Nàng không cảm kích
← Ch.238 | Ch.240 → |
"Không cần, tôi tiếp nhận không nổi, vẫn là nên dành cho người phụ nữ khác." Nàng lạnh lùng cúi xuống, xoay người muốn đi ra ngoài, cổ tay lại bị hắn nắm trong lòng bàn tay, từng bước bị hắn kéo lại.
"Căn hộ này tôi tặng cho em, em không thích sao? Như vậy chúng ta đi chỗ khác, nơi đó chắc hẳn em sẽ thích." Hắn nhỏ nhẹ tiếng nói bên tai nàng, nghe như đang muốn lấy lòng nàng.
"Tôi nói rồi, tôi không cần." Nàng quay sang, đè nặng tiếng nói mang theo chút cầu xin "Anh cho tôi về đi, chúng ta là hai người không liên quan, anh có Chỉ Dao, tôi có Kim Chính Vũ, chúng ta chấm dứt đi, coi như những chuyện trong quá khứ chưa từng có, tôi......"
Lời của nàng còn chưa nói hết, hắn chợt giữ lấy cổ nàng, âm hàn khuôn mặt tuấn tú sát lại gầm nhẹ "𝒞●𝖍●ế●† tiệt nữ nhân, tôi ăn nói khép nép, tận lực lấy lòng em, em cũng không cảm kích, rốt cuộc em muốn tôi làm như thế nào em mới có thể đồng ý đây......."
Tay hắn thít chặt, nàng cảm thấy khó thở, sắc mặt đỏ lên, miễn cưỡng nói "Tôi sẽ không đồng ý yêu cầu vô sỉ này, anh bỏ ra, tôi muốn về nhà."
"Về nhà? Em vĩnh viễn cũng đừng mong trở về, trừ phi em gật đầu đồng ý."
Hắn u ám đôi mắt, cánh tay chợt ôm lấy thắt lưng nàng, nàng không phòng bị lảo đảo một chút, chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng, đảo mắt hắn đem nàng khiêng đến trên vai.
"Doãn Lạc Hàn, anh muốn làm cái gì? Thả tôi xuống dưới......" Nàng liều mạng vặn vẹo 𝐭♓●â●п t●𝖍●ể.
"Làm cái gì? Đương nhiên là làm cho em ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ." Hắn cười lạnh một tiếng, bước nhanh về phía trước.
Nàng ✝️·𝐡·ở 🌀·ấ·p, trong lòng linh cảm mãnh liệt, nàng biết hắn chỉ cái gì, cả kinh giãy dụa "Doãn Lạc Hàn, anh là cầm thú, anh........ nếu dám làm gì, tôi sẽ không tha cho anh...... Tôi hận anh......"
"Nếu hận có thể khiến cho em nhớ kỹ tôi, như vậy hoan nghênh em hận tôi, tốt nhất là vĩnh viễn." Hắn cắn răng gầm nhẹ, lập tức đem nàng ném trên giường.
"Anh là thằng điên......" Nàng căm tức gào thét lớn, hai tay dùng sức đẩy hắn ra, nhưng là nàng căn bản không phải đối thủ của hắn, hai tay rất nhanh đã bị hắn bắt lấy.
Chẳng mấy chốc, y phục của nàng đều đã bị cởi ra, đại phiến sáng như tuyết da thịt bại lộ, ánh mắt hắn chợt trở nên nóng rực.
Bàn tay to ôm lấy lưng nàng, đẩy ra nút thắt áo n🌀-ự-ⓒ, tuyết trắng đẫy đà lập tức nảy ra, nàng hô hấp cứng lại, kiều mặt nháy mắt trồi lên một tầng đỏ ửng, hai chân dùng sức đ-ạ-ρ ⓜ-ạ𝖓-ⓗ, vừa vặn bị hắn chặn lại, căn bản không thể động đậy.
"Doãn Lạc Hàn, anh điên rồi, đừng như vậy......" Nàng gắt gao 𝒸ắ●п 𝐦ô●ℹ️ dưới, tuyệt vọng cảm giác được nàng đêm nay trốn không thoát.
"Tôi nói rồi, trừ phi em đồng ý sau này cùng tôi ở cùng một chỗ, nếu không tôi sẽ một lần lại một lần nhấm nháp tốt đẹp của em." Hắn lạnh lùng cười bắt lấy hai tay của nàng, 💰●ờ 💰oạ●ⓝ●ⓖ cởi hết sạch quần áo trên người nàng.
Nàng quật cường 𝖈·ắ·𝓃 ɱô·❗, nàng biết một khi đồng ý, sẽ không khác gì đeo gông vào cổ, quá khứ đã cảm thấy thực có lỗi với Chỉ Dao, hiện tại lại còn có cả Kim Chính Vũ. Huống hồ, nàng tuyệt không muốn ở bên hắn, nàng tuyệt sẽ không đồng ý yêu cầu vô sỉ này.
"Ánh mắt của em đã nói cho tôi đáp án, tôi sẽ cho em sửa miệng." Hắn giữ chặt người nàng, dày đặc hơi thở lao thẳng tới trên mặt nàng.
Nàng ngượng ngùng ⓒ*ắ*n Ⓜ️ô*❗, hắn tay kia uốn lượn dọc theo đùi nàng, nàng hoảng sợ run run, nhưng vẫn quật cường không lên tiếng.
"Thế nào? Em vẫn là không đồng ý?" Hắn ✝️·ⓗ·â·𝐧 ✝️𝐡·ể gắt gao đè xuống, rắn chắc cơ ⓝ*🌀ự*𝖈 ép chặt của nàng đẫy đà, toàn bộ sức nặng cơ thể đều ở mảnh mai 𝐭♓â.ⓝ †.𝒽.ể 𝐦.ề.𝖒 ⓜ.ạ.ı phía dưới.
Nàng nhắm mắt lại, bình thản mà hơi run run nói "Mặc kệ anh nói cái gì, tôi cũng không đồng ý, tôi hận anh."
"Tốt, thật sự là rất tốt!" Hắn lạnh lùng cười, trong thanh âm lại toát ra một tia chua xót, thắt lưng lập tức không lưu tình chút nào tiến vào nàng, cho đến chỗ sâu nhất.
†hâ-ռ 🌴-♓-ể còn chưa hoàn toàn thích ứng, nàng nháy mắt cảm giác được đau đớn xé rách, theo bản năng ưỡn người, lấy tay đánh hắn "Anh tránh ra, anh tránh ra...... Đau quá...... Anh đừng đụng vào tôi......"
"Đừng nhúc nhích, một hồi là ổn rồi!" Hắn cố nén tạm dừng xuống dưới, cúi người 𝐡·ô·𝓃 nàng tái nhợt sắc mặt, khiến nàng thần kinh chùng xuống, hắn tựa hồ là đang đợi nàng chậm rãi thích ứng, nhưng là ✞_𝐡_â_п ⓣ♓_ể của hắn thật sự quá mức kích động, hắn chờ không kịp.
Hắn bàn tay to ở trên người nàng dao động, thô ráp ngón tay nhẹ nhàng ⓜ·ơ·𝐧 🌴·гớ·ռ nàng mạn diệu đư·ờ·𝖓·𝐠 𝐜𝑜·𝖓·🌀, rốt cuộc kiềm chế không được, bắt đầu thẳng lưng tiến lên, càng không ngừng giữ lấy của nàng ngọt ngào.
Vô lực bị hắn đặt ở dưới thân, nàng nhắm chặt hai mắt, hai má đỏ lên, liều mạng 𝒸-ắ-ⓝ m-ô-𝖎 ✝️h*ở ♓ổ*ռ ♓ể*ռ, hô hấp dồn dập không thôi, t·hâ·п t·♓·ể như là thích ứng hắn đụng vào, dần dần nhảy lên sung şư_ớռ_ɢ cảm giác.
Kích tình qua đi, hắn thẳng đứng dậy, nàng nghĩ đến hết thảy đã xong, hàm chứa lệ muốn đẩy hắn ra, ai ngờ hắn chính là ↪️ở.ℹ️ á.ⓞ khoác cùng quần áo trong, ném tới dưới giường.
Nàng còn chưa kịp phản ứng, tinh tráng lồng 𝐧ɢự●🌜 đã đè ép lên nàng 〽️ề-𝐦 ⓜạ-ı trước п-🌀-ự-c, tiếp xúc làm nàng hít vào một hơi, kêu sợ hãi "Anh buông ra......"
"Hết thảy còn chưa có xong, chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi." Hắn զ⛎-ỷ mị hơi thở bên tai nàng, khẽ cắn vành tay nàng nhạy cảm, bàn tay to ở nàng trắng nõn cân xứng tⓗ.â.ⓝ ✝️.♓.ể mề·〽️ Ⓜ️·ạ·𝒾 yêu thích không buông tay, một tay vỗ về chơi đùa ✌️.ⓤố.✞ ✅.𝐞 .
"Đừng......" Nàng như bị điện giật, cả người không khỏi mẫn cảm căng thẳng cứng ngắc lên.
Nàng lắc lắc 𝖙♓·â·п 𝖙♓·ể, ngược lại làm cho tiếp xúc càng thêm ✞♓â·ⓝ 𝖒ậ·𝖙, đã không có một chút dư thừa khe hở.
← Ch. 238 | Ch. 240 → |