Truyện:Bổn Vương Ở Đây - Chương 14

Bổn Vương Ở Đây
Trọn bộ 43 chương
Chương 14
0.00
(0 votes)


Chương (1-43)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Như có sát khí cắm vào trong thịt, Phất Dung âm thầm lui về phía sau một bước, tên này... mồ hôi lạnh của hắn cứ chảy ra, tên này quả nhiên không phải là nữ nhân có thể cưới về được mà!

Nếu lúc trước Phất Dung quân còn có chút ảo tưởng đối với Thẩm Ly thì khoảnh khắc này ảo tưởng kia đã hoàn toàn lụi tắt. Hắn hắng giọng, cố hất mặt lên nói: "Bổn... bổn quân chỉ là nghe nói vì yêu thú trong Khư Thiên uyên thoát ra mà Ma giới chướng khí bốn bề, bởi vậy có lòng tốt đến thanh trừ chướng khí cho người của Ma tộc. Sao Vương gia có thể..." Hắn khựng lại, đổi một từ ngữ uyển chuyển hơn, "Không khách sáo như vậy!"

Thẩm Ly nhíu mắt, xem xét hắn từ trên xuống dưới, mặt mũi thì ẻo lả, ăn mặc thì lòe loẹt, ngay cả trên đầu cũng cài Kim long ngọc trâm chói mắt, nàng lập tức cười lạnh: "Tiên quân nói đùa rồi."

Ngoại trừ bị Hoàng gia gia của Phất Dung quân chê bai, đếm khắp cả Cửu thập cửu trùng thiên làm gì có tiên nhân nào dám dùng ánh mắt như vậy để xem xét hắn, hắn tức giận cao giọng nói: "Cô có ý gì hả! Cô hiểu ta lắm sao mà ngầm xem thường ta! Những chuyện khác bổn quân không nói, nếu luận về bản lĩnh thanh tẩy thì ngoại trừ Hành Chỉ thần quân, trên trời dưới đất không có ai..."

"Đừng ồn nữa." Hành Chỉ bỗng chen vào. Hắn nhàn nhạt nhìn Phất Dung quân, "Lần này Tiên quân đến Ma giới Thiên đế có biết không?"

Phất Dung quân nhìn Hành Chỉ, hơi mất tự nhiên gãi gãi đầu, Thần quân này tuy biểu hiện lúc nào cũng nhàn nhạt, thỉnh thoảng còn nở nụ cười ôn hòa, nhưng mỗi lần nói chuyện với hắn, Phất Dung quân sẽ vô thức lạnh người, nghiêm chỉnh đáp lời: "Đương nhiên đã cho Thiên đế biết. Hoàng gia gia còn bảo ta ở đây thêm một thời gian để giúp bá tánh Ma tộc."

Viện cớ, chẳng qua là muốn kết nối cảm tình của hắn và Thẩm Ly thôi! Người đứng đây ai mà không biết hàm ý đằng sau, nhưng cũng chả ai buồn vạch trần.

Thẩm Ly xoa trán, thầm nói những ngày tháng tới đây chỉ đành ở chung một mái nhà với Phất Dung quân thôi. Bỗng nhiên Hành Chỉ sau lưng nghiêm túc nói: "Nếu vậy thì tốt quá, hôm nay sắc trời còn sớm, Phất Dung quân cũng vừa tắm rửa xong, thân thể sạch sẽ, là khởi đầu tốt để tạo phúc cho bá tánh." Hắn chỉ ra cửa, "Tiên quân mau đi sớm đi."

"Hả!" Phất Dung quân ngơ ngác, Thẩm Ly cũng hơi cảm thấy kinh ngạc nhìn Hành Chỉ, biết rõ tạo phúc cho bá tánh này chẳng qua chỉ là cái cớ, Thần quân ngài đây là... Thẩm Ly hiểu ra, à, đang ức hiếp Phất Dung quân.

"Lúc nãy đến ta thấy ở góc Đông Nam của Đô thành chướng khí dày đặc, chi bằng hôm nay Phất Dung quân đến đó xem thử đi." Hắn đã chỉ rõ địa điểm, Phất Dung quân cưỡi hổ khó xuống, chỉ đành gật đầu chấp nhận số phận nói: "Được, Thần quân..."

Chờ Phất Dung quân đi mất, Thẩm Ly bất giác hỏi: "Có phải hắn từng đắc tội với Thần quân không?"

"Sao Vương gia lại nói vậy?"

"Không... Chỉ là cảm thấy... hình như Thần quân đang ức hiếp hắn."

Hành Chỉ chỉ cười không nói, Thẩm Ly cũng không tiện hỏi nữa, bảo Nhục Nha chuẩn bị nước nóng rồi về phòng tắm rửa.

Đến khi tiểu viện không còn ai, Hành Chỉ đưa tay xoa xoa mi tâm, một mình lẩm bẩm: "Ta chỉ là... nhìn thấy hắn là không nhịn được mà nổi nóng một chút." Thở dài một tiếng, Hành Chỉ cười thấp, "Rốt cuộc là bị làm sao vậy?"

Thẩm Ly thu xếp xong, cả người sảng khoái cùng Hành Chỉ vào Ma cung. Lúc này, tờ sớ Thượng Bắc tướng quân cho khoái mã đưa về cũng đang được đặt trên bàn của Ma quân. Xem xong nội dung Thượng Bắc viết, Ma quân còn chưa kịp gọi Thanh Nhan và Xích Dung đến thì nghe thấy thị vệ ngoài cửa thông báo: "Quân thượng, Vương gia và Hành Chỉ thần quân đến."

Ma quân nghe vậy ngẩn ra, đặt sớ trên bàn im lặng một hồi mới nói: "Vào đi."

Cửa đẩy ra, Ma quân chỉnh trang y bào đứng dậy nghênh đón: "Hành Chỉ thần quân đại giá quang lâm, Ma tộc không nghênh đón từ xa, mong Thần quân thứ tội."

"Ma quân khách sáo rồi." Hành Chỉ cười nói, "Lần này xuống Ma giới vốn chỉ để vá lại phong ấn Khư Thiên uyên, không muốn làm phiền Ma quân, nhưng mà Bích Thương vương cần một nhân chứng..." Hắn nhìn về phía sau, Thẩm Ly lập tức hành lễ giải thích: "Ma quân, lần này Thẩm Ly thật không đào hôn! Con đi biên giới chỉ để chém yêu thú. Vốn định cùng Thượng Bắc tướng quân trở về, nhưng... gặp chút sự cố."

Ma quân nhìn Thẩm Ly: "Nếu đã về rồi thì chuyện này không cần nói thêm nữa. Lúc trước ta nghe Mặc Phương nói lần này con đã lập chiến công, coi như lấy công chuộc tội, chuyện làm trái Vương mệnh ta cũng không truy cứu nữa."

Thẩm Ly nghe vậy cả mừng, tuy nàng từ nhỏ đã to gan, nhưng trong lòng vẫn kính sợ Ma quân, lúc này biết được thoát khỏi một kiếp, nàng cúi đầu khẽ lộ ra biểu hiện mừng rỡ giống như trẻ con trộm được kẹo.

Hành Chỉ thấy vậy bất giác ánh mắt mềm đi.

Ánh mắt của Ma quân âm thầm quét ngang mặt hai người, sau đó nói: "Thần quân từ xa đến đây, chi bằng ở lại Ma giới thêm ít ngày để Ma tộc tận tình gia chủ."

"Nếu vậy thì làm phiền một thời gian rồi."

Ma quân gật đầu, cao giọng gọi một thị vệ, bảo hắn bố trí chỗ ở cho Hành Chỉ thần quân trong cung, vừa mở lời thì Hành Chỉ đã cắt ngang: "Ở Ma giới ta chỉ quen biết Tiểu vương gia, chi bằng để ta ở trong Vương phủ, cô ấy cũng có thể đưa ta đi thăm thú phong thổ nhân tình của Ma giới."

Thẩm Ly ngẩn ra: "Được thì được..."

Đôi mắt sau mặt nạ màu bạc dừng trên người Hành Chỉ hồi lâu, cuối cùng nói: "Nếu vậy thì cứ quyết định như vậy. Bây giờ ta có chuyện nhà muốn nói với Ly nhi, Thần quân có thể đến điện bên chờ nó." Hành Chỉ gật đầu, lúc thị vệ đưa hắn sang điện bên, hắn chợt dừng bước, nghe Ma quân nói với Thẩm Ly, "Vết thương sao rồi?"

"Không còn trở ngại gì nữa."

"Phất Dung quân xuống Ma giới, ta cũng lệnh cho hắn ở trong phủ con, có thêm hai người vậy có cần thêm nô bộc không?"

"Chắc không cần đâu, đúng rồi, Ma quân, có thể trả con vẹt kia cho con không?"

"Đem về đi, ồn chết được."

Trước khi cửa đóng lại, Hành Chỉ khẽ nghiêng đầu nhìn, Thẩm Ly đang gãi đầu cười nói: "Đúng là hơi ồn." Cả người nàng thoải mái không hề phòng bị, ở nơi sâu thẳm của đôi mắt hàm chứa tình cảm và tin tưởng vô hạn đối với người trước mặt.

Khoảnh khắc này Hành Chỉ bỗng nghĩ, có thể khiến Thẩm Ly đối xử như vậy... cũng tốt lắm.

Cửa đóng lại, tai Ma quân khẽ động, nghe thấy bước chân Hành Chỉ xa dần, Ma quân bỗng im lặng một khắc, giọng điệu khẽ biến đổi: "Lần này đi biên giới có nhìn thấy Khư Thiên uyên không?"

Thẩm Ly ngẩn ra, nghĩ đến một mảng tối tăm trong Khư Thiên uyên, và đám yêu thú xung quanh sau khi có ánh sáng, cảm xúc trong lòng bỗng trầm đi: "Dạ có." Nàng không nói đã vào vì không muốn Ma quân lo lắng.

"Chướng khí bên trong đối với con không có trở ngại gì chứ?"

Thẩm Ly lắc đầu: "Hành Chỉ thần quân đã giúp con thanh trừ rồi."

Ma quân như gật đầu đang suy nghĩ gì đó, rồi nhìn Thẩm Ly một hồi giống như đang hạ quyết tâm, quay người đi vào phía trong: "Đi theo ta."

Đến bên Thư phòng, Ma quân mở một ngăn kéo ngầm trên bàn, ngón tay nhẹ ấn vào bên trong, không khí dưới chân bỗng nhiên chuyển động, Thẩm Ly định thần nhìn, dưới chân có một trận pháp được mở ra. Nàng ngơ ngác ngẩng đầu, Ma quân phẩy tay, Thẩm Ly chỉ cảm thấy không khí bốn phía chuyển động, nhưng trong luồng không khí này, mũi Thẩm Ly lại bắt được một khí tức quỷ dị, vừa có vài phần quen thuộc, vừa có vài phần lạnh lẽo, giống như...

Giống như ngửi được trước Khư Thiên uyên!

Nàng vừa bắt đầu thầm đề phòng thì gió mạnh xung quanh lại dừng, Thẩm Ly nhìn bốn phía, ở đây là một đại điện rộng lớn, ở giữa có lót đá bạch ngọc thông vào chính điện. Bên trong có một cái bục cao ở trên thờ một cái hộp.

Thẩm Ly hỏi: "Chỗ này là..."

"Tế điện." Ma quân nói rất nhẹ nhàng, nhưng Thẩm Ly lại chưa từng biết Ma giới có Tế điện như vậy, cũng không biết ở đây thờ vật gì, hơn nữa... cửa thông đến Tế điện lại là trận pháp trong phòng Ma quân nữa?

Ma quân đưa tay lên mặt nạ mình nhẹ tháo nó ra, sau đó đặt xuống, sắc mặt Ma quân xanh xao, sắc môi hơi xanh, dáng vẻ như bệnh lâu ngày chưa khỏi, đôi mắt đen trên gương mặt tái nhợt lại vô cùng có thần, nhưng đây lại là... gương mặt của nữ nhân.

"Ly nhi." Bà nhẹ nhàng gọi, giọng nói cũng khôi phục âm sắc của nữ nhân.

Thẩm Ly hiển nhiên đã biết bộ dạng này của bà, không hề có chút kinh ngạc, chỉ bước lên phía trước nhìn bà nói: "Lâu rồi Ma quân chưa tháo mặt nạ, con cũng sắp quên mất dung mạo của người rồi."

Bà liếc Thẩm Ly, không đếm xỉa đến lời pha trò của nàng, bà dắt tay nàng từng bước tiến về Tế đài, sau đó mở cái hộp nhỏ treo lơ lửng trên Tế đài.

"Đây là đồ của con." Ma quân vừa nói vừa lấy ra một hạt châu trong suốt lóng lánh, "Bích Hải Thương Châu, con ngậm nó mà sinh ra, nhưng vì vật này sức mạnh vô cùng to lớn, lúc đó con còn quá nhỏ nên sẽ là một gánh nặng, bởi vậy mẹ con bảo ta lấy hạt châu này đi, ta lại sợ có người nảy sinh tà tâm với hạt châu này nên nói với bên ngoài là nó đã hóa thành nội tức của con, rồi cất giữ hạt châu này ở đây, chờ sau này lúc con cần sẽ lại đưa cho con."

Thẩm Ly ngẩn ra đón lấy hạt châu, từ lâu nàng đã biết lúc mình sinh ra có ngậm một hạt châu, nhưng lại luôn tưởng rằng hạt châu đó đã bị mình nuốt đi tiêu hóa mất rồi, không ngờ là nó lại được lấy ra đặt ở nơi thần bí như vậy.

Hạt châu trong suốt mang theo hơi nóng, Thẩm Ly nhẹ giọng hỏi: "Mẹ con... cũng từng thấy hạt châu này sao?"

"Đương nhiên rồi."

Ánh mắt Thẩm Ly bỗng trở nên mơ hồ, cha mẹ nàng đã hi sinh trong chiến dịch đối kháng với yêu thú ngàn năm trước, nàng là đứa trẻ được sinh ra trên chiến trường. Từ khi có ký ức đã không biết mặt mũi cha mẹ, chỉ khi Ma quân thỉnh thoảng có hứng mới miêu tả cho nàng vài câu.

Thẩm Ly nhìn hạt châu trong tay, đây là một trong số những vật ít ỏi có liên quan đến mẹ nàng.

"Nuốt xuống đi."

"Hả?" Thẩm Ly ngẩn ra, "Phải ăn nó sao?"

Ma quân thấy vẻ mặt nàng không nỡ liền bật cười: "Yên tâm, nó sẽ tự tìm một chỗ ở yên trong người con, không bị tiêu hóa mất đâu."

Thẩm Ly gật đầu: "Nhưng mà..." Nàng nhìn hạt châu: "Con vẫn không nỡ, độ ấm này giống như từ trên người mẹ con mang đến vậy..."

Ma quân cụp mắt, ánh mắt khẽ tối đi: "Đúng vậy, lòng bàn tay của mẹ con lúc nào cũng ấm nóng."

Hành Chỉ đang dạo chơi ở điện bên, bỗng phát hiện sau rèm có một chiếc lồng, bên trong có một sinh vật kỳ quái, hắn bước vào nhìn thử, đó là một con vẹt bị vặt trụi lông, có lẽ là đã bị vặt được một thời gian rồi, trên người nó đã hơi có lông mọc ra, nhưng lông nửa dài nửa ngắn này lại khiến nó càng trở nên xấu xí vô cùng.

Hành Chỉ rảo vài vòng quanh nó, con vẹt bỗng giơ móng tức giận: "Nhìn cái gì mà nhìn! Nhìn cái gì mà nhìn hả! Tránh ra! Tránh ra!" Hành Chỉ ngẩn ra, im lặng trong một khắc rồi che miệng cười đến cong người. Suỵt Suỵt càng phẫn nộ: "Có tiên khí thì hay lắm sao! Hay lắm sao hả thần tiên! Thần tiên đáng ghét chết đi được!"

"Ngươi chính là con vẹt trong Bích Thương vương phủ sao?" Hành Chỉ nhịn cười hỏi, "Thật là một con vẹt đầy bá khí."

"Ngài đang cười nhạo ta sao thần tiên! Thật đáng ghét quá đi thần tiên! Tránh ra đi thần tiên!"

Hành Chỉ vỗ vỗ lồng, thu lại ý cười thở dài: "Là ta hại ngươi."

Suỵt Suỵt lắc lắc đầu rồi bỗng kêu lớn: "Là ngài hại ta đó thần tiên! Là ngài hại ta đó thần tiên!" Nó gào lên không ngừng, Hành Chỉ vốn mặc kệ nó, nhưng bỗng nghe bước chân Thẩm Ly đi về phía này, hắn nói với Suỵt Suỵt: "Suỵt, đừng ồn. Ồn nữa thì sẽ lộ tẩy đó."

"Ngài hại ta rồi! Ngài hại ta rồi!" Suỵt Suỵt nào nghe lời hắn, nhảy tới nhảy lui trong lồng kêu ầm lên.

Nghe tiếng bước chân Thẩm Ly càng gần hơn, Hành Chỉ nhìn Suỵt Suỵt nở nụ cười cao thâm khó lường, môi nhẹ thốt ra hai chữ: "Im miệng."

Tiếng kêu im bặt, mỏ Suỵt Suỵt như bị dán lại, mặc cho nó cố gắng há thế nào cũng không mở ra được. Chỉ gấp gáp nhảy loạn trong lồng. Lúc này Thẩm Ly bước vào điện tìm phía sau rèm, thấy Hành Chỉ và Suỵt Suỵt: "Từ xa đã nghe thấy Suỵt Suỵt kêu gào rồi, sao đến gần nó lại yên lặng vậy."

Hành Chỉ cười nói: "Có lẽ nó gào mệt rồi."

*****

"Thần quân muốn ở Ma giới bao lâu?" Thẩm Ly xách Suỵt Suỵt trên đường trở về phủ, "Có thời gian cụ thể thì Thẩm Ly cũng dễ sắp xếp."

Hành Chỉ suy nghĩ một lúc: "Ừ... Nếu vậy thì ta sẽ về Thiên giới cùng với Phất Dung quân."

Nghe thấy cái tên này, Thẩm Ly lại cảm thấy đau đầu, nàng nhỏ giọng lẩm bẩm: "Ngày mai về luôn thì tốt." Còn chưa dứt lời, một bóng người vội vã xông tới, cao giọng la lên: "Vương gia Vương gia! Phất Dung quân kia lại gây chuyện rồi!"

Còn chưa biết sự tình, Thẩm Ly đã nổi nóng trước: "Hắn có chuyện thì thây kệ hắn, liên quan gì đến ta! Mặc kệ!"

"Không được đâu Vương gia! Tửu quán ở phía Đông thành là của nhà Triệu thừa tướng, Phất Dung quân đấu rượu với tửu nương ở đó đến say mèm, không trả tiền còn khinh bạc tửu nương nhà người ta nữa. Thân hắn mang Tiên khí, mọi người đều biết quan hệ của hắn và Vương gia, vừa rồi có người tìm đến bảo Vương gia đi nhận người về, người đó mới đi đấy."

Thẩm Ly vừa nghe vừa nghiến chặt răng, "thứ này" ở Thiên giới tự làm mất mặt mình thì thôi đi, bây giờ chạy đến Ma giới lại kéo nàng xuống nước, làm mất luôn cả mặt mũi nàng!

Thật là đáng chết!

Thẩm Ly vứt chiếc lồng trong tay cho Nhục Nha: "Cầm lấy, chờ ta đến xé xác mầm họa kia ra!"

Nhục Nha sợ hãi tái mặt: "Không được đâu Vương gia ơi!" Tay áo màu trắng chắn trước mặt Nhục Nha, Hành Chỉ nghiêng đầu cười: "Yên tâm đi, ta trông chừng chủ nhân nhà cô được mà!"

Nhục Nha từ nhỏ trưởng thành ở Ma giới, chưa từng thấy nam nhân nào cười đẹp như vậy, nhất thời ngơ ngẩn thất thần, chờ khi hai người đi xa, bấy giờ mới phản ứng lại, cao giọng gọi mấy tiếng "Vương gia" nhưng không ai để tâm đến nàng ta nữa, khi ấy Nhục Nha mới thấp giọng nói: "Nô tỳ quên nói mất, lúc nãy Mặc Phương tướng quân đang ngồi trong phủ, ngài ấy đã theo người đó đi xử lý rồi..."

Thẩm Ly không nghe thấy lời này của Nhục Nha, nàng bừng bừng lửa giận mà đi nên cũng không ngờ lại gặp Mặc Phương ở đó.

Lúc này Mặc Phương đang lạnh lùng kéo Phất Dung quân đang say lúy túy trên bàn dậy, tửu nương của tửu quán lại ra vẻ chanh chua, không hề sợ khinh giáp và trường đao bên hông Mặc Phương, cao giọng nói: "Tuy là hầu rượu kiếm sống, nhưng tốt xấu gì cũng là một nữ nhân. Không phải tôi cưỡng từ đoạt lý, nhưng khách quan này đích thực rất quá đáng! Ban ngày ban mặt mà làm ra những chuyện như vậy!"

Phất Dung quân giống như quá quen thuộc với tình cảnh, đưa tay ra hô lên: "Tiểu nương tử uống thêm một ly nữa đi, ừ, da nàng mịn màng như thoa phấn..."

Thẩm Ly nắm chặt quyền, sắc mặt tối đen, nhưng nàng còn chưa lên tiếng thì một giọng nói khác hét lên: "Đủ rồi!" Mặc Phương xách áo Phất Dung quân, đôi mắt đen lạnh băng: "Thanh danh của ngươi vốn không liên quan đến ta, nhưng đừng hòng liên lụy danh dự của Chủ thượng ta."

Lời này đập vào tai Thẩm Ly khiến nàng ngẩn ra, nắm tay khẽ buông lỏng, nhưng sau khi ngây người, lòng nàng lại dậy lên một cảm giác vô lực... Rõ ràng nàng đã đối xử với hắn như vậy mà.

Trong khi chúng nhân đều bị lời của Mặc Phương hù dọa, Phất Dung quân bỗng không muốn sống mà ngẩng đầu lên nhìn Mặc Phương cười, một cánh tay nhẹ nhàng vòng qua cổ Mặc Phương: "Ô, tiểu quan ở đây cũng anh tuấn quá chứ. Đôi mắt như sao, có thần lắm." Vừa bình luận xong, hắn chu môi "chụt" một cái hôn lên miệng Mặc Phương.

Âm thanh đó như một ngọn sóng bùng lên trong lòng tất cả mọi người, dậy lên phong ba bão tố sau một hồi yên tĩnh.

Bốn phía đầy tiếng hít thở kinh hoàng.

Cho dù là Thẩm Ly lúc này cũng không kìm được mà ngạc nhiên há miệng, cứng nhắc quay đầu nhìn Hành Chỉ sau lưng: "Phất... Phất Dung quân đích thực là không chỉ có bản lĩnh chà đạp cô nương. Ngay cả nam nhân hắn cũng không tha!" Thẩm Ly chỉ vào Phất Dung quân nói, "Thiên giới các người non nước tốt lành mà lại nuôi ra con quái vật gì đây?"

Hành Chỉ cũng vô cùng kinh ngạc thở dài, sờ cằm quan sát Phất Dung quân hồi lâu rồi gật đầu: "Vương gia có hỏi ta thì Hành Chỉ cũng không biết đây là quái vật gì."

Còn đương sự là Mặc Phương thì sau khi ngây ngốc hồi lâu, một tay rút đao chém vào cổ Phất Dung quân. Phất Dung quân trợn trắng mắt rồi ngất xỉu, Mặc Phương vô cùng trấn định quẹt môi nhìn bốn phía: "Chuyện này nếu có ai nói ra thì ta sẽ cắt lưỡi kẻ đó đem cho súc sinh ăn." Nhưng chưa dứt lời, ánh mắt Mặc Phương bỗng quét đến Thẩm Ly và Hành Chỉ đang đứng ngoài tiệm.

Thân hình hắn khẽ cứng lại.

Thẩm Ly vốn muốn coi như không nhìn thấy gì để giữ thể diện cho Mặc Phương, nhưng bốn mắt đã tiếp xúc, nàng chỉ đành nghiêm mặt điềm nhiên bước tới, làm ra vẻ không trông thấy gì cả, nghiêm túc nói: "Chuốc phiền cho ngươi quá, để ta đưa hắn về phủ."

Mặc Phương cúi đầu: "Đây là chuyện Mặc Phương nên làm, Mặc Phương đem hắn về là được rồi, Vương gia..." Mặc cho Mặc Phương có trấn định thế nào thì trong lòng vẫn dậy lên sóng dữ, lời này chỉ mới nói một nửa thôi đã không biết phải tiếp tục thế nào, chỉ đành quay đầu xách Phất Dung quân đi lướt qua người Thẩm Ly, tức tốc rời khỏi.

Chờ bóng hắn biến mất, người trong tửu quán bắt đầu thì thầm. Thẩm Ly trầm sắc mặt nhìn quanh: "Im lặng!" Cách ăn mặc và khí thế của nàng đã dọa cho chúng nhân yên tĩnh lại, "Chuyện này không được tiết lộ ra ngoài." Nàng ở Ma giới rất có danh tiếng, người của Ma tộc đều vô cùng kính trọng, nghe Bích Thương vương lên tiếng, mọi người đều im lặng. Thẩm Ly chậm bước về phía tửu nương: "Cô có oan khuất gì thì cứ nói với ta."

"Không..." Tửu nương ú ớ, "Đã hết rồi..."

"Cô đừng sợ!" Thẩm Ly tìm ghế ngồi xuống, "Chuyện nào ra chuyện đó, vừa rồi con ma men kia gây sự thế nào cô cứ kể hết mười mươi, ta nhất định sẽ giúp cô đòi lại oan khuất này." Nàng không thể đánh chết hắn, nhưng chờ khi chuyện hắn sỉ nhục con dân Ma tộc, hoành hành bá đạo được báo lên Thiên giới, tự nhiên sẽ có người đánh chết hắn thôi.

Rời khỏi tửu quán, Thẩm Ly gấp thư của tửu nương viết lại đưa cho Hành Chỉ nói: "Phất Dung quân kia được chiều chuộng quen nết, chắc không ở được bao lâu thì sẽ trở về. Chuyện này ta cũng không muốn bẩm báo Ma quân, để tránh... hại đến người vô tội." Người vô tội này đương nhiên là nói Mặc Phương. Thiên đế ở Thiên cung xa xôi, chỉ cần Thiên đế biết những chuyện khốn kiếp mà tôn nhi của mình làm ra là được rồi. Còn Ma quân thì ở đây, nếu Ma quân có hỏi chi tiết e là cũng không giấu được, "Bởi vậy chuyện đưa thư chỉ đành phiền Hành Chỉ quân thôi."

Hành Chỉ bóp thư trong tay, im lặng một lúc: "Cho dù ta mang thư này về, Thiên đế cũng sẽ không thu hồi thánh mệnh, hủy bỏ hôn ước, sao Vương gia không tha cho hắn một lần, tốt xấu gì cũng là người cô sắp lấy mà."

"Hủy bỏ hôn ước?" Thẩm Ly bật cười, "Thần quân cả nghĩ rồi. Sau khi bị Ma quân bắt về từ Nhân giới, Thẩm Ly đã không nghĩ đến chuyện sẽ thoát khỏi hôn sự này nữa." Nàng quay người lại, không để Hành Chỉ nhìn thấy biểu hiện của mình, vừa đi về phía trước vừa nói, "Ta chỉ là đơn thuần muốn kiếm chuyện với Phất Dung quân thôi."

Nàng không muốn lấy Phất Dung quân, cũng không thích Phất Dung quân, bởi vậy chưa từng nghĩ đến chuyện muốn Phất Dung quân trở nên tốt đẹp hơn, cũng chưa từng nghĩ sau khi lấy hắn có thể sống tốt hơn bao nhiêu. Nàng chỉ muốn rằng trong lúc mình vẫn còn có thể muốn gì làm nấy thì cứ sống tùy ý một chút.

"Hơn nữa." Thẩm Ly dừng bước, giọng điệu khẽ nghiêm lại, nhưng vẫn không quay đầu, "...Thiên đế không hủy bỏ hôn ước vì lão ta không thể, còn ngươi có thể hủy bỏ hôn ước..." Nàng nghiêng đầu nhìn Hành Chỉ, "Sao Thần quân không tha cho ta một lần đi?"

Hành Chỉ cụp mắt im lặng.

Tối đó lúc đang ngủ, Thẩm Ly cảm thấy toàn thân nóng rực, nàng chỉ tưởng là nuốt hạt châu đó nên đêm đầu tiên sẽ có chút không thích ứng, cả buổi tối kêu Nhục Nha đưa đến bốn bình nước, uống hết rồi vẫn thấy khát. Ngày thứ hai tỉnh lại, cảm giác miệng lưỡi khô rát tuy đã giảm đi không ít, nhưng đầu lại bắt đầu đau âm ỉ.

Nhục Nha lo lắng hỏi: "Có phải Vương gia bệnh rồi không?"

"Ngươi từng thấy ta bệnh chưa?" Một câu của Thẩm Ly khiến Nhục Nha nuốt lại lo lắng vào bụng, sau khi hầu hạ nàng rửa mặt thay y phục, Thẩm Ly vừa đẩy cửa phòng đã thấy Phất Dung quân đi tới đi lui trong sân, Thẩm Ly lập tức nhíu mày.

Phất Dung quân giật thót, vô thức đứng lui về phía sau, nhưng do dự một lúc rồi vẫn liều mình hỏi: "Cô... Vương gia có biết nam thanh niên dìu ta về tối qua là ai không?"

Trong lòng Thẩm Ly bừng nhớ lại tiếng "Chụt" hôm qua, khóe môi giật giật nói: "Để làm gì?"

"À... Hắn... tối qua có đồ rơi lại chỗ ta, ta mang trả cho hắn."

Thẩm Ly nhìn xuống, trong tay hắn đang cầm một miếng ngọc bội xanh, Thẩm Ly biết đây là ngọc bội Mặc Phương thường đeo ở eo, ngọc bội ở eo... tại sao lại rơi vào tay Phất Dung quân, tối qua họ...

Thẩm Ly cảm thấy đầu mình còn đau hơn lúc nãy mấy phần, đang xoa trán nghĩ xem trả lời thế nào thì Nhục Nha ở bên cạnh nhanh miệng nói: "Đây là đồ của Mặc Phương tướng quân đó, hắn ở đối diện cách đây ba con đường, nhưng mà buổi sáng các Tướng quân đều phải luyện tập, bởi vậy bây giờ có lẽ đang ở doanh địa ngoại thành..."

"Im miệng!"

Thẩm Ly hét lên khiếu Nhục Nha cả kinh, ngơ ngác nhìn nàng, uất ức hoang mang nói: "Nhục Nha... chỉ sai đường rồi sao?"

Thẩm Ly ôm trán, còn Phất Dung quân thì vô cùng thích thú, miệng thầm đọc tên Mặc Phương mấy lần, sau đó liếc Nhục Nha: "Tiểu nha đầu cũng có lúc thông minh đó, bổn quân đi đây."

"Đứng lại!" Thẩm Ly hét về phía hắn, nhưng lại không biết phải cảnh cáo hắn thế nào, nếu xét về mặt vũ lực thì Mặc Phương tuyệt đối không chịu thiệt, nhưng... nghĩ một hồi Thẩm Ly lại chìa tay ra nói, "Quân doanh trọng địa, người ngoài không được vào. Đưa ngọc bội cho ta, ta sẽ trả giúp ngài."

Phất Dung quân đảo mắt, bỗng nhiên chỉ ra sau lưng Thẩm Ly hét lớn, Nhục Nha cả kinh quay đầu nhìn, Thẩm Ly cũng hơi phân tâm, nhưng sau lưng lại chẳng có gì cả, lúc quay đầu lại thì đâu còn thấy bóng dáng Phất Dung quân nữa. Thẩm Ly xanh mặt đứng nguyên tại chỗ, tay nắm chặt thành quyền, lòng chỉ cảm thấy vô cùng nhục nhã, nàng mà lại bị... loại thủ đoạn này lừa sao?

Nhục Nha lẩm bẩm: "Phất Dung quân này thật giống hệt trẻ con, sau này làm sao có thể chăm sóc Vương gia đây?"

Còn mong hắn chăm sóc sao? Thẩm Ly nghiến răng nghiến lợi: "Nếu có con như vậy thì ta nhất định bóp chết."

Thẩm Ly vốn định đến quân doanh lôi cổ Phất Dung quân về, nhưng đầu lại đau dữ dội hơn nên nàng cũng không muốn đi đâu nữa, chỉ mong Mặc Phương có thể tự bảo vệ mình rồi về phòng chơi đùa với Suỵt Suỵt, nhưng không biết vì sao hôm nay Suỵt Suỵt yên lặng một cách khác thường, chơi một hồi lâu mà chỉ nhảy tới nhảy lui trong lồng chứ không nói lấy một lời, Thẩm Ly mất hứng nằm trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi.

Đến trưa bỗng cảm thấy có người đến bên cạnh, vô thức cảm thấy đó là Nhục Nha, nàng mở miệng lên tiếng: "Cho ta chút nước."

Phải một lúc sau ly trà mới được đưa đến bên miệng, Thẩm Ly cũng lười động đậy, há miệng để được đút uống chút nước, nhấp nhấp môi, bỗng cảm thấy có điều không đúng, nàng mở mắt nhìn, Hành Chỉ đang nghiêng người đặt ly trà trên bàn, lúc quay đầu lại, bốn mắt giao nhau, Hành Chỉ nhẹ giọng hỏi: "Nữa không?"

Thẩm Ly không biết vì sao khi nhìn gương mặt hắn trong ánh sáng phản chiếu lại giống như bị mê hoặc, nàng gật gật đầu: "Nữa."

Hành Chỉ lại đút cho nàng một ly. Không phải đưa cho nàng mà là đặt ly nước lên môi nàng, nhẹ nhàng đút cho nàng. Thẩm Ly ngẩn ra, trong lòng nhất thời đủ loại cảm xúc dâng trào, cuối cùng nàng giật ly trà nắm trong tay: "Ta tự làm thì hơn, không phiền Thần quân."

"Trong người có chỗ nào không khỏe sao?"

Thẩm Ly lắc đầu: "Không sao, có lẽ là mấy ngày trước cứ bôn ba nên không thấy gì, lúc nghỉ ngơi mới thấy mệt. Có hơi buồn ngủ." Nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện bây giờ đã là giờ Ngọ liền nói: "Muốn ăn cơm thì ta sẽ bảo Nhục Nha đi chuẩn bị."

"Không cần!" Hành Chỉ lắc đầu, "Không ăn cũng không sao!"

"Ờ!" Thẩm Ly gật đầu, hôm nay góc độ của ánh nắng quá trùng hợp, khiến nàng suýt chút quên rằng Hành Chỉ là thần, hắn đâu cần ăn uống.

Hắn và phàm nhân giỏi bếp núc kia... không hề giống nhau.

Crypto.com Exchange

Chương (1-43)