Ngoại truyện 11: Gặp em là điều tuyệt vời nhất
← Ch.20 | Ch.22 (c) → |
Anh là một cái cây.
Làm thế nào để em nhìn thấy anh
Thời khắc đẹp đẽ nhất của anh
Là đây.
Anh đã cầu Phật năm trăm năm
Cầu Phật để chúng ta kết nên duyên phận
Phật đã hóa anh thành một cái cây
Mọc bên cạnh con đường em đi qua
Dưới ánh nắng
Nở rất nhiều những đóa hoa
Mỗi bông đều là hy vọng của anh từ kiếp trước.
"An Ninh! Nhanh đến xếp hàng đi, thầy giáo sắp điểm danh rồi!"
"Ừ, ừ!" An Ninh vội vã đặt cuốn Tập thơ Địch Mộ Dung xuống ghế, dùng áo khoác đồng phục che lên, hu hu, thầy thể dục đáng sợ đã tuýt còi rồi.
"Mạc Đình, nhìn gì mà chăm chú thế? Ngoài cửa sổ có cái gì à? Để tôi xem nào!"
"Không có gì. Ông đọc sách của ông đi!"
Khi em bước lại gần
Xin em hãy lắng nghe
Lá cây rung nhè nhẹ đó
Là sự nhiệt tình chờ đợi của anh.
← Ch. 20 | Ch. 22 (c) → |