← Ch.33 | Ch.35 → |
" Em muốn chết có phải không?" Lâm Lập Phong lớn tiếng hỏi cô.
Cô nhắm chặt hai mắt, không nói tiếng nào.
" Mau dậy uống thuốc!" Anh kéo cô dậy.
Cô đẩy anh ra, tiếp tục nằm trên giường, kéo chăn che đầu mình lại.
" Em rốt cuộc muốn thế nào?" Anh lần nữa kéo cô dậy.
Cô mở mắt lạnh lùng nhìn anh:" Chuyện của tôi không cần anh để ý!"
" Em là vợ tôi, chuyện của em, tôi dĩ nhiên phải để ý! Mau uống thuốc!" Anh cầm lấy thuốc đưa đến bên miệng cô.
Tay cô gạt tay anh ra làm thuốc rơi lả tả xuống giường. Lâm Lập Phong tức giận nắm giữ tay cô, trực tiếp nhét thuốc vào miệng cô. Cô ngậm chặt miệng, kiên quyết không chịu uống thuốc.
" Chết tiệt! Em mau há miệng uống thuốc đi!"
Hạ Tử Tinh quay đầu qua một bên, không chịu hé miệng.
" Em ——! Thật đáng chết!" Lâm Lập Phong híp ánh mắt nguy hiểm, bỗng nhiên bắt lấy môi mềm của cô, anh mạnh mẽ tra tấn môi cô, cho đến khi cô cảm thấy đau đớn, tức giận đẩy ra nhưng thân hình cao lớn của anh vẫn bất động.
Cô khó chịu hé miệng, đầu lưỡi anh thừa cơ trườn vào miệng cô, sau đó anh buông cô ra nhân cơ hội đem thuốc nhét vào miệng cô một cách nhanh chóng.
Cô thiếu chút nữa bị thuốc làm sặc chết. Lâm Lập Phong lập tức đưa cho cô một ly nước, cô vội vàng nhận lấy uống một hơi cạn sạch. Chờ thuốc trong miệng đã nuốt vào hết, cô tức giận ném ly nước rỗng trong tay vào vách tường, "ba" một tiếng, ly thủy tinh lập tức bể tan tành.
Lâm Lập Phong nhìn ly thủy tinh bị ném, ánh mắt sắc bén chuyển qua nhìn cô:" Tốt! Tốt! Em muốn chết! Tôi không ngăn cản! Em thích như thế nào thì làm như thế! Bất quá, tôi cảnh cáo em, đừng chết ở chỗ của tôi! Muốn chết thì ra bên ngoài!"
Hạ Tử Tinh cười lạnh một tiếng, quay mặt qua chỗ khác không nhìn anh. Lâm Lập Phong thấy bộ dáng quật cường của cô, không còn tâm tình nữa để ý cô nữa, anh đứng lên rời đi.
Hạ Tử Tinh thấy anh rời đi, nằm dài trên giường nghỉ ngơi. Nhưng trong lòng buồn bực rất nhiều! Nghĩ tới tình trạng bi thảm của Vĩ Hoành cùng hai bác, tâm tình của cô rất khó chịu! Hết thảy cũng là cô gây nên! Cô không thoát khỏi liên can!
Lăn qua lộn lại không cách nào nhắm mắt, cô bò dậy thay quần áo, lấy xe đi ra ngoài. Cô đột nhiên muốn đi tới quán bar tiêu khiển một chút, uống ly rượu.
Lâm Lập Phong nhìn xe thể thao màu hồng phấn rời gara đi ra ngoài đường, trong lòng vừa kinh ngạc vừa tức giận! Cô bây giờ còn đang nóng rần, lại dám đi chơi? Cô nàng này không muốn sống sao!
" Lý Thành, cậu đi theo xem, xem cô ấy đi đâu?"
" Vâng."
Lâm Lập Phong đóng điện thoại, trong mắt là sự lạnh lùng vô biên.
Hạ Tử Tinh đỗ xe ở một quán bar xa hoa. Cô đi vào bên trong, trong quán không nhiều người lắm, lộ ra vẻ rất u tĩnh.
Cô ngồi xuống, kêu một ly cocktail "túy mỹ nhân". Cô nhìn ly rượu màu phấn hồng trong tay, cảm thấy rất đẹp mắt! Trước kia khi tâm tình cô không vui sẽ tới nơi này uống mấy ly, cảm giác thật thoải mái!
Cô ngồi hồi lâu, uống cạn ly rượu. Uống liền 3 ly, cô cảm thấy buồn bực trong lòng như được giảm bớt. Nhưng lại cảm thấy có chút choáng váng đầu óc. Cô chống đầu nhắm mắt lại, sao lại cảm thấy đầu óc choáng váng? Trước kia uống 10 ly cũng không có chuyện gì, sao tối nay dễ dàng say như vậy?
Không biết có phải do cô đang nóng rần lên? Cô lắc đầu lảo đảo đứng lên, cảm giác mình dẫm trên mây, như muốn bay lên.
Bỗng nhiên, cô trượt chân, vừa vặn rơi vào một vòm ngực rộng rãi. Cô có thể cảm nhận mùi nước hoa thơm ngát. Cô ở trong ngực giãy dụa một chút, ngẩng đầu lên, ánh mắt mông lung nhìn thấy......
Cô mở to hai mắt, đó là một khuôn mặt của một người con trai ngoại quốc vô cùng xinh đẹp.
" Em không sao chứ? Tiểu thư." Người ngoại quốc dùng trung văn hỏi thăm cô.
" Trung văn của anh rất khá." Hạ Tử Tinh cười một tiếng quyến rũ với hắn.
" Cám ơn." Hắn lộ ra nụ cười phong lưu.
Hạ Tử Tinh gật đầu, rời vòm ngực của hắn, nhưng lại một lần ngã xuống. Người con trai ngoại quốc lại một lần nữa ôm lấy cô.
" Búp bê Trung Quốc, nhà em ở đâu? Tôi đưa em về." (táo: nghe câu này ngọt nhỉ?)
" Tôi không có nhà." Cô vừa nghĩ tới bộ dạng Lâm Lập Phong lãnh khốc vô tình liền tức giận. Anh ta vì sao muốn đuổi cùng giết tận đây? Vì sao không thể bỏ qua cho người nhà Vĩ Hoành?
Anh ta không phải là người nhà của cô! Cô không thừa nhận anh là người nhà của cô!
" Vậy tôi đưa em đến khách sạn nghỉ ngơi."
" Không cần." Hạ Tử Tinh đẩy ra hắn, lảo đảo rời đi. Bỗng nhiên, một người bên cạnh lao ra, đụng vào người cô, đầu cô nặng nề đụng vào một cây cột, trước mắt tối sầm, ngất đi......
————————————————————————————————————-
Lý Thành vốn một mực trong quán rượu dõi theo Hạ Tử Tinh, vừa mới từ phòng rửa tay đi ra đã không thấy bóng dáng cô nữa. Hắn tìm cả quán bar, thấy xe cô còn đang ở cửa mà vẫn không thấy cô đâu. Cô rốt cuộc đi đâu? Mặt hắn lập tức trắng bệch một mảnh!
" Cái gì?! Không thấy?!" Lâm Lập Phong vừa nhận điện thoại của Lý Thành, tim đập chậm mất một nhịp: "Cậu ở đâu tiếp tục tìm kiếm, tôi lập tức qua đó."
Anh lập tức chạy đến gara lấy xe, lấy tốc độ nhanh nhất đi tới quán bar. Thấy Lý Thành, anh hỏi ngay:" Sao đã không thấy tăm hơi? Một người như vậy sao lại không thấy bóng dáng?"
" Tôi không biết." Lý Thành cúi đầu không dám đón nhận ánh mắt tức giận của Lâm Lập Phong.
" Có hỏi thăm nhân viên phục vụ và khách khứa không? Hoặc có ai thấy bóng dáng của cô ấy không?" Lâm Lập Phong lo lắng hỏi.
Lý Thành lắc đầu:" Tôi cũng hỏi rất nhiều người nhưng bọn họ đều không thấy."
" Chết tiệt! Cô rốt cuộc đi đâu?" Lâm Lập Phong nắm chặt bàn tay. Cô nàng phiền toái này! Có hiểu được đã gia tăng thêm cho anh phiền toái hay không?!
Ở quán bar loại này đặc biệt có nhiều tên đăng đồ tử, cô một thân một mình tới đây uống rượu, sự tình ngoài ý muốn rất dễ phát sinh! Cô nàng đáng chết này đang ở nơi nào?!
Anh lập tức gọi điện thoại cho tổ trưởng tổ bảo vệ Lâm gia, Dương quản gia, muốn Dương quản gia dùng hết thảy nhân lực phải tìm được Hạ Tử Tinh.
Một, hai, ba...... bọn họ huy động tất cả nhân viên bảo vệ, cũng vận dụng hết sức lực đi mỗi gian phòng khách sạn tìm kiếm Hạ Tử Tinh, chính bản thân anh cũng lái xe tăng tốc tìm khắp đường phố phụ cận vòng vo hơn mười vòng, nhưng vẫn không nhìn thấy bóng dáng Hạ Tử Tinh!
Nhìn mặt trời nơi chân trời đã dần dần dâng lên, lo âu phiền não giày vò tâm tư anh, anh tức giận đấm vào xe, phát tiết phẫn nộ trong lòng!
Cô rốt cuộc đi nơi nào? Cô làm tim của anh đau đớn! Cô nàng đáng giận này! Cô không biết người ta rất lo lắng sao? Mất tích một buổi tối, cô rốt cuộc thế nào? Có phải có chuyện gì?
Trong óc của anh đột nhiên hiện lên một chữ "chết"! Cô sẽ không đi chết chứ?! Tim anh lại một lần nữa đau khổ! Anh chưa từng cảm thấy cô đối với mình có sức nặng cỡ nào! Nhưng giờ phút này lo âu cùng lo lắng của anh là chân thực, tim anh đau đớn không cách nào phủ nhận!
Anh không thừa nhận mình yêu cô! Nhưng nếu như hôm nay cô bình an trở về, anh nguyện ý đối xử tử tế với cô! Chỉ cần cô có thể bình an trở lại......
———————————————————————————————-
Hạ Tử Tinh cảm thấy ánh sáng rất mạnh chiếu sáng mặt mình, cô khó khăn mở mắt, thấy một gian phòng hoàn toàn xa lạ. Cô lập tức từ trên giường ngồi dậy, nhìn xung quanh. Đây là nơi nào? Cô cảm thấy đầu mình đau nhức! Đối với tối hôm qua, trí nhớ thực rất mơ hồ. Cô chỉ nhớ rõ hình ảnh cuối cùng mình nhìn thấy một người con trai ngoại quốc rất anh tuấn.
Cô từ trên giường đứng lên, thấy trên người mình mặc áo sơ mi của nam, phía dưới dĩ nhiên là trống trơn, không có gì cả!
Trời ạ! Tối qua rốt cuộc làm gì? Vì sao phía dưới không mặc quần?
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Có ai nói cho cô biết, tối qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Trong đầu cô lại một lần nữa hiện lên khuôn mặt Lâm Lập Phong tức giận......
Trời ạ! Cô cả một đêm không về nhà! Anh nhất định giận đến muốn giết người!
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Trong đầu cô rất hỗn loạn! Bỗng nhiên, cô nghe thấy tiếng mở cửa, cô chuyển ánh nhìn về phía đó. Một người con trai chỉ mặc quần, phía trên người hoàn toàn ở trần đi đến, hắn có vóc người cao ngất, cơ ngực bền chắc, nước chảy nhỏ giọt trên người, rõ ràng mới vừa tắm xong.
Hạ Tử Tinh giật mình! Hắn không phải là đại soái ca tối qua cô say đã gặp phải sao!!
" Anh, anh là ai? Tại sao tôi ở chỗ này? Nơi này là đâu?" Hạ Tử Tinh khẩn trương kéo y phục của mình trốn xa hắn nhất, đôi mắt đẹp tức giận theo dõi hắn.
Người đó lộ ra một nụ cười mê đảo chúng sanh, ánh mắt màu lục cười nhẹ nhàng nhìn chăm chú vào cô:" Tôi là Chris, đây là nhà trọ của tôi."
" Đây là nhà trọ của anh? Vì sao anh mang tôi tới nhà trọ của anh?" Hạ Tử Tinh rất tức giận chất vấn hắn.
" Tôi bảo em đi khách sạn, em không chịu. Tôi cũng chỉ đành dẫn em về nhà trọ của tôi thôi." Chris vẻ mặt buồn cười nhìn Hạ Tử Tinh. Xem ra búp bê Trung Quốc không nhớ tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì?
Hạ Tử Tinh mặt nhất thời đỏ lên. Cô tối qua ngủ ở nhà trọ của hắn? Hơn nữa, hắn bây giờ còn nửa người lõa thể. Chẳng lẽ, chẳng lẽ bọn họ tối qua đã......? Trời ạ! Tại sao có thể như vậy? Cô không dám nghĩ thêm nữa......
" Tôi, quần áo của tôi đâu?" Cô hận không thể lập tức thay đổi y phục rời ngay đi. Nơi này làm cả người cô không được tự nhiên!
" Y phục của em? Ngại quá, tôi tối qua khí lực quá lớn, đã xé toang mất rồi." Chris biểu tình vô tội trả lời.
← Ch. 33 | Ch. 35 → |