← Ch.066 | Ch.068 → |
Ta bấy giờ mới giật mình, cảm thấy khác thường, liền vội vàng xoay người lại thỉnh an. Thập Tam tự tiếu phi tiếu, nhíu mày nhìn ta cùng Thập Tứ. Tứ a ca nói: "Đứng dậy đi!". Lòng ta có chút bất an, chỉ biết cúi đầu. Thập Tứ cười nhìn Tứ a ca hỏi: "Huynh ra cung sao?"
Tứ a ca nói: "Một chút nữa, giờ còn muốn đi thỉnh an ngạch nương.". Thập Tứ cười nói: "Vậy đệ đi trước đây." Nói xong hướng về phía Tứ a ca cùng Thập Tam hành lễ, lại cúi đầu nhìn ta cười nói: "Từ chối thì bất kính, cảm ơn!", sau đó rời đi.
Trong lòng chỉ biết khóc mếu, Thập Tứ à Thập Tứ, đi thì đi, sao còn cố tình làm điệu bộ mập mờ khiến người ta hiểu lầm như thế chứ?
Thập Tứ vừa đi, không khí chợt trầm xuống. Thập Tam cũng ngừng cười, xoay người bỏ đi. Ta do dự không biết nên giải thích với hắn như thế nào, quan sát sắc mặt của hắn, vẻ mặt vẫn thản nhiên, ánh mắt thì tùy ý nhìn đằng xa.
Ta cúi đầu thật thấp, nói gì đây chứ? Đang lưỡng lự thì hắn hỏi: "Không muốn giải thích gì sao?". Ta phân vân rồi buộc lòng nói: "Vương gia tin cũng được, không tin cũng được, nô tỳ chỉ muốn nói một câu, tuyệt đối không như Vương gia đã nghĩ."
Hắn đùa cợt nói: "Ta còn chưa khảo mà nàng đã xưng nhanh như vậy, hoá ra đúng là nàng và Thập Tứ đệ có tư tình rồi.". Ta "a" một tiếng, hắn nói tiếp: "Ta vốn nghĩ, nàng cùng Thập đệ, Thập Tứ đệ quan hệ thật tốt, đôi bên có tặng đồ qua lại cũng bình thường. Nhưng nàng lại kiên quyết phủ nhận ý nghĩ của ta một cách thẳng thắn và nhanh nhẹn như vậy, thực sự là hiếm thấy!"
Ta vừa tức vừa cười, sẵng giọng: "Tại sao lại luôn trêu đùa ta vậy chứ? Mới vừa rồi Thập Tứ a ca nói là hai người tới, ta còn không tin, cho rằng hắn cũng đang gạt ta!"
Tứ A ca nói: "Tâm tư Thập Tứ đệ ta không quản được, cũng không muốn quản. Quan hệ của hai người, tặng đồ, nói giỡn đều tùy nàng. Có điều ta không muốn lại phải nhìn thấy loại tình cảnh do dự, khóc sướt mướt như trước kia đâu."
Yêu cầu này rất bình thường. Ta bĩu môi nói: "Hiểu rồi!"
Hai người liền trầm mặc, ta hướng về phía hắn khom mình hành lễ, hỏi: "Còn có gì căn dặn không? Không có thì ta đi đây.". Hắn phất tay nói: "Đi đi thôi!".
Xoay người đi xa rồi, thở dài nghĩ đến, hắn độ lượng hơn rất nhiều so với tưởng tượng của ta. Cũng không nói kiểu không được như thế này hay không được như thế kia. Lại nghĩ tới Thập Tứ a ca, không khỏi thầm oán, hắn rốt là muốn làm gì đây?
Từ tháng mười năm ngoái đã bắt đầu điều tra "vụ án Thác Hợp Tề bày tiệc rượu kết đảng". Trong sự chờ đợi của mọi người, trải qua sáu tháng thẩm tra tra rốt cuộc cũng đã có kết quả. Tất cả đều như Trấn Quốc công Cảnh Hi dâng tấu, đúng là có những lời lẽ ý đồ mưu nghịch. Đặc biệt là Tề Thế Vũ cùng Thác Hợp Tề, đã thốt ra rất nhiều lời xúi giục mọi người ủng hộ thái tử đăng cơ. Khang Hi nổi giận nói: "Mở tiệc rượu để giao kết bạn bè cũng chẳng có gì sai trái, việc ấy không đáng nói, còn là *sở hành giả*, không cần để ý"(*). Khang Hi không nói rõ, nhưng ý tứ bên trong thì mọi người đều đã hiểu, hắn hận chính là những đại thần thông qua phương thức này giúp thái tử kết bè kết đảng, gây nguy hiểm đến sự an toàn cùng ngôi vị hoàng đế của hắn.
Trong lúc thẩm tra "vụ án tiệc rượu kết đảng", việc Thư biện Hộ Bộ Trầm Thiên Sinh cùng một số người nhân việc làm đê phía Bắc Hoàng Hà mà vơ vét ngân lượng cũng bị tra ra. Bọn Tề Thế Vũ, Thác Hợp Tề, Cảnh Ngạch cũng có liên quan đến việc này, kẻ nhận nhiều, người lấy ít.
Những đại thần có liên quan tới đều bị bỏ tù bắt giam, Khang Hi đối với thần tử vẫn luôn luôn khoan dung, với Ngao Bái cùng lắm chỉ là cầm tù, Tác Ngạch Đồ mưu phản cũng không dùng đến cực hình. Nhưng lần này lại áp dụng thủ đoạn tàn khốc hiếm thấy. Sử dụng cực hình với Tề Thế Vũ, sai người dùng năm cái đinh sắt đóng xuyên thân người vào vách tường, khiến Tề Thế Vũ kêu khóc mấy ngày liền mới chết. Thái độ của Khang Hi làm cho những người ủng hộ thái tử kinh hoàng khiếp sợ, nhất thời quan lại trong triều thấp thỏm không yên, thần hồn nát thần tính. Thái tử gia từ từ bị cô lập, cả ngày bị vây trong lo sợ cùng bất an, hành xử càng lúc càng hung tàn nóng nảy, động một tí là dùng trượng đánh tôi tớ trong phủ. Việc truyền tới tai Khang Hi, càng khiến Khang Hi thêm chán ghét.
Mọi người trong cung đối với việc thái tử gia ra sao cũng không dám nhiều lời, nhưng cả ngày lại len lén bàn luận về cái chết của Tề Thế Vũ, rõ ràng không có chứng kiến, nhưng lại nói như thể tận mắt nhìn thấy, đinh đóng như thế nào, tiếng gào khóc ra sao, máu chảy thế nào, sinh động cứ như thật. Người nghe cũng không nghi ngờ chất vấn, trái lại còn đứng đó mặt mày hớn hở, phụ họa cười to. Mọi người cứ thoải mái vui cười mãi đến khi Vương Hỉ sai người dùng trượng đánh mấy thái giám, người trong cung mới ngậm miệng, không dám bàn tán chuyện này nữa.
Hai lần ta tình cờ nghe được cũng đều bước nhanh bỏ đi. Điên rồi, đều điên rồi! Việc này mà cũng lấy ra làm trò tiêu khiển được. Nghĩ kỹ mới thấy chuyện này cũng là bình thường, Lục căn không nguyên vẹn, tâm lý dĩ nhiên cũng thất thường, sinh hoạt hàng ngày lại căng thẳng, không biến thái mới là lạ. Tâm trạng vốn đã nặng nề, lại nghĩ đến việc ngày ngày phải sống chung với đám biến thái đó nên mặt càng đanh lại, muốn cười cũng không nổi.
—
(*) Có lẽ cụm * sở hành giả* là Khang Hy sử dụng là từ đây: ""Quân tử tắc không phải, sở thủ giả đạo nghĩa, sở hành giả trung tín, sở tích giả danh tiết." – trích từ " Kết đảng Lụân" của u Dương Tu – đang trong đoạn so sánh giữa tiểu nhân và quân tử mới có câu này: Thế nhưng thần cho rằng: tiểu nhân cũng không kết đảng, chỉ có quân tử mới có. Nguyên nhân ở đây là gì? Tiểu nhân yêu, tham chính là lương bổng tiền tài. Khi bọn hắn có lợi ích tương đồng, tạm thời cấu kết cùng nhau mà thành kết đảng, đó là giả tạo; đợi khi bọn họ nhìn thấy hết lợi ích phía sau, lợi ích đã hết là lúc giao tình cũng đạm mạc, trái lại sẽ tàn hại lẫn nhau, cho dù là huynh đệ thân thích, cũng sẽ không bảo hộ nhau. Vì thế nói là tiểu nhân cũng không kết đảng, bọn họ tạm thời kết làm bè đảng, cũng là giả tạo thôi. Quân tử sẽ không như thế: bọn họ kiên trì chính là đạo nghĩa, thực hiện chính là trung tín, quý trọng chính là danh tiết. Dùng nhữngngười này nhắc tới cao tự thân tu dưỡng, như vậy đồng lòng nhất trí là có thể tương hỗ bổ ích. Dùng những người này vì quốc gia làm việc, như vậy quan điểm tương đồng là có thể cộng đồng đi tới. Trước sau như một đây là kết đảng của người quân tử. Vì thế làmquân chủ đích, chỉ cần có thểđuổi kết đảng giả tạo của tiểu nhân, sử dụng kết đảng thực chất của quân tử, như vậy thiên hạ có thể yên ổn rồi.
–> Khang Hy dẫn từ "Kết Đảng luận" ra để chửi xéo
(*) Thư biện: viên chức phụ trách tài liệu.
(*) lục căn: sáu căn (quan) năng mà theo Phật giáo, con người thông qua để nhận thức thế giới: nhãn căn (mắt) thị giác, nhĩ căn (tai) thính giác, tị căn (mũi) khứu giác, thiệt căn (lưỡi) vị giác, thân căn (thân) xúc giác, ý căn (ý) ý thức. Trong Phật giáo gọi là lục thức: nhãn thức, nhĩ thức, tị thức, thiệt thức, thân thức, ý thức. Lục căn duyên với lục trần (sắc, thanh, hương, vị, xúc, pháp). Lục căn chỉ quan năng con người, còn gọi lục tặc tức sáu tên giặc làm cho chúng sinh bị cám dỗ mê muội. (theo từ điển bách khoa toàn thư Việt Nam)
← Ch. 066 | Ch. 068 → |