Truyện:Bổn Vương Ở Đây - Chương 19

Bổn Vương Ở Đây
Trọn bộ 43 chương
Chương 19
0.00
(0 votes)


Chương (1-43)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Không khí trong phòng trầm xuống, Thẩm Ly lạnh lùng xem xét ba đại hán, toàn thân tỏa ra sát khí, còn ba người kia cũng há cái miệng đầy máu, nhe nanh hung ác, nước bọt đặc sệt không được khống chế mà rơi xuống. Ánh mắt Thẩm Ly rơi trên tay một đại hán, vừa rồi hắn nắm lấy ngân thương của nàng đã bị mũi thương xé rách lòng bàn tay, nhưng lúc này mắt thường cũng thấy được tốc độ khép miệng của vết thương rất nhanh...

Thật giống con yêu thú Hạt vĩ hồ bị nàng chém chết ở Ma giới, là quái vật...

Chướng khí toàn thân họ xao động, Thẩm Ly lập tức nhạy cảm phát giác được ba người muốn tấn công. Ngân thương của nàng chấn động, phi thân nhảy lên, ngọn ngân thương đâm thẳng vào đầu người ở giữa, người đó gào lên một tiếng, giống như vốn không biết tránh né là gì mà xông thẳng tới, đưa tay chộp lấy ngân thương của Thẩm Ly, lần này Thẩm Ly đã đề phòng, đâu thể nào để bọn họ dễ dàng nắm được, thân hình nàng khẽ xoay trong không trung rơi xuống đất, lắc người tung đòn Hồi mã thương muốn chặt đứt chân người kia để làm loạn hạ bộ của hắn.

Nhưng Thẩm Ly không thể nào ngờ được rằng, Hồng anh thương cùng nàng chiến khắp bốn bể tám cõi dốc hết toàn lực công kích cũng không như ý nàng mà chặt đứt chân người kia mà lại giống như chém vào một cột thép cứng cáp. Chỉ nghe "keng" một tiếng, ngân thương chấn động, gần như muốn xé rách hổ khẩu của Thẩm Ly. Nàng xoay người lui ra một cự ly an toàn, mũi thương phản chiếu nửa mặt của Thẩm Ly, nàng nhìn thấy rõ ràng rằng một bên của mũi thương đã bị mẻ một miếng nhỏ.

Thẩm Ly tâm thần chấn động, thương là vũ khí thích hợp để đâm, không thích hợp với những loại công kích như chém hay trảm, nhưng được pháp lực của Thẩm Ly dẫn dắt, mấy trăm năm nay ngọn ngân thương trong tay nàng có thể biến đổi thành vô số cách dùng, ngay cả thân thương cũng có thể chém đầu người, huống hồ gì là mũi thương sắc bén. Nhưng va chạm hôm nay lại khiến Hồng anh thương của nàng mẻ một miếng...

Không để Thẩm Ly có thời gian chấn kinh, hai đại hán còn lại xông lên từ hai phía như chó hoang thấy mồi, hận không thể xé Thẩm Ly thành từng mảnh vụn, Thẩm Ly nhảy lên không trung đáp xuống xà ngang trong điện để tìm cách phá vây, nhưng không ngờ nàng còn chưa nhảy lên thì một bóng người khác đã nhảy còn cao hơn, một chưởng vỗ xuống đầu nàng, không thể tránh được nữa, Thẩm Ly khẽ nghiêng đầu chộp lấy cổ tay đại hán kia, nàng hét lên truyền pháp lực vào năm ngón tay, chỉ nghe "rắc" một tiếng, Thẩm Ly đã bẻ gãy xương cổ tay đại hán kia!

Đại hán ngửa đầu gào thét, trước ngực không hề phòng bị, Thẩm Ly không hề do dự mà đưa thương đâm thẳng vào tim hắn, mũi thương cắm vào, nhưng da thịt cứng như đá đã cản trở đường đi của vũ khí, Thẩm Ly hét lớn, chỉ thấy ngân thương bừng lên ánh sáng, sau một tiếng nứt vỡ lớn, sau lưng đại hán bị thủng một lỗ, máu tươi bắn vào không trung, Thẩm Ly dùng lực vật ngã hắn, rút mũi thương ra, đại hán lăn như một quả cầu rồi đập vào tường, khiến tường đá chấn động vỡ nát, tạo thành một cái hố sâu, còn hắn cũng rơi vào bên trong rồi không còn động tĩnh gì nữa.

Giải quyết một tên thôi mà Thẩm Ly đã thở dốc, nhưng không chờ nàng dưỡng sức, lại có hai bóng người nhảy lên không trung bao vây lấy nàng, Thẩm Ly đưa thương chống đỡ đòn công kích của một trong hai người, nhưng chưởng phong của người còn lại đã đánh trúng lưng Thẩm Ly, lực đạo mạnh đến mức khiến Thẩm Ly ngã xuống đất, lún thành một cái hố sâu bằng nửa người.

Bước chân nặng nề của hai đại hán rơi xuống đất, trong hố bụi đất tứ tung không thấy bóng người, đang xem xét bên trong bỗng một luồng sáng đỏ lóe lên, một người còn chưa kịp phản ứng thì bỗng thấy một vạch sáng ép đến trước mắt. Mũi thương đâm vào mắt xuyên thẳng ra sau đầu hắn. Thẩm Ly quét ngang ngân thương chém đứt nửa đầu hắn, thân hình nặng nề của đại hán đổ ập xuống đất.

Bụi đất quanh người nàng còn chưa tan hết, trên người nàng không thấy vết thương gì, nhưng khóe miệng đã có không ít vết máu, mắt nhuộm một màu đỏ tươi, nàng lạnh lùng chùi đi vết máu trên môi nhẹ giọng nói: "Đau quá." Vừa rồi một đòn kia đã khiến mỗi một hơi thở của nàng đều đau đớn như xương cốt gãy vụn. Ba tên vô danh tay không này lại ép được nàng rơi vào tình cảnh này, ánh mắt Thẩm Ly trầm xuống, bước tới phía trước, sắc đỏ trong mắt càng đậm hơn, "Nếu đã chiến thì không chết quyết không thôi."

Đại hán còn lại rú lên một tiếng, thanh âm chấn động đại điện khiến tường gạch trong điện nứt vỡ, cơ thịt toàn thân hắn như nổ tung, đạp lên thi thể của đại hán kia mà xông thẳng về phía Thẩm Ly.

Thẩm Ly không tránh không né, đoán được hướng hành động của hắn, nàng tung người nhảy lên, đưa thương đâm xuống muốn xuyên qua đỉnh đầu của đại hán, nhưng không ngờ động tác của người này còn nhanh hơn hai người lúc nãy vài phần, hắn đưa tay lên đỡ, mũi thương cắm vào bắp tay thô cứng, dường như hắn không có cảm giác đau đớn, tránh được công kích của Thẩm Ly, tay kia chưởng thẳng vào mặt Thẩm Ly, Thẩm Ly cũng không chịu yếu thế, bàn tay ngưng tụ pháp lực tiếp chưởng, chưởng phong hất tung mái tóc Thẩm Ly, nàng tung hai chân lên kẹp cổ người kia, eo dùng lực lộn nhào trong không trung, mang theo thân hình đại hán xoay tròn, chân dùng lực hất hắn ra đập thẳng vào một góc của trần nhà, gạch đá rơi xuống, nhưng bất ngờ là phía sau gạch đá lại là một gian phòng sáng sủa!

Lúc này có một người mặc thanh bào đang đứng bên đống gạch đá, từ trên cao nhìn thẳng xuống Thẩm Ly, khí tức quanh người hắn vô cùng quỷ dị. Đại hán bị rơi vào góc trần nhà lắc lắc đầu bò dậy, nam nhân thanh y kia dùng lực đạp đại hán một cái khiến hắn rơi từ trên xuống, bụi đất mù mịt.

Thẩm Ly lạnh lùng nhìn người bên trên, sắc mặt dữ tợn: "Ngươi chính là kẻ chủ mưu đằng sau đó sao?" Trường thương của nàng chấn động, "Hãm hại Ma tộc ta, ngươi có ý đồ gì?"

"Hãm hại?" Nam nhân thanh y đứng trong bóng tối, Thẩm Ly không nhìn rõ gương mặt hắn, chỉ cảm thấy giọng nói này quen thuộc một cách kỳ lạ, "Đây không thể coi là hãm hại."

Thẩm Ly nhíu mày, vừa định xông lên bắt người kia hỏi cho rõ thì đại hán bị hắn đạp xuống bỗng đứng dậy từ trong góc, lắc người giũ sạch bụi đất rồi rú lên một tiếng, lại muốn tiếp tục giao chiến, thật "không chết không thôi" như lời Thẩm Ly nói.

"Kẻ phiền phức đến rồi, thứ cho ta không thể tiếp tục chứng kiến anh tư của Bích Thương vương nữa." Hắn quay người, gương mặt thoạt sáng thoạt tối, Thẩm Ly nhìn thẳng vào hắn, bỗng trong đầu hiện lên một bóng người, chỉ gặp người đó một lần nhưng ấn tượng của Thẩm Ly vô cùng sâu sắc, vì người đó chính là tướng lĩnh cầm đầu đốt nhà Hành Vân, hình như tên hắn là...

Phù Sinh!

Phù Sinh, Phù Sinh môn...

Nhưng hắn rõ ràng là một phàm nhân, tại sao có thể sống lâu như vậy!

Thẩm Ly nóng lòng muốn đuổi theo, nhưng đại hán kia lại xông đến phía trước, Thẩm Ly đại nộ, đáy mắt bùng lên hung quang: "Phiền chết được!" Chỉ nghe nàng hét lên một tiếng, mũi thương vạch qua đôi mắt của đại hán kia cắt đứt tầm nhìn của hắn, Thẩm Ly lắc người đến khe hở bị đại hán kia làm nứt ra, nàng muốn bắt Phù Sinh, nhưng Phù Sinh không hoảng không loạn phẩy tay áo.

Lúc đầu Thẩm Ly không cảm thấy có gì không ổn, nhưng chỉ một khắc sau, nàng cảm thấy mắt hoa lên, toàn thân cứng lại, thân hình bỗng không tự chủ được mà ngã về phía sau rơi thẳng xuống dưới, đại hán trong điện nhảy lên, đôi tay nắm thành quyền đấm mạnh vào bụng Thẩm Ly.

Ngũ tạng như vỡ nát, Thẩm Ly nặng nề ngã xuống đất.

Đại hán và Thẩm Ly cùng rơi vào trong đám bụi, hắn sờ được cổ Thẩm Ly, đưa tay ra bóp lấy, thô bạo xách nàng lên như muốn bóp chết nàng.

Ánh mắt Thẩm Ly vẫn dán chặt vào Phù Sinh, chỉ thấy bóng dáng hắn dần dần mờ đi, cảm giác bất lực trong người Thẩm Ly càng thêm nặng nề, nội tạng chịu công kích mạnh như vậy, cho dù là Thẩm Ly cũng không chịu nổi đau đớn này, máu tươi trào ra từ miệng nàng nhuộm đỏ đôi tay đại hán, hắn xách nàng lên rú một tiếng kêu như thắng lợi.

"Đang... làm gì vậy?"

Một giọng nói vô cùng lạnh lẽo không nhanh không chậm truyền từ cửa đại điện đến.

Đại hán quay đầu, nhìn thấy một bóng người màu trắng đứng ở cửa điện, hắn lại rú lên một tiếng, dùng Thẩm Ly làm vũ khí ném về phía người kia.

Lúc này Thẩm Ly đã hoàn toàn không còn khống chế được thân thể mình, nhưng nàng không bị va đập như dự đoán mà giống như được một bàn tay đón lấy, theo lực đạo nàng bay đến mà ôm nàng xoay một vòng, tản mát hết sức mạnh kia. Khi Thẩm Ly nhìn rõ được gương mặt Hành Chỉ thì nàng đã nằm yên trong lòng hắn.

Máu đỏ nhuộm lên áo trắng của Hành Chỉ. Lúc này Thẩm Ly bỗng có một ý nghĩ kỳ quái, nàng cảm thấy sao mình cứ luôn làm bẩn y phục hắn vậy... Cũng may là không cần giặt cho hắn, nếu không thì còn phiền phức hơn giết yêu thú nhiều.

"Cô bị thương có nặng không?" Giọng nói trầm thấp này của Hành Chỉ Thẩm Ly chưa nghe bao giờ, hắn đang kiềm chế phẫn nộ.

Thẩm Ly lắc đầu: "Kẻ đứng sau... trốn rồi..."

Hành Chỉ kiên trì hỏi: "Bị thương nặng không?"

Thẩm Ly im lặng, không phải nàng không muốn đáp mà thật sự không thốt nên lời nữa rồi, nàng muốn cho Hành Chỉ biết, vết thương như vậy không lấy nổi mạng nàng đâu, nhưng cơ hội để bắt kẻ chủ mưu sẽ khó mà có được nữa, không thể bỏ lỡ, chuyện này liên quan đến danh dự của Ma giới và Ma quân, nàng không muốn bất kỳ ai kỳ thị quê hương và người nhà của nàng nữa...

Hành Chỉ nắm cổ tay Thẩm Ly bắt mạch cho nàng, bỗng đại hán bên cạnh không chịu yếu thế mà rú lên một tiếng thật to rồi xông thẳng về phía này, thân hình nặng nề của hắn lúc chạy phát ra âm thanh cực lớn khiến Hành Chỉ khó nắm bắt được mạch tượng ngày càng yếu ớt của Thẩm Ly.

Hành Chỉ quay đầu nhìn đại hán đang xông đến, sắc mặt lạnh băng như sương giá đêm đông: "Cút!"

Khí tức tỏa ra từ người Hành Chỉ như khiến thời gian dừng lại, bụi đất trong không trung dường như bị đính chặt lại mà không tiếp tục trôi nổi nữa, tư thế đang chạy của đại hán khựng lại trong không trung, toàn thân kết một mảng băng mỏng.

Uy lực của một chữ này gần như khiến Thẩm Ly sắp hôn mê cũng nhìn đến thất thần.

Nàng hoang mang hiểu ra, thì ra "Chỉ thủy thuật" mà Hành Chỉ nói lại lợi hại đến vậy.

Hành Chỉ bắt mạch cho Thẩm Ly, trong sự yên tĩnh cực độ, Thẩm Ly gần như có thể nghe thấy tiếng tim mình đang đập yếu ớt, nhưng tốc độ của nhịp tim bỗng nhanh hơn một chút. Chỉ là chút biến hóa này tuy Thẩm Ly cảm nhận được, nhưng nàng không hề do dự mà chọn cách lờ đi, còn Hành Chỉ, chắc hắn vốn không hề cảm giác được đâu.

Chắc hắn chỉ cảm thấy... thân thể nàng có vấn đề thôi.

"Cô trúng độc rồi." Hành Chỉ nhíu mày.

Thẩm Ly nhìn thấy sắc môi thâm đen và gương mặt không chút nhân khí của mình trong mắt hắn. Nàng yếu ớt nói: "Độc, không làm gì được ta đâu... Chủ mưu..."

Giọng nàng chưa dứt, trong phòng dường như vang lên tiếng niệm chú, từ rất nhỏ đến vô cùng lớn, thanh âm chui vào trong tai Thẩm Ly khiến đầu nàng đau như muốn nổ tung, Thẩm Ly không kìm được mà nghiến răng, Hành Chỉ thấy sắc mặt nàng ngày càng không ổn, lòng không kìm được mà gấp gáp nói: "Làm sao vậy?"

"Thanh âm..."

Sắc mặt Hành Chỉ càng lạnh hơn, hiển nhiên thanh âm này là nhằm vào Thẩm Ly. Gạch đá phía sau vang lên tiếng động, Hành Chỉ khẽ xoay mắt nhìn thấy một đại hán bị chém nửa đầu bò từ từ bên trong, trên tường, người bị Thẩm Ly quật chết cũng rơi xuống, hai đại hán này toàn thân đầy máu tươi, họ như đang bị ai chỉ huy mà vô thức bước về phía Hành Chỉ.

Thẩm Ly thấy vậy ngón tay vô thức nắm chặt, muốn đứng dậy tiếp tục chiến đấu. Nhưng vai lại bị Hành Chỉ giữ chặt: "Cô không muốn sống nữa sao?" Giọng hắn lạnh lùng, Thẩm Ly nhếch môi, "Chính vì muốn sống đó."

Hành Chỉ mím môi, lòng dậy lên một cảm xúc không gì khống chế nổi, hắn không quay đầu mà phẩy tay áo, năm ngón tay xoay về hướng hai đại hán kia thu lại, giống như một tiếng chuông sớm thanh tẩy hết uế khí trong trời đất, một luồng khí trong lành bốc lên từ người hắn, trong ánh sáng chói mắt, tất cả hóa thành tro bụi.

"Ta sẽ để cô được sống tiếp."

Đầu óc Thẩm Ly đã hoàn toàn mơ hồ, lời trong lòng giống như không giữ được mà thốt ra: "Trước đây... không có ai là Hành Chỉ..."

Bàn tay ôm lấy vai của Thẩm Ly siết chặt, nhìn nàng ngất đi, trong đôi mắt đen của Hành Chỉ không rõ là cảm xúc gì.

*****

Nên đuổi theo chứ. Hành Chỉ biết rõ tầm quan trọng của việc bắt kẻ chủ mưu đằng sau, cũng biết Thẩm Ly nhất định hi vọng hắn đi bắt kẻ đó, trả lại sự trong sạch cho Ma giới. Nhưng mà...

Không đi được.

Nhìn sắc mặt tái nhợt của người trong lòng, bàn tay đang bắt mạch cho Thẩm Ly của Hành Chỉ bất giác siết chặt. Nữ nhân này chắc chưa bao giờ sống như một nữ nhân, không chút son phấn, không hề yếu ớt, bởi vì quá mạnh mẽ nên chưa bao giờ đứng sau người khác, nàng giống như ngọn ngân thương trong tay mình, sát khí bức người. Giống như nàng nói, trước đây không có ai là Hành Chỉ, không ai có thể bảo vệ nàng, bởi vậy nàng đã quen đơn thương độc mã đi chiến đấu, đi bảo vệ, đi hứng chịu thương đau, đi gánh vác quốc gia thiên hạ mà nam nhân nên gánh.

Nhưng Thẩm Ly mạnh mẽ như vậy một khi đã yếu đuối lại càng khiến người ta đau xót một cách kỳ lạ, giống như bị một con mèo giương móng cào vào tim, lúc đầu không phát giác, nhưng đến khi phát giác thì vừa đau lại vừa ngứa, mùi vị khó tả.

"Thật là... phiền phức." Một câu nói bỗng thốt lên trong không gian hoang tàn vắng lặng. Nhưng bóng người đó vẫn ôm lấy người trong lòng bất động.

Phất Dung quân trong miếu cho Cảnh Tích làm phụ tá của mình, đi tới đi lui trong miếu đều bắt Cảnh Tích giúp hắn xách rương thuốc vốn không cần đùng đến, đạo hạnh của Cảnh Tích không cao, sợ mình cứ đi đi lại lại rồi sẽ vô tình lộ ra đuôi rắn, nàng ta khẽ gọi Phất Dung quân vài tiếng, lúc này Phất Dung quân mới cười híp mắt quay đầu lại: "Mệt rồi sao? Vậy nghỉ một lúc nhé?"

Cảnh Tích đưa rương thuốc đến trước mặt Phất Dung quân: "Tiên quân, tôi rất muốn giúp ngài, nhưng tôi sợ mình không nhịn được mà hiện nguyên hình..."

"Không đâu." Phất Dung quân híp mắt cười rảo quanh Cảnh Tích một vòng, "Pháp lực của bổn quân đã thông đến người nàng rồi! Tuyệt đối không để nàng biến hình đâu." Nói xong, chiếc quạt trong tay hắn như đùa giỡn mà vạch nhẹ lên đùi Cảnh Tích, ba phần ám muội, bảy phần lợi dụng. Má Cảnh Tích ửng hồng, ngại ngùng lui về phía sau vài bước. Phất Dung quân lại bước lên phía trước, nụ cười khinh bạc trên mặt còn chưa kịp nở ra thì một bóng người chen vào giữa họ, bảo kiếm màu đen chắn trước ngực Phất Dung quân, đẩy hắn lui về phía sau vài bước.

"Tiên quân tự trọng."

Cảnh Ngôn chỉ để lại bốn chữ rồi quay người vứt rương thuốc trong tay Cảnh Tích xuống đất, kéo tay nàng ta ra khỏi miếu.

Phất Dung quân xanh mặt: "Người yêu của ngươi còn đang nằm đó kìa! Ra đây làm gì!"

Cảnh Tích nghe vậy ngẩn ra nhìn Cảnh Ngôn, chỉ thấy Cảnh Ngôn khẽ quay đầu, lạnh lùng nhìn hắn: "Ta và Thi La cô nương không hề có tư tình, Tiên quân đừng nên hủy hoại danh dự của Thi La cô nương." Hắn kéo tay Cảnh Tích, sắc mặt không vui, "Còn đứng đó làm gì? Muốn ở lại sao?" Cảnh Tích vội cúi đầu uất ức: "Hung dữ quá."

Đôi mày Cảnh Ngôn khẽ động, còn chưa lên tiếng bỗng nghe trước miếu truyền đến âm thanh huyên áo, hắn vòng qua góc tường, thấy một người áo trắng đang ôm một bóng dáng bê bết máu từng bước tiến vào, giọng người áo trắng không lớn nhưng lại truyền đến được tai của tất cả mọi người: "Phất Dung quân đâu rồi?"

Phất Dung quân cũng nhìn thấy cảnh này, thần sắc nghiêm lại bước lên phía trước, theo bóng Hành Chỉ vào trong điện: "Làm sao vậy?"

Cảnh Tích cũng hiếu kỳ thò đầu thăm dò, Cảnh Ngôn quay đầu, vừa hay nhìn thấy ánh mắt nàng như đang đuổi theo Phất Dung quân, ngực Cảnh Ngôn nghẹn lại, thân hình chắn trước tầm nhìn của nàng ta: "Còn muốn để người ta lợi dụng sao?"

"Tiên quân là người tốt..."

"Im miệng."

Thấy sắc mặt Cảnh Ngôn vô cùng khó coi, Cảnh Tích lẩm bẩm: "Muội đâu có làm gì sai... Không vui thì huynh về chăm sóc cô nương nằm dưới đất kia đi, tại sao cứ hung dữ với muội."

Cảnh Ngôn liếc Cảnh Tích, hơi mất tự nhiên nói: "Thi La cô nương chỉ là... có chút nguyên nhân."

Cảnh Tích ngoảnh đầu: "Dù sao Cảnh Ngôn ca ca làm gì cũng đúng, cũng có nguyên nhân, muội làm gì cũng sai hết." Nàng ta quay người rời đi, để lại một mình Cảnh Ngôn thất thần ở chỗ cũ.

Lúc này trong miếu, Phất Dung quân nhìn thấy Thẩm Ly toàn thân đầy máu bất giác kinh ngạc nói: "Sao cô ta lại bị thương đến nông nỗi này?"

Hành Chỉ không đếm xỉa đến hắn, chỉ đặt Thẩm Ly xuống đất để nàng nằm yên, sau đó bắt lấy tay phải nàng ra lệnh cho Phất Dung quân: "Giữ lấy tay trái cô ấy, dùng thuật thanh tẩy là được." Phất Dung quân không dám chậm trễ, y lời nắm lấy tay trái Thẩm Ly, nhưng vừa chạm vào da nàng hắn lại thất kinh.

Hắn chỉ cảm thấy thân nhiệt của Thẩm Ly rất thấp, trong người có một luồng khí tức kỳ lạ đang cuồn cuộn, giống như dung hợp với máu, khiến người ta không phân rõ rốt cuộc nàng trúng độc hay trúng chú thuật. Phất Dung quân mấp máy môi lẩm bẩm: "Chẳng phải mới vừa rời khỏi có một lúc thôi sao, sao lại ra nông nỗi này, nếu có phát hiện gì thì chờ mọi người cùng thương lượng rồi hãy đi chứ, vậy chẳng phải tốt hơn sao."

"Cô ấy sẽ không tin tưởng ngài đâu."

Giọng Hành Chỉ rất nhạt, nhưng lúc nói ra, lòng hắn cũng đang nghĩ, Thẩm Ly cũng sẽ không tin tưởng hắn, không tin tưởng bất kỳ ai của Thiên giới. Nếu không phải bị thương quá nặng không thể đi nổi, hôm nay e là nàng vẫn sẽ đuổi theo kẻ đứng sau kia, thật là cố chấp cùng cực.

Phất Dung quân nghiến răng, Thanh tâm thuật đã khởi động, nhưng miệng hắn vẫn không nhịn được mà nhỏ giọng oán thán: "Bởi vậy ai mà dám cưới nữ tráng sĩ như thế này về chứ! Tên này làm gì có chút mùi vị nữ nhân yếu đuối nhỏ bé nào để khiến người ta thương tiếc đâu."

Ánh mắt Hành Chỉ nhàn nhạt nhìn Phất Dung quân. Phất Dung quân lòng thầm nghĩ hôn sự này là do Hành Chỉ ban, hắn nói như vậy nhất định khiến Hành Chỉ không vui, hắn mím môi cúi đầu, ngoan ngoãn liệu thương cho Thẩm Ly, không biết trong miếu yên tĩnh bao lâu, Phất Dung quân dường như nghe thấy một chữ "Có" vô cùng rõ ràng.

Phất Dung quân ngẩng đầu ngơ ngác nhìn Hành Chỉ, nhưng thấy sắc mặt hắn vẫn như thường, ánh mắt không hề tránh né, Phất Dung quân chỉ nghĩ vừa rồi chắc tai mình có vấn đề nên đã nghe lầm. Hành Chỉ thần quân này tâm tính lạnh nhạt, ngay cả tỷ tỷ hắn Lạc Thiên thần nữ cũng không thể khiến Hành Chỉ động lòng, làm sao có thể thương xót nữ hán tử như Thẩm Ly chứ.

Vết thương của Thẩm Ly nghiêm trọng hơn Phất Dung quân tưởng tượng nhiều, cho dù hắn và Hành Chỉ thần quân cùng thi triển Thanh tâm thuật, nhưng trị liệu cả buổi mới ổn định được khí tức trong người Thẩm Ly. Vết thương khắp người nàng không còn chảy máu nữa, sắc mặt tuy vẫn tái nhưng đã khá hơn bộ dạng như chết rồi lúc mới đem về nhiều.

Khống chế được khí tức trong người Thẩm Ly, Phất Dung quân thở phào một hơi dài nói: "Thần quân, rốt cuộc là yêu quái gì mà khiến Bích Thương vương bị thương ra nông nỗi này?" Trong ấn tượng của Phất Dung quân, Vương gia của Ma giới này là một Kim cang tướng sĩ, đánh không chết quật không nát, đột nhiên lộ ra một mặt này khiến Phất Dung quân hoang mang không biết phải làm sao.

"Chuyện Địa tiên bị bắt lần này e là không đơn giản." Hành Chỉ trầm ngâm, "Chưa bắt được kẻ đứng sau chỉ thị, không biết hắn còn có âm mưu gì nữa, Thẩm Ly bị thương nặng lại trúng độc, không tiện về Ma giới, bởi vậy sau khi nghỉ ngơi đêm nay, sáng sớm mai ngài hãy đi Ma giới trước, cho Ma quân biết tất cả mọi chuyện để hắn có sự chuẩn bị, sau đó lập tức khởi hành về Thiên giới, chuyện này trọng đại, không được chậm trễ."

Phất Dung quân ngẩn ra: "Ta? Ta đi sao?" Hắn có chút không tình nguyện, "Nhưng mà... không dễ gì mới giải quyết xong những chuyện ở Dương Châu, không chơi một lúc..."

Hành Chỉ ngước mắt nhìn Phất Dung quân bật cười: "Tiên quân muốn chơi thế nào? Có cần Hành Chỉ gọi vài con thần thú đến chơi với ngài không?"

Thần thú nuôi ở Thiên ngoại thiên đâu phải ai cũng có thể chống đỡ. Phất Dung quân lập tức lắc đầu: "Ngày mai ta sẽ đi, nhưng chướng khí trong thành Dương Châu và những người hít phải chướng khí thì phải làm sao?"

"Ta đã cắt đứt nguồn chướng khí, Địa tiên tứ phương cũng đã về vị trí, chuyện thanh trừ chướng khí chỉ là sớm muộn, còn những người bệnh này ta tự sẽ có cách." Hành Chỉ nhìn sắc mặt Thẩm Ly, "Ở đây đã không còn chuyện gì nữa, ngài thu xếp rồi ngày mai đi ngay đi."

Phất Dung quân mấp máy môi, có chút không vui mà đáp một tiếng, hắn quay người ra khỏi miếu, bên ngoài truyền đến giọng hắn tìm kiếm Cảnh Tích.

"Bắt lấy..." Thẩm Ly đang nằm dưới đất yếu ớt thốt lên một câu, gian nan mở mắt, thần trí đã tỉnh táo, Hành Chỉ dìu lấy vai nàng, để nàng dựa vào người mình tìm một tư thế thoải mái: "Còn chỗ nào không ổn không?"

Thẩm Ly nghỉ một lúc rồi mắt bỗng sáng lên, kéo áo Hành Chỉ hỏi: "Phù Sinh, có bắt được không?"

"Phù Sinh?"

"Là tên năm xưa đốt nhà Hành Vân đó." Thẩm Ly nghiến răng, "Năm xưa không cảm thấy có gì không đúng, bây giờ nghĩ kĩ lại, chuyện tối đó thật quá trùng hợp. Hắn đốt nhà Hành Vân, chúng ta vừa đi Duệ vương phủ, Tiểu Hà bỗng dưng biết được những chuyện Duệ vương giấu nàng ta, lúc đó đích thực ta có cảm nhận được một luồng Ma khí âm ỉ, nhưng không điều tra kĩ lưỡng..." Biết trên người kẻ đó có Ma khí, Thẩm Ly chỉ nghĩ là người đồng tộc lén lút tiến hành làm việc gì đó, "Bây giờ hắn lại bắt Địa tiên, tạo ra những quái vật như vậy, khốn kiếp, đồ trẻ ranh không biết từ đâu chạy ra, dám lén Ma giới làm chuyện ác như vậy, chờ ta bắt được hắn... khụ..."

Ánh mắt Hành Chỉ khẽ trầm xuống, lòng không biết đang nghĩ gì, tay vỗ vỗ vai nàng: "Dưỡng thương trước đã, những chuyện khác từ từ hẵng tính."

Thẩm Ly dừng một hồi, lúc này mới phản ứng được mình đang được Hành Chỉ ôm vào lòng, nàng hơi mất tự nhiên xoay người: "Để ta nằm xuống là được rồi." Hành Chỉ dường như không hề nghe thấy, vẫn ôm nàng bất động, một luồng khí mát lạnh từ lòng bàn tay hắn truyền vào thân thể nàng, Thẩm Ly chỉ nghĩ hắn đang trị thương cho mình nên bèn ngoan ngoãn dựa vào lòng hắn.

"Độc ta trúng khó giải lắm sao?"

"Hơi khó." Giọng Hành Chỉ nhàn nhạt, tuy nói khó nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy rất nhẹ nhàng, Thẩm Ly cũng không để tâm mấy: "Khoảng bao lâu nữa thì chúng ta có thể về Ma giới?"

"Từ từ đi." Giọng Hành Chỉ mang vài phần thảng thốt, "Chờ ta truyền cách giải chướng độc cho người cần truyền đã."

Đêm nay chướng khí dần tan, Phất Dung quân dỡ bỏ kết giới đưa Cảnh Tích lên mái nhà ngồi: "Có muốn ngắm sao không?"

Cảnh Tích chớp đôi mắt to nhìn hắn: "Có được không?"

Phất Dung quân cong môi cười: "Nàng muốn gì ta đều có thể cho nàng hết." Nói xong hắn vung tay, như có gió mát thổi qua, chướng khí trên đỉnh đầu Cảnh Tích hoàn toàn biến mất, lộ ra khung trời rực rỡ. Cảnh Tích kinh ngạc há miệng: "Thật sự xuất hiện rồi, đẹp quá."

Phất Dung quân thâm tình nhìn Cảnh Tích: "Trong mắt ta, mắt nàng cũng đẹp như trời sao vậy." Cảnh Tích ngơ ngẩn quay đầu lại, Phất Dung quân giữ chặt lấy ánh mắt nàng ta, môi chầm chậm ấn lên môi nàng ta.

"Cảnh Tích!" Một tiếng hét mang theo nộ khí không thể khống chế khiến người ta chấn động màng nhĩ.

Cảnh Tích lập tức quay đầu, nhìn thấy Cảnh Ngôn bên dưới, còn chưa kịp lên tiếng đã nghe Phất Dung quân phẫn nộ: "Sao lại là ngươi nữa!"

Ánh mắt Cảnh Ngôn lạnh lùng như một mũi tên cắm vào người Phất Dung quân, Phất Dung quân là kẻ hiếp mềm sợ cứng, biết tên này đánh không lại mình, hắn mặc kệ ánh mắt như muốn giết người kia mà nắm lấy tay Cảnh Tích: "Hắn đối với nàng vẫn luôn hung dữ vậy sao, chúng ta mặc kệ hắn."

Nhưng Cảnh Tích lại lùi về phía sau, rút tay lại: "Tôi... tôi vẫn nên xuống..."

Phất Dung quân kề môi vào tai Cảnh Tích nói nhỏ: "Ta biết nàng thích hắn, nhưng trước đó hắn vì một nữ nhân khác mà hung dữ với nàng như vậy, nàng không cho hắn ghen một chút, khẩn trương một chút thì hắn sẽ ăn sạch nàng mất thôi." Phất Dung quân cười cười chớp mắt với Cảnh Tích, "Tin ta không sai đâu, bổn tiên quân là Tình thánh mà."

Cảnh Tích ngơ ngác nhìn Phất Dung quân: "Tiên quân, ngài đang giúp tôi sao?"

"Không sai, nhưng mà ta cần thù lao đó, nàng phải hôn ta."

Cảnh Tích đỏ bừng mặt vội vã xua tay: "Không được đâu không được đâu."

Phất Dung quân cười ha ha: "Trêu nàng thật vui." Nói xong hắn ôm lấy eo nàng ta, lắc người biến mất. Cảnh Ngôn bên dưới ngạc nhiên trong một khắc, một sự phẫn nộ cực lớn dâng trào mang theo một sự hoảng sợ không thể nào khống chế cứ như xé ra một cái lỗ to trong lòng hắn, giống như cô nương cùng hắn trưởng thành, vẫn luôn thuộc về hắn kia nay lại bị người ta trộm đi vậy, khiến hắn không thể nào kìm được sợ hãi.

Crypto.com Exchange

Chương (1-43)