Người đàn ông đó gọi là Mộ Thanh (4)
← Ch.07 | Ch.09 → |
Thời gian gần đây rất khó để chọn được trang phục và phụ kiện cho Cố Diễn Sinh cho nên Nhan Thấm liền thảm, cô bị bà Tần lăn qua lăn lại đến chết đi sống lại, dù sao đàn ông không cần xen vào những chuyện như thế này cho nên cô phải đi chọn trang sức, phụ kiện với mẹ chồng. Cũng may là hàng hóa mua được đều được cửa hàng chuyển về tận nhà, thái độ phục vụ của nhân viên cũng rất tốt, giới thiệu rất tỉ mỉ, cuối cùng quyết định là 3 bộ trang sức, nhìn từ viên trân trâu to tròn sáng bóng đến viên kim cương màu hồng phấn lấp lánh, cuối cùng là phỉ thúy ngọc thạch, Nhan Thấm cảm thấy thật hoa mắt.
Ngày kết hôn, thời tiết rất tốt, Nhan Thấm mặc một chiếc váy dài quét đất, cha sứ không ngừng đọc những lời diễn văn, tuyên thệ, cuối cùng Cố Diễn Sinh vén khăn voan lên, khẽ hôn lên môi cô. Đầu khăn voan mềm mại phất qua gương mặt của cô, tầm mắt trở nên mơ hồ. Cô nhìn thấy Mộ Thanh ngồi bên cạnh Nguyễn Miên đang nói gì đó với cậu ấy. Dường như cảm nhận được ánh mắt của cô, anh ta quay đầu lại mỉm cười, lộ ra núm đồng tiền trên má. Vẻ quyến rũ và lịch thiệp trộn lẫn với nhau giống như là một thứ vô cùng sắc bén xuyên qua đầu óc Nhan Thấm, nhưng mà, cũng chỉ trong nháy mắt mà thôi.
Dưới sự chúc mừng của tất cả mọi người, cuối cùng bọn họ cũng kết hôn rồi.
Đi trên còn đường quân hôn giống như ba mẹ cô và ba mẹ anh. Nguyễn Miên nói với cô, gả cho quân nhân là một chuyện vô cùng đau khổ, chưa nói tới chuyện ít được gặp mặt nhau mà đau khổ hơn nữa là thời điểm ly hôn, pháp luật cũng sẽ đứng về phía quân nhân, chỉ cần quân nhân không làm chuyện sai lầm gì quá lớn thì sẽ không có khả năng ly hôn, cho nên, bình thường, một khi đã kết hôn thì rất khó ly hôn.
Cô nhắm mắt lại, nước mắt rơi trên đất.
Sau khi kết thúc hôn lễ là thời gian động phòng, Cố Diễn Sinh vẫn rất dịu dàng, so với lần đầu tiên còn dịu dàng hơn, Nhan Thấm mở to mắt, không muốn nói chuyện nhưng trong nháy mắt khi anh tiến vào thì vẫn rất đau, cô nhíu mày, cố gắng không để nước mắt rơi xuống.
"Diễn Sinh, con sẽ đưa Nhan Nhan tới thành phố G với con sao?" Bà Tần hỏi anh.
Cố Diễn Sinh đứng hút thuốc ở một bên nghe thấy câu hỏi thì quay đầu lại nhìn Nhan Thấm, lông mi của cô giật giật, cố nhịn xúc động muốn hét ra tiếng, cuối cùng, anh vẫn cảm thấy không cần thiết lắm: "Thành phố A rất tốt, dù sao cũng là nơi con đã sống hai mươi mấy năm, tạm thời không có ý định đi thành phố G, cho nên con sẽ ở đây một thời gian."
"À..." Bà Tần mỉm cười.
Ánh mặt trời chiếu vào vườn hoa, tường vi lười biếng bò qua vách tường, từng bụi, từng bụi, có cảm giác rất đẹp đẽ. Nhan Thấm cầm bình tưới nước cho các bụi hoa, Cố Diễn Sinh ngồi trên một cái ghế mây, quay mặt mỉm cười nhìn Nhan Thấm. Anh rất đẹp, vô cùng đẹp, trước kia có khí chất lưu manh, từ sau khi kết hôn, anh bớt phóng túng đi rất nhiều, chỉ còn lại một chút thản nhiên vương vấn quanh thân, hiện tại giữa hàng lông mày chỉ còn chút lạnh nhạt. Anh sẽ mỉm cười, sẽ để lộ hàm răng trắng tinh, khi ánh nắng chiếu tới cũng sẽ nheo mắt lại, không phải lịch sự, không phải sạch sẽ mà là một loại hòa trộn kì lạ.
"Nhan Thấm, chúng ta cùng tới thành phố G đi." Cỗ Diễn Sinh mỉm cười, trong một biển hoa lớn, nhìn từ xa giống như quanh thân thể anh phát ra một luồng hào quang ẩn hiện.
Nhan Thấm nhếch môi, chỉ cẩm thấy trong lòng xuất hiện một ngọn lửa giận. Cô liều mạng kiềm chế tức giận: "Không muốn."
"Vì sao?"
"Em không muốn nhìn thấy anh."
Bàn tay của Cố Diễn Sinh nắm chặt thành nắm đấm, giận quá hóa cười. Dường như anh rất tức giận, trong mắt còn có tơ máu, bộ dạng thế kia, cho dù anh có đang mỉm cười thì cũng có thể khiến người ta sợ hãi: "Em ghét anh như vậy, anh cũng không cầu xin em kết hôn với anh. Em muốn lấy Mộ Lương vậy em đào anh ta từ dưới đất lên đi, nếu em dám minh hôn* thì ai dám ngăn cản em? Hiện tại em tức giận với tôi thì có ích gì?" Anh thực sự vẫn đang cười, môi cong thành vòng cung nhưng trong mắtlại lạnh như băng, không có một chút ý cười. Anh gằn từng tiếng giống như độc dược, đôi mắt xếch yêu nghiệt nhếch lên, nhìn qua không biết là giận hay cười. Anh rút một điếu thuốc lá trắng như tuyết ngậm vào miệng, hài lòng nhìn gương mặtNham Thấm biến sắc.
(Minh hôn: hiểu nôm na là kết hôn với người chết, đây là một tập tục cổ hủ của người Trung Quốc)
Mộ Lương là một nút thắt trong tim cô.
Nhan Thấm cắn môi, tức giận đến phát run, nhìn Cố Diễn Sinh lười biếng tựa vào ghế mây, mỉm cười như có như không, trong mắt lạnh như băng. Cô đã từng nhìn thấy Cố Diễn Sinh như vậy, đã từng có người làm ra chuyện vô cùng qua đáng, khi Cố Diễn Sinh biết chuyện cũng có biểu tình như vậy. Lúc đó Nhan Thấm đem thức ăn đến tìm Cố Diễn Sinh, nhìn thấy anh như vậy liền giật mình. Cô đã từng thấy anh lưu manh vô lại, thấy anh dịu dàng ôn nhu cũng từng thấy anh lịch sự nhã nhặ nhưng cô chưa từng thấy anh như vậy. Sau đó, Nhan Thấm không bao giờ nhìn thấy người đã phạm lỗi đó nữa, hỏi Cố Diễn Sinh, anh chỉ lười biếng mỉm cười, trong mắt là băng tuyết lạnh lẽo không thể hòa tan.
"Cố Diễn Sinh, anh là tên khốn kiếp." Nhan Thấm ném bình tưới trong tay về phía Cố Diễn Sinh, cô thực sự đã nổi giận. Nước mắt chảy xuống, từng giọt, từng giọt, nhìn qua vô cùng đáng thương.
Cỗ Diễn Sinh hơi nghiêng người, bình tưới bay xẹt qua người anh, hai đầu ngón tay của anh kẹp điếu thuốc lá, miễn cưỡng cười nói: "Nhan Thấm, em cho rằng mình là ai? Muốn đấu với anh sao? Anh nói cho em biết đừng dùng tình yêu của anh để sỉ nhục anh. Anh muốn yêu em, em phải chấp nhận, anh không muốn yêu em, em cũng phải chấp nhận. Trước khi kết hôn thì không tính, nhưng mà hiện nay ta đã kết hôn rồi, đời này, em đừng nghĩ có thể rời khỏi anh."
Nhan Thấm ôm mặt khóc, nếu như là Mộ Lương, nếu như là Mộ Lương, nếu như là người cười rộ lên thì sẽ vô cùng đẹp đẽ kia, nếu như là thiếu niên đẹp đẽ ôn hòa kia, nếu như là thiếu niên chưa từng lớn tiếng với cô, nếu như là anh, nếu như anh còn sống thì sẽ thế nào.
Mộ Lương.
Tôi từng yêu một người, anh ấy, anh ấy tên là Mộ Lương.
Khi Cố Diễn Sinh bước vào nhà thì Tần Thì đang xem sổ sách, nhìn thấy bộ dạng này của con trai mình, bà chỉ cười: "Chỉ là một người con gái, thương yêu còn không đủ mà con lại còn ngang ngược như vậy, cả thân đều toát ra vẻ kiêu ngạo, hiện tại cũng kết hôn rồi, nếu như con đi thành phố G thì cũng phải đi mấy năm, lần nhày, nhất định phải đưa con bé đi cùng."
"Vẫn là để mình con trở về thành phố G thôi, con sẽ bớt thời gian trở về." Cố Diễn Sinh mím môi nói.
Lúc Nhan Thấm vào nhà thì Cố Diễn Sinh đang dùng cơm, là cơm tay, bàn tay thuần thục sử dụng dao nĩa, anh miễn cưỡng cười nói: "Bây giờ mới vào nhà sao, anh chờ em rất lâu rồi."
"Em không đói bụng." Nhan Thấm biết tính của Cố Diễn Sinh chính là như vậy, đến nhanh đi cũng nhanh. Giây trước còn nói lời ác độc với cô, giây sau đã mua một túi đồ ăn vặt thật lớn đem tới cho cô. Nhan Thấm không thể đoán được tâm tư của anh, chỉ có thể phối hợp, cho Cố Diễn Sinh một bậc thang đi xuống.
"Sao vậy, vẫn còn giận anh sao? Ngày mai anh đi thành phố G, cho dù là phải làm cho người ngoài xem thì em vẫn phải đi theo tiễn anh." Cố Diễn Sinh ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Nhìn em kìa, anh có thể làm gì em, chúng ta là thanh mai trúc mã hai mươi mấy năm, trước kia, lúc đính hôn, em nói em yêu Mạc Lương, chẳng phải lúc đó anh đã lập tức hủy bỏ lễ đính hôn vì em sao?"
Nhan Thấm cũng nhớ rõ chuyện lần đó, hơn nữa Cố Diễn Sinh còn nhận hết sai lầm về mình. Nhan Thấm nhớ rõ lúc đó ba của Cố Diễn Sinh rất tức giận, dù sao cũng là quân nhân, cảm thấy danh dự là quan trọng nhất. Thời diểm ông cầm roi đánh lên người Cố Diễn Sinh, anh chỉ ngửa đầu cười, Nhan Thấm thấy sợ, cầu xin ba anh đừng đánh nữa, là lỗi của cô nhưng ba anh không chịu nghe, vẫn không ngừng đánh lên người anh, đánh đến mức anh phải nhập viện.
Nhan Thấm cảm thấy rất có lỗi với Cố Diễn Sinh, nhìn gương mặt tái nhợt của anh, cô không ngừng xin lỗi. Khi đó Cố Diễn Sinh thực sự rất suy yếu, lúc mở mắt ra cô mơ hồ nhìn thấy trong mắt anh có hơi nước. Nhưng mà chỉ có một lần đó thôi, về sau, Nhan Thấm không bao giờ thấy Cố Diễn Sinh khóc hoặc là rơi bất kì giọt nước mắt nào nữa.
Từ trước đến nay anh rất ngông cuồng, chỉ có anh khiến người khác rơi lệ mà thôi.
← Ch. 07 | Ch. 09 → |