Đám người Từ gia (2)
← Ch.077 | Ch.079 → |
"Hừ, cho dù có khó coi thì vẫn còn có một cơ hội." Nhị phu nhân chửi ầm lên, "Còn hơn đứa con trai do ngươi sinh ra chỉ sợ cũng chẳng có tác dụng gì, hiện giờ không đọc sách thì tương lai cũng không thể thi được công danh, hiện giờ cả ngày chạy tới chạy lui ở trước mắt, cũng chỉ là một người bỏ đi."
Trong lòng thầm nghĩ: Được lắm, ngươi đâm đâm vào trái tim ta, ta đây cũng sẽ đâm ngươi thành đầm đìa máu tươi.
"Câm mồm, con ta có thể hầu hạ bên cạnh ta, còn có thể tìm miếng ăn cho ta." Tam phu nhân cũng nổi giận lôi đình: "Ngươi thì sao? Con gái ngươi là trắc phi Tấn vương, sao ngươi không đi nhờ cậy nàng ta?"
"Nàng..." Nói đến đây, nhị phu nhân bị hụt hơi, nghĩ một lúc lâu mới nói: "Nàng... Chờ tương lai nàng có thể quyết định mọi chuyện, sẽ chiếu cố đến ta." Nhưng mà bà ta cũng chột dạ, chuyện đó đến bản thân mình cũng không tin tưởng.
Sắc mặt Tam phu nhân hung dữ, nhất quyết không tha cho nhị phu nhân, tiếp tục châm chích vào chỗ đau của bà ta, không còn nửa điểm ôn nhu từ ái. Nếu Từ Tử Kiến nhìn thấy, khẳng định sẽ bị dọa nhảy dựng lên: "Tương lai? Đến năm tháng nào? Chỉ sợ bản thân nàng ta còn khó bảo toàn."
Nhị phu nhân nghẹn lời, bà ta không phải là đối thủ khi đấu võ mồm với tam phu nhân, vội vàng nói sang chuyện khác: "Nói đến nói đi mọi chuyện cũng đều do nha đầu Minh Đang chết tiệt kia, hiện giờ nàng ta sung sướng, lại không để ý tới sống chết của chúng ta. Làm hại chúng ta phải chịu sự khổ cực này, tốt xấu gì nàng ta cũng là nữ nhân của Từ gia, một chút tình người cũng không có."
Sắc mặt Tam phu nhân biến đổi, thân thể run lẩy bẩy, một lúc lâu mới chua xót, lằng nhằng nói: "Hiện giờ người ta là Phượng Hoàng trèo lên cành cao, làm sao có thể để ý đến việc chúng ta sống hay chết?"
Nhị phu nhân nghĩ đi nghĩ lại vẫn không cam lòng: "Không bằng chúng ta cùng nhau nghĩ biện pháp tới cửa kiếm chút lợi." Dù nói thế nào, bọn họ cũng là trưởng bối (bề trên) của Minh Đang, Minh Đang vốn phải cung kính với bọn họ.
Tam phu nhân nhớ tới cặp mắt sâu như hồ nước cất giấu vô số gợn sóng của Vân Lam kia, phía sau lưng chảy ra mồ hôi lạnh: "Ngươi muốn đi thì tự ngươi đi. Ta vẫn không dám."
Ký ức về chuyện lần trước vẫn còn mới mẻ trong đầu bà ta, cảnh cáo của Phúc vương gia vẫn vang vọng ở bên lỗ tai. Chỉ một lần có thể lấy đi nửa cái mạng của bà ta, nếu thêm một lần nữa chỉ sợ sẽ để cho bà ta chết không có chỗ chôn. Bà ta thực sự không sợ cái chết, chỉ sợ sẽ liên lụy lên người Tử Kiến.
Phúc vương gia muốn bóp chết bọn họ, đơn giản giống như bóp chết con kiến. Nhìn bộ dáng hắn nâng niu Minh Đang như thế, khẳng định hai người họ sẽ không chiếm cái gì. Ngay cả mặt mũi của nhạc phụ chính thức, hắn còn cũng không cho, thì còn cho những người khác hay sao? Hắn sử dụng hoàn cảnh hiện giờ của bọn họ để nói rất rõ ràng cho bọn họ biết bọn họ đừng có ngu dại như thế nữa. Minh Đang là Minh Đang, bọn họ là bọn họ, phân biệt rất rõ ràng.
Nhị phu nhân ngẩn người, nhớ tớ bộ dạng nửa chết nửa sống của tam phu nhân khi bị đưa về, trong lòng rét run, sờ quần áo trên người, cảm thấy lạnh lẽo: "Chúng ta cứ để mặc cho nàng sống sung sướng như vậy sao?"
Sớm biết hôm nay như thế, lúc trước nên giết chết nàng ta. Nhưng bà ta có một chút không hiểu, mỗi lần bà ta âm thầm hãm hại nha đầu kia, nàng ta vẫn có thể thuận lợi tránh thoát được. Chẳng lẽ nàng ta thực sự là người có phúc lớn mệnh lớn? Có ông trời phù hộ?
"Ngươi có biện pháp chỉnh nàng sao?" Tam phu nhân nhàn nhạt nhìn bà ta: "Nếu không thể một phát lật đổ được nàng, làm cho nàng cả đời không lật mình được, nếu không thì đừng có xằng bậy, miễn để cho chúng ta càng thảm hại hơn."
Không phải bà ta không muốn báo thù, nhưng mà cũng phải có thực lực này. Người ta so sánh với bọn họ, là khác biệt một trời một vực. Căn bản bọn họ chính là bùn lầy trên mặt đất. Người ta còn ngại giẫm lên bị bẩn đó!
"Ai, nàng ta lấy phúc khí lớn như vậy ở đâu ra. Một nha đầu chết tiệt, răng lưỡi bén lưỡi nhọn, ích kỷ, lòng dạ lang sói...." Nhị phu nhân vừa mắng vừa không cam lòng.
Tam phu nhân nghe vậy cảm thấy đau đầu, kìm nén lửa giận ở trong ngực đến khó chịu: "Ngươi vẫn nên tỉnh lại đi, ngươi có mắng thế nào nữa, nàng cũng không nghe thấy được." Nếu hỏi người bà ta hận nhất ở trên thế gian này là ai, thì đó chính là Minh Đang. Bà ta rơi vào hoàn cảnh này, tất cả đều do nha đầu chết tiệt kia làm hại. Nhưng bây giờ nửa điểm biện pháp bà ta cũng không có, nghe nhị phu nhân mắng chửi, bà ta cũng cảm thấy tâm phiền ý loạn, không thể yên bình. Trên đời này điều thống khổ nhất là nhìn kẻ thù của mình sống nhởn nhơ, vui vẻ, chính mình lại bất lực, không thể làm gì.
"Ta không tin nàng ta có được phong quang cả đời, hừ." Nhị phu nhân mắng đến miệng khô lưỡi hanh, đi uống nước.
Chỉ lưu lại tam phu nhân đang khó chịu tức giận bất bình trong lòng, vô lực ngã xuống giường.
Ban đêm, sau khi Từ Tử Kiến hầu hạ tam phu nhân nước súc miệng, giúp ba ta rửa chân thật tốt, đắp kín chăn..
Tam phu nhân vui mừng nhìn nhi tử (con trai), ánh sáng trong mắt nhu hòa: "Kiến nhi, nói thật, bạc ở nơi nào có?"
Từ Tử Kiến rũ rèm mắt xuống nói: "Vừa rồi con đã nói qua..."
Tam phu nhân mở miệng cắt ngang hắn, nhẹ nhàng vỗ về tóc của hắn, động tác mềm nhẹ: "Ngươi là nhi tử của ta, hiểu con không ai bằng mẹ. Ngươi không thể lừa được nương."
"Không phải ta muốn lừa gạt người." Từ Tử Kiến nói quanh co rất lâu, sau cùng biết không thể che giấu được, đành phải nói thật: "Ta mượn Tam tỷ." Ai, từ nhỏ đến lớn hắn vẫn không thể lừa được nương hắn, chỉ cần nàng nhìn hắn như vậy, hắn sẽ không thể chống đỡ được.
"Minh Đang?" Tam phu nhân há hốc miệng, khó có thể tin tưởng: "Sao nàng có thể cho ngươi mượn tiền bạc?" Trái tim nha đầu kia ngoan độc cứng rắn, thiên hạ này không có người thứ hai. Nàng không chỉnh chết bọn họ đã tốt lắm rồi, lại còn cho vay tiền? Chả lẽ mặt trời mọc ở phía tây rồi sao?
"Lòng dạ của nàng không có ngoan độc như trong tưởng tượng của mọi người." Từ Tử Kiến khó xử, muốn nghĩ ra cách nhưng vẫn không tìm được: "Nhưng mà nàng đã nói, chỉ một lần này thôi, lần sau không được dùng lý do này nữa."
Vẻ mặt Tam phu nhân có chút đăm chiêu nói: "Ngược lại nàng đối với ngươi khá tốt." Trong đầu lướt qua rất nhiều suy nghĩ. Có lẽ bà ta có thể lợi dụng cái này để vùng dậy?
Bỗng nhiên bà ta nhớ tới, Tử Kiến rất thích quấn quýt Tam tỷ hắn, còn lừa gạt bà ta đưa đồ cho nàng. Lúc ấy bà ta rất tức giận, làm sao nhi tử lại có thể thích nàng như vậy? Hiện giờ xem ra đó cũng là chuyện tốt.
"Nàng..." Từ Tử Kiến thấy tam phu nhân như vậy, hắn có chút hối hận nói ra sự thật: "Nàng đuổi ta như ăn mày." Thực ra hắn đã phát hiện, nương hắn không hề hiền lương dịu dàng như hắn đã thấy, nhưng hắn chỉ làm bộ như không biết mà thôi.
Trong lòng kêu thầm: Nương, trăm ngàn lần người đừng nghĩ ra cái chủ ý quỷ quái gì? Càng đừng nghĩ ra cách gì để hại người.
"Ai, nếu nàng còn có chút tình đối với ngươi, ngươi vẫn có thể đi cầu xin nàng." Thấy hắn nói như vậy, trước tiên bà ta cứ buông xuống cả một đống kế: "Ngươi cũng không thể cứ như vậy nữa."
Bà ta tính tới tính đi, đều là vì đứa con trai này, nếu hắn có chút tiền đồ, cũng không uổng bà ta vất vả nửa đời.
Từ Tử Kiến cũng biết cứ sống như vậy cũng không tốt: "Ta sẽ nghĩ biện pháp, có lẽ ta sẽ đi hiệu thuốc bắc làm học đồ."
Nhưng còn có biện pháp nào? Nhà hắn không có tiền đọc sách, tuổi hắn vẫn còn nhỏ, không làm được chuyện gì.
"Nói bậy, làm sao ngươi lại nghĩ cái đó?" Tam phu nhân kinh ngạc biến sắc, "Không có khả năng, ngươi là nam nhân duy nhất của Từ gia, cố gắng đọc sách thật tốt, tương lai còn phải làm rạng rỡ tổ tông." Đến tận lúc này, bà ta vẫn nhớ mãi nhiệm vụ.
"Nương." Từ Tử Kiến khổ sở ra mặt: "Từ gia chúng ta lâm vào hoàn cảnh này, làm đầy bụng còn khó, sao có thể nói gì đến chuyện công danh? Đi theo con đường làm quan là không có khả năng." Hơn nữa, hắn cũng không thích học bài, nhìn đến sách liền cảm thấy đau đầu.
"Không được, chỉ có đọc sách mới có thể nổi bật được." Tam phu nhân rất là kiên trì đối với chuyện này, đây là yêu cầu duy nhất của bà ta đối với nhi tử: "Nhất định ngươi phải không được thua kém cho ta, để ta được hãnh diện, muốn cho những người đó nhìn xem."
Từ Tử Kiến cúi đầu không hé răng, nói cái gì mà không chịu thua kém, đến tối thiểu ấm no cũng không làm được, còn nói gì đến cái khác. Con người nên đối mặt với hiện thực, đối bọn họ mà nói, có một số việc đã là yêu cầu xa vời.
Cho dù là không nhắc đến hoàn cảnh hiện tại, nếu ở trước kia hắn cũng không có khả năng dựa vào khổ đọc mà ghi danh bảng vàng.
Sau khi Tam phu nhân nghe hắn nói, bà ta cũng không nói thêm gì nữa, trong lòng tính toán nên nói chuyện thật tốt với Từ Đạt, dù sao cũng phải xử lý tốt chuyện này.
Nhưng mà đêm đó Từ Đạt không trở về, ba ngày liên tiếp đó cũng không về nhà, ngày thứ tư mới do một tên quy nô* của Xuân Phong lâu đưa về. (*quy nô: kẻ hầu hạ trong lầu xanh, có công việc giống như tiểu nhị trong quán rượu, hoặc làm công việc mồi chài khách, đòi nợ...)
Tên đó bày ra giấy nợ do Từ Đạt tự tay viết, đưa tay đòi tiền.
Toàn thân Nhị phu nhân tức đến run rẩy: "Không có." Được lắm, ba ngày không về, không chỉ tiêu sạch năm mươi lượng bạc, lại còn thiếu người ta thêm năm lượng bạc, nhà bọn họ lấy bạc ở đâu ra?
Tên quy nô của Xuân Phong lâu khinh thường nhìn mấy người mặc quần áo rách nát này, trong lòng thầm kêu xui xẻo: "Không bạc trả con đi chơi gái thanh lâu? Còn lên mặt cho mình là đại gia."
"Tên ngươi gọi là gì." Từ Đạt nở nụ cười khinh thường, không hề sợ hãi nói: "Ta là nhạc phụ của Phúc vương, tương lai có cả một đống bạc."
Tên quy nô đó sửng sốt: "Nhạc phụ của Phúc vương gia?" Làm sao có thể? Phúc vương phi là nghĩa nữ của La gia, nhưng hình như là một nữ tử mồ côi.
"Đúng thế." Từ Đạt mặc một bộ quần áo rách, trên mặt lại dương dương đắc ý: "Hiện giờ tam nữ nhi nhà ta đường đường chính chính là Phúc vương phi."
Một lúc lâu, tên quy nô đó nở một nụ cười trào phúng rất to, khinh bỉ nhìn ông ta: "Vị đại gia này đang dỗ ta sao, tuy ta là một kẻ đê tiện, nhưng coi như cũng có chút kiến thức. Loại chuyện lừa gạt ma quỷ này chỉ có thể lừa được mấy kẻ không hiểu chuyện, nhạc phụ của Phúc vương sẽ ở địa phương rách nát này? Sẽ mặc loại quần áo rách nát này? Đùa giỡn cái gì." Định lừa gạt hắn? Không có cửa đâu.
"Ta đúng là..." Từ Đạt không ngờ hắn không tin, vội vàng nói thêm.
"Ngươi không cần phải nói lung tung, định dùng tên tuổi của Phúc vương gia gạt người, coi chừng sẽ bị bắt giam." Tên quy nô nhìn ông ta, coi ông ta là người ngu ngốc: "Được được được, coi như Xuân Phong lâu chúng ta xui xẻo. Lại gặp phải loại người như ngươi chơi gái quỵt (không trả tiền) này." Vỗ vỗ tay cánh tay, phủi nhẹ bụi trên người, liếc nhìn ông ta một cái, xoay người rời đi.
Từ Đạt tức giận, hai mắt đỏ bừng, hận không thể cắn người. Cái gì mà kêu là chơi gái quỵt? Ông ta có trả tiền! Ông ta thực sự là nhạc phụ của Phúc vương gia.
Nhị phu nhân đau lòng đến phát cuồng: "Ngươi... tốt lắm, lại còn đi thanh lâu tìm gái, ngươi... ngươi coi chúng ta là cái gì?"
Từ Đạt quay sang, nói một cách hợp tình hợp lý: "Ta là một nam nhân bình thường, đi thanh lâu thì làm sao? Các ngươi hầu hạ không tốt, lại còn không cho ta đi tìm nữ nhân khác?"
"Sao ta lại không hầu hạ ngươi? Giặt quần áo nấu cơm, trước kia ta còn chưa từng làm nhưng chuyện như vậy đấy?" Nhị phu nhân tức giận đến mất lý trí, nhào lên đánh đấm ông ta: "Ta sống dễ dàng sao, dễ dàng sao?"
Dù sao bà ta cũng là nữ nhân, không có nhiều khí lực. Nhưng mà Từ Đạt lại cảm thấy ông ta bị tổn thương lòng tự trọng của nam nhân, hung hăng dùng sức vung ra: "Đây là bổn phận của nữ nhân, có cái gì mà khoe? Trước kia nàng ấy cũng làm như vậy."
Nhị phu nhân ngã trên mặt đất, choáng quáng mắt chuyển hướng, một lúc lâu sau mới phản ứng kịp: "Nàng? Người nào? Là đại phu nhân trước kia sao? Ngươi ta cũng đã chạy không thấy bóng người, ngược lại ngươi còn ghi nhớ ở trong lòng, vậy chúng ta là những người ở bên cạnh ngươi, ngươi coi là cái gì?" Nói xong lời cuối cùng, vẻ mặt dường như khóc lại giống như cười, giống như đang điên cuồng.
Đến Từ Tử Kiến đang trốn ở trong phòng nghe thấy, thân thể run lẩy bẩy, không dám ra ngoài. Trong nhà này người nào cũng có bí mật riêng, đều là chuyện cũ năm xưa, quá nhiều thứ mà chính hắn không biết.
"Ta cưới ngươi, là vì muốn có con trai, nhưng ngươi..." Từ Đạt ghét bỏ nhìn nữ nhân bị điên này, cau mày đến mức hai hàng lông mày có thể kẹp chết con muỗi.
"Ta sinh hạ nhi tử cho ngươi sao? Chúng ta có nhi tử đấy." Nhị phu nhân rơi lệ đầy mặt, gào to: "Nhưng hắn bị nữ nhân mà ngươi luôn luôn nhớ đến đó hại chết, hắn mới sáu tuổi a, hoạt bát đáng yêu như thế, cái gì cũng không hiểu, hắn chết rất thảm..."
Từ Đạt nhớ tới chuyện cũ kia, cảm thấy không chịu được, sắc mặt trắng bệch: "Đủ rồi, đừng nói nữa."
"Ta càng muốn nói ra, vì cái gì mà ta không được phép nói đến? Ta cũng từng có nhi tử, ta cũng là công thần của Từ gia, lúc nhi tử của ta chết, thất khiếu* chảy máu, bị tiện nhân kia độc chết..." Chìm sâu vào những chuyện đã qua, nhị phu nhân cũng sắp điên rồi, ánh mắt mờ mịt trống rỗng. (*thất khiếu: gồm hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi và miệng)
"Bốp." Một cái tát thanh thúy vang lên, ánh mắt Từ Đạt đỏ lên giống như dã thú điên cuồng: "Ngươi nghe không hiểu lời ta nói sao? Ta bảo ngươi không được nói đến việc này, cũng không được phép nhắc đến."
Đây là tiếc nuối lớn nhất trong cuộc đời hắn, là nỗi khổ riêng lớn nhất.
"Lòng ta đau, chỉ cần nghĩ tới tới chuyện đó lại đau giống như vạn tên xuyên tim." Trong mắt Nhị phu nhân đều là cừu hận, không biết là nhằm vào người nào: "Ngươi còn buông tha hung thủ giết người kia. Vì cái gì lại không báo thù cho con trai của chúng ta?"
Lại thêm một tiếng bạt tai vang lên thanh thúy, hai tay Từ Đạt nắm chặt: "Ngươi còn nói nữa thì cút đi cho ta, vĩnh viễn không được xuất hiện ở trước mặt ta."
"Oa oa oa." Nhị phu nhân khóc xé gan xé phổi, tóc tai bù xù, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng.
Từ Đạt hung hăng đóng cửa lại, nhốt mình ở trong phòng, bưng bầu rượu uống, lúc say ông ta sẽ không lại những chuyện đau lòng đó nữa. Rốt cuộc đó là lỗi của ai? Là nàng sao? Hay chính là hắn?
← Ch. 077 | Ch. 079 → |