Truyện:Bỏ Lỡ Những Năm Tháng Tươi Đẹp Nhất Của Em - Chương 53

Bỏ Lỡ Những Năm Tháng Tươi Đẹp Nhất Của Em
Trọn bộ 57 chương
Chương 53
0.00
(0 votes)


Chương (1-57)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Sau giữa trưa, tiết trời bỗng trở nên đỡ lạnh lẽo hơn, ánh nắng mặt trời trong mùa đông bỗng xuất hiện khiến không khí xung quanh ấm áp hơn hẳn. Chu Tô nằm trên ghế dựa, lười biếng híp mắt nhìn lên bầu trời, hà hơi một cái sau đó tiếp tục cúi đầu vào trang sách.

Chu Tô không biết tiếng Pháp, mà ở đây sách tiếng Trung rất ít, để giải sầu thỉnh thoảng cô cũng bảo Phương Đại Đồng mua về hai ba quyển sách tiếng Anh, hiện tại trong tay cô chính là tập thơ《 Những chú chim lạc》của Tagore.

Những con chim mùa hè bay lạc đến cửa sổ tôi để hót lên rồi lại bay đi.

Còn những chiếc lá thu vàng không lời ca tiếng hát, chỉ run rẩy và thở dài rơi xuống.

"Stray birds of summer come to my window to sing and fly away.

And yellow leaves of autumn, which have no songs, flutter and fall there with a sign."

Chu Tô nhỏ giọng đọc, nhắm mắt nhớ lại về quãng thời gian mình còn học Sơ trung (tương đương với cấp hai ở Việt Nam) đã từng đọc bài thơ này nhưng tất nhiên là bằng tiếng Trung ở một tiệm sách cũ. Khi đó, quyển sách kia dính đầy bụi bặm cùng mạng nhện nhưng Chu Tô vẫn bị hấp dẫn bởi nó, trước kia cũng từng nghe có người nói qua về quyển sách kia nhưng không hề có ý định muốn tìm đọc nó, chỉ là nhìn vào quyển sách bị mọi người lãng quên kia Chu Tô lại cảm thấy một sức hút kỳ lạ.

Thời điểm rút quyển sách ra khỏi giá, bởi vì nó quá bẩn nên cô không thể để nó trong túi xách mà phải xin ông chủ một cái túi bóng bọc lại để đem về nhà.

Híp mắt, Chu Tô cười, thế nào mọi chuyện lại còn hiện lên rõ ràng trong tâm trí giống như mới vừa xảy ra ngày hôm qua vậy? Dạo này, những chuyện từ trước đến nay, thậm chí những chuyện đã xảy ra từ rất lâu rồi cô cũng cũng thể nhớ đến từng chi tiết.

Nhưng Chu Tô lại dần dần không nhớ rõ về hình dáng của Chung Ly nữa, thỉnh thoảng thậm chí còn cố gắng thế nào cũng không thể nhớ nổi khuôn mặt anh nữa.

Lúc mới đến Pháp một hai ngày, cả cuộc sống của Chu Tô chỉ có một mình Chung Ly, lúc nào cô cũng tưởng tượng ra cảnh tượng Chung Ly còn ở bên cạnh mình. Anh cúi đầu như đứa bé mắc sai lầm nói đối với em anh không còn cái gì gọi là ranh giới cuối cùng nữa hay anh ôm lấy cô khóc nửa nở. Lúc nghĩ tới những cảnh này, trái tim của cô rất đau, đau đến nhiều lần ngất đi. Cho nên cô bắt đầu trốn tránh, bắt đầu ép mình làm những chuyện khác hay nghĩ chuyện khác để dời đi sự chú ý, quả nhiên rất có tác dụng, nhưng làm như thế thì khuôn mặt của anh lại càng ngày càng nhạt nhòa trong tâm trí cô.

Cõi đời dứt bỏ chiếc mặt nạ rộng to trước người yêu mến nó

Nó trở nên bé nhỏ như một lời ca, như một chiếc hôn của vĩnh cửu

"The world puts off its mask of vastness to its lover.

It becomes small as one song, as one kiss of the eternal."

Chu Tô tiếp tục đọc, mơ màng nghĩ đến điều gì đó đến lúc ngủ thiếp đi, trong giấc mơ với khung cảnh rất thơ mộng, chim hót hoa thơm bướm lượn, những đám mây lượn lờ giống như đào nguyên tiên cảnh. Có một người đàn ông đứng trước mặt cô nói: "Chu Tô, tôi nguyền rủa em suốt đời này sẽ không có được hạnh phúc"

"Hạnh phúc, hạnh phúc, hạnh phúc..." Hai chữ đó lượn lờ vang vọng chung quanh Chu Tô, cô vội vàng tiến lên muốn nhìn rõ khuôn mặt của người đàn ông đó nhưng lúc tiến lại gần thì phát hiện người đàn ông đó không có khuôn mặt.

Chu Tô giật mình tỉnh giấc, sợ hãi mở mắt ra, ngẩng đầu nhìn chung quanh một lát mới thở phào nhẹ nhõm.

Quyển sách được đặt trên người bỗng nhiên rơi xuống mặt đất, Chu Tô uể oải nhặt lên. Nghe từng bước chân giẫm lên những chiếc lá ngô đồng rụng đầy mặt đất, biết là Phương Đại Đồng đang đi tới.

Chu Tô đặt sách lên bụng, giả vờ như ngủ say bởi vì không muốn nói chuyện.

Phương Đại Đồng nhìn Chu Tô một lát, khuôn mặt cô càng ngày càng tái nhợt, đưa tay dịch chuyển tấm chăn bằng lông cừu khiến cô ấm áp nhất.

Ngồi thẳng lên, Phương Đại Đồng vẫn nhịn không được mà thở dài: "Chu Tô, em là một kẻ lừa đảo. Em nói em theo tôi đến Pháp là để chữa bệnh nhưng thực tế là chạy tới đây để trốn Chung Ly, em thật sự là một kẻ lừa đảo."

Chu Tô mở mắt, liếc qua anh nói: "Anh muốn nghĩ sao thì nghĩ."

"Chu Tô, em cố ý, có đúng không? Từ lúc tới đây cho tới bây giờ em giống như người mất hồn, không phối hợp trị liệu, cũng không chịu uống thuốc đầy đủ, ăn uống thì thất thường... Chu Tô em thực sự không muốn sống nữa đúng không?"

Phương Đại Đồng nóng nảy, hét to đến nỗi gân xanh ở cổ giống như muốn nứt ra.

Chu Tô biết mình đuối lý, cúi đầu sau nửa ngày mới nói: "Tôi không cố ý, là thật sự không còn hơi sức nữa, Phương Đại Đồng, tất cả sức lực của tôi dường như đã biến mất rồi."

Phương Đại Đồng xoay mặt, dừng một chút, âm thanh khàn khàn: "Chu Tô, là anh sai rồi phải không? Đáng lẽ anh không nên dẫn em tới đây, biết rõ em muốn cái gì. Nhưng là, vẫn ích kỷ hi vọng khoảng thời gian cuối cùng của em sẽ hoàn toàn thuộc về tôi. Là anh sai rồi đúng không?"

Chu Tô chống ghế ngồi dậy, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt toát ra sự đau đớn của Phương Đại Đồng, cúi đầu mím môi, rất xin lỗi nói: "Phương Đại Đồng, anh nói như vậy tôi làm sao gánh vác nổi đây. Tôi thật sự là một người xấu, anh đối xử với tôi như vậy, làm sao tôi không hiểu tấm chân tình của anh. Có thể nói tôi cảm thấy rất áy náy với anh nhưng đối với Chung Ly lại là cảm giác đau lòng cho anh ấy. Bởi vì mặc dù tôi phụ anh ấy, nhưng ít ra tôi đã dùng tất cả trái tim mình để yêu anh ấy nhưng còn anh, tất cả những gì tôi mang lại cho anh chỉ có thể là bao nhiêu gánh nặng cùng sự vô tâm. Ỷ vào việc anh sẽ luôn luôn làm những việc tôi yêu cầu, những việc tôi muốn làm mà bao nhiêu lần tùy hứng, không nói đạo lý nhưng lại không có gì để báo đáp. Đối xử với anh như vậy, tôi biết nếu quả thật có báo ứng, sau khi tôi chết nhất định sẽ bị đày xuống tám tầng địa ngục."

"Chu Tô, em đừng nói những lời nguyền rủa độc địa như vậy. Tất cả những điều anh làm đều là do anh cam tâm tình nguyện. Em nói với giọng điệu như vậy lại khiến anh buồn nôn đấy." Nói xong, vội vã xoay người rời đi.

Chu Tô nhìn bóng lưng Phương Đại Đồng ngày càng xa, bả vai anh khẽ run lên theo từng bước chân, nghĩ thầm, muốn khóc thì cứ khóc đi, cần gì phải làm bộ để trốn.

Ngẩn người một lúc lâu, Chu Tô nhẹ giọng nói: "Thật xin lỗi... Và cũng cám ơn."

Ngày trôi qua, đêm trôi qua, hiện tại cuộc sống của Chu Tô chỉ tính bằng ngày, thậm chí bằng giờ bằng phút. Đi tới nơi này gần hai tuần lễ rồi, đối với thời gian trôi qua cô cũng có chút mơ hồ, tuổi còn trẻ nhưng lại giống như mấy người già thường lẫn lộn mọi thứ.

Không sao cả. Ngồi so đo tính toán đã đến đây bao lâu, còn bao lâu nữa không bằng tìm việc gì đó có ý nghĩa mà làm. Nhưng mà Chu tô suy nghĩ mãi cũng không thể tìm ra việc gì mình muốn làm, thật sự cô không có gì muốn làm nữa rồi.

Chống đỡ thân thể yếu đuối, nhưng vẫn giữ nguyên tư thế như cũ, nhìn chằm chằm lên những đám mây trôi lững lờ trên trời chiều.

Đêm đấy, Chu Tô đang ngủ mơ màng bỗng có cảm giác cánh tay bị người nào đó giữ lấy, Chu Tô chậm rãi mở mắt: "Hôm nay thế nào lại tối như vậy mới đến tìm tôi, Phương Đại Đồng anh thực sự nghĩ để tôi tự sinh tự diệt sao?"

Phương Đại Đồng bình tĩnh nhìn Chu Tô sau đó nghiêm mặt nói: "Đi theo anh."

Chu Tô đẩy cánh tay anh ta ra, trầm giọng nói: "Đã muộn như thế này còn đi đâu nữa. Tôi không muốn làm trị liệu bằng hoá chất. Rất khó chịu, còn bị rụng hết tóc."

Phương Đại Đồng gật đầu, khoác một chiếc áo khoác thật dày lên người Chu Tô, đỡ cô dậy: "Không đến bệnh viện mà đến sân bay. Bây giờ chúng ta đi đón người."

"Đón người?" Chu Tô suy nghĩ một chút: "Không phải nói mấy ngày nữa mới làm xong thủ tục cho mẹ tôi sao?"

"Không phải mẹ em. Là Chung Ly."

(***) Bản dịch thơ Những chú chim lạc đều lấy từ tập bản dịch của dịch giả Đào Xuân Quý

*****

Chu Tô ngẩn người, sau đó ngẩng đầu lên: "Anh đã kể cho anh ấy nghe mọi chuyện?"

"Chu Tô, em đừng suốt ngày viện cớ này nọ để thoái thác, anh còn ở đây nên em đừng mong chuyện làm rùa rút đầu. Xem bộ dạng của em bây giờ xem, tiều tụy vì bệnh tật, trông chẳng khác gì người chết. Nhìn em như vậy tôi thấy ngứa mắt quá đi mất!"

"Phương Đại Đồng! Tại sao anh có thể... ?"

"Thế nào không thể, tại sao không thể? Tại sao không thể nói với anh ta rằng em thực sự rất yêu anh ta, tại sao không thể nói mỗi ngày em đều điên cuồng thương nhớ anh ta? Chu Tô, không ai cản trở hai người, tại sao không thẳng thắn với nhau, không thử giải thoát cho bản thân mình cũng cho Chung Ly một cơ hội để lựa chọn? Làm sao em cứ khăng khăng mọi chuyện như em nghĩ là điều tốt nhất cho anh ta?"

Chu Tô không nói nữa chỉ cúi đầu mặc cho nước mắt tuôn rơi, lúc sau, cô dùng tay lau nước mắt ngẩng đầu, kiên nghị nói: "Đi, chúng ta đi sân bay."

Phương Đại Đồng thở dài một tiếng sau đó cười: "Nghĩ thông suốt rồi?"

Chu Tô trả lời: "Không phải thông suốt, là do tôi thật sự quá nhớ anh ấy...Cho nên muốn ích kỷ một lần."

Chu Tô dựa hẳn người vào lan can chỗ đón người, đưa mắt tìm kiếm, nói: "Lúc nào thì đến?"

"Hôm nay có hai chuyến bay từ Bắc Kinh tới, hai mươi phút nữa là chuyến bay đầu tiên đến đây. Anh nghĩ Chung Ly sẽ bay chuyến bay đó nên mới gọi em dậy đón."

"Ừ." Xem ra Chu Tô rất hồi hộp.

Phương Đại Đồng đỡ tay Chu Tô: "Em ra kia ngồi một chút đi, sức khỏe của em bây giờ rất yếu, không nên đứng lâu quá đâu."

"Không, tôi muốn đứng đây để nhìn thấy anh ấy sớm nhất." Bỗng nhiên nhớ ra việc gì đó, Chu Tô vuốt vuốt đầu tóc, quay sang phía Phương Đại Đồng nói: "Bây giờ có phải trông tôi rất xấu xí không?"

Phương Đại Đồng tức giận nói: "Bà cô à, bây giờ là lúc nào mà em còn hỏi như vậy, em cho rằng chuyện đẹp hay xấu quan trọng lắm ư?"

Chu Tô trừng mắt nhìn Phương Đại Đồng, không nói chuyện nữa.

Khó khăn lắm mới hết hai mươi phút, Chu Tô nở một nụ cười tiêu chuẩn, chăm chú nhìn vào dòng người đang tiến về phía này.

Mười, hai mươi, ba mươi, không có Chung Ly...Không có Chung Ly...Vẫn không có Chung Ly.

Tâm trạng Chu Tô từ đầu là mong chờ dần dần chuyển thành chán nản, Chu Tô hỏi Phương Đại Đồng: "Anh thực sự kể với anh ấy hết mọi chuyện rồi hả?"

Phương Đại Đồng buồn bực đáp: "Nói rõ ràng hết rồi."

Nhìn đến lúc không còn ai bước ra từ cửa nữa, Chu Tô nóng nảy bước đến chỗ mấy nhà sư có vẻ như là những người xuống cuối cùng hỏi: "Xin hỏi hành khách trên máy bay đã xuống hết rồi phải không?"

Mấy nhà sư có chút kinh ngạc, nhưng vẫn nhẹ nhàng đáp: "Đúng, toàn bộ hành khách đã rời cabin rồi."

Nói xong, xoay người bước tới chỗ những người khác.

Chu Tô ngây ngốc đứng ở nơi đó, trong miệng lẩm bẩm: "Không có, không có..."

Phương Đại Đồng nhìn sắc mặt Chu Tô giống như không còn chút máu, vội vàng chạy tới đỡ lấy vai cô: "Có thể là đang đi ra đấy, chúng ta cứ chờ ở đây một chút."

"Sẽ không, sẽ không..." Chu Tô lắc đầu, nước mắt rơi xuống từng giọt: "Anh ấy sẽ không tới, anh ấy hận tôi...Anh ấy hận tôi rồi!"

"Chu Tô, đừng nói như vậy. Có thể là ngày mai anh ta mới đến cũng nên."

"Phương Đại Đồng, anh không hiểu đâu. Nhất định là anh ấy hận tôi đến thấu xương. Anh ấy đã từng là một người đàn ông kiêu ngạo như vậy nhưng đã cúi đầu cầu xin tôi ở lại rất nhiều lần nhưng luôn bị tôi từ chối một cách phũ phàng nên nhất định anh ấy rất hận tôi. Anh ấy đã thực sự tuyệt vọng, anh ấy không chịu tha thứ cho tôi, Phương Đại Đồng, tất cả đều xong rồi." Chu Tô nhào vào trong ngực của Phương Đại Đồng khóc đến nỗi không thở nổi, trong đầu của cô vẫn còn hy vọng anh không thực lòng nói ra câu kia: "Nguyền rủa cô đời này không còn có thể biết thế nào là hạnh phúc nữa"

Đã biết tất cả mọi chuyện nhưng chung Ly vẫn không đến có nghĩa là anh ấy đã quyết tâm cắt đứt với cô không phải sao? Là mặc dù cô sắp chết cũng không liên quan gì tới anh ấy nữa?

Nhưng mà, trước lúc chết Chu Tô thực sự muốn gặp lại anh ấy một lần, được nhìn thấy sống mũi cao thẳng cũng như ánh mắt kiên nghị nhưng lại mang theo một chút nhàn nhạt đau của anh. Nhưng mà, không thể. Anh hận cô, không muốn gặp cô. Cho đến chết, cũng không có cách nào gặp lại Chung Ly.

Phương Đại Đồng vỗ vai Chu Tô, thật lâu, thật lâu, muốn an ủi gì đó nhưng lại không nói được lời nào.

Hai người ngồi ở vòng xoay trả hành lý, một câu cũng không nói, cứ yên lặng ngồi như vậy.

Chu Tô cúi đầu ngẩn người nhìn xuống mặt đất, đầu óc trống rỗng, bởi vì cô không dám nghĩ gì, cũng không có tâm trạng đâu mà nghĩ gì nữa.

Thời gian lẳng lặng trôi qua, mang sự đau thương cùng tuyệt vọng qua đi không để lại dấu vết.

Cho đến lúc Chu Tô mở miệng, giọng khàn khàn: "Về bệnh viện thôi, tôi mệt quá."

Phương Đại Đồng dìu Chu Tô đứng dậy, khoác thêm áo khoác ngoài lên người Chu Tô.

"Chu Tô." Âm thanh không lớn không nhỏ từ phía sau truyền đến: "Còn chưa đón được người đã đi đâu?"

Giọng nói này quá mức quen thuộc...Chu Tô sửng sốt thật lâu mới quay đầu lại.

Là anh, thật sự là Chung Ly đang đứng đó mỉm cười với một chiếc áo khoác màu xám tro, hai tay đút túi, bên cạnh là rương hành lý của mình. Chung Ly vừa cười vừa chăm chú nhìn Chu Tô, không nhúc nhích.

Chu Tô cắn môi, nước mắt trên khuôn mặt vừa mới lau không bây giờ lại rớt xuống, không thèm để ý đến đôi chân đã tê rần, nhanh chóng chạy đến nhào vào lồng ngực Chung Ly, ôm thật chặt, lệ ướt một mảnh: "Em còn tưởng rằng...Em còn nghĩ anh thật sự không chịu tha thứ cho em, em thật sự sợ cho đến lúc chết cũng không được nhìn mặt anh lần cuối."

Chung Ly dùng cằm cọ cọ lên mái tóc mềm mượt của Chu Tô, dịu dàng nói: "Xin lỗi, có chút chuyện nên bỏ lỡ chuyến bay đầu tiên, may mắn lắm mới mua được vé của chuyến thứ hai. Đừng khóc nữa, em khóc anh đau lòng lắm."

"Cũng chỉ tại anh...Chung Ly...Vì anh cả thôi. Em cứ nghĩ anh thật sự hận em đến mức không thèm quan tâm em sống hay chết nữa." Chu Tô dùng hết hơi sức toàn thân ôm chặt lấy Chung Ly, chỉ sợ một giây nữa anh sẽ biến mất không thấy tăm hơi nữa.

Chung Ly thở dài: "Cô bé ngốc, em quên rồi sao? Anh đã từng nói, đối với em, anh không hề có sức kháng cự. Làm sao có thể giận em đến nỗi không quan tâm đến sự sống chết của em. Chu Tô, kiếp này anh sẽ không rời khỏi em. Anh yêu em."

Ở phía xa, Phương Đại Đồng nhìn hai người đang ôm nhau thật chặt, mỉm cười giống như trút được gánh nặng, cũng may, may mà mình đã gọi cho Chung Ly kể hết mọi chuyện, cũng may, tất cả không quá muộn.

Crypto.com Exchange

Chương (1-57)