Thình lình xảy ra
← Ch.037 | Ch.039 → |
Nhìn Mân Huyên lúng túng khó mở iệng, Lôi Thiếu Đằng không truy vấn tiếp, một tay nhẹ nhàng khuấy cà phê, chuyển sang đề tài khác.
"Mân Mân, còn nhớ trước đây em thấy một người bạn thả diều, em cũng đòi anh làm một cái khác cho em. Vì thế anh liền làm một chiếc diều hình cá cảnh cho em, kết quả em không thả, mỗi lần đều là anh gúp em phóng lên trời. Giờ ngẫm lại, thời gian lúc đó quả thật là vô ưu vô lự."
Đáy lòng Mân Huyên vì hồi tưởng lại chuyện cũ mà xúc động, hắn còn nhớ rõ chuyện này, hắn còn để trong lòng. Đúng vậy, lúc nhỏ nàng ở cô nhi viện, mang theo con diều hình cá, một mình ở ngọn núi phía sau cô nhi viện thả diều, nhưng con diều trong tay nàng chưa từng có cơ hội bay lên trời. Nhiều năm qua, nàng vẫn không thể vứt con diều đi, vẫn còn để trong ngăn léo bàn học.
Khóe môi Thiếu Đằng nhếch lên một nụ cười yếu ớt: "Không bằng cuối tuần này chúng ta đi thả diều thế nào? Anh thấy chúng ta có thể bắt đầu bồi dưỡng tình cảm bằng cách cùng đi thả diều."
Nàng hạ mắt, không kỏi âm thầm do dự, xem ra hôm nay không thể mở miệng, vậy nên để chuyện này nói sang ngày khác.
Nghĩ vậy, nàng nhẹ nhàng gật đầu, lộ ra nụ cười vui vẻ đầu tiên trong ngày: "Ý kiến hay, đến lúc đó em sẽ mang diều đi, chúng ta ra công viên."
"Vậy quyết định thế." Thiếu Đằng mỉm cười nhìn nàng, đôi mắt trong suốt ẩn đầy ôn hòa mê ngời: "Gần chín giờ sáng cuối tuần chúng ta hẹn ở đây, sau đó cùng đi."
Làm vậy vì sợ người họ Lăng nhìn thấy, Mân Huyên lập tức hiểu ý đồ của hắn, nếu quyết định một lần nữa bắt đầu với Thiếu Đằng, việc dấu dấu giếm người khác sau này sẽ còn tiếp tục, nàng phải âm thầm chuẩn bị tốt tâm lí.
Nàng nhẹ nhàng bưng cà phê, nhấp mấy ngụm, đã thấy mấy bóng đen vây kín bàn bọn họ.
Theo bản năng ngẩng đầu lên, vài người mặc đồ đen cung kính đứng thẳng bên cạnh bàn.
"Thiếu gia, phu nhân sai chúng tôi đến tìm cậu."
"Sao mấy người tìm được nơi này?" Thiếu Đằng nhìn mấy người vệ sĩ, vội vàng buông chén, nhìn thoáng qua Mân Huyên, đôi mắt nhu hòa hiện lên chút kinh hoảng.
"Thiếu gia, mong cậu yên tâm, chúng ta không thấy gì cả." Người bảo vệ cầm đầu tấy Thiếu Đằng băn khoăn, nói nhanh: "Chiều nay lão gia đột nhiên bệnh nặng, phu nhân gọi cậu lập tức trở về."
"Ba ba, ba ba... Làm sao? Không có khả năng, thân thể ba ba vẫn tốt lắm? Như thế nào mà?... Đột nhiên..." Thiếu Đằng kinh ngạc không thôi, cả người không tự chủ đứng phắt dậy.
Mân Huyên cũng bị tin tức này làm cho sợ hãi, nhưng trấn định rất nhanh: "Thiếu Đằng, anh mau trở về thăm cha, cha anh cần anh."
"Thiếu gia, vị tiểu thư này nói đúng, cậu phải nhanh trở về, chậm sợ lão gia liền có thể..." Mắt người vệ sĩ lóe lên, nói tới đây liền ngừng lại.
Thiếu Đằng sợ hãi đến mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên, hắn lấy ra tờ tiền mệnh giá lớn đặt lên bàn, "Mân Mân, anh đi trước, tối anh sẽ gọi lại cho em."
"Được, anh nhanh nhanh chạy về đi." Mân Mân ngồi thẳng lại, gật đầu thật mạnh. Thiếu Đằng vội càng đẩy mấy người vệ sĩ che trước mặt, chạy ra ngoài cửa. Bọn vệ sĩ cũng nhanh chóng đuổi theo hắn.
Mân Huyên thở dài, nhìn tách cà phê dần nguội, không hiểu sao cảm thấy hơi dị thường, theo bản năng nhìn đồng hồ, nhớ hôm nay là sinh nhật ba ba, vội vàng bảo bồi bàn tính tiền. Hiện tại đi luôn, còn có thể đem bánh sinh nhật cho ba ba trước khi hết thời gian thăm tù.
Bốn năm trước ba ba còn trong ngục, sao có khả năng mượn Doãn Lạc Hàn số tiền lớn như vậy, nàng không nghĩ ra, quyết định phải hỏi ba ba chân tướng rõ ràng.
Nàng nhìn qua cửa kính thấy thân ảnh Lôi Thiếu Đằng nhanh chóng ngồi vào xe, khởi động, phía sau là một chiếc xe màu đen bọn vệ sĩ ngồi, hai cái một trước một sau lần lượt dời đi.
← Ch. 037 | Ch. 039 → |