Do dự (2)
← Ch.02 | Ch.04 → |
"A... Oàm... Uhm..." Nhìn Lạc Lạc nằm sấp trên bàn cơm, Mai Vô Quá ngây ngẩn cả người. Đến lúc hắn nhìn thấy trên mâm khi đó còn lại mỗi một cái bánh bao thì bắt lấy thời cơ lấy tay chộp lại, ngoan độc cắn một ngụm, lúc này mới yên tâm ngồi tiếp. Nha đầu này rất ham ăn, năm cái bánh bao hai người cùng nhau ăn, chính hắn còn chưa có ăn xong, trong mâm đã ít đi ba rồi, thật vất vả cướp được cái cuối cùng, tiểu nha đầu kia còn liếm môi ham muốn cái trên tay mình. Mai Vô Quá vội vàng vài ngoặm nuốt xuống bụng, hai cái đã không đủ, cũng không thể thiếu thêm một cái.
"Muội bình thường cũng ăn nhiều như vậy sao?" Mai Vô Quá có chút sợ hãi hỏi.
"Ha ha, gần đây đặc biệt đói, muội bữa sau sẽ ăn ít một chút." Lạc Lạc có chút xấu hổ, cúi thấp đầu xuống. Thân thể này quá gầy quá nhỏ, khả năng nó có nhu cầu dinh dưỡng thôi, Lạc Lạc không khỏi hoài niệm về thân thể của chính mình ở thế giới kia.
"Kỳ thật cũng không......" Mai Vô Quá muốn nói 'kỳ thật cũng không cần', nhưng là nghĩ lại vẫn là để cho tiểu nha đầu bớt phóng túng một chút, như vậy số bạc cầm trong tay kia đừng nói tiền thuê nhà, ngay cả sống tạm không đủ, vì thế chuyển đề tài: "Kỳ thật cũng không có thể mỗi ngày chỉ nghĩ ăn, ví như ngẫm coi về sau muốn làm cái gì."
"Làm cái gì?" Lạc Lạc chớp chớp mắt to tiếp tục giả trang cô bé: "Muội vốn dĩ chỉ là nghĩ muốn mỗi ngày cùng Lý ca ca cùng ăn cơm, hiện tại lại nghĩ muốn mỗi ngày cùng Mai ca ca cùng ăn cơm."
"Lý ca ca của muội là ai?" Mai Vô Quá tò mò hỏi.
"Không biết, đột nhiên không thấy tăm hơi." Lạc Lạc tựa hồ đã tiến nhập nhân vật, nói ra điều một tiểu cô nương phải nói, dù sao chính mình cũng không có nói láo.
Trên mặt Mai Vô Quá biểu hiện một vẻ mặt hiểu rõ, nghĩ thầm, rằng Lý ca ca kia nhất định là bị tiểu nha đầu nay ăn làm cho sợ, liền vụng trộm bỏ đi rồi. Ai, chính mình cũng là mệnh khổ như vậy, nghĩ tới đây lại cắn chặt môi, lông mày nhíu lại.
Lạc Lạc nhìn Mai Vô Quá, nháy đôi mắt to hỏi: "Mai ca ca lại lo âu cái gì?"
"Ta? Ta lo âu? Không có a!" Mai Vô Quá mở to hai mắt làm trạng thái ngây ngô, nuốt nước miếng một cái.
"Mai ca ca cắn môi, lông mày nhíu lại, là biểu hiện lo âu bất an. Khi nói chuyện nuốt nước miếng một cái, đại biểu huynh đang nói dối." Lạc Lạc nghiêm túc dựa theo phương pháp phân biệt Lý ca ca dạy mình.
"Muội nghe ai nói? Ta không có!" Mai Vô Quá vẫn thề thốt phủ nhận, đồng thời trong lòng không khỏi thầm giật mình, xem ra tiểu nha đầu này khó đối phó, về sau cũng không thể khinh thường nàng.
Lạc Lạc cho rằng hắn có cái gì khó nói, cũng không kiên trì nữa, vì thế nói sang chuyện khác: "Mai ca ca, vậy huynh về sau muốn làm cái gì?"
"Ta? Ta nghĩ muốn...... Ta nghĩ muốn làm bộ đầu, a, không, ta nghĩ muốn quản bộ đầu, ta xem ai còn dám xem thường ta!" Mai Vô Quá nhìn về phía trước xuất thần nói.
"Mai ca ca nhất định làm được! Huynh nghỉ ngơi trước, ta đi giặt quần áo." Lạc Lạc cực kỳ chịu khó, ôm lấy quần áo đã thay ra của Mai Vô Quá đi ra khỏi phòng, ở trong sân chổng mông tìm chậu.
Miệng Mai Vô Quá tạp tạp ba miếng, thầm nghĩ tuy là nha đầu kia có thể ăn nhiều, nhưng may mà chịu khó, cũng không tính là tồi tệ. Bên này Mai Vô Quá ngồi ở trên giường kể ra vài đồng tiền còn lại, phía sân bên kia tiếng thình thịch vang không ngừng. Lúc mới bắt đầu hắn cũng không để ý nhưng hắn đếm xong mấy đồng tiền kia thanh âm vẫn còn tiếp tục. Mai Vô Quá nổi lên một loại dự cảm không tốt, vội vàng đi ra khỏi phòng, chỉ thấy tiểu nha đầu chính đang chổng mông lên đứng ở bên cạnh giếng, nửa cái thân thể đã thăm dò phía trên miệng giếng, lòng bàn chân cũng lung lay thoáng động.
Tâm Mai Vô Quá thoáng chốc nhảy đựng lên, liền bước một bước vọt tới sau lưng nàng, hai tay ôm lấy thân thể của nàng: "Muội làm cái gì, ngã xuống ta làm thế nào còn nước để uống!"
"Thùng không thể sử dụng, dây thừng quá to, muội lại nhìn không tới phía dưới......" Lạc Lạc xoa xoa cánh tay phía sau có chút mỏi nhừ vì làm động tác kéo dây. Mình quả thật sơ suất, lại vẫn dựa vào thân thể trong thế giới hiện đại mà làm việc bất kể đúng sai, không biết hiện tại chỉ là vóc người của tiểu cô nương mười ba mười bốn tuổi.
"Bánh xe bên giếng là dùng để làm gì, dùng nó để kéo dây lên á." Mai vô quá tức giận đến mức không muốn nói gì, thật không rõ như thế nào lại có người không biết múc nước.
"A... !" Lạc Lạc bừng tỉnh đại ngộ: "Thứ này muội đã thấy, muội biết rõ." Nói xong trong lòng đã có dự tính lại đi đến bên cạnh giếng lần thứ hai, kéo tay áo rồi chuyển động, chỉ là sức lực quá nhỏ, thật vất vả lắc hai vòng sơ ý một chút lại lăn trở về.
"Lạc Lạc, tới đây, muội nghỉ ngơi một chút, ta làm." Sau khi nhìn một lúc lâu Mai Vô Quá rốt cục không còn kiên nhẫn, bản thân mình không ra tay sợ rằng đến sáng mai cũng không có nước dùng.
"Muội làm được, Mai ca ca chờ thêm một chút." Lạc Lạc cảm giác được liền muốn thành công, có chút luống cuống nói, nào biết một khắc không cẩn thận, thùng lại rớt tiếp xuống.
"Ta biết muội làm được, chỉ là thương thế của muội còn chưa tốt, vẫn nên là ta làm đi, chờ muội tốt lên sẽ lại làm những việc này." Mai Vô Quá cố nén suy nghĩ xúc động đem nàng ném vào lại trong phòng, lời nói nhỏ nhẹ ôn nhu.
"Mai ca ca thật tốt, chờ muội thương thế tốt lên, mỗi ngày hầu hạ huynh." Lạc Lạc nở ra một nụ cười tự nhiên, mặt ngước nhìn Mai Vô Quá.
Mai Vô Quá nhìn cặp mắt to linh động kia, miệng anh đào nhỏ hơi vểnh, phía trên một đôi lông mày lưỡi liềm cong thật là đáng yêu. Tuy nhiên thân thể nhỏ gầy, nhưng may mà nghe lời, cũng không tính là tồi tệ.
Mai Vô Quá đem nước nóng đến ngồi trước Lạc Lạc: "Tắm rửa rồi ngủ đi, phòng của ta ở đây chỉ có cái giường, chịu đựng chen chúc một xíu, rồi cùng kiếm tiền thuê căn phòng lớn."
"Uh`m......" Lạc Lạc tẩy rửa xong rồi chui vào trong chăn, tự nhiên đến nỗi Mai Vô Quá có chút không biết làm sao. Một nữ hài tử không phải là nên rụt rè một chút sao, ít nhất cũng biểu hiện kháng cự đối với việc ngủ cùng giường, nhưng...... Thế giới quan Mai vô quá sụp đổ. Được rồi, tiểu cô nương nhà người ta không có nghĩ cái gì lộn xộn, bản thân mình lại càng không muốn nghĩ về việc đó. Nàng có nói chính mình 'mũi đầy đặn, tâm không độc'. Nàng chỉ bằng một câu này mà tin tưởng chính mình, thật sự là cô nương ngốc nghếch. Lạc Lạc nhớ tự bản thân chỉ là một cái ấu nữ, thay vì che che lấp lấp làm cho người ta suy nghĩ xa xôi, chẳng bằng tựa như tiểu cô nương không hiểu tình hính. Hắn càng không thể xuống tay. Còn nữa, hắn lại là rất tuấn tú, ha ah, coi như chính mình hưởng đậu hủ đi, cho dù là thật...... Cũng không chịu thiệt.
Mai Vô Quá sau khi tẩy rửa xong thì nằm trên giường, cũng không đắp chăn kia. Chính mình là một thằng khốn, lúc này phải làm chút gì đi, nhưng bản thân lại không muốn làm. Nàng đơn thuần làm cho người ta không đành lòng khinh rẻ. Không phải, chính mình cũng không phải là người lương thiện gì, chỉ là đối với nàng không có hứng thú thôi, gầy như cùng con gà con tựa như chả có gì tốt, lão tử thích cô nàng mông to ngực lớn...... Mai Vô Quá ở trong mộng cùng cô nàng mông to ngực lớn gặp gỡ vậy.
********
← Ch. 02 | Ch. 04 → |