Truyện:Bổn Vương Ở Đây - Chương 01

Bổn Vương Ở Đây
Trọn bộ 43 chương
Chương 01
Mở đầu
0.00
(0 votes)


Chương (1-43)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Tiếng sấm trầm thấp, không khí trên đám mây đen càng nặng nề hơn.

"Ma quân có lệnh, Bích Thương vương lập tức cùng chúng thuộc hạ hồi cung!"

Mái tóc dài được buộc bằng một sợi dây vàng múa theo gió, vạt áo tung bay, nữ nhân được gọi là Bích Thương vương chậm rãi nói: "Bổn vương không về!" Trên bộ hắc bào bó sát người thêu hình đóa mẫu đơn nở rộ kiêu kì, giống hệt giọng điệu của nàng, chứa đầy anh khí và sự quyết đoán hiếm nữ nhân nào có, "Lệnh của ai cũng vô ích!"

"Nếu vậy Vương thượng đừng trách chúng thuộc hạ đắc tội!" Nam nhân áo xám cầm đầu vung tay, hai bóng người xông ra từ sau lưng hắn, bày thế chân vạc bao vây Thẩm Ly ở giữa.

"Dám cản bổn vương, có gan lắm!" Thẩm Ly quắc mắt, một cây trường thương màu bạc trong lòng bàn tay, mũi thương vạch một đường cong màu bạc, sát khí tỏa ra khắp người, chấn động vạt áo: "Đến đây giao chiến!"

Nam nhân đi đầu liếc một trong hai người kia, rõ ràng là có phần e sợ, tung một đòn công kích mạnh mẽ, "Mặc Phương không được kích động!" Người đi đầu hét lớn, nhưng đâu còn kịp nữa. Thẩm Ly nhíu mày, ngân thương trong tay không hề do dự tiếp đón, chỉ nghe "keng" một tiếng, âm thanh giòn giã của binh khí chạm nhau mang theo pháp lực mãnh liệt chấn động tứ phương.

Hai người còn lại nghiến răng, vung đao xông lên vây đánh Thẩm Ly.

Ba người này ai cũng có thể được xưng là nhân vật hàng đầu của Ma giới, nhưng cùng Thẩm Ly đối địch vẫn cảm thấy vất vả, dù sao song quyền cũng không địch được tứ thù, Thẩm Ly lại không nhẫn tâm giết họ. Tuy pháp lực của nàng mạnh hơn ba người, nhưng bị vây đánh nên khó tránh rơi vào thế hạ phong, chỉ một lúc đã lộ ra sơ hở, Mặc Phương không hề do dự vung kiếm đâm đến, hướng ngay tim nàng.

Một người hét lớn: "Mặc Phương! Không được làm hại tính mạng Vương thượng!"

Mặc Phương phớt lờ, mũi kiếm xé rách y bào cắm vào da thịt, lực đạo mạnh đến mức đẩy thân thể nàng ra khỏi vòng vây của ba người. Thẩm Ly nổi giận: "Tiểu tử ngươi giỏi lắm! Không hổ là binh tướng dưới tay ta. Ra tay độc ác lắm!" Mặc Phương không nói gì, chỉ khẽ nghiêng thân hình về một góc hai người kia đều không thấy được, chủ động đưa cổ vào đầu thương của Thẩm Ly, máu tươi bắn vào không trung, trong dòng máu ẩm ướt Thẩm Ly trợn to mắt không dám tin hỏi hắn: "Làm gì vậy? Muốn hù chết bổn vương sao!"

"Vương thượng!" Mặc Phương nhỏ giọng, "Mặc Phương chỉ có thể giúp cô đến đây. Bảo trọng!" Nói xong, hắn dùng hết toàn lực đẩy Thẩm Ly ra. Thanh kiếm cắm vào sát tim cũng được rút ra ngoài, máu tươi bắn ra mạnh mẽ, thân hình nàng lập tức ngã xuống khỏi đám mây. Mặc Phương bị thương nặng được hai người kia tiếp được, không biết hắn nói gì với bọn họ, ba người lắc mình biến mất.

Trong tiếng sấm vang chớp giật, Thẩm Ly chợt hiểu ra, thì ra Mặc Phương đang giúp nàng. Có lẽ hắn biết, lúc này nàng thà chết cũng không về Địa cung Ma giới.

Hảo tiểu tử! Thật không hổ là binh tướng dưới tay nàng, nghĩa khí lắm!

◐ Chương 1 ◐

Mây đen bỗng như muốn xô đổ cả thành, trong mây sấm chớp cuồn cuộn, người trong thành trấn đều trốn không ra khỏi cửa, chỉ có chủ nhân của một hộ bình thường ở Thành Tây lại mở rộng cửa sân sau, hàng rào trúc và dây leo trong sân bị gió kéo phát ra âm thanh sột soạt, tóc hắn và vạt áo cũng theo gió tung bay như lá trúc.

"Thời tiết... xấu đi rồi." Khóe môi cong lên, hắn ngẩng mặt nhìn trời, thấy trong mây đen có một đốm sáng bạc từ từ rơi xuống rồi biến mất ở vùng rừng nói ngoài thành, "Có biến số."

Ngày thứ hai, Hành Vân mặc áo xanh quần trắng đi ngang qua phố chợ náo nhiệt, trong âm thanh huyên náo dường như có một giọng nói đang gọi hắn, khiến hắn bất giác dừng bước."Bán gà đây, gà béo đây!" Giọng người bán hàng rong sang sảng lọt vào tai, chân hắn xoay về hướng đó.

Trong lồng gà, mười mấy con gà đang chen chúc, bên trong có một con gà trụi lông trông vô cùng bắt mắt. Có điều tinh thần nó xem ra hình như không tốt lắm, cúi đầu cụp mắt như sắp chết đến nơi. Hành Vân nhìn chằm chằm nó một lúc lâu, sau đó cười nói: "Ta muốn con này!"

Người bán hàng rong đáp lời: "Haiz, con gà này xấu quá, nếu muốn thì tôi tính rẻ cho ngài một chút..."

"Không cần!" Hành Vân lấy tiền để vào trong tay người bán hàng, "Nó đáng giá này, mua rẻ thì nó sẽ không vui đâu!"

Gà cũng biết giận sao? Người bán hàng gãi đầu nhìn hắn đi xa, quay đầu lại xòe tay ra nhìn, ngẩn ra một lúc rồi bỗng nhiên hét lớn: "Ê! Công tử, tiền ngài đưa không đủ mua con gà đó... Ê! Công tử kia! Ê! Này! Ai da! Tên khốn kiếp kia đứng lại cho lão tử! Ngươi đưa thiếu tiền rồi!"

Còn Hành Vân thì đã mất dạng từ lâu.

Thế giới hỗn độn một mảng, Thẩm Ly mơ mơ hồ hồ nhìn thấy một đại hán cao to râu ria đầy mặt đi về phía mình, hắn không hề khách sáo xách nàng lên cười gian xảo.

"Cái tên gan to bằng trời kia! Thả bổn vương ra!" Da thịt nàng đau rát, nàng liều mình giãy dụa, dùng hết sức lực muốn trốn chạy, nhưng quá suy yếu nên vẫn bị người ta tóm chặt cánh tay từ phía sau, trói hai chân lại, sau đó...

Lột sạch lông vũ toàn thân.

Đồ khốn! Có gan thì cởi trói cùng nàng quyết chiến một phen, nàng nhất định đâm mù đôi mắt chó của phàm nhân nông cạn này!

Ác mộng bừng tỉnh, Thẩm Ly hổn hển thở, một lúc sau nàng mới từ từ ngẩng đầu trên bãi cỏ, nhìn trái nhìn phải, hình như đây là sân sau của một nhà nào đó, có những viên đá được chất bao bọc xung quanh một cái ao nhỏ, có một giàn nho vừa mới đâm chồi, dưới giàn nho còn có một cái ghế lắc bằng trúc, trên ghế có một nam nhân đang nằm lười nhác, không phải là một thợ săn cơ bắp đầy mình, cũng không phải là một tên bán gà vẻ mặt gian ác, mà là một nam nhân trắng trẻo áo xanh quần trắng, hắn nhắm mắt, mặc cho ánh nắng xuyên qua giàn nho rơi xuống thân mình.

Thẩm Ly lập tức ngẩn người, cho dù từng gặp không ít mỹ nam tử, nhưng người có khí chất xuất trần như vậy cho dù là thần tiên ở Thiên giới cũng chẳng có mấy ai... Thẩm Ly đảo mắt, bây giờ không có thời gian để chìm đắm trong mỹ sắc, Thẩm Ly biết nếu nàng ở một nơi nào đó lâu quá thì nhất định sẽ bị phát hiện, nàng phải nhanh chóng rời đi...

"A, dậy rồi à?" Thẩm Ly còn chưa đứng dậy đã nghe nam nhân kia cất giọng khàn khàn mới tỉnh ngủ: "Ta còn tưởng ngươi chết rồi chứ!" Thẩm Ly quay đầu nhìn hắn, thấy nam nhân kia đang ngồi trên ghế lắc, thân hình không hề dịch chuyển, nhìn nàng cười, hắn tiện tay vứt miếng bánh bao trong tay về phía nàng, sau đó miệng phát ra tiếng gọi gà nho nhỏ, "Cục cục tác."

Gọi... gọi gà!

Thẩm Ly lập tức cứng đờ, nguyên thân của nàng là phụng hoàng, nhưng từ khi sinh ra đã là hình người, còn ngậm Thượng cổ Thần vật Bích Hải Thương Châu khi sinh ra, từ nhỏ đã rất được coi trọng. Lúc nàng năm trăm tuổi, sau lần đầu lập chiến công, Ma quân phong nàng là Bích Thương vương, từ đó về sau càng thêm vinh quang vô thượng, dõi mắt khắp Ma giới không ai dám khinh khi nàng một câu, nay... nay nhất bá của Ma giới lại bị một phàm nhân coi là gia cầm mà đùa cợt. Đúng là sỉ nhục vô cùng!

Thẩm Ly nghiến răng cố sức muốn đứng dậy, nhưng nàng không ngờ một kiếm đâm vào tim của Mặc Phương lại lợi hại thế này, khiến nàng bây giờ cũng không thể nào động đậy. Nàng nằm trên mặt đất co giật một lúc, vừa phẫn hận lại vừa bất lực, khi nàng vừa ngẩng đầu nhìn lên, nam nhân đó cong cong đuôi mắt, vẫy tay với nàng: "Gà lại đây nào!"

Lại đây cái đầu người ấy! Thẩm Ly nổi quạu, liều mình lết về phía trước, loạng choạng đứng dậy, nhưng nhào tới chưa được một thước thì lại ngã sõng xoài trên mặt đất, vừa hay chọc mỏ vào miếng bánh bao.

"Đừng vội đừng vội, ở đây vẫn còn." Namnhân nói xong, vào nhà lấy ra một cái bánh bao to, ngồi xổm xuống đưa đến trước mặt nàng, cười ôn hòa, "Nè!"

Ai cần ngươi bố thí chứ! Thẩm Ly hận đến nghiến răng, nhưng tình thế bức bách nàng chỉ đành nhắm mắt, dùng mỏ chọc một cái lỗ trên mặt đất, nhét đầu mình vào trong, hận không thể chôn sống mình ở đây cho xong.

Nam nhân nhìn cái đầu trọc lóc của nàng, khóe môi cong lên cười nói: "Không ăn hả, vậy đi tắm trước nhé!" Nói xong hắn túm đôi cánh nàng, xách lên đi về phía ao nước.

Í... Khoan đã! Tình huống gì đây! Tắm? Ai nói là muốn tắm! Đồ khốn kiếp! Thả bổn vương ra! Chờ bổn vương về Ma giới rồi nhất định cho người tru di trên dưới chín mươi tộc của ngươi! Chỉ cần ngươi dám động vào một cọng lông của bổn vương! Một cọng lông...

Thẩm Ly sững sờ nhìn bóng mình trong ao nước... Rõ là một cọng lông cũng không còn...

Hôm qua nàng bị Mặc Phượng đâm một kiếm hiện nguyên hình rơi xuống núi, bị người đi săn nhặt được, nàng biết lông vàng rực rỡ toàn thân đã bị người ta nhổ đi, nhưng vạn lần không ngờ là đám thợ săn thô lỗ kia lại lanh tay lẹ mắt một cách quá đáng như vậy. Đây rõ ràng là đã đem nàng nhúng vào trong nước sôi! Trên người nàng một cọng lông cũng không còn! Một cọng cũng không còn nữa! Hắn rốt cuộc đã làm thế nào vậy! Thẩm Ly khóc không ra nước mắt, nàng bỗng nhớ lại trước đó vài ngày mình còn cười một văn thần trong triều bị rụng tóc, lúc đó nàng hồ đồ, không hiểu sao hắn lại khóc, bây giờ hận không thể đem mình khi đó đâm thủng thành một cái rổ, tại nàng ác mồm nên hôm nay bị báo ứng...

"Tắm đi!" Còn chưa chờ Thẩm Ly bình phẩm tạo hình của mình một lời nào, nam nhân đột nhiên vung tay, vứt thẳng nàng vào trong ao.

Vừa rơi xuống Thẩm Ly đã sặc mấy ngụm nước, khát vọng sinh tồn khiến hai cái cánh trụi lông của nàng không ngừng quẫy đạp, nam nhân vốn vẫn còn đang cười nàng nhát gan, nhưng khi thấy Thẩm Ly quẫy đạp kịch liệt, hắn nhíu mày khổ não hỏi: "Ủa, ngươi không biết bơi à?"

Gà nhà ngươi biết bơi sao! Rốt cuộc ngươi có hiểu biết thông thường không vậy hả!

Thân mang trọng thương, không còn pháp lực, chỉ quẫy đạp một lúc nàng đã không chịu nổi nữa, đương lúc nàng tưởng hôm nay mình sẽ bị một phàm nhân đùa cợt đến chết thì một cây sào trúc quét qua vớt nàng lên đặt bên ao, nam nhân ngồi xổm xuống ấn ấn lồng ngực trụi lủi của nàng: "Giữ vững hô hấp, không được đứt đoạn, như vậy là ngươi có thể sống lại."

Thân thể ướt như chuột lột không kìm được nên co giật, trước lúc hôn mê, Thẩm Ly trừng mắt nhìn hắn: Cái tên này đang cố ý giày vò nàng phải không! Tuyệt đối là cố ý mà!

Nhíu mắt nhìn Thẩm Ly ngất xỉu, hắn chỉ cười nhạt, chọc chọc vào cái đầu trọc lóc của nàng: "Làm người phải biết lịch sự, ta tên Hành Vân, không phải là tên này đâu nhé!"

*****

Lúc Thẩm Ly tỉnh lại đã là sáng hôm sau, trong ánh nắng sớm, nàng vừa hay nhìn thấy người đó đang nằm sấp bên ao ngắt bánh bao cho cá ăn, hình như hắn rất thích ao cá này, tay áo nhúng vào trong nước cũng không hề hay biết, gương mặt nghiêng nghiêng phản chiếu trong ánh sáng lại có vài phần thần thánh khó tả.

Thần thánh? Một phàm nhân?

Ký ức bị hắn giày vò mãnh liệt dâng trào, Thẩm Ly cố sức chớp chớp, vứt bỏ ánh mắt đắm đuối, thay bằng ánh mắt đề phòng.

Có lẽ ánh mắt nàng quá sức nóng bỏng, Hành Vân lập tức quay đầu liếc nhìn nàng, nhàn nhạt nói: "Ta tên Hành Vân." Tựa như cố ý nhấn mạnh vậy. Thẩm Ly ngẩn ra, lại thấy Hành Vân phủi phủi áo đứng dậy, vừa đấm đấm đôi chân tê mỏi, vừa lẩm bẩm nói "À, phải uống thuốc rồi." Sau đó khập khiễng đi vào trong nhà, tư thế không được tự nhiên, có chút tức cười.

Thẩm Ly cảm thấy nhất định là mắt nàng có vấn đề gì đó, loại người như thế thì có chút nào giống thần thánh đâu, hắn rõ ràng... vô cùng bình thường.

Không thèm hao phí tâm tư cho một người phàm nữa, Thẩm Ly lúc lắc đầu thử đứng dậy, nàng vốn nghĩ, với thương thế hôm qua mà nói thì bây giờ nhất định không đứng dậy nổi, vậy mà vừa mới thử một lần đã phát hiện sau lần quẫy đạp hôm qua, thể lực lại hồi phục nhanh hơn bình thường một chút.

Thẩm Ly không suy nghĩ kĩ, lập tức thăm dò trong người, nàng thất vọng thở dài, quả nhiên pháp lực không thể nào khôi phục nhanh vậy được... Như vậy cũng tốt, người của Ma giới tạm thời không thể dò ra được hơi thở của nàng. Nhưng với thủ đoạn lôi đình của Ma quân, tìm ra nàng chỉ là chuyện sớm muộn, đến lúc đó nếu nàng vẫn chưa khôi phục pháp lực...

"Cục cục tác, lại đây!"

Thẩm Ly đang suy nghĩ, bỗng nghe thấy tiếng gọi sau lưng, nàng tức giận quay đầu lại, thấy nam nhân áo xanh quần trắng kia đang ngồi trên thềm đá, đưa cho nàng một cái bánh bao to: "Ăn cơm đi!"

Thẩm Ly hừ lạnh trong lòng, quay đầu phớt lờ, nhưng giật mình nhớ lại tội nàng phải chịu hôm qua, hình như là do "không chịu ăn cơm" mà ra. Thân thể nàng cứng đờ, suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng đành cắn răng, giương cao cổ kiêu ngạo đi đến trước mặt nam nhân kia một cách không tình nguyện.

Ngửi được mùi thuốc nhàn nhạt tỏa ra trên người hắn, lúc này Thẩm Ly mới nhìn kĩ Hành Vân, thấy môi hắn dường như có sắc đen, bọng mắt cũng hơi thâm, là tướng đoản thọ.

Tốt quả! Thẩm Ly thầm nghĩ, phàm nhân này tuy nhìn thấy bộ dạng xấu xí của nàng, nhưng may là hắn đoản mệnh, chờ sau khi chết đi vào luân hồi sẽ quên hết tất cả, nàng vẫn là Bích Thương vương chói lọi không có vết nhơ nào. Nghĩ vậy, tâm nàng thoáng hơn, đưa cổ mổ lấy một miếng bánh bao, thức ăn mềm mềm khiến đôi mắt Thẩm Ly lập tức sáng rỡ, bánh... bánh bao này, nó ngon một cách bất thường!

Chưa chờ nam nhân phản ứng lại thì Thẩm Ly đã há to mỏ giật lấy cái bánh bao, đặt trên một hòn đá xanh nguồm ngoàm nuốt chửng.

Ma tộc không như đám thần tiên không cần ăn uống cũng không chết trên trời, họ cũng cần thức ăn như người, nhưng Thẩm Ly xưa nay chỉ ăn mặn, không ngó ngàng đến một chút đồ chay nào, có thể khiến cho nàng ăn bánh bao, thật không dễ.

Mổ sạch sẽ cái bánh bao, lúc này Thẩm Ly mới ngẩng đầu lên nhìn Hành Vân. Thấy người bên cạnh đang chống cằm, ánh mắt dịu dàng, như cười như không nhìn nàng, thật ra đây vốn là ánh mắt nhìn sủng vật vô cùng bình thường, nhưng Thẩm Ly nhất thời vô ý, bị ánh mắt bình thường kia nhìn đến mức tim giật thót, nàng ngượng ngùng ngoảnh đầu sang chỗ khác.

Các văn thần ở Ma giới sợ nàng. Võ tướng kính nàng, nam nhân khác cách nàng ba bước đã bắt đầu run rẩy, làm gì có ai dám nhìn nàng như vậy. Nhưng tim chỉ loạn trong nháy mắt, Thẩm Ly dù sao cũng là một Vương gia quen với mưa gió, nàng tức tốc rút chiếc dằm cắm trong tim ra, hủy diệt nó một cách không thương tiếc, sau đó dùng cánh gà trụi lủi không hề khách sáo vỗ vỗ vào đầu gối Hành Vân, lại dùng mỏ chọc chọc lên chỗ cái bánh bao vừa ăn hết.

"Hả? Muốn một cái nữa à?", Hành Vân cười "Hết rồi, hôm nay chỉ làm chừng đó thôi!"

Nói xong hắn đứng dậy đi vào nhà, Thẩm Ly ngẩn ra, vội vã theo hắn vào trong. Thật là hỗn xược, dám dùng một cái bánh bao để đuổi nàng đi! Có nói gì nàng cũng phải lấy hai cái!

Nàng đuổi theo Hành Vân, nhưng bây giờ thể lực nàng không đủ, chỉ bò qua bậc cửa thôi đã không ngừng thở dốc, đành trơ mắt nhìn Hành Vân xách một cái túi đi ra trước nhà, đẩy cửa rời đi, chỉ để lại một câu nhàn nhạt: "Cục cục tác, trông nhà nhé, ta bán thân xong sẽ về!"

Khốn kiếp! Dám sai bảo nàng như chó giữ nhà! Không đúng... Khoan đã, nàng ngạc nhiên nhìn theo bóng nam nhân mất hút ngoài cửa, vừa rồi hắn nói bán... cái gì nhỉ?

Thẩm Ly nằm trên mặt đất quan sát bên trong ngôi nhà một lượt, người này sống không giàu có mà cũng chẳng nghèo khổ lắm, hắn đường đường là một nam nhân mình cao bảy thước, chân tay lành lặn, có gì không thể làm, lại đi làm... A, đúng rồi, nói không chừng người ta lại thích nghề này. Thẩm Ly hiểu ra, nhưng nhìn sắc trời bên ngoài bất giác nhíu mày, nghề này ban ngày cũng làm được sao... Thôi đi, nói không chừng người ta thích thì sao. Nàng cũng chỉ ở đây dưỡng thương mấy ngày thôi, mặc kệ hắn.

Thẩm Ly gác đầu lên bục cửa sân sau nghỉ ngơi, ánh nắng trong sân dần dần nghiêng thành góc chiều, bên tai luôn văng vẳng âm thanh của những chiếc lá non trên giàn nho bị gió thổi lay động, những ngày tháng thoải mái như thế này đã lâu không thấy, nhất thời Thẩm Ly khẽ chìm đắm, những chuyện phức tạp trong đầu dường như đều biến mất, trong lúc nàng sắp ngủ thiếp đi, một tiếng động khe khẽ truyền tới.

Người quen chinh chiến sa trường đều rất mẫn cảm, Thẩm Ly bừng mở mắt, đôi mắt lạnh lùng nhìn về hướng âm thanh phát ra, chỉ thấy một thiếu nữ áo vải từ ngoài tường thò đầu vào, nhìn trái nhìn phải, động tác vụng về leo lên tường, nhưng leo lên được trên tường rồi nàng ta lại không biết làm sao để xuống, cuối cùng vì gấp gáp nên cả người nặng nề té ngã.

Ngã đau thật, Thẩm Ly thầm nghĩ, ngốc như vậy mà còn làm kẻ trộm, chưa trộm được đồ gì thì đã bị trêu đùa chết trước rồi.

Cô nương ta phủi mông đứng dậy, đi thẳng vào trong nhà. Thẩm Ly lặng lẽ lui vào góc tối, nhưng chỉ thấy thiếu nữ áo vải ấy tìm chổi và giẻ lau, âm thầm nhanh nhẹn quét tước trong nhà, sau khi dọn dẹp xong, nàng ta lại bắt đầu lau bàn, nhưng đang lau thì nước mắt rơi lã chã, cuối cùng úp mặt xuống bàn khóc òa lên.

Thẩm Ly cố hết sức mới có thể nghe được trong miệng nàng ta nức nở những lời như là "Không gặp được nữa rồi" gì đó, hình như cô nương này thích Hành Vân. Thẩm Ly đang thầm suy nghĩ, thấy cô nương ta sau khi khóc đã đủ thì dùng giẻ lau hết nước mắt của mình trên bàn, quay người định rời đi.

Đúng lúc này, Thẩm Ly vì quá chuyên tâm quan sát nàng ta nên không kịp tìm chỗ trốn, hai người đối mặt, nhìn nhau một lúc lâu. Thẩm Ly vốn nghĩ bây giờ mình đã bị đánh về nguyên hình, chắc sẽ không dẫn đến những hiểu lầm không cần thiết, nào ngờ cô nương ta xông thẳng về phía nàng, lẩm vẩm nói: "Hành Vân ca thật là, gà vặt lông rồi sao còn thả chạy ra ngoài như vậy, phải mau chóng đem hầm mới được." Nàng ta chùi nước mắt, "Coi như làm một bữa cơm cáo biệt với huynh vậy."

Làm cái đầu ngươi đó! Ai cần ngươi lo chuyện bao đồng! Thẩm Ly nghe vậy cả kinh, bây giờ nàng không hề có pháp lực, nếu đem bỏ vào nồi hầm thật thì quả lớn chuyện. Nàng xoay người chạy ra khỏi nhà. Cô nương ấy cũng không chịu yếu thế, nhấc chân đuổi theo ngay: "Ai da, chạy dơ hết thì khó rửa lắm!"

Lúc này Thẩm Ly thật hận không thể trét phân đầy mình, nàng thà bẩn đến chết còn hơn!

Thể lực Thẩm Ly không đủ, may là cô nương ấy cũng khá vụng về, nàng nhờ một ít kĩ xảo chiến đấu mà trốn được vài lần đoạt mệnh hung hiểm, nhưng hai móng dù sao cũng không bằng hai chân, thấy cô nương phía sau đuổi theo đến xì khói, sắp nổi cơn lôi đình, Thẩm Ly quạt cánh muốn bay lên, nhưng đôi cánh trụi lông kia ngoài việc khiến nàng chạy trốn khó khăn hơn thì vốn chẳng có tác dụng gì! Thẩm Ly cũng đã chuẩn bị tinh thần để chui lỗ chó, nhưng sân nhà Hành Vân quá chắc chắn, ở chân tường đừng nói là lỗ, ngay cả một khe hở cũng không có!

Nàng chưa bao giờ cảm thấy bất lực, bi thương và tuyệt vọng đến vậy, nàng phát thệ! Huyết thệ! Nếu hôm nay nàng trở thành gà hầm, nàng nhất định phải biến thành lệ quỷ, giết lên Cửu thập trùng thiên, phun máu đầy người Đế quân kia! Nếu không phải vì mối hôn sự đó thì sao nàng lại ra đến nông nỗi này!

Lời trong đầu còn chưa nghĩ xong thì đôi cánh đau nhói, cô nương áo vải dùng sức nắm chặt xách Thẩm Ly lên, đôi tay túm chặt lấy cánh nàng, mặc cho hai chân Thẩm Ly giãy dụa thế nào cũng không chịu buông ra.

"Hừ, con gà hoang này, xem ta giải quyết ngươi thế nào!" Cô nương ấy xách Thẩm Ly đi vào nhà bếp.

Thẩm Ly giãy dụa đến mức sắp gãy xương, lúc bị đặt lên thớt, Thẩm Ly bất chợt nhớ lại lúc nàng đâm thương về phía kẻ địch trên chiến trường, thì ra... kẻ yếu thế có cảm nhận như thế này đây...

"Ơ, đang làm gì vậy?"

Một giọng nói bình thản của nam nhân xuất hiện một cách bất thình lình vào giờ phút này.

Thẩm Ly vô thức quay đầu, ở ranh giới sinh tử, nam nhân áo xanh quần trắng đang dựa vào cửa, ánh sáng sau lưng hắn tựa như một vầng hào quang từ bi, con dao rơi xuống trước mặt Thẩm Ly cắm vào trong thớt, chắn ngang tầm nhìn của nàng.

Cô nương áo vải vừa rồi tư thế vô cùng hung hãn, lúc này hai tay đặt sau lưng, ngượng ngùng đỏ mặt: "Hành Vân ca... Muội, à, muội vốn muốn đến thăm huynh. Con gà này vặt lông rồi, không hầm nữa thì nó sẽ chết, lúc đó không ngon nữa đâu."

Ngay cả co giật Thẩm Ly cũng không còn sức, nàng nằm trên thớt như đã chết rồi.

"Con này không thể hầm." Vừa dứt lời, Thẩm Ly được ôm vào trong một vòng tay ấm áp, mùi thuốc nhàn nhạt tràn ngập hốc mũi nàng, nàng bỗng cảm thấy mùi vị này thật thơm tho vô cùng.

"A... Ấy, xin lỗi, muội không biết. Muội chỉ muốn để lại cho huynh chút gì đó trước khi đi..." Ngón tay sau lưng của cô nương áo vải xoắn lại, mắt phiếm đỏ. "Ngày mai muội phải theo cha xuống phía Nam kinh doanh, có thể... có thể không bao giờ quay về nữa. Sau này không được gặp Hành Vân ca nữa..."

"Ô, ngày thường ta cũng đâu có gặp cô." Giọng Hành Vân bình thản, mắt cô nương áo vải đã đẫm lệ, má cũng đỏ như tròng mắt: "Không phải! Ngày nào muội cũng có thể nhìn thấy huynh! Mỗi ngày đều có thể len lén nhìn thấy..." Giọng nàng ta run lên, khiến Thẩm Ly nghe thấy cũng không nỡ trách nàng ta điều gì, chẳng qua là một cô nương si tình thôi.

"Aiz, vậy thì chết thật, ta lại chẳng thấy cô lần nào cả, một lần cũng không."

Thẩm Ly kinh hãi há miệng, á khẩu cứng họng, lúc thế này mà nam nhân này lại nói những lời như vậy sao, còn cố ý nhấn mạnh thêm vậy nữa, ngươi có đại thù với cô ta à?

Cô nương đó quả nhiên tái mặt còn Hành Vân vẫn nở nụ cười như thường, "Cô đến đòi quà tiễn biệt à? Ô, ta cũng không có gì tặng cô hết, nếu cô không chê..."

"Không cần." Cô nương ấy vội nói, "Không cần đâu." Nàng ta ôm ngực, sắc mặt ảm đạm, loạng choạng bước đi.

Hành Vân vẫy vẫy tay: "Đi từ từ nhé!" Tiếp đó hắn không hề lưu luyến mà quay người, vứt Thẩm Ly xuống rồi bắt đầu lục lọi nồi niêu, vừa xắn tay áo nói: "Nấu cơm thôi."

Thẩm Ly nằm trên đất, nhìn cô nương kia đi đến cửa vẫn còn quyến luyến quay đầu nhìn lại, cuối cùng đành lau nước mắt nước mũi, cúi đầu rời khỏi. Thẩm Ly thở dài, cô nương này đúng là hơi ngốc một chút, tính tình cũng quá cố chấp, nhưng lòng thì rất thủy chung, sao lại đi thích một nam nhân buôn bán xác thịt mà không hiểu phong tình như vậy chứ?

Tiếng lục lọi nồi niêu dừng lại: "Hả? Buôn bán cái gì?"

Chẳng phải là vừa bán thân về sao, còn có thể buôn bán cái gì nữa?

Trong lòng Thẩm Ly vừa đáp xong, phát giác có điều không đúng, nàng lập tức quay đầu lại nhìn, Hành Vân cũng đang nhíu mày nhìn nàng. Thẩm Ly kinh ngạc, hắn... hắn đang nói chuyện với nàng?

"Ai da!" Hành Vân ngẩn ra rồi liền bật cười, "Nhất thời không chú ý, bị ngươi biết được rồi, " Hắn ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt Thẩm Ly, "Ta bán thân thì sao?"

Thẩm Ly nào có tâm trạng để ý đến hắn, nàng quá đỗi ngạc nhiên, hắn thật đang nói chuyện với nàng? Thẩm Ly hoảng sợ toàn thân co giật, cái tên này ngay từ lúc bắt đầu đã có thể đọc được tiếng lòng của nàng rồi, hay là từ lúc bắt đầu hắn đã biết nàng không phải là gà? Vậy thật ra hắn đang trêu đùa nàng đúng không...

"Không sai!" Hành Vân híp mắt cười: "Đang trêu đùa ngươi đó!"

Thẩm Ly chấn động toàn thân, đối diện với sự khiêu khích ngang nhiên như vậy, nhất thời nàng bỗng ngây ngốc.

"Còn nữa, tên ta là Hành Vân, gọi tên ta cho tử tế vào, với lại ta bán thân thì đã sao?"

Bán... bán thân thì đã sao, trêu đùa nàng thì đã sao! Cái tên này đã ăn hết trinh tháo tiết tháo rồi hay sao mà có thể điềm nhiên nói ra những lời như vậy! Yêu nghiệt phương nào đây!

"Chẳng qua là bán thân, trêu đùa ngươi thôi, có phải là chuyện cùng hung cực ác gì đâu?" Hành Vân làm như không có gì xảy ra, "Được rồi được rồi, lần sau không để ngươi phát giác là được rồi." Nói xong, hắn khẽ chọc chọc lên đầu Thẩm Ly, đứng dậy tiếp tục nấu cơm.

Thẩm Ly dùng hết sức lực bò ra khỏi nhà bếp, người này quá nguy hiểm rồi, nàng phải tìm một nơi khác dưỡng thương, nếu không cứ dưỡng kiểu này không chết cũng không sống nổi! Nhưng khổ nỗi hiện giờ thể lực của Thẩm Ly lại cạn kiệt, lại phí sức bò lâu như vậy, chỉ bò đến trước cửa sân thôi thì toàn thân đã rã rời, cửa lớn gần trong gang tấc nhưng nàng có làm thế nào cũng không thể đến được, ánh hoàng hôn thê lương chiếu trên đôi vai trụi lủi của nàng, nghe Hành Vân gọi to: "Ăn cơm thôi!" Sau đó nàng bị xách về sân sau, đặt trước một chén cơm trộn.

Thôi vậy... Ăn no trước rồi tính!

Đêm nay ánh trăng mênh mang, dường như Thẩm Ly mơ một giấc mộng, nàng khôi phục được hình người nằm dưới giàn nho, khí lạnh theo ánh trăng xuyên vào da thịt, nàng không nhịn được mà ôm lấy cánh tay trần trụi của mình. Lúc này một tấm thảm mỏng như từ trên trời rơi xuống, đắp lên người nàng, hơi ấm và mùi thuốc nhàn nhạt bao phủ khiến nàng không nhịn được mà nhếch khóe môi, nàng túm lấy một góc chăn cuộn lại, rơi vào trong mộng cảnh sâu thẳm.

"Ô!" Đắp chăn giúp Thẩm Ly, Hành Vân ngồi bên cạnh nàng, đưa tay giật giật mấy sợi tóc đen bị xõa trên mặt đất, cười nói: "Tóc cũng rậm rạp nhỉ!" Ánh mắt dịch xuống, dừng lại trên ngũ quan của nàng, tỉ mỉ quan sát, "Dung mạo cũng xinh đẹp, một cô nương không tệ!"

Crypto.com Exchange

Chương (1-43)