Phật tử rơi lệ
← Ch.070 | Ch.072 → |
Giáo chủ hạ quyết định xuống quá nhanh, lúc ta chạy tới nơi cũng chỉ nhìn được mặt Lạc Trần một lần, nói được một lời từ biệt rồi cứ vậy trơ mắt nhìn hắn tiến vào Bạch Lộc Cung.
Nghĩ đến suốt mười năm qua ở cùng Lạc Trần, không phải chỉ toàn ngủ với nói chuyện mấy chốc thôi mà đã trôi qua nhanh như thế sao, vậy thì một năm này trôi qua chắc cũng không quá khó khăn đâu.
Nhưng tới ngày hôm sau tâm trạng ta vẫn không tốt, đến ngày thứ ba, thứ tư, ta thậm chí còn phải dùng tới thanh tâm chú để áp chế phiền muộn trong lòng.
Thời gian tiếp đó, mỗi ngày ta đều cùng Nam Cung tu luyện, không thì sao chép hoặc niệm thanh tâm chú cho Nam Cung nghe, giúp hắn giảm bớt nỗi đau chú thuật mang đến cho hắn.
Trôi qua một năm, cuối cùng Lạc Trần cũng xuất quan.
Có điều giáo chủ không đi ra cùng Lạc Trần nên mọi người trong giáo đều có chút kinh ngạc.
"Giáo chủ đã rời khỏi đây đi vân du tứ hải. Ngài ấy dặn ta lúc xuất quan thì báo cho mọi người biết".
Lạc Trần tuyên bố tin này xong, mọi người cũng không ai hoài nghi. Bởi ngày thường giáo chủ cũng là "thần long kiến thủ bất kiến vi" (1) (Rồng thần thấy đầu không thấy đuôi).
Có điều Lạc Trần hai ngày tiếp đó cũng không nhàn hạ, bởi vì Càn Khôn giáo sắp đến đợt tuyển đệ tự mới, hắn cũng là đệ tử của giáo nên có thể tự xuất sư thu nhận đồ đệ. Hắn lại còn là đệ tử của giáo chủ nên đương nhiên cũng có tiếng tăm.
Từ lúc Lạc Trần xuất quan, công việc đã lu bù hẳn lên, ta đành đợi tới buổi tới mới tới tìm hắn.
Tối rồi mà Lạc Trần vẫn chưa đi ngủ, vẫn treo đèn làm việc.
"Lạc Trần...." Ta ngồi bên cạnh hắn kêu một tiếng, nhưng hắn dường như không nghe thấy, vẫn tiếp tục làm việc.
Ta có chút khó chịu, tên nhãi này, trước kia dù ta có nhẹ chân nhẹ tay thế nào thì hắn vẫn phát hiện ra ta, bây giờ thì....
"Lạc Trần!" Ta hiện thân ở trước mặt hắn gào to.
Quả nhiên lần này hắn dừng bút, nhưng hắn lại nhíu mày nhìn ta.
Ta chột da, cúi đầu xuống nhận sai.
"Xin lỗi, ta..." Ta thật cẩn thận xem xét sắc mặt hắn, thấy hắn vẫn nhíu mày, bộ dáng không vui nên ta nói tiếp, "Ta không phải cố ý đâu. Có điều lâu rồi không gặp ngươi, nên ta muốn cùng ngươi đi chơi một chút".
Lạc Trần cúi xuống làm việc, đồng thời nói với ta, "Hiện giờ không phải lúc để chơi đùa. Ta cũng không có thời gian chơi với ngươi, ngươi còn làm thế lần nữa, ta sẽ kêu người đưa ngươi ra ngoài".
Ta ngẩn người. Hắn lại nói ra mấy lời này với ta?!
"Ngươi... Sao lại.... thay đổi như thế?"
Lạc Trần nhìn ta, "Trước kia không phải ta vẫn như thế sao?"
"Còn không phải sao? Trước kia ngươi ôn ôn nhu nhu, bây giờ lại biến thành lạnh như băng như thế này..." Ta lầm bầm nói.
Hắn cười khẽ, "Tiểu Linh Nhược, con người ai rồi cũng sẽ thay đổi. Ngươi ở nhân gian ngây ngây ngốc ngốc một thời gian rồi mà vẫn không nhìn rõ thế sự sao? Ta cũng chỉ là phàm nhân, không tránh khỏi vận mệnh. Bây giờ tất cả những gì ta cần làm đó là điều tra rõ mục đích của Càn Khôn giáo, sau đó quay về cưới Tương Tư".
Ta ngớ người, cưới Tương Tư.... Tuy biết hắn đúng là phải làm như thế, nhưng ta thà coi như chưa từng nghe thấy hắn tự mình nói ra những lời này. Hơn nữa, giọng điệu của hắn có vẻ gấp rút, khiến lòng ta cảm thấy khổ sở.
"Ngươi mau quay về đi. Đại tế ti mà biết chuyện ngươi tới đây một mình, hắn sẽ phạt ngươi đó".
"Hắn biết ta đến đây rồi". Ta chắc chắn tâm tình Lạc Trần không được tốt, nếu không sao hắn có thể thay đổi nhiều như thế?
Lạc Trần cũng không đáp lại ta, ta đành im lặng ngồi cạnh hắn.
Đợi đến khi xử lí xong việc, hắn quay đầu về phía ta nói, "Về đi! Ta buồn ngủ rồi! Sau này không có gì thì đừng tới tìm ta, chờ đến khi trở về thì ta sẽ gọi ngươi đi cùng".
Ta nhíu màu, kéo tay hắn.
"Lạc Trần ngươi rốt cuộc là làm sao thế? Cùng lắm chỉ là bế quan tu luyện thôi mà, không thể thay đổi nhiều như thế chứ!?"
"Ngươi về đi!"
Hắn bỏ tay ta ra rồi đi đến bên giường.
Lúc này bên ngoài truyền đến âm thanh gõ cửa, có người kêu lên, "Sư thúc vẫn chưa ngủ sao?"
Là âm thanh của nữ tử. Lạc Trần vừa mới xuất quan, sao có thể quen được với nữ tử này?
Lạc Trần nhìn ta, ta đành ẩn thân trốn đi. Hắn ra ngoài mở cửa.
Một khuôn mặt quen thuộc xuất hiện, ta nhìn kĩ lại, đây không phải là Tô Tuyết sao? Sao hắn... không đúng, phải là sao "nàng" ta lại đột nhiên biến thành nữ tử???
"Ngươi là...." Lạc Trần dường như cũng không nhận ra "nàng" ta.
"Con là Tô Tuyết, sư thúc quên rồi sao?" Tô Tuyết cười cười, tiến vào phòng đặt khay xuống.
Lạc Trần vẫn đứng cạnh cửa nhíu mày nhìn, Tô Tuyết lại đem khay qua đó, "Sư thúc mới xuất quan, mấy ngày nay lại bận rộn công việc nên Tô Tuyết làm bát cháo mang tới cho người ăn khuya. Sư thúc mau nếm thử xem xem có hợp khẩu vị không?"
Lạc Trần dừng một chút rồi mới nói, "Ta buồn ngủ rồi, ngươi về trước đi".
Tô Tuyết xoay người sang chỗ khác, miệng vẫn cười nói, "Sư thúc không bằng ăn xong rồi hãy ngủ. Mấy ngày nay trời trở lạnh, ăn đồ nóng mới dễ chịu trong người".
Ta không khỏi hừ nhẹ, sau đó lại vội vàng che miệng.
Lạc Trần thở dài, lắc đầu, "Ngươi trở về đi, sau này không nhất thiết phải mang những đồ như thế này đến cho ta. Trời cũng muộn rồi, ngươi không nên nán lại đây lâu".
Tô Tuyết xụ mặt, rơi lệ khóc. Mặc dù không thích nàng ta, nhưng nhìn thấy cảnh này ta cũng thấy thương tâm.
"Sư thúc đã sớm biết vì sao Tô Tuyết lại quấn người như thế mà. Cha mẹ đều đã qua đời, hiện giờ chỉ có mình con lẻ loi, nếu không có sư thúc cứu thì đã sớm mất mạng rồi. Cho nên mạng Tô Tuyết cũng là của sư thúc, Tô Tuyết cả đời này chỉ đi theo sư thúc..."
Nói xong, nàng ta "bụp" một tiếng quỳ xuống đất.
Aiz... Lớn rồi còn dùng chiêu này.
Có vẻ quỳ xuống vẫn chưa đủ, nên nàng ta còn khóc lóc kể lể, "Sư thúc.... Niệm Trần ca ca... Từ ngày đó đến giờ, con đã một lòng hướng về người, sao người có thể coi như không thấy..."
Ta không khỏi có chút buồn cười, ở nhân gian lâu như vậy mà vẫn chưa từng thấy qua màn này đâu...
Lạc Trần mặt vẫn không đổi, lạnh lùng nói, "Nếu nói như thế, Linh Nhược cũng cứu mạng ngươi đó. Nếu không phải lúc trước nàng khuyên ta, ta tuyệt đối sẽ không cứu ngươi đâu. Ngươi chẳng bằng tìm nàng ấy mà báo đáp đi".
Mặt Tô Tuyết bệch ra.
Lạc Trần cũng không buồn nhìn phản ứng của nàng ta, ném ra một câu, "Ngươi đã thích thì một mình ở đây đi!"
Dứt lời hắn bước nhanh ra ngoài.
Tô Tuyết lại đuổi theo nhưng không theo được. Ta thấy thế liền thở dài, sau đó cũng không chịu thua nàng ta mà đuổi theo Lạc Trần.
Lạc Trần tới Bạch Lộc Cung, nơi này cũng có sương phòng cho hắn. Nhưng cũng không biết vì sao vừa rồi hắn lại quay về Thừa Dương Cung. Dù sao đến đây cũng được, miễn cho Tô Tuyết lại bám lấy.
Bạch Lộc Cung đã đóng cổng. Lạc Trần bước vào phòng, ta cũng vào theo.
"Ngươi còn muốn đi theo ta đến bao giờ nữa!?"
Hắn lạnh giọng lên tiếng.
Lòng ta thấy ngột ngạt, nói đuổi ta là đuổi sao, ta thật sự chưa làm chuyện gì phải xin lỗi hắn.
"Ngươi rốt cuộc bị sao thế..." Ta hiện thân, bày ra dáng vẻ tội nghiệp trước mặt hắn, "Lạc Trần, nếu ngươi giận ta thì nói cho ta biết, ngươi cứ như vậy khiến ta thật khó chịu..."
Lúc này hắn mới xoay người nhìn ta, sau đó từng bước tới gần ta. Ta bị ánh mắt lạnh như băng kia dọa sợ đến mức lui về sau mấy bước.
"Ngươi đã nói rằng, nhân duyên của ta là Tương Tư?"
Ta gật đầu, "Phải".
"Ngươi có mặt ở đây, cũng là vì muốn giúp chúng ta vượt qua kiếp nạn?"
"Ừ".
Ta bị hắn bức tới chỗ ghế ngồi, không còn đường lùi đành đặt mông xuống ghế.
"Tiểu Linh Nhược, không phải là ngươi thích ta đấy chứ!?"
Lạc Trần cong khóe miệng, không giống với dáng vẻ ôn hòa nhàn nhạt ngày trước, khiến cho ta sững người một lúc.
"Ngươi.... nói bậy bạ gì đó?" Ta tức giận đẩy hắn.
Nào ngờ vừa mới động thủ hắn đã bắt được tay ta rồi nắm chặt lấy.
"Nếu không phải ngươi thích ta, vì sao cứ đến tìm ta thế? Vì sao lại vì chuyện của Tô Tuyết mà tức giận? Ngươi rõ ràng là lợi dụng chuyện của ta với Tương Tư để tiếp cận ta, để quyến rũ ta".
Ta có chết cũng không ngờ hắn nói ra mấy câu như thế, nhất thời choáng quá mà không biết nói thế nào.
"Tiểu Linh Nhược, kỳ thật nếu ngươi thích ta cũng không sao..." Lạc Trần chậm rãi ghé tới gần người ta, nắm chặt cằm ta.
"Ngươi ngươi ngươi.... Ngươi làm cái gì thế?" Ta trừng lớn mắt. Kiểu thân mật này khiến ta trở nên chật vật.
Lạc Trần mỉm cười, không trả lời, đột nhiên dán môi lên môi ta.
Ta sửng sốt hồi lâu, sau đó mới hồi phục được tinh thần thi pháp đẩy hắn ra.
"Lạc Trần ngươi làm cái gì thế hả?" Ta không hiểu sao trong lòng lại cảm thấy chua xót đến thế, trong miệng xen lẫn ngọt đắng. Cảm giác này thật sự không tốt một chút nào, nước mắt không kìm được mà đua nhau rơi xuống.
"Cá nước thân mật. Ngươi cũng nên biết, ngươi đã thích ta, nhưng ta đã có Tương Tư rồi, còn có thể đáp ứng ngươi cái gì nữa? Chi bằng lúc này nàng ấy không có mặt, ta cho ngươi một chút hồi tưởng. Như thế không vẹn toàn hai bên sao?"
Nói xong Lạc Trần lại định tới đây. Ta sờ sờ mặt mình, liền chạm phải nước mắt ấm nóng, trong đầu ta là một mảnh hỗn loạn.
Nước mắt.... Sư phụ từng nói, chúng ta là Phật tử, sẽ không rơi lệ. Bởi rơi lệ đồng nghĩa với việc rơi vào dục niệm. Hay thật sự như Lạc Trần nói, ta đã động tâm với hắn?
Lạc Trần lạnh mặt, dán mặt vào cổ ta.
Ta sao có thể động tâm với hắn? Không thể nào, cùng lắm là bứt rứt thôi, giống như trong hội chùa đợt trước, cũng là vì ủy khuất khó chịu nên ta mới như thế.
Chắc là ở nhân gian lâu nên tu vi của ta bị nhiễm chút bụi trần rồi.
Nghĩ vậy nhưng sao lòng ta vẫn bất an như thế?
Bỗng thấy lạnh lạnh, ta cúi đầu nhìn thì thấy Lạc Trần đã cởi một cúc áo của ta. Ta không nghĩ được nhiều nữa, liền một tay đẩy hắn qua một bên rồi lao ra ngoài.
---- ---- ---- ---- ---- ---- ---- ---- ---- ---- ---- ---- ----
Chú thích:
• Ám chỉ những người giỏi giang có hành tung bí ẩn, hay những sự việc, con người mờ ám, bất định.
← Ch. 070 | Ch. 072 → |