi ra ăn cơm."
A Tĩnh cười nghiêng người ôm lấy hông anh:"Khải Ngôn, em rất yêu anh."
Hạ đồng chí về nhà.. (nhất định sẽ cho anh có bạn gái mà, đừng nhìn tôi như vậy!)
← Ch. 21 |