← Ch.05 | Ch.07 → |
Cánh hoa phượng rơi tán loạn. Đây cũng là mùa buồn vui lẫn lộn.
Hôm nay khúc nhạc tạm biệt không được bật nữa. Bài hát tốt nghiệp đã bị thay thế bằng bài ""Chia tay"" hoặc ""Bạn bè"", mà hai bài vừa nhẹ nhàng với lời ca chia ly. Đây có phải là chứng minh cho tình cảm nông cạn của con người bây giờ không?
Nhưng mà trong lòng của Diêu Thì Đông đang hát, vẫn là bài hát tạm biệt truyền thống giống như nhiều năm trước khi cô tham dự buổi lễ tốt nghiệp của anh, nước mắt của cô tràn đầy mặt.
Buổi lễ tốt nghiệp vừa kết thúc, Ánh Triều sẽ phải bay, bay đến một đất nước xa xôi mà tiến về phía trước; Khải Ca cũng đã giang cánh đang chuẩn bị bay lượn phía chân trời. Mà cô vẫn còn dậm chân tại chỗ, cô không có cánh cho nên không có cách nào bay được chỉ có thêt dừng chân tại chỗ, đưa mắt nhìn hai người bạn tốt đi xa.
""Gió Nam lại nhẹ nhàng thoảng qua, gặp nhau thời gian vội vàng, bạn bè thân mến không cần buồn, bây giờ chia ly sau này sẽ càng trân trọng nhau hơn......... "". Cô nấc lên nghẹn ngào, tiếp tục ngâm nga.
Chẳng biết từ lúc nào, Dương Khải Ca và Ánh Triều đã đi đến bên cạnh cô, mỗi người đứng ở một bên ôm cô, đầu dựa khẽ lên vai cô, cùng với lời nhạc tiêu điều lạnh lẽo cùng hát "".........Mặc kệ năm tháng dài bao lâu, xin quý trọng mỗi giây phút gặp nhau. Mặc kệ bao nhiêu Xuân Hạ Thu Đông, chúng ta vĩnh viễn là bạn bè""
Hát xong, Diêu Thì Đông không nhịn được ôm hai người bạn thân mà gào khóc.
""Đồ ngốc, trước đây đã nói với bạn rồi. Chúng ta là bạn bè cả đời mà, cũng đâu phải là không gặp nhau nữa, khóc cái gì?"". Dương Khải Ca không bao giờ khóc trước mặt người khác đang lặng lẽ lau đi ""giọt nước"" ở khóe mắt, cho dù là chia ly vẫn giữ vững phong độ trước sau như một.
""Rất nhanh........ mình rất nhanh sẽ trở lại, bốn năm sẽ nhanh chóng trôi qua, mình sẽ trở lại"". Ánh Triều cũng rơi nước mắt nhưng vẫn bình tĩnh nói.
""Các bạn........ Không được bỏ lại mình, không được quên mình đâu đó........ "". Trong ba người thì Diêu Thì Đông là vô tư nhất, cô vừa khóc vừa lớn tiếng nói. Sau khi tốt nghiệp cô sẽ rất cô đơn, rất cô đơn.
""Đồ ngốc"". Dương Khải Ca giang hai tay ra đem hai người bạn thân ôm lấy.
""Đúng vậy! Bạn là đồ ngốc........... "". Ánh Triều nghĩ thầm: Cô sẽ rất nhớ nơi này, sẽ nhớ tất cả mọi thứ ở đây.
""Hai người cũng là đồ ngốc"". Cô hít hít cái mũi đã đỏ lên, cười rộ lên nói. Tình bạn, muôn năm!
Ánh Triều đi rồi, cô ấy thậm chí không cần bọn họ đi tiễn ở sân bay. Cô ấy đi rất là gọn gàng.
Bọn họ cũng không có tham gia buổi tiệc tốt nghiệp. Sau khi Khải Ca và Ánh Triều đi rồi, một mình cô đứng dưới cây phượng ngẩn người, nhớ lại năm đó khi cô trộm mắng học trưởng không biết tôn sư trọng đạo, các thầy giáo dạy anh bốn năm......Không, anh còn hơn thế nữa, là bảy năm nhưng ngay cả buổi tiệc tốt nghiệp cũng không tham gia, mà cô lại làm theo anh......... Cô cũng không cố ý chỉ là chia ly khiến cô không có tâm tư tham gia hoạt động náo nhiệt như vậy. Đối với cô mà nói thì thật là mỉa mai.
""Cô bé này!"". Một giọng nói vô cùng quen thuộc vang lên ở sau lưng cô.
Cô xoay người lại, ""bùm"" một tiếng thì những dãy màu trắng xuất hiện trước mắt cô, cô ngẩng đầu nhìn về bóng dáng cao lớn ấy, không biết tại sao lại cảm thấy nước mắt ngập tràn trong mắt rồi.
""Sao vậy? Lần đầu tiên trong đời được nhận hoa, cảm động đến như vậy?"". Đường Ẩn Khiêm là ra vẻ vừa vui mừng vừa ngạc nhiên vỗ vỗ lồng ngực.
""Cảm ơn....... "". Cô đưa tay ra nhận hoa, không có phủ nhận lời nói của anh.
""Bạn tốt đi nước ngoài rồi, đau lòng như vậy à? Thế mà khi anh đi nước ngoài em lại làm bộ dáng ước gì anh đi ngay lập tức?"". Mà nói trắng ra là anh có chút để ý đến sự không công bằng của cô, nhưng vừa nghĩ đối phương của anh là nữ nên cũng không tính toán.
Diêu Thì Đông kinh ngạc, há miệng nhìn anh. Làm sao anh biết chuyện của Ánh Triều......Cô không có nói với anh nha!
""Sao lại biểu hiện nét mặt ngu ngốc đó?"". Anh cười cười, đưa tay vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của cô, thuận tiện véo một cái.
Cô bị véo đau nên nhíu lông mày lại. Người này thật là xấu! Người ta đã khổ sở như vậy rồi mà anh vẫn không quên tìm cơ hội bắt nạt cô.
""Học trưởng....... Sao anh lại đến đây?"". Nếu như là đặc biệt đến đây để tặng hoa cho cô thì cô sẽ có chút cảm động.
""Nhìn em đáng thương như vậy, không có ai tặng hoa cho nên anh là học trưởng không thể để em mất thể diện được"". Anh nói giống như mình rất vĩ đại.
Cô cười khổ, cúi đầu. Qủa nhiên không thể ôm hy vọng quá lớn với anh.
Cá tính của cô không thích hướng ngoại, trừ bạn học cùng lớp và ở Đoàn ra cô căn bản là không có năng lực khiến cho người nào thích cô đến nổi tặng hoa cho cô; Chỉ là, may mắn là Khải Ca và Ánh Triều đã đạt đến trình độ đó nên được rất nhiều người tặng hoa, vì lo lắng cho thể diện của cô mà hào phóng cho cô mượn mấy bó hoa để cho cô không bị mất mặt khi được các đàn em vẫy tay chào tạm biệt.
Cô vốn cũng đã quên là trong ba người, cô là người bình thường nhất. Nhưng mà nghe được từ trong miệng anh lại làm cô tổn thương như vậy.......... Nhất định là quan hệ của anh rất kém.
""Anh không cần đi làm sao?"". Cô lấy xuống cánh hoa phượng rơi ở trên vai xuống, không yên lòng hỏi.
""Anh đang đi làm""
""Sao?"". Diêu Thì Đông cau mày, đầu cô dừng mấy giây rồi mới hoạt động lại được. Chẳng lẽ công việc của anh là tặng hoa?
""Đồ ngốc! Bây giờ anh đang dạy thêm ở trường. Lần trước khi ở bên ngoài cửa hàng tiện lợi em đã hỏi anh tại sao lại ở đó sao? Đó là bởi vì hôm đó anh đang trên đường đi về sau khi dạy xong một lớp""
""À......"". Anh vừa nhắc đến chuyện ngày đó làm cho cô nhớ đến bạn gái xinh đẹp kia. Mà cũng phải nói lại, hôm đó chắc là anh đang muốn dẫn bạn gái về nhà của anh? Đột nhiên cô có một chút không phục ở trong lòng, rõ ràng là cô biết anh trước, tại sao bạn gái anh lại có thể đi đến nhà anh mà cô ngay cả một lần cũng chưa được đi?
Cô thậm chí hoàn toàn không hiểu rõ tình hình nhà anh, bởi vì mỗi khi ở bên cạnh anh cô đều để mặc số phận cho đối phương định đoạt cho nên cô không biết gì về anh cả.......... Đúng! Không biết gì cả.
""Đồ ngốc! Anh làm việc ở trường. Anh làm việc ở trường đó!"". Thấy gương mặt như trên mây của cô là anh biết cô căn bản là không có hiểu anh nói gì. Anh rất dùng sức mà cường điệu mấy lần, nếu không lần sau cô gặp anh ở trong trường thì lại hỏi anh một lần nữa.
Diêu Thì Đông đột ngiên tỉnh táo, nhìn anh chằm chằm, rất khinh thường mà nói ""Xùy! Anh á?"". Cô chỉ dám ""Xùy"" một tiếng chứ cũng không dám biểu hiện ra vẻ mặt như hiểu rõ lắm.
""Ý của em là gì?"". Anh nhìn cô giống như chim ưng nhìn thấy mồi, là nhìn chằm chằm vào cô không buông.
Cô lúc này mới phát hiện ra lời vừa nói rất càn rỡ. Cô mà không muốn sống thì mới nghi ngờ anh, vì vậy vội vàng bổ sung vẻ mặt ""chân thành"", giải thích ""Không............. Không phải đâu! Ý em nói anh đúng là.........""
""Tuổi trẻ tài cao"". Anh lớn tiếng nói thêm vào lời nói của cô.
""Đúng! Đúng! Đúng!"". Cô hèn mọn phụ họa. Chỉ cần anh không tức giận, không cần quan tâm anh nói cái khỉ gió gì.
""Đó là ý của em?"". Anh liếc mắt nhìn cô, nghe mẹ cô nói cô vì con đường tương lai mà phiền não thật lâu. Đúng là ngốc nghếch! Chuyện này có gì mà phiền não chứ?
""Em? Em không biết.......... "". Cô mờ mịt nhìn về phía trước. Biết rất rõ lời cô vừa nói lại để cho anh cười nhạo cô. Cười nhạo lý do của cô, nhưng cô cũng đã rất thành thật mà nói rồi. Bởi vì cô nghĩ nếu như cô có thể thẳng thắn mà chống đối lại lời nói hoặc bị anh bắt nạt thì có lẽ là không lâu sau anh sẽ cảm thấy cô rất nhàm chán. Sau đó anh sẽ rời đi, đi tìm người ""đùa rất vui"" hơn cô mà bắt nạt người đó sao?
""Thì Đông"". Anh đem mặt cô hướng về phía mình. Anh không thích ánh mắt như không có chỗ dựa đó của cô. Rõ ràng là có chỗ dựa là anh ở ngay bên cạnh mà vì sao cô còn biểu lộ ra vẻ mặt hoang mang như vậy? Cô có thể dựa vào anh mà!
""Hả?"". Diêu Thì Đông nhàn nhạt trả lời.
""Em đến chỗ anh làm việc đi!"". Anh thật thâm tình, thật dịu dàng ôm mặt của cô.
""Sao?"". Trong lúc này cô còn chưa kịp phản ứng, ngây ngốc nhìn lại anh.
""Anh nói. Em đến chỗ của anh, anh cho em một công việc"". Anh không phiền mà nhắc lại một lần nữa.
Không ngờ, chờ Diêu Thì Đông hiểu được ý của anh lại nhảy dựng lên, kêu to ""Em..... Em không muốn!"". Lời nói quá nhanh, cô cắn lưỡi mới giật mình nhận ra cô từ chối chưa được ""uyển chuyển"", vội vàng bổ sung một chút ""À..... Ý của em là, chân tay em rất vụng về sẽ gây thêm phiền phức cho anh........ ""
Lông mày Đường Ẩn Khiêm nâng lên, từ trên nhìn xuống nhìn cô ""Em thật kiêu ngạo! Rất có khí phách""
""Không dám, không dám.......... "". Mồ hôi lạnh của cô chảy ròng ròng. Ở trong lòng cô oán giận:Cô còn chưa đủ nhún nhường sao?
""Nếu biết bản thân chân tay vụng về, anh đã chịu nhận em rồi mà em còn không nhanh cảm ơn anh?"". Đã lâu không có bắt nạt cô, cô không phải là đã quên rồi chứ?
Nhưng........ Nhưng cô không đồng ý!
""Là .........là việc gì?"". Diêu Thì Đông quyết định trước khi từ chối phải bày tỏ chút thành ý. Sau đó cho dù anh có nói công việc gì cũng nói nó không thích hợp là được.
""Thư ký""
Vậy là cả ngày phải đi theo bên cạnh anh sao? Mặc dù cô không có ý định là đồng ý nhưng vẫn không cách nào khống chế các dây thần kinh trên khuôn mặt. Khuôn mặt cô co rúm lại.
""Diêu Thì Đông............"". Anh lành lạnh kêu, trong mắt anh u ám tràn đầy nguy hiểm.
""Sao?"". Cô sợ hãi nặn ra một nụ cười.
""Trong nháy mắt vừa rồi........ em lộ ra nét mặt chán ghét đúng không?"". Anh đem mặt anh lại gần mặt cô, muốn nhìn rõ ràng mọi chuyện từ trong mắt của cô.
""Không có, không có. Anh nhìn sai rồi, em không có!"". Đôi tay Diêu Thì Đông liều mạng xua tay, ra sức phủ nhận. Qua quá trình tích lũy kinh nghiệm lâu dài cô phát hiện, mặc kệ nó có đúng sự thật hay không, chỉ cần anh thấy khó chịu thì phải hết sức mà phủ nhận mới có thể bảo vệ được tính mạng.
""Vậy sao?"". Anh lùi lại ""Vậy ý của em là gì?"". Ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào cô.
""Em? Hì hì. Em không thích hợp để làm thư ký"". Khi bị ánh mắt sắc bén của anh nhìn cô thì cô cười ngu hai tiếng.
""Trực điện thoại?""
""Nhưng em không biết ăn nói.........""
""Xử lí tài liệu?"". Là ngành học của cô, đúng không?
""Ách......""
""Pha trà rót nước?"". Cô không phát hiện ra sắc mặt của anh càng ngày càng đen khi hỏi.
"".........""
""Lao công?"". Anh thuận miệng nói ra một công việc.
""Ừ....... ""
Lần này anh cuối cùng cũng cũng phát hiện ra cô là vì muốn từ chối mà cả công việc gì anh nói ra cô cũng không có nghe rõ ràng.
""Được! Nếu em đã như vậy thì em trực tiếp nói cho anh biết. Em muốn làm gì?"". Anh tức giận, lạnh lùng nhìn cô.
""À.... Uhm....... Em cũng không biết""
Hình như là anh tức giận thật.
Kì lạ? Cô nhớ là anh trước kia không có tức giận như vậy?
Ừ........ Đúng rồi! Bởi vì trước kia cô đâu có lá gan phản kháng anh cho nên anh không cần phải tức giận. Ha ha! Đầu óc trong sáng của cô sau khi được mở mang lại đột nhiên cảm thấy trước kia mình thật thê thảm. Trước kia cô đúng là không ra gì mà!
Vậy có nghĩa là cô đã thành công thoát khỏi tay anh rồi sao? Từ nay trở đi anh sẽ không bắt nạt cô nữa đúng không? Haiz! Nhưng mà tại sao cô lại không vui?
Buồn quá........... Muốn khóc quá.........Cô rất nhớ Ánh Triều, rất nhớ Khải Ca........ cũng rất nhớ anh.
Đã hết một tuần rồi thì cho dù anh tức giận bao nhiêu thì cũng phải giảm xuống một chút chứ? Cô bị anh ức hiếp cả một năm, mà cô chỉ phản kháng lại anh có chút xíu, đâu có ai tức giận lâu như vậy........
""Đông Đông! Điện thoại!"". Mẹ Diêu ở dưới lầu kéo cao giọng nói.
Diêu Thì Đông vội vàng nhảy xuống giường, chỉ sợ đối phương đợi lâu quá mà cúp máy.
""Ai vậy? Ai vậy? Mẹ! Là nam sao?"". Cô vừa lao xuống vừa hỏi suýt nữa là đụng vào cầu thang.
""Là nam"". Mẹ Diêu nói tiếp ""Em họ của con""
Diêu Thì Đông đột nhiên giống như quả khinh khí cầu bị xì hơi mà không còn một chút sức lực nào cả. Chạy được một nửa thì biến thành kéo chân từng bước mà đi, đến nơi thì chân đã mềm nhũn.
""Alô..... "". Cô lười biếng nói.
""Đông Đông!"". Em họ của cô hưng phấn gọi.
""Gì?"". Cậu ta rõ ràng nhỏ hơn cô hai tuổi mà cũng gọi thẳng tên của cô. Cô bị mọi người coi thường thật thảm thương!
""Nghe nói chị có quen biết với Đường Ẩn Khiêm đúng không?"". Trái ngược với giọng nói thoi thóp còn một hơi thở của cô, giọng nói em họ của cô giống như cái loa, High đến điểm cao nhất.
""Thật ra thì cũng không thân thiết như vậy............"". Cô tức giận nói, nghe thấy tên của anh thôi cũng biết là không có chuyện gì tốt, nhanh chóng phủi sạch quan hệ là tốt nhất.
""Đừng giả bộ, anh ấy còn đến tặng hoa cho chị vào ngày tốt nghiệp mà, đúng không?"". Cậu em họ mập mờ cười nói.
""Từ khi nào mà em trở thành trạm thu thập tin tức vậy?"". Cô không để tâm hỏi, suy nghĩ trong đầu trở về cái ngày anh cầm hoa đứng trước mặt cô. Thật sự là rất nhớ anh đó!
""Đông Đông! Chị còn chưa đạt được trình độ như em đâu! Mà thiệt thòi nhất là chị lại còn có một em trai như em nữa chứ. Chị cũng biết em rất hứng thú đối với các loại bệnh biến thái nhất mà. Vậy mà chị có quen một người giỏi như thế lại không thông báo với em một tiếng?"". Cậu nói Diêu Thì Đông cô rất không có tình nghĩa hại cô thở dài hết nửa ngày.
Diêu Thì Đông còn đang ở trong trạng thái hoảng hốt nên chỉ nghe được một nửa "Em có hứng thú với biến thái?". Mặc dù cô cũng không phủ nhận Đường Ẩn Khiêm là một biến thái nhưng nghe em họ nói như vậy cô cũng không thoải mái.
""Không phải. Mà là có hứng thú với "". Cậu em họ của cô tức giận thở dài, nói tiếp ""Đông Đông! Chị giới thiệu em với bạn trai của chị đi! Em cũng không có xin tham gia vào tổ nghiên cứu của anh ấy mà chỉ đi thực tập lấy kinh nghiệm thôi là em hài lòng rồi"". Cậu thèm thuồng nói.
""Bạn trai chị là ai?"". Từ khi nào mà cô có bạn trai?
""Ây da! Chị biết rồi mà còn giả bộ. Đông Đông! Là Đường Ẩn Khiêm chứ ai!"". Nói với cô đến nỗi ngọn lửa ở trong lòng cậu cũng muốn ""bùng"" cháy.
""Làm gì có chuyện đó!"". Nói nửa buổi thì ra là em họ cho là học trưởng là bạn trai của cô........
""Chị nói là bọn chị không có quan hệ đó.......... "". Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ lên vội vàng giải thích.
""Chị là đồng tính sao? Không phải là quan hệ yêu đương thì anh ấy tặng hoa cho chị làm gì?""
""Chị không có đồng tính. Em trai à, chị biết em thường hay mua hoa Ngọc Lan ở ven đường, vậy em và cô gái bán hoa có quan hệ gì?"". Cô nói một ví dụ.
Cậu em họ lại không hiểu ví dụ này ""Em lấy tiền mua hoa của cô ấy thì có quan hệ gì?""
""Cũng giống như vậy đó. Anh ấy tặng hoa cho chị là để trả ơn, em đã xem phim chưa?"". Đây cũng là bộ phim mà cô thích nhất.
""Không có"". Cậu thật bội phục tư duy của cô, quả thật là hạng nhất, chuyện này với có liên quan gì đến nhau?
""Vậy thì em nên xem đi, em sẽ hiểu được như thế nào là ""trả ơn""
""Đông Đông, em biết trả ơn là như thế nào, nhưng mà chuyện này thì có liên quan gì đến việc trả ơn"". Cậu nghi ngờ hỏi.
""Bởi vì lúc anh ấy tốt nghiệp rất đáng thương, không có ai tặng hoa cho anh ấy mà chị lại không đành lòng nhìn anh ấy bị người khác cười nhạo nên đã tặng hoa cho anh ấy. Cho nên hôm đó anh ấy tặng hoa cho chị để trả ơn thôi"". Cô đã rất cố gắng vẽ hình tượng của Đường Ẩn Khiêm thật đẹp.
""Chị lừa ai vậy?"". Nếu như vậy thì cậu phải mua được một bó hoa Ngọc Lan thật to đúng không?
""Chị không có lừa em, chị nhấn mạnh một lần nữa. Sự thật chính là như vậy"". Cô đã giải thích cặn kẽ từ đầu đến cuối rồi, nếu cậu mà không hiểu nữa thì cô cũng không có cách nào.
""Em mặc kệ. Diêu Thì Đông, chị phải nói giúp em một tiếng. Em nhất định phải được đi thực tập ở đó!"". Cậu bốc đồng nói, nếu mà còn nói chuyện với chị ấy nữa thì cậu sẽ bị điên mất.
""Em trai à! Chị không có năng lực đó............. "". Cô uyển chuyển từ chối. Cô cảm thấy rất áp lực khi được người khác đặt kỳ vọng vào cô.
""Đông Đông! Chị tuyệt tình như vậy sao?"". Cậu đau lòng hỏi.
""Haiz.......... Không phải chị không giúp mà là anh ấy đang giận chị. Mà cho dù anh ấy không có giận đi nữa thì cũng chưa chắc đã đồng ý"". Dù sao thì cô cũng không là gì của anh. Trừ khi cô điên rồi, hy sinh bản thân để cho anh chém giết.
""Ngay cả thử chị cũng không thử thì đã từ chối em. Nói thẳng ra thì chị không thương cho đứa em trai này!"". Cậu đau lòng muốn chết nói.
""Thôi........ Được rồi! Chị thử là được chứ gì! Nhưng mà không chắc là sẽ thành công đâu đó!"". Luôn luôn ăm mềm không ăn cứng, cho dù có bị ép buộc thì Diêu Thì Đông cũng nhất quyết nói không được, nhưng nghe cậu nói đáng thương như vậy nên cũng không dám nói không được. Cô sợ là cậu thật sự sẽ khóc ngay tại chỗ cho cô nghe.
""Cảm ơn! Tốt nhất là đi ngay hôm nay. Em chờ tin tức tốt từ chị"". Sau khi nói xong cậu ""Cạch"" một cái cúp thoại, ngay cả chào tạm biệt cũng không nói.
Diêu Thì Đông đáng thương phát hiện ra cô lại một lần nữa bị lợi dụng rồi. Thật là độc ác! Luôn miệng nói là ""Thiên tài"", kết quả..........
Hôm nay anh có ở trường không nhỉ?
Diêu Thì Đông thử một chút vận may của mình mà đi tìm anh. Khi đã đứng trước phòng làm việc của anh rồi thì cô không nhịn được hít sâu một hơi, sửa sang lại quần áo của mình.
Không thể phủ nhận, nghĩ đến việc có thể nhìn thấy anh là cô đã hưng phấn. Trước khi ra khỏi nhà cô còn cố ý ăn mặc đẹp một chút, thường ngày luôn để tóc đuôi ngựa hôm nay lại để kiểu tóc dài xõa xuống, mặc vào cái váy màu trắng mà cô thích nhất, còn son thêm son bóng màu sáng, không giống với hình tượng ngốc nghếch ngày thường. Hi vọng là anh sẽ thích.
Cửa phòng làm việc đang đóng, cửa kính lại mờ cho nên cô không nhìn thấy bên trong được. Cô khẩn trương gõ của nhưng mà không có phản hồi, không thể làm gì hơn khác là nhón chân lên muốn từ khe hở trên cánh cửa nhìn vào bên trong. Đang trong lúc cô đang nhìn vào trong thì cánh cửa đột nhiên được mở ra, hơn nữa cánh cửa còn đụng mạnh vào đầu gối của cô khiến cô đau đến suýt nữa là quỳ rạp xuống đất rồi.
Đi từ bên trong ra là một cô gái rất thanh tú, mặc một cái áo blue trắng, là một nhân viên nghiên cứu, cô ta lạnh lùng trừng mắt với Diêu Thì Đông "Cô đang làm gì vậy?"
""Tôi..... Tôi đến tìm bác sĩ Đường........."". Diêu Thì Đông chịu đựng đau đớn nghẹn ngào nói, đầu gối cô đau đến nỗi cô muốn mắng thô tục........ Shit! Shit! Shit!
""Giáo sư không có ở đây. Cô không nên đứng lén lút ở ngoài phòng làm việc của anh ấy, tôi còn tường cô là tên trộm đấy. Lần sau mà còn làm như vậy thì đừng có trách tôi gọi bảo vệ đến bắt cô"". Cô gái mặc áo blue trắng quẳng xuống những lời cảnh cáo, giống như cô ta là chủ của căn phòng kia vậy.
""Thật xin lỗi........."". Diêu Thì Đông đuối lý, mà cho dù như cô không có lỗi thì cô cũng không có can đảm mà lớn tiếng với đối phương được. Cô không thể làm gì hơn là kéo cái chân bị thương chán nản mà rời đi. Haiz! Ra khỏi nhà mà không để ý xem bước chân nào ra trước, thật là xui xẻo!
Hôm nay không nên đến đây, hôm nay không phải là ngày tốt. Chân cô đau muốn chết, mà tệ nhất là còn chưa nhìn thấy anh nữa.
""Thì Đông?"". Đường Ẩn Khiêm từ xa đã nhìn thấy cô, chỉ là anh không tin là cô sẽ chủ động tìm đến anh, đến gần thì là cô thật.
Trong chớp mắt khi Diêu Thì Đông nhìn thấy anh, cô uất ức suýt nữa là khóc. Cô hít hít mũi, run rẩy nở ra nụ cười ""Học trưởng......""
Cô ta đứng ở một bên không ngờ tới Diêu Thì Đông đúng là quen biết với Đường Ẩn Khiêm, càng không ngờ rằng anh lại đột nhiên xuất hiện. Vốn là đang rất kiêu ngạo, bây giờ thu lại thái độ, thậm chí nhìn cô ta có chút nhếch nhác.
""Cô Trình, bây giờ tôi mới biết, gần đây khách đột nhiên giảm đi thì ra là do cô đối xử với khách đặc biệt như vậy"". Mặc dù Đường Ẩn Khiêm cười với cô ta, nhưng trong nụ cười đó lại không có độ ấm nào. Cô ta làm gì với Thì Đông, anh nhìn thấy hết, nhưng mà tại sao cô ta lại làm như vậy?
""Giáo sư, không phải như thế............. "". Cô đang muốn giải thích. Không phải ai cô cũng làm như vậy, cô chỉ làm như vậy với những cô gái trẻ tuổi. Bởi vì bác sĩ Đường rất đẹp trai lại tài giỏi cho nên có rất nhiều cô gái chủ động đưa tới cửa........... Cô chỉ là vì tốt cho anh thôi mà!
""Tùy tiện nói muốn gọi bảo vệ đến, nếu như truyền ra ngoài mọi người còn tưởng trường chúng ta đề phòng người khác rất nghiêm!"". Anh vừa nói vừa đưa tay đỡ Thì Đông, trước khi đóng cửa phòng làm việc lại, lạnh lùng ném ra một câu "Còn nữa, sau này không được sự cho phép của tôi, cô không được tự ý vào phòng làm việc của tôi". Nói xong lập tức đóng của lại, nhốt cô Trình kia ở ngoài cửa.
Anh đỡ Diêu Thì Đông ngồi trên ghế salon xong liền xoay người đi tìm đồ băng bó vết thương cho cô.
""Học trưởng, thật xin lỗi............Đột nhiên đến đây làm phiền anh.......... "". Tại sao nhìn anh có vẻ như rất tức giận.
Anh lấy dung dịch ô-xy già và những dụng cụ y tế đơn giản đến trước mặt cô, để trên bàn, nói ""Đúng là có ít khách đến. Có chuyện gì không?"". Anh cười rất khách khí, rất lạnh nhạt, giống như là anh đang cười với người lạ.
Sau khi Diêu Thì Đông phát hiện ra điểm này thì cảm thấy khó chịu. Qủa nhiên là anh vẫn còn tức giận.
""Không có gì. Em......Em tình cờ đi ngang qua thôi........... "". Biết rõ là anh chắc chắn sẽ không đồng ý, tại sao lại đến đây để chịu khổ chứ? Cô thật là ngốc mà ""Không có việc gì, anh........... anh bận như vậy, em đi đây"". Cô đứng lên muốn đi về.
"Ngồi xuống, có chuyện gì thì nói ra". Đường Ẩn Khiêm kéo cô ngồi lại trên ghế, Cô muốn đi thì cũng phải xử lý xong vết thương rồi mới được đi.
Diêu Thì Đông muốn nói nhưng đến miệng lại không nói được. Anh cũng biểu hiện rõ ràng như vậy rồi, cô không có mặt mũi nào cầu xin anh.
Anh ngồi xuống bên cạnh cô, đưa cái chân đang bị thương của cô lên đùi mình, nhìn thấy trên cái chân trắng noãn có một chỗ đang chảy máu, xung quanh còn bị bầm tím. Lông mày anh nhíu chặt, tình hình so với anh nghĩ còn nghiêm trọng hơn.
Anh cúi đầu xử lí vết thương trước, hung dữ trừng cô một cái. Cô gái ngốc này! Cô ngốc như vậy nên mới bị thương, mà đã bị thương, chịu uất ức như vậy mà cũng không dám nói một tiếng. Thật là ngu ngốc!
Diêu Thì Đông nhận được ánh mắt ác độc của anh, lại cảm thấy mình thật uất ức, không dám nhìn anh nữa, cúi đầu xuống, nước mắt cứ thế chảy ra.
""Hơi đau một chút"". Anh dịu dàng nói, nhỏ một ít dung dịch ô-xy già lên vết thương thì cảm thấy cô lập tức co rụt lại. Anh ngẩng đầu nhìn cô một cái, thấy cô đang cắn môi dưới khóc rất đáng thương thì cho là cô khóc bởi vì bị đau ""Nếu đau quá thì em có thể nắm lấy cánh tay của anh"". Anh hào phóng cung cấp phúc lợi cho cô.
Nghe vậy, Diêu Thì Đông e sợ chầm chậm nắm lấy cánh tay của anh, nhẹ nhàng ôm. Khi anh lại nhỏ thuốc một lần nữa, cô ôm thật chặt, ngay cả đầu cũng đặt ở trên cánh tay của anh.
""Rất đau?"". Chân mày anh nhíu chặt lại, anh hận là mình không thể bị thương thương thay cô được.
Cô tựa vào cánh tay anh gật đầu.
""Chịu đựng thêm chút nữa, phải khử trùng sạch sẽ nếu không sẽ bị nhiễm khuẩn"". Anh nhẹ nhàng an ủi, cô không khóc nữa, chỉ là khuôn mặt nhỏ nhắn vo thành một nắm, xem ra là rất đau.
Anh nhanh chóng xử lý vết thương, muốn nhanh chóng làm cho cô thoát khỏi tra tấn đau đớn này.
""Được rồi"". Anh giúp cô băng bó vết thương thật đẹp, hài lòng nhìn thấy vết thương đã được bắng bó kỹ không còn chói mắt như trước nữa.
Đã xong rồi thì cô phải buông tay anh ra, mặc dù cô không muốn....... Nhưng mà cô vẫn buông ra.
""Cảm ơn""
""Nói đi! Có chuyện gì?"". Nếu không có chuện thì cô bé ngốc ước gì có thể tránh anh thật xa này sẽ không đến tìm anh.
Cô lắc đầu một cái, nghe anh nói như vậy lại không thể nào mở miệng nói chuyện kia được. Mặc dù đến tìm anh là vì chuyện của em họ, nhưng thật ra thì........ thật ra thì cô cũng rất nhớ anh!
""Em sợ anh tức giận?"". Anh còn tưởng là cô vô địch! Một tuần trước, không phải cô rất to gan phản kháng anh sao? ""Nói đi! Có chuyện gì cần nhờ anh giúp sao?"". Anh vỗ vỗ vai cô, ý bảo cô nói ra.
""Anh........... đừng giận em nữa có được không?"". Mắt cô đỏ lên, giọng nói nồng nặc giọng mũi.
""Được. Anh không giận"". Anh trả lời rất kiên quyết, sảng khoái làm cho cô nghẹn họng nhìn trân trối, quên cả khóc.
""Còn gì nữa không?"". Anh săn sóc giúp cô lau khô nước mắt.
Sau đó cô cảm thấy khó khăn mà hé miệng một chút, nhưng mà vẫn phải nói ""À..... Uhm..... Thằng em họ của em có hứng thú với nghiên cứu gì đó của anh, nó muốn thỉnh thoảng đến thực tập, nó sẽ không làm phiền anh đâu, chỉ cần anh cho nó đứng ở một bên nhìn là được............"". Cô len lén nhìn anh một chút, quan sát phản ứng của anh ""Nếu như anh không đồng ý thì.......... ""
""Được, nói cho cậu ấy cứ đến đây"". Anh bỏ tay (*đang lau nước mắt*)xuống, có gì mà không thể?
""Anh nói thật?"". Cô nhỏ giọng kêu. Mọi việc thuận lợi như vậy khiến cho cô lo lắng.
""Đúng vậy"". Đường Ẩn Khiêm vui vẻ gật đầu. Cô chủ động đến tìm anh như thế này, mặc kệ cô yêu cầu cái gì anh cũng đều đồng ý.
Lông mày Diêu Thì Đông nhăn lại, lấy chút can đảm, đưa ray nhỏ nhắn đến trước mặt anh. Dưới con mắt kinh ngạc của anh.......... Véo.
""Anh......là người Ngoài hành tinh sao?"". Giọng nói của cô tràn đầy sợ hãi, cô sờ loạn người bên cạnh. Đáng sợ thật! Làm giỏi thật, rất tinh xảo, ngay cả dấu vết vá lại cũng tìm không tháy!
""Em cảm thấy hôm nay anh nói chuyện quá tốt?"". Anh tức giận trợn mắt một cái, hiếm khi anh ban cho cô chút ân huệ, cô lại nói anh là người Ngoài hành tinh.
Cô gật đầu liên tục không ngừng.
""Vậy em cảm thấy ngoài việc anh là người Ngoài hành tinh đang đóng giả ra, còn có chuyện gì không thể làm?"". Anh mỉm cười nói.
Cô rất phối hợp, đầu tiên cúi đầu suy nghĩ, trong chốc lát bóng đèn sáng lên.
""Em biết rồi, anh......anh có điều kiện đúng không?"". Cô bừng tỉnh hiểu ra chỉ vào anh. Hãy nói đi! Người Ngoài hành tinh không có chuyện gì làm hay sao mà phải đóng giả anh.
Đường Ẩn Khiêm khuôn mặt tươi cười cứng đờ, trong đầu lướt qua nhanh vô số phương án thú vị, khóe miệng cong lên, lại cười lên lần nữa.
""Thì Đông! Em thật thông minh"". Anh mờ ám nói.
""Vậy........ Vậy cho em hỏi. Điều kiện là gì?"". Cô không có ngốc, ký hợp đồng cũng phải hiểu rõ ràng điều kiện, nhất là đối mặt với người gian xảo như anh thì đặc biệt phải cẩn thận hơn.
""Nếu như anh nói là muốn em đến đây làm trợ lý của anh?"". Đây là do cô nói, anh không ngại liền làm theo lời của cô.......... Ban đầu anh cũng không có ý định có điều kiện gì.......... Haiz! Thì Đông của anh quả nhiên là ngây ngô đến "ngu ngốc".
""Học.........Học trưởng, anh rất bận sao?"". Diêu Thì Đông cẩn thận hỏi, cô cảm thấy anh rất rãnh rỗi, từ lúc nãy tới giờ cô thấy anh rất rãnh rỗi.
""Em nghi ngờ lời nói của anh?"". Anh thu lại nụ cười, nhìn cô chằm chằm.
""Không có! Không có! Được rồi. Trợ lí thì trợ lí.......... "". Cái miệng nhỏ nhắn của cô chu lên, anh căn bản là đang đe dọa cô.
""Là trợ lí [đặc biệt] đó!"". Anh trầm giọng nhấn mạnh.
""Được rồi! Còn gì nữa không?"". Cô đã sớm chấp nhận rồi, làm sao mà anh có thể dễ dàng bỏ qua cho cô chứ!
Còn có? Lần này đổi lại là Đường Ẩn Khiêm giật mình, thì ra là anh không chỉ được một lợi ích mà thôi. Vì em họ mà cô chịu hi sinh nhiều như vậy. Hừ! Điều này làm cho anh không vui.
""Anh còn chưa nghĩ xong, chờ anh nghĩ xong rồi nói cho em"". Anh phải suy nghĩ cẩn thận một chút.
""À.........""
""Em không được quỵt nợ hoặc giữa đường bỏ chạy đâu đấy"". Anh cảnh cáo nói, nếu như cô dám anh tuyệt đối sẽ làm cho cô ""đẹp mắt""
""Biết rồi!"". Cô tức giận nói.
Dập tắt được một vòng khí nóng rồi, hiện tại anh cảm thấy vô cùng dễ chịu. Thấy cô chu cái môi nhỏ nhắn lại cảm thấy đáng yêu gấp đôi so với bình thường, chứ đừng nói cô ấy còn để cái đùi đẹp trên người anh, hai người lại ở gần nhau như vậy. Anh liền ôm cô, cúi đầu đặt môi anh lên môi cô, cái này là bồi thường cho ""uất ức"" mà cô phải chịu hôm nay.
Diêu Thì Đông bị hôn đến suýt tắt thở, nhanh chóng thở dốc lấy hơi, đôi mắt mờ mịt, vẫn không quên hỏi ""Đây là một trong những điều kiện sao?"".
Đường Ẩn Khiêm tà nịnh (tà ác + sủng nịnh) cười một tiếng ""Không phải"". Đây mà là điều kiện gì? Anh muốn hôn thì hôn, không quan tâm cô muốn hay không?
Diêu Thì Đông ngây thơ không biết rằng trong lúc vô ý cô đã ký Hợp đồng Bán thân, bán đi chính mình!
← Ch. 05 | Ch. 07 → |