← Ch.24 | Ch.26 → |
Thiên đế hạ lệnh tra xét chuyện hỏa kích Thiên giới, nhưng ba ngày sau mới tìm được hiện trường bị quả cầu lửa của Hành Chỉ ném về đập tan tành ở biên giới phía Bắc, không ai sống sót, người nằm sẵn đó mà đám thiên binh cũng tìm lâu như vậy, hiệu suất thấp đến mức khiến tiên nhân có hiểu biết cũng cảm thấy lo lắng. Nhưng càng khiến người ta lo lắng hơn là kẻ tập kích Thiên giới lần này...
Không phải Ma giới, không phải yêu vật mà là Bắc Hải tộc dưới biển sâu ở biên giới phía Bắc lâu nay vẫn thần phục. Họ là một tộc người vô cùng hòa thuận, ngàn năm nay chưa từng gieo rắc chiến tranh, lần này giống như phát điên mà tập kích Thiên giới, do Thiên giới... đã làm chuyện gì ở Hạ giới khiến người ta không thể nhẫn nhịn nữa sao?
Thiên đế đại nộ, lập tức cho người đi Bắc Hải điều tra hư thực. Nhưng tin tức ở Bắc Hải còn chưa báo về, tờ cấp báo Ma giới đã sai người truyền lên năm ngày trước đã khiến Thiên đế xem xong tái mặt...
Tây uyển sập, Thẩm Ly lại quay về ở trong phủ Phất Dung quân, chỉ là lần này để đề phòng có người nhân lúc nàng trọng thương mà hạ độc thủ, Phất Dung quân đã đích thân bày thêm một kết giới trong phòng Thẩm Ly ở, Hành Chỉ cũng không khách sáo mà cùng vào ở trong phủ Phất Dung quân, nhà có hai vị khách quý, Phất Dung quân có thế nào đi nữa cũng không thể làm xằng làm bậy trong phủ, lòng vô cùng buồn bực.
Hôm nay hắn gọi một Tiên quân quen biết đến chơi cờ, đối phương cười hắn: "Ngài xem xem, Bích Thương vương bị thương, Thiên đế long nhan đại nộ, Hành Chỉ thần quân vừa trị thương vừa tận tâm chăm sóc, còn chưa thành thân mà Thần quân với Thiên đế đã chống lưng cho Bích Thương vương rồi, xem ra mặt mũi của Ma giới cũng lớn lắm, sau này thành thân rồi, Phất Dung quân, ngài ấy à... chậc chậc chậc."
Phất Dung quân nghe mà tái mặt, hất bàn cờ xuống đất tức giận: "Còn cần ngài đến bới móc nỗi khổ của ta nữa sao! Ta tìm ngài đến để ta thêm uất ức sao! Cút cút cút!"
Đối phương không giận mà lại cười, lúc Phất Dung quân lửa giận bốc cao ba trượng thì một hồi bước chân gấp gáp hỗn loạn bước vào, U Lan sắc mặt nặng nề, nhìn cảnh tượng chỗ Phất Dung quân, nàng ta lạnh lùng nói: "Bích Thương vương Thẩm Ly đâu?"
Phất Dung quân ngẩn ra, khổ não bóp trán: "Đệ nói này Hoàng tỷ, tỷ đừng có thêm loạn cho đệ nữa được không, người ta bây giờ có Thần quân bảo vệ, chúng ta nào kiếm chác được gì, tỷ yên lặng rồi về đi."
Ánh mắt U Lan băng lạnh, nhìn Phất Dung quân hỏi lại một lần: "Bích Thương vương Thẩm Ly đâu?"
Phất Dung quân lúc này mới phát giác sự tình không ổn, ngập ngừng nói: "Ở... ở sương phòng phía sau đó, để dưỡng thương nên đệ đã bày một kết giới cho cô ta..."
"Đưa ta đến đó." Nói xong bèn vội vã đi về phía trước, bước vài bước không thấy Phất Dung quân đi theo, nàng ta quay đầu, ánh mắt sắc bén trừng hắn, Phất Dung quân giật thót, vội bước tới dẫn đường cho U Lan, vừa đi vừa hỏi: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?" U Lan không đoái hoài đến hắn, đi đến cửa tiểu viện, Phất Dung quân bỗng dừng bước, "Đệ mở kết giới ra rồi, tỷ vào đi, đệ không đi đâu, thấy Hành Chỉ thần quân là đệ sợ..."
U Lan không chút do dự mà bước vào, kết giới đóng lại sau lưng, lần này xem ra Phất Dung quân đã tốn chút tâm tư ở chỗ Thẩm Ly dưỡng thương, hành lang thông thoáng, hai bên con đường nhỏ đều là hoa cỏ, cách biệt với những ồn ào phô trương bên ngoài. Bước chân U Lan càng lúc càng nhanh, nhưng lúc sắp bước ra khỏi rừng cây bỗng khựng lại, vì xuyên qua bóng cây nàng ta đã nhìn thấy Thần quân và Thẩm Ly hai người đang đứng ở cửa, sắc mặt Thẩm Ly không vui, hai người đang tranh chấp.
"Vết thương ngoài da cần gì điều dưỡng lâu như vậy! Đúng là lãng phí thời gian!" Thẩm Ly đứng bên trong, Hành Chỉ đứng ở cửa khoanh tay chặn lại, thần tình điềm nhiên, càng thể hiện rõ sự nóng vội của Thẩm Ly, "Cho ta ra!"
"Trước khi vết thương khỏi thì không thể ra." Giọng Hành Chỉ nhàn nhạt.
"Vết thương đã khỏi rồi! Mấy quả cầu lửa đó vốn không lợi hại như tưởng tượng..."
"Nếu không phải nhờ khí bốc ra từ linh vị trong phòng, các bằng hữu của ta dùng thần lực bảo vệ tâm mạch cho cô, cô tưởng hôm nay còn có thể lớn tiếng nói chuyện như vậy sao?"
Thẩm Ly ngẩn ra, hoang mang nhớ lại lúc đó đúng là có cảm giác toàn thân mát mẻ đi nhiều, thì ra... là thần lực của những linh vị đó đã bảo vệ nàng sao... Thẩm Ly cảm thấy những thần Thượng cổ kia thật quá đỗi thần kỳ, ngay cả khi chỉ còn một bài vị mà cũng có thể tranh thủ bảo vệ một người... Thẩm Ly tiếp tục nói: "Nếu vậy phiền Thần quân lần sau đi bái tế hãy giúp Thẩm Ly nói lời đa tạ, với lại nếu lúc đó ta đã được bảo vệ thì lúc này vết thương cũng khỏi gần hết rồi, mau cho ta ra."
"Không được."
Thẩm Ly đại nộ, gằn từng chữ hỏi: "Ngài nhốt ta lại làm gì?"
"Cô muốn ra ngoài làm gì?"
Thẩm Ly bật cười: "Đã năm ngày rồi mà Thiên giới vẫn chưa bắt được chủ mưu! Cái gì mà đi Bắc Hải thăm dò tin tức chứ, cho dù là người thăm dò tin tức xuất phát hôm trước, mấy ngày nay cũng có thể chạy đi chạy lại giữa Thiên giới và Bắc Hải mười mấy vòng rồi, người thăm dò tin tức xuống nước bị lạc đường rồi sao!" Thẩm Ly mắng, "Hiệu suất gì đây hả!"
Hành Chỉ bật cười: "Người cần vội thì không vội, cô ở đây vội làm gì."
"Bị nhốt ở đây sao không vội được!" Thẩm Ly nghiến răng thầm lẩm bẩm, "Nếu như là lúc trước, ta nhất định cầm thương diệt sào huyệt của đám khốn kiếp kia."
"Cô bị người ta đánh nên không cam lòng, muốn đòi lại chứ gì." Hành Chỉ cười cười vạch trần ngụy trang của nàng, Thẩm Ly dời mắt đi, vì tức giận nên miệng nàng vô thức chu lên, nhưng độ cong rất nhỏ, nếu không nhìn kĩ sẽ không thể nào phát giác, nhưng ở góc độ của Hành Chỉ lại có thể nhìn thấy má nàng khẽ phồng lên, nơi đó da thịt có màu hơi khác, đó là vết tích nàng bị bỏng để lại, nghĩ đến người ngã vào lòng mình hôm đó, Hành Chỉ như vô thức dùng ngón cái ấn vào mảng da thịt đó, nhè nhẹ ma sát vài lần. Năng lực phục hồi của Thẩm Ly rất tốt, bất kể là trong người hay bên ngoài, vùng da dưới ngón tay này chẳng qua mới có năm ngày thôi đã hoàn toàn hồi phục, chỉ có màu sắc vẫn chưa đều...
"Sẽ giúp cô đòi lại." Hắn nhẹ giọng nói. Thanh âm hơi khàn khiến Thẩm Ly khẽ ngẩn ra, nàng quay đầu nhìn Hành Chỉ, sau đó "bốp" một tiếng hất tay hắn ra. Nàng nghiêm mặt nhìn hắn, ánh mắt lạnh lùng lý trí.
Cổ tay Hành Chỉ bị đánh hằn lên ba vết ngón tay, hắn nhìn Thẩm Ly một hồi, tay thõng xuống, mặc cho tay áo to rộng che đi vết tích, hắn bật cười, nhất thời không biết mình nên nói gì mới phải.
"Thần quân." U Lan bỗng lên tiếng, bước ra từ rừng cây, nàng ta nhún người hành lễ: "Thần quân, Vương gia." Hai người nhìn U Lan, còn chưa kịp lên tiếng hỏi thì U Lan đã vội vàng nói, "Vương gia, Thiên đế mời cô đến Lăng Tiêu điện, có việc quan trọng."
Nghe giọng U Lan nặng nề, Thẩm Ly cau mày: "Dẫn đường."
Hành Chỉ cũng khẽ nhíu mắt: "Chuyện gì mà không thể cho người truyền tin đến."
U Lan im lặng: "Thần quân, việc này quan trọng."
Hành Chỉ gật đầu: "Nếu vậy thì cùng đi đi."
Trong Lăng Tiêu điện, văn thần võ tướng của Thiên giới xếp hai hàng, Thiên đế nghiêm mặt ngồi trên long ỷ, thấy Hành Chỉ và Thẩm Ly cùng đến, Thiên đế khẽ nhíu mày, cho người chuẩn bị chỗ ngồi bên tay trái rồi mới nói: "Bích Thương vương, ở đây có một phong thư Ma giới truyền đến, cô xem thử đi." Thị vệ trình thư cho Thẩm Ly, Thẩm Ly đón lấy xem qua, sắc mặt lập tức tái đi, giọng nghiêm lại: "Thư truyền đến lúc nào?"
"Truyền đến năm ngày trước." Thiên đế thở dài, "Khổ nỗi vì chuyện hỏa kích nên chúng tiên nhân bôn ba bận rộn không chú ý đến thư này. Hôm nay mới có người trình cho Trẫm."
Sắc mặt Thẩm Ly càng lạnh, Hành Chỉ lên tiếng: "Đế quân, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
"Đô thành Ma giới cũng bị Bắc Hải tộc tập kích, Ma quân hôn mê, mười mấy tướng lĩnh Ma tộc hi sinh, Ma giới bạo loạn... tình hình nguy cấp."
Mỗi một câu của Thiên đế càng khiến đôi mày Thẩm Ly nhíu chặt thêm một phần. Đây là tin tức của năm ngày trước, hiện nay tình hình chỉ có thể tệ hại hơn, Thẩm Ly đã không còn lời nào để nói với hiệu suất làm việc của Thiên giới, nhưng lúc này có oán thán gì đối với bằng hữu kết minh này cũng vô ích, càng vào những lúc thế này càng phải bình tĩnh phân tích... Thẩm Ly nhắm mắt, thanh trừ cảm xúc dâng trào trong lòng, một khắc sau lạnh lùng lên tiếng: "Xem ra năm ngày trước Thiên giới bị công kích chỉ là mồi nhử, là kế Dương Đông kích Tây của đối phương."
Nếu thật sự muốn công đánh Thiên giới, lẽ nào chỉ an bài chút hỏa kích như vậy thôi, lẽ nào lại nhằm vào nơi hẻo lánh như Tây uyển, đối phương chẳng qua chỉ sử dụng hư chiêu đã khiến chúng nhân trên dưới Thiên giới bôn ba hỗn loạn, không màng đến chuyện khác nữa, đương nhiên cũng không thể giúp Ma giới, còn đội quân chủ lực lại tấn công Ma giới... Nhưng mà... Ma quân hôn mê, mười mấy tướng lĩnh hi sinh...
Thương vong nặng nề như vậy không nên có ở Ma giới, ở đó khác với Thiên giới, Thẩm Ly rất rõ những tướng lĩnh kia đều là tinh anh vạn người chọn được một...
"Thẩm Ly khẩn cầu Đế quân cho phép tại hạ lập tức về Ma giới."
"Việc này là đương nhiên." Đế quân phẩy tay, có một người trình lên mấy hộp đan dược, "Ma quân hôn mê thiết nghĩ bị thương không nhẹ, mấy hộp đan dược này Bích Thương vương hãy đem về Ma giới cho Ma quân phục dùng. Trẫm đã cho người điểm binh, vài ngày nữa sẽ giúp Ma giới trấn áp kẻ địch, thanh trừ giặc khấu."
"Tạ hậu ý của Đế quân." Thẩm Ly cầm lấy đan dược, không hề chậm trễ mà quay người rời đi.
Thấy bóng Thẩm Ly biến mất ở cửa Lăng Tiêu điện, mắt Hành Chỉ khẽ động, bỗng nghe Thiên đế bên cạnh gọi: "Thần quân thấy chuyện này thế nào?"
"Ma giới bị công kích tuyệt đối không phải là trùng hợp, suy đoán theo lẽ thường thì đây chắc là chuyện tranh quyền đoạt vị, Bắc Hải tộc có lẽ chỉ là chiêu bài được mượn dùng thôi."
Thiên đế gật đầu: "Ta cũng nghĩ như Thần quân. Ma giới thần phục Thiên giới nhiều năm, bên trong có nhiều người bất mãn, có người ngầm tác quái muốn lật đổ chính quyền của Ma giới hiện nay để lập một Tân vương cũng không có gì kỳ quái... Chỉ là lúc đó Tân vương nhất định chống đối với Thiên giới, vậy thì phiền to."
Văn võ bá quan nhất thời huyên náo, nhỏ to nghị luận với người bên cạnh mình.
Thiên đế quay đầu nhìn sang Hành Chỉ: "Gần đây Thần quân bôn ba vất vả, Bách hoa yến cũng không thành công, thật sự là Thiên giới vô năng."
Nếu như là thường ngày, Hành Chỉ nhất định khách sáo vài ba câu, nhưng hôm nay hắn chẳng nói lời nào, giống như đồng ý với lời của Thiên đế rằng "Đúng là vô năng."
Thiên đế im lặng, bá quan cũng im lặng, cuối cùng Thiên đế ho vài tiếng, hơi ngượng ngùng nói: "Thần quân rời Thiên ngoại thiên đã lâu, nhưng Thiên ngoại thiên là nguồn của khí lành trong thiên hạ, thời gian này Thiên giới hơi loạn, tà khí lệ khí cũng nặng... Thần quân..."
"Ngày mai ta sẽ về Thiên ngoại thiên." Hành Chỉ nhàn nhạt để lại một câu rồi phẩy tay áo rời đi.
Lăng Tiêu điện tĩnh lặng trong chốc lát, Thiên đế nói: "Trải qua chuyện này đã lộ nhiều yếu điểm của Thiên giới, thiết nghĩ các khanh cũng đã thấy rồi, đúng là sống thoải mái quá lâu rồi, chỉ có chút chuyện này thôi mà khiến trên dưới Cửu trùng thiên hỗn loạn, các vị tiên gia, cần tra xét hay cần làm rõ, đã đến lúc chỉnh đốn một phen rồi."
Bá quan gật đầu vâng dạ.
Thẩm Ly vừa đi đến Nam thiên môn, không biết nghĩ thế nào, nàng bỗng quay đầu, nhìn thấy Hành Chỉ đứng xa xa mười dặm phía sau, ánh mắt trầm tĩnh nhìn nàng. Thẩm Ly ôm quyền cúi người: "Thời gian này đa tạ Thần quân chăm sóc, Thẩm Ly cáo từ." Khóe môi Hành Chỉ khẽ động, cúi đầu bật cười, nhẹ giọng lẩm bẩm: "Lần này thì có thể khống chế được rồi."
Cũng không biết Thẩm Ly có nghe thấy lời này không, nàng không hề lưu luyến mà quay đầu, mái tóc dài buộc cao vạch một đường cong gọn gàng trong không trung, tung mình nhảy xuống Nam thiên môn.
Nhiều ngày sau đó, Hành Chỉ không dưới một lần nghĩ rằng, tại sao hôm đó hắn không gọi nàng lại, tại sao lại dễ dàng để nàng đi như vậy...
Rõ ràng hắn còn có lời muốn nói...
*****
Khoảnh khắc bước vào Ma giới, Thẩm Ly đã cảm thấy không khí ô trọc hơn ngày thường vài phần, khác với chướng khí thường ngày, bây giờ khắp nơi đều có sát khí, lệ khí, cho dù là bá tánh Đô thành cũng lo lắng bất an.
Thẩm Ly trầm sắc mặt từ đại đạo giữa Đô thành đi về Ma cung. Nhà cửa tiêu điều dọc đường đã nói lên sự hoảng loạn của Ma giới lúc đó, phướn trắng được treo dọc con đường lạnh lẽo, không giống Đô thành của Ma giới mà giống như là quỷ thành, tràn ngập tử khí.
Trước cửa cung, thị vệ đầu đeo khăn trắng, biểu hiện trên mặt không trầm tĩnh như thường ngày mà có vài phần uy nghiêm gắng gượng. Thủ vệ bên trái cửa cung thấy có người xông về phía cửa, chưa nhìn rõ là ai đã dựng trường thương trong tay hét lên: "Đứng... Đứng lại!"
Thẩm Ly cau mày: "Việc gì mà hoảng hốt như vậy!" Giọng nàng khẽ nghiêm lại, khiến hai thị vệ chấn động ngẩn ra, đến khi nhìn rõ là ai, một thị vệ cong môi, không biết là đang cười hay đang khóc: "Vương... Vương gia... Vương gia về rồi." Chân hắn như nhũn ra mà quỳ xuống đất, dập đầu thật mạnh hai cái: "Vương gia về rồi! Vương gia về rồi!"
Thị vệ kia im lặng nhìn Thẩm Ly rồi chùi nước mắt. Thẩm Ly siết chặt quyền: "Còn ra thể thống gì nữa! Cất hết cảm xúc của các người lại cho bổn vương!" Giọng nàng uy nghiêm, "Bổn vương mặc kệ bây giờ xảy ra chuyện gì, thân là tướng sĩ, lúc làm việc không được rơi lệ, lần sau nếu để bổn vương lại nhìn thấy có kẻ rơi nước mắt dao động quân tâm nữa, chém!"
Hai thị vệ khấu đầu vâng dạ.
Thẩm Ly lúc này mới dịu giọng: "Ma quân đang ở đâu?"
"Hồi Vương gia, Ma quân bây giờ đang tịnh dưỡng trong Tẩm điện."
"Vẫn chưa tỉnh sao?"
"Vẫn chưa tỉnh."
Thẩm Ly chỉ cảm thấy lòng như lửa đốt, Ma quân sức mạnh to lớn, hơn nữa lại giỏi mưu lược, bên cạnh vẫn luôn có Thanh Nhan Xích Dung hộ vệ, bình thường rất khó đả thương được Ma quân. Lần này đã bị thương mà còn nghiêm trọng đến vậy nữa... Thẩm Ly gần như muốn bay thẳng đến Tẩm điện của Ma quân, nhưng chưa đến gần đã thấy thị tỳ ra ra vào vào trong Tẩm điện, hơn nữa chiếc chậu trong tay họ lúc đi lại có nước bắn ra, nhuộm đỏ một mảng đất.
Lẽ nào thương thế của Ma quân chuyển xấu? Thẩm Ly càng nóng lòng hơn, nàng xông thẳng vào trong điện, bên tai không ngừng có người chào hỏi, là các quan viên của Ma giới, nhưng Thẩm Ly nào còn tâm tư đáp lại, nàng vòng qua bình phong, vén rèm vào bên trong, Y quan đứng chặn cửa có khuyên thế nào cũng không được.
Ma quân nằm trên giường còn chưa thay y phục, bên cổ có máu chảy ra, có Y quan dùng khăn sạch ấn vào cổ Ma quân, nhưng không lâu sau khăn đã ướt đẫm, chỉ đành cho thị tỳ đem đi giặt, sau đó lại thay khăn sạch vào. Còn vết máu trên ngực áo Ma quân không biết đã khô đi rồi lại ướt mấy lần, mặt nạ vẫn chưa tháo xuống, chỉ gỡ phần cằm để lộ miệng ra, tiện cho người hầu hạ đút thuốc, sắc môi Ma quân hiển lộ tình trạng tệ hại của thân thể.
Sắc môi đó... là màu xanh.
Thẩm Ly lấy đan dược trong ngực ra cao giọng nói: "Ở đây có mấy hộp Tiên đơn của Thiên đế tặng, các Y quan xem thử bây giờ có dùng được không." Lời này vừa dứt, Y quan bên cạnh cũng không màng lễ tiết, vội đón lấy đan dược trong tay Thẩm Ly, đổ ra xem xét kĩ, sau đó mới lấy một viên đặt bên miệng Ma quân. Một lúc sau, sắc xanh trên môi Ma quân giảm bớt, đồng thời cổ cũng dần dần cầm máu.
"Đan dược này có tác dụng! Đan dược này có tác dụng đó!" Các Y quan hoan hỉ như phát điên, có người bái Thẩm Ly nói: "Vương gia thật đúng là phúc âm của Ma quân."
"Lời bợ đỡ thì thôi đừng nói nữa, vết thương trên người Ma quân là thế nào vậy?"
Các Y quan nhìn nhau, một hồi sau, một lão Y quan đáp: "Vương gia, Ma quân chỉ bị một kiếm trên cổ thôi, kiếm này không nặng, chỉ bị thương ngoài da, nguyên nhân thật sự khiến Ma quân hôn mê bất tỉnh... là do độc."
Thẩm Ly nhíu mày: "Độc gì?"
"Dường như là một loại chướng độc, lúc đầu trúng độc khiến người ta mất hết lý trí, sau đó dẫn đến hôn mê bất tỉnh, nếu người trúng độc bị thương thì miệng vết thương không thể nào khép miệng, chảy máu không ngừng. Nhưng loại chướng độc này không giống với những chướng độc khác, hình như nó cực kỳ nguy hại đối với thân thể của người Ma tộc, đối với những thứ khác lại không có uy hiếp mấy, giống như độc dược này nhằm vào Ma tộc ta mà luyện ra vậy."
Chướng độc... Thẩm Ly bất giác liên tưởng đến lúc mình ở thành Dương Châu, bị Phù Sinh hạ độc, nhưng lúc đó độc không lợi hại quá như vậy, Hành Chỉ cũng chỉ dùng ít pháp lực là có thể thanh trừ. Nay độc này có liên quan gì đến độc lúc đó không...
Thẩm Ly ở bên cạnh Ma quân một hồi, sau khi phục dùng tiên đan, sắc xanh trên môi Ma quân lui hết, dần dần trở nên tái nhợt. Thẩm Ly có thể tưởng tượng được gương mặt này sẽ xanh xao dường nào nếu gỡ mặt nạ xuống, nàng lặng lẽ nhìn Ma quân một hồi, nắm tay bất giác siết chặt: "Thanh Nhan và Xích Dung đâu?"
Thị vệ bên cạnh nói: "Nhị vị sứ giả không hiện thân trong trận này."
Sắc mặt Thẩm Ly trầm đi, quá trùng hợp rồi, cứ như là đã dự mưu sẵn vậy... Nàng im lặng một hồi rồi hỏi: "Những Tướng quân... Tướng quân hi sinh bây giờ đang ở đâu?"
"Vẫn đặt ở quân doanh ngoài thành, có thể mấy ngày nữa mới hạ táng được."
"Tại sao?"
Giọng thị vệ rất nhỏ: "Theo quân quy thì sau đại chiến, phải chôn hết binh sĩ mới có thể an táng tướng lĩnh."
Thẩm Ly ngẩn ra quay đầu nhìn hắn: "Đã năm ngày rồi mà vẫn chưa an táng hết tướng sĩ sao?" Thị vệ cúi đầu không nói. Đầu Thẩm Ly trống rỗng trong khoảnh khắc, nàng đứng lên chậm rãi hít vào một hơi, nhắm mắt ổn định cảm xúc, "Trông chừng Ma quân, nhất định phải khiến Ma quân sớm tỉnh lại." Nói xong nàng ra khỏi Tẩm điện của Ma quân, không màng lễ tiết quy tắc gì nữa, từ Ma cung cưỡi mây bay thẳng đến quân doanh ngoài thành."
Còn chưa đến gần đã có thể cảm giác được mùi thối rữa nồng nặc trong gió thổi tới từ hướng đó, đến gần hơn nữa là có thể nghe thấy tiếng khóc la, khàn đặc có, thê lương có, khiến người ta không nhẫn tâm nghe tiếp, Thẩm ly bay nhanh qua khu vực này, đáp xuống quân doanh, các binh sĩ đang bận rộn, không ai nhìn thấy nàng, Thẩm Ly kéo một tiểu binh lại hỏi: "Các Tướng quân đang ở đâu?"
Ánh mắt tiểu binh khựng lại, ngước đầu nhìn Thẩm Ly một hồi trong mắt mới dần dần có ánh sáng chiếu vào: "Vương gia..." Hắn không dám tin mà gọi một tiếng, sau đó nhìn thấy Thẩm Ly vẫn còn, hắn nhất thời kích động nắm tay Thẩm Ly, "Vương... Vương gia..." Hắn đỏ bừng mặt gọi lớn, "Vương gia về rồi! Vương gia về rồi!"
Chúng nhân đều dừng việc trong tay nhìn về phía này, thấy Thẩm Ly quả nhiên đang đứng đó, người người vui mừng khôn xiết, nhưng nghe tiếng hoan hô của họ, tâm trạng Thẩm Ly càng nặng nề hơn.
Ma giới không phải là một đống cát chảy không có quy tắc, những binh sĩ này cũng không nên làm ra vẻ như thấy được đấng cứu thế, họ nên có kỷ luật, bất kể gặp phải chuyện gì cũng theo phương án định sẵn mà hành sự, hơn nữa bình thường đích thực họ cũng như vậy, cho dù bại trận cũng không thấy họ biểu hiện thế này, nhưng lần này...
Xem ra tình hình nghiêm trọng hơn tưởng tượng nhiều.
Thẩm Ly đang nghĩ, bỗng thấy hai trước mặt có Tướng quân khập khiễng đi đến, Thẩm Ly lập tức bước tới: "Đao Mục tướng quân, Sử Phương tướng quân..." Nàng vừa chào hỏi, còn chưa dứt lời thì hai Tướng quân trung niên đã quỳ sụp xuống trước mặt nàng.
"Mạt tướng vô năng!"
"Mạt tướng có tội."
Họ dập mạnh đầu xuống đất, lực đạo cực lớn, mang theo phẫn nộ vì không cam và hối tiếc không thể nào bù đắp.
"Tướng quân..." Sắc mặt Thẩm Ly khẽ động, cho dù nàng có nói với bản thân rằng lúc này phải bình tĩnh nhưng cũng khó tránh biến sắc vì khấu bái của hai vị lão tướng này, rốt cuộc là đả kích lớn dường nào mới khiến các tướng sĩ kiêu ngạo của Ma giới ngã lòng như vậy. Nàng đưa tay dìu hai vị Tướng quân, "Trước tiên hãy cho Thẩm Ly biết rốt cuộc Ma giới bị làm sao vậy?"
Lúc này hai vị Tướng quân mới từ từ đứng dậy, hai người vừa đưa Thẩm Ly đi về hậu phương của quân doanh vừa giải thích: "Năm ngày trước, một đội nhân mã đột nhiên từ phía Nam đánh đến." Chỉ mới mở đầu mà thần sắc của Đao Mục đã suy sụp đến mức gần như không nói tiếp được nữa, Thẩm Ly kỳ quái, cuối cùng vẫn do Sử Phương tiếp lời: "Đối phương chỉ có hai trăm nhân mã..."
Thẩm Ly cả kinh, không dám tin nói: "Bao nhiêu?"
"Hai trăm người."
Thẩm Ly hoang mang hiểu ra tại sao các tướng sĩ lại suy sụp như vậy, quân thủ vệ Đô thành sơ sơ cũng có mười vạn, tướng lĩnh lớn nhỏ cộng lại cũng hơn hai trăm người, nhiều tướng sĩ như vậy mà lại bị hai trăm nhân mã ít ỏi... giẫm đạp đến nông nỗi này.
"Đối phương có lai lịch thế nào?" Giọng Thẩm Ly hơi khàn, không thể không nói, cho dù nàng chưa trải qua trận chiến này, nhưng nghe con số thôi cũng khó tránh bị đả kích.
"Giương cờ của Bắc Hải tộc, nhưng những binh sĩ kia đều là đại hán bưu hãn, thân không mặc giáp, tay không ra trận, cũng không sử dụng vũ khí gì, chỉ tay không giao chiến, chém đứt cổ đối phương hoặc đánh chết đối phương, thậm chí còn có người xé xác đối phương, sức mạnh vô cùng to lớn." Giọng Sử Phương không trầm bổng, nhưng cho dù là những lời vô cùng bình đạm cũng khiến người ta kinh tâm động phách, "Da thịt họ dường như khác với người thường, đao thương bình thường của binh sĩ khó mà đâm vào được, chỉ có Tướng quân nào có chút đạo pháp tu vi, truyền pháp lực vào binh khí mới có thể đả thương được đôi chút."
"Có giữ lại thi thể của đối phương không?"
Hai tướng quân nhìn nhau: "Không có, nhưng mạt tướng có thể khẳng định, ít nhất có ba mươi kẻ địch bị chém đầu, nhưng thi thể họ đều bị đối phương đem về, chỉ có một kẻ địch bị ma quân bắt lấy, khiến hắn nổ tung."
Thẩm Ly thoáng trầm ngâm, hình dung của hai vị Tướng quân khiến nàng bất giác nhớ đến ba đại hán bưu hãn nàng gặp trong kết giới ở tường thành Dương Châu trong chuyện bắt Địa tiên Sơn thần, nếu là họ thì có hai trăm người, sức mạnh đích thực không thể xem thường. Nghĩ đến Phù Sinh thần bí kia, Thẩm Ly hỏi: "Họ có kẻ cầm đầu không?"
"Là một nam thanh niên rất trẻ. Hắn xem ra cũng không khác gì người thường, chỉ là kiếm pháp rất quỷ dị, Ma quân chính là bị kiếm của hắn đả thương."
Trong đầu Thẩm Ly lập tức hiện lên bóng dáng của Phù Sinh. Nghĩ vậy cũng có thể giải thích được, những đại hán bưu hãn kia là thủ hạ của hắn, chướng độc cũng là đồ của hắn, chỉ là làm sao hắn là người của Bắc Hải tộc được? Trước đó hắn bắt Địa tiên Sơn thần ở Nhân giới, bây giờ lại cất công đánh Thiên giới làm mồi nhử, tiếp đó công kích Ma giới...
Thẩm Ly khựng lại rồi lẩm bẩm: "Hắn công kích Ma giới... rốt cuộc là vì điều gì?"
Đao Mục thấy nàng một mình lẩm bẩm, nắm tay siết chặt: "Kim ấn của Ma quân bị hắn lấy đi rồi."
Kim ấn, vật tượng trưng cho chính quyền của Ma giới, nghĩ đến bạo loạn phát sinh ở Ma giới, mắt Thẩm Ly trầm đi, thật sự là vì đoạt quyền sao? Nhưng lấy đi một kim ấn thôi thì có thể đoạt được quyền gì chứ...
Thẩm Ly đang nghĩ thì đã đến linh đường đặt thi thể các Tướng quân. Sắc mặt Thẩm Ly nghiêm lại bước vào trong, bên trong có không ít các tướng lĩnh, chúng nhân đều nhường đường cho Thẩm Ly đi qua.
Một hàng quan tài, mười mấy thi thể. Những người nằm ở đây Thẩm Ly đều có thể đọc được tên họ, nhưng bây giờ có người đã không còn nhận ra mặt mũi, có người thi thể không toàn vẹn, có người mặt mũi không còn, có người...
Thẩm Ly dừng trước một quan tài, trong quan tài này chỉ đặt một thanh kiếm và một mảnh giáp bị tàn phá, vết máu bên trên khiến người ta kinh hãi.
"Đây là ai?" Nàng nhẹ giọng hỏi.
"Là Mặc Phương tướng quân." Tướng lĩnh sau lưng đáp, "Trên chiến trường ngài ấy liều chết chém đầu ba kẻ địch, cuối cùng... bị mấy kẻ địch vây lại... rồi bị ăn thịt."
Mặc Phương... bị đối phương... ăn...
Ăn thịt rồi?
← Ch. 24 | Ch. 26 → |