Nếu như đều là giả (4)
← Ch.47 | Ch.49 → |
Cố Diễn Sinh ra tay, Nhan Thấm liền hỗn loạn, bởi vì Cố Diễn Sinh ôm lấy đầu cô, phủ xuống nụ hôn êm ái, hơi thở ấm áp bao quanh anh và cô, những ngón tay Nhan Thấm nắm chặt lấy áo người đàn ông, Cố Diễn Sinh nắm lấy tay cô, sau khi xong việc liền hôn lên cổ cô, giọng khàn khàn: "Dụ dỗ anh, chưa đủ kinh nghiệm, xem em thế này, thật muốn thịt em ngay."
Khi ngồi lên xe, Nhan Thấm trèo lên người Cố Diễn Sinh, bắt đầu nói: "Anh có biết không, Cố Ngôn rất giỏi, đã học xong cộng trừ trong phạm vi mười rồi, anh đã biết chưa, Cố Ngôn biết viết tên anh rồi đấy, em nghĩ liền giận, rõ ràng em là người chăm bẵm vệ sinh cho nó từ bé tới giờ, kết quả cuối cùng người nó thích nhất lại là anh, quá đáng, thật quá đáng."
Cố Diễn Sinh thích nhất cái miệng liến thoắng không ngừng này của Nhan Thấm, giống như nó vĩnh viễn không ngừng nghỉ, thích thấy cô tinh thần tràn đầy, càng thích cảm giác khi cô nằm trên người mình, cứ như thời gian dừng lại tại giây phút này, vĩnh viễn không trôi đi, vĩnh viễn không rời xa, cứ như vậy là tốt rồi.
Đến trại cai nghiện, Nhan Thấm phát hiện ánh nắng hôm nay rất đẹp, chiếu lên người cô khiến cả người cũng cảm thấy ấm áp, cởi áo khoác ra đưa cho Cố Diễn Sinh, Cố Diễn Sinh nhíu mày: "Em chắc chứ? Nếu bị cảm, đừng hòng anh về nhà hỏi han em, biết không?"
Nhan Thấm làm sao tin lời anh chứ, lời người đàn ông này nói, cô chẳng tin được, lần đầu cô bị cảm, anh là người lo lắng nhất. Nét mặt Cố Diễn Sinh vẫn giữ vẻ lạnh nhạt, Nhan Thấm kéo ngón tay anh, tay anh thật ấm áp, trong lòng Nhan Thấm không thể nói thoải mái, cũng không thể nói khó chịu, nhưng cuối cùng vẫn phải đối mặt. Một lúc sau, Nhan Thanh đi ra, vẻ mặt lạnh nhạt, vì ma túy nên cả người gầy đi nhiều, nhãn cầu bên trong mắt anh ta rất lớn, hơn nữa còn vô thần, Nhan Thấm ngồi đoan chính, Cố Diễn Sinh nhắc nhở Nhan Thấm nói từ từ, chú ý trong này âm khí nặng gì gì đó, Nhan Thấm bảo biết rồi, nhưng Cố Diễn Sinh vẫn không yên tâm, sau khi khoác áo cho cô mới dịu dàng nói một câu: "Anh vào xe chờ em, đừng nói lâu quá, biết chưa."
Ánh mắt Nhan Thấm không rời khỏi Nhan Thanh, mặc cho Cố Diễn Sinh nói một tràng, cũng chỉ đáp lại một câu "Được", Cố Diễn Sinh búng trán cô, đi theo nhóm người ra khỏi đó, lúc ra cửa Cố Diễn Sinh nhìn lên ánh mặt trời một lúc lâu, cảm thấy hai mắt đau dữ dội, sắc mặt khi nhìn người xung quanh không tốt: "Chú ý đến phu nhân, nếu để Nhan Thanh hơi lộ ra tí gì, tôi không sống được thì các anh cũng không yên đâu." Lúc nói những lời này, Cố Diễn Sinh còn nhìn lên ngón tay mình, bên trên còn vương hơi ấm cuối cùng của Nhan Thấm. Nét mặt Cố Diễn Sinh có xu hướng nhu hòa, một sự nhu hòa kỳ lạ, sau đó, nắm tay lại: "Tôi nghĩ các anh cũng biết thủ đoạn của tôi rồi." Chậm rãi nói xong rồi bỏ lại đám người đó sau lưng.
Ánh nắng ấm áp như thế, thật ra cũng vô cùng lạnh lẽo.
"Đã lâu không gặp, em gái." Hai từ "em gái" được kéo dài, bao nhàm nhiều sự biến đổi trong đó, Nhan Thấm chỉ thấy bên trong đôi mắt vô thần của Nhan Thanh nhuộm lên từng chút, từng chút sắc máu, Nhan Thanh lúc này đã cực kỳ mệt mỏi, nghe nói chân cũng không hoạt động được, chẳng ngờ lời lẽ vẫn cứ ngoan độc, từng châm đâm vào trong trái tim, thậm chí gấp đôi, liền thấy máu tươi trào ra.
"Xin anh chỉ giáo." Nhan Thấm thờ ơ nói một câu, lười biếng tựa vào ghế, tỉ mẩn nhìn ngón tay mình, thon dài trắng noãn, sau đó lật lại, đầu ngón tay như một đóa hoa nở rộ, mang sắc máu, Nhan Thấm híp mắt nhìn Nhan Thanh: "Anh trai, em nghe nói mấy ngày trước mẹ anh đã đi rồi, thật là một tin tức đau buồn, năm đó khi kết hợp cùng Nguyễn Miên hãm hại em, muốn khống chế nhà họ Nhan, nào có ngờ đến tình cảnh hôm nay?" Hợp tác với người phụ nữ Nguyễn Miên đó, đơn giản chính là bảo hổ lột da.
"Thật ra ma túy rất tốt, có thể quên đi mọi chuyện không vui." Nhan Thanh nói một câu thế này: "Nhan Nhan, em gái anh, anh nghe nói, em lại bị hãm hại lần nữa? Là Mộ Lương, hay là Mộ Thanh? Giờ nghĩ lại, thấy thật buồn cười, một người năm đó rõ ràng nỗ lực tranh đấu, vẫn đứng bên cạnh mình, đã trở thành người khó thể với tới, thật đáng tiếc, Nhan Thấm, trông bộ dạng đó của em, bản thân anh cũng đau xót." Nhan Thanh đột nhiên vòng vo, sau đó chậm rãi nói: "Phẫu thuật bỏ tử cung thành công chứ?"
Nhan Thấm không thể quên những từ này, năm đó nếu không phải tiến hành phẫu thuật bỏ tử cung, nếu không phải căn bệnh đó, nếu không phải... Cô sẽ không sinh Cố Ngôn, thậm chí sẽ không, quá nhiều chuyện, Nhan Thấm vô thức siết chặt tay, móng tay đâm vào thịt, không có máu chảy ra mà chỉ có những cơn đau vô cùng.
"Nếu anh nói cho em biết..." Nét mặt Nhan Thanh bí hiểm, cả người bao phủ bên trong bóng tối mông lung, giống như rất ưu thương, trái tim Nhan Thấm vọt lên, bỗng nghe tiếng động bên ngoài, sắc mặt Nhan Thanh thay đổi, Cố Diễn Sinh chậm chạp đi tới, Nhan Thấm mới tỉnh táo lại: "Sao thế?"
"Cố Ngôn khóc đòi tìm em, em bảo anh có thể không vào được sao, đó là con anh, em không đau nhưng lòng anh đau." Cố Diễn Sinh mở miệng không còn lời nào hay hơn, quả nhiên thông qua video 3G thấy gương mặt bánh bao của Cố Ngôn đang khóc nhè, miệng thì nói "Mẹ không cần con", trong lòng Nhan Thấm liền mềm mại, bộ dạng nhìn Cố Diễn Sinh thật đáng thương, Cố Diễn Sinh đau nỡ để cô như thế, vì vậy ôm cô dỗ dành, sau đó dỗ cô lên xe, chợt nhớ ra để quên đồ bên trong, bảo Nhan Thấm chờ trong xe, Nhan Thấm còn đang trò chuyện với con trai, đâu để ý Cố Diễn Sinh, vì vậy vung tay bảo Cố Diễn Sinh nhanh cuốn xéo.
Cố Diễn Sinh bảo người bên cạnh chú ý Nhan Thấm, người đó tất nhiên cung kính đáp ứng, Cố Diễn Sinh xoay nhẫn cưới trên ngón tay, chiếc nhẫn năm đó Cố Diễn Sinh và Nhan Thấm cùng đi chọn, trong lòng Nhan Thấm muôn vàn điều không muốn, vì vậy chọn qua loa một cái, nhưng vẫn dựa theo sở thích của cô, một chiếc nhẫn xa xỉ lớn, nhưng cũng không nói gì nhiều, chiếc nhẫn lớn, Nhan Thấm không nói, Cố Diễn Sinh cũng không nói, chỉ cố gắng để ngón tay thích ứng với nó, người bên cạnh đều nói, tình cảm hiện giờ tốt rồi, nên đổi một cái khác, nhưng Cố Diễn Sinh tỏ ra hờ hững chỉ nói một câu: Nhẫn cưới chỉ có một, đâu có nhiều.
Giống như kết hôn, cũng chỉ có một lần.
Nhan Thanh vẫn ngồi chỗ cũ, giống như Nhan Thấm nói, chỉ gầy đi một ít, còn lại không thay đổi gì nhiều, vẫn là dáng vẻ nhã nhặn mặt như tranh vẽ, Cố Diễn Sinh lạnh nhạt, dần dần thay đổi thành dáng vẻ quyến rũ, giống như đóa hoa Mạn Đà La xinh đẹp, trên cánh hoa còn vương những giọt sương, từng giọt nhỏ xuống, sau đó dáng vẻ ấy thu liễm dần, giống một chàng công tử không lạnh không nóng, nhưng nếu nhìn kỹ, anh đang nhìn những ngón tay mình, sạch sẽ thon dài.
"Cố Nhị." Nhan Thanh mở miệng trước, lười biếng tựa vào ghế: "Dáng vẻ này gì đây? Giết người diệt khẩu? Hay là..."
"Chỉ sợ làm bẩn tay tôi." Cố Diễn Sinh xoay chiếc nhẫn, nở nụ cười nhạt: "Tôi làm gì dư thừa việc như thế." Giọng điệu hết sức nguội lạnh, kèm theo đó chút nhã nhặn, thế nhưng nghe kỹ hơn, có thể thấy được sự khát máu bên trong, tàn nhẫn mà xảo trá.
Nhan Thanh lạnh mặt: "Lòng dạ Nhan Thấm thế nào tôi và anh đều biết, cần gì nói thêm gì nữa." Nhan Thanh nói từng từ rõ ràng, anh ta giận dữ, vỗ bàn đứng dậy, nhưng vì có vấn đề ở chân, lại vô lực ngồi xuống: "Sự tàn nhẫn trong nội tâm cô ta, không thì đã chẳng bức mẹ tôi đến bước đó."
Cố Diễn Sinh nhân lấy trà từ người bên cạnh, hương trà mà anh thích, vừa mở nắp ngửi hương, anh cúi đầu nhấp nhẹ, sau đó hờ hững nói một câu: "Tiếp đó thì sao? Đại công tử nhà họ Nhan, anh không cho rằng một câu này có thể giải quyết mọi chuyện chứ, tôi khuyên anh một câu, thu liễm lại tính cách mình đi, ngậm chặt miệng lại, bởi vì ngay cả tôi cũng không biết, tôi còn có thể làm ra chuyện gì, cho nên, anh đừng khiêu chiến điểm mấu chốt của tôi, tôi nghĩ, hẳn không ai có thể thừa nhận được." Trong khi nói chuyện anh luôn mang theo nụ cười mỉm ấm áp, nhưng từng câu lại như rót độc, giết người vô hình, Nhan Thanh lặng đi, nhưng chỉ một lúc.
Nhan Thanh nhìn Cố Diễn Sinh đứng dậy, cài lại nút áo, ngón tay thon dài, gương mặt ấm áp, dáng vẻ như cười mà không phải cười, phía sau lại phát ra khí tức quyến rũ vô cùng, khí tức đó không phải ai cũng có, người có được trên thế giới này chỉ có Cố Diễn Sinh, cho dù anh đã 36 tuổi, đến độ tuổi ấy, khí tức quyến rũ còn tỏa ra dày đặc hơn trước kia.
Lúc ra cửa Cố Diễn Sinh cúi đầu nói một câu: "Chăm sóc tốt cho anh ta, đừng để Nguyễn Miên ra tay trước."
Người bên cạnh cúi đầu, chỉ dám nói một câu "Vâng ạ".
Vừa ra ngoài ánh mặt trời ấm áp liền chiếu rọi lên người anh, Nhan Thấm đang ngồi trong xe nhìn anh, nhất thời Cố Diễn Sinh không nhịn được, dáng vẻ lạnh lùng vừa rồi thoáng cái tan ra thành nước, trong lòng chỉ có ấm áp, sự thay đổi ngay trên gương mặt, con người chính là sinh vật kỳ lạ như thế, rõ ràng là cùng một người, ở bên cạnh những người khác nhau, thậm chí chỉ không cùng một địa điểm, có thể có tâm trạng hoàn toàn khác nhau.
Nhan Thấm chạy tới, nét mặt 囧, Cố Diễn Sinh liền khẳng định không có chuyện gì vui, có thể làm Nhan Thấm bộc lộ vẻ mặt này thì sẽ không phải chuyện tốt lành gì, Cố Diễn Sinh là ai hả, tùy tiện đoán thôi liền đoán ra, Nhan Thấm xấu hổ giơ tay ra, sau đó lấy một chiếc nhẫn từ trong ví, chiếc nhẫn của cô rất xa hoa, vỡ một phần, tóm lại rất là quý giá, sau đó Cố Diễn Sinh nhìn Nhan Thấm rối rắm đeo chiếc nhẫn vào tay, được một nửa thì kẹt, sau đó trái tim Cố Diễn Sinh cũng kẹt.
Nếu không phải nhẫn cưới, lúc này Cố Diễn Sinh nhất định sẽ vô cùng đau lòng cầm lấy tay Nhan Thấm, vứt chiếc nhẫn đi rồi vỗ về cô: "Cái thứ rách nát gì thế này, đi mua cái khác, không sao không sao." Nhưng cái thứ rác rưởi này lại là nhẫn cưới, món đồ Cố Diễn Sinh xem trọng nhất, Nhan Thấm cũng biết, cũng không dám nói gì: "Cố Diễn Sinh, em muốn đổi nhẫn, cái này đúng là rách nát."
Cố Diễn Sinh muốn nhịn cười, lúc này mà cười thế nào cũng bị Nhan Thấm đánh chết, vì vậy nói một câu: "Không sao, nhẫn anh cũng lớn..."
Nhan Thấm nổi giận: "Anh nói cái gì?"
Cố Diễn Sinh lúc này mới biết mình nói gì, phụ nữ à, tối kỵ nhất là mấy điều này, anh thế nào còn không biết sống chết giẫm lên điểm này của Nhan Thấm, đang không biết làm sao, đúng lúc có người đến, Nhan Thấm nuốt cục tức xuống, chậm rãi nói với Cố Diễn Sinh: "Cố Diễn Sinh, anh chờ về nhà xem em thu thập anh thế nào." Nhan Thấm lúc nói còn đang mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng như tuyết, nhón chân hôn lên má Cố Diễn Sinh, sau đó túm lấy cà vạt của Cố Diễn Sinh, thiếu chút nữa biến nó thành dưa muối, Cố Diễn Sinh lặng lẽ rơi nước mắt, trong lòng còn đang không hiểu cô bé này về nhà sẽ thu thập mình thế nào, đành cắn nát hàm răng rồi nuốt xuống, không sao không sao, chẳng phải bị chà đạp thôi sao, nhắm mắt lại là qua rồi.
Nhan Thấm ngồi trở lại vào xe, trên đường không chỉ một lần lấy nhẫn ra ướm vào ngón tay, sau đó thất bại vô số lần, cô nổi giận, bực tức nói tục: Cái xxx gì thế, fu*k xxx... Con mẹ nó xxx, **xxx (tự động cách... ) sao có thể béo thế? Sao lại béo chứ? Khi Nhan Thấm nghĩ đến từ béo này, trong đầu như bị thứ gì đánh vào, trước mặt một màu đen, cảm giác gì đó tanh tanh, cái cảm giác ấy làm cô nghĩ đến rất nhiều thứ, nhưng chỉ trong nháy mắt, Nhan Thấm muốn nắm lấy, thì thấy Cố Diễn Sinh sau khi bị dọa đã hồn bay phách tán.
Cảm giác hít thở không thông, cảm giác đau đớn tận xương tủy, không ai muốn biết, như từng mũi kim đâm vào lòng cô gái, thậm chí còn đâm đi đâm lại, không có máu, không có chút máu nào, đau đớn đó chỉ có bản thân, cho nên người bên cạnh không thể biết.
Cố Diễn Sinh cảm giác Nhan Thấm đang run rẩy, nhưng vì cái gì thì anh không biết, xoay người lại, môi tím tái, dáng vẻ đó khiến Cố Diễn Sinh đau lòng, chỉ nói với tài xế: "Đến bệnh viện." Sự phẫn nộ ngầm bên trong, tài xế chỉ dám nói vâng, Cố Diễn Sinh đâu nghe được nhiều lời thừa thãi, chỉ biết cô gái trong lòng đang đau đớn, toàn thân run rẩy: "Nói cho em biết, tại sao?"
Nhan Thấm ngẩng đầu lên: "Nói cho em biết, nói cho em biết một chuyện..." Nhan Thấm ngồi dậy, nước mắt tuôn rơi, chiếc nhẫn sắp không cầm được nữa: "Cố Diễn Sinh, em hỏi anh, việc này là thế nào, tại sao lại thành bộ dạng này."
Cố Diễn Sinh thông minh cỡ nào, chỉ nghe thoáng qua đã biết rõ ngọn nguồn, cầm lấy chiếc nhẫn trong tay Nhan Thấm: "Không đeo, không đeo nữa." Cố Diễn Sinh hôn trán cô, trấn an: "Anh biết, anh biết rồi, bảo bối, anh sai rồi, anh thực sự sai rồi, em đừng run nữa, không đau không đau, đây chỉ là cảm giác trong nội tâm thôi, đừng giày vò bản thân, anh sai rồi, tất cả đều là lỗi của anh, đừng giày vò bản thân."
Không bao lâu đã đến bệnh viện, Nhan Thấm nhào vào trong lòng Cố Diễn Sinh, nước mắt thấm ướt áo anh, tay Cố Diễn Sinh không run rẩy, bởi vì anh tự nói với mình, anh đang ôm Nhan Thấm, không thể làm hỏng, thật sự không thể hỏng, thế nhưng hàm răng cũng bắt đầu run lên, trái tim cũng vậy, bóp chặt trái tim anh, anh chỉ muốn, anh chỉ muốn cô gái này, không cần gì hết, thật sự chỉ muốn cô gái này thôi, vì sao ai cũng không chấp nhận, thứ anh muốn không nhiều, chỉ cần một người, thật sự chỉ cần một người.
Cố Diễn Sinh ôm cô gái trong lòng, cô gái đã khóc đỏ cả hai má, giống như một quả táo nhỏ, Cố Diễn Sinh không chút do dự ôm Nhan Thấm vào khoa phụ sản, vị bác sĩ đã cao tuổi, từng thấy sinh non, uể oải, cũng từng thấy những đôi ấm áp, làm dáng, nhưng chưa từng gặp qua đôi nào thế này, bác sĩ bị lệ khí của Cố Diễn Sinh làm cho hết hồn, Cố Diễn Sinh không dám tức giận với Nhan Thấm, đành phải phát tiết hết lửa giận với vị bác sĩ kia.
Sau khi tiến hành một loạt kiểm tra, bác sĩ nhìn lửa giận của Cố Diễn Sinh và cô gái đang khóc lóc trong lòng Cố Diễn Sinh, run rẩy nói, cũng không biết là chúc mừng hay là gì: "Chúc mừng anh chị... Chị nhà anh... có thai..." Nói xong câu cuối bác sĩ không dám nói tiếp, sợ nói thêm gì sẽ chết chắc.
Nhan Thấm nghe được câu này, sắc mặt trong nháy mắt thay đổi, Cố Diễn Sinh cũng không nói được là tốt hay xấu, chỉ an ủi cô gái trong lòng, Nhan Thấm không muốn bùng phát bên ngoài, vì vậy lạnh lùng lau nước mắt, bình tĩnh nói: "Cố Diễn Sinh, chuyện này, về nhà chúng ta sẽ nói sau."
Trong lòng Cố Diễn Sinh thật ra rất sợ hãi, thầm mắng đứa bé này tới thật không đúng lúc, Cố Diễn Sinh thấy bước chân Nhan Thấm lảo đảo, đưa tay ra đỡ cô, Nhan Thấm lườm một cái, Cố Diễn Sinh liền nhu nhược, không dám nói gì.
Sau khi về nhà, người giúp việc rất bình tĩnh cúi người, Cố Diễn Sinh dùng mắt bảo người giúp việc lui đi, người giúp việc chuẩn bị xong bữa cơm, Cố Diễn Sinh để Nhan Thấm ngồi xuống, ăn cơm, Nhan Thấm vốn không muốn ăn, nhưng nghĩ đến trong bụng đang có một cục thịt, vì vậy trái tim cũng mềm đi, bắt đầu ăn cơm, cô ăn cá, Cố Diễn Sinh gỡ xương, ăn trứng tôm gì đó, đều là anh ngồi bóc.
Nhan Thấm mân môi, lau miệng, mặt không thay đổi, nhìn chằm chằm vào Cố Diễn Sinh, trái tim Cố Diễn Sinh liền nhảy lên, sau đó hỏi một câu: "Không ăn nữa à?"
Nhan Thấm lắc đầu, đâu còn muốn nói gì.
← Ch. 47 | Ch. 49 → |