Truyện:Bỏ Lỡ Những Năm Tháng Tươi Đẹp Nhất Của Em - Chương 03

Bỏ Lỡ Những Năm Tháng Tươi Đẹp Nhất Của Em
Trọn bộ 57 chương
Chương 03
0.00
(0 votes)


Chương (1-57)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Cuối cùng tối hôm sau Chu Tô cũng có thể được gặp em gái mình – Chu Nhuế. Chỉ là lần gặp mặt này diễn ra tại một địa điểm không được tự nhiên lắm, chính là đồn cảnh sát.

Lúc đó, Chu Tô và Chung Ly vừa mới ăn cơm tối xong thì nhận được một cuộc điện thoại số lạ nội vùng, trực tiếp hỏi mình có phải là Chu Tô, chị gái của Chu Nhuế hay không.

Ngay lập tức Chu Tô và Chung Ly vội vàng tới đồn cảnh sát. Vừa bước vào thì thấy Chu Nhuế đang ngồi xổm trong góc cúi đầu lẩm bẩm gì đó tựa như "Chu Nhuế." Chu Tô nén giận bước tới.

Cô em gái của Chu Tô vừa thấy chị mình liền đứng dậy, nở nụ cười thật tươi, mái tóc đen dài hơi lộn xộn cùng với phong cách ăn mặc hip-hop khiến cho người khác có cảm giác cô gái này có chút bất trị: "Chị gái! Đã lâu không gặp."

Đã lâu không gặp? Chu Tô tức giận chỉ muốn hộc máu, cô em gái xinh xắn này không hề cảm thấy xấu hổ hay thậm chí tỏ vẻ ăn năn hối lỗi.

Chu Nhuế chạy như bay đến bên cạnh Chu Tô, nhanh nhảu nói: "Cũng may, may mà chị còn ở nhà, nếu không mẹ phải tới đây chắc sẽ tức chết mất."

"Cô không sợ chị tức chết ư?" Chu Tô nghiến răng hỏi.

Chu Nhuế dẩu môi: "Chị, nét mặt của chị y chang mẹ."

Chu Tô nghĩ thầm chỗ này không tiện, sẽ giáo huấn con bé này một trận sau, quay đầu lại tìm Chung Ly. Chỉ thấy anh đang đứng cùng một người có vẻ giống như trưởng đồn cảnh sát. Hai người nói gì đó hai ba câu, sau đó gọi một cú điện thoại, đưa cho người kia nghe máy.

Vị đồn trưởng mới vừa rồi còn phong thái oai phong lẫm liệt, sau khi nói chuyện khoảng gần một phút, mặt lập tức xụ xuống. Cúp điện thoại liền quay lại nhìn Chung Ly cười cười, thắt lưng cũng không còn thẳng được như lúc nãy.

Nói mấy câu nói sau hai người chậm rãi bước tới chỗ Chu Tô, cục trưởng cục cảnh sát vừa đi vừa cười nói: "Thì ra là con trai của Chung Tham mưu Trưởng, Chung thiếu không nói sớm, thiếu chút nữa đã hiểu lầm nhau."

"Đừng gọi là Chung thiếu, gia phụ cũng đã về hưu rồi." Chuông Ly nhàn nhạt nói.

"Ây da, Chung thiếu không cần khiêm tốn. Trước khi về hưu, Chung Tham Mưu Trưởng là Quân ủy Trung ương, những năm trước đây còn là Tư lệnh quân khu, là người trên vạn người a, ha ha. Nếu không phải là mới vừa rồi Triệu cục trưởng nói cho tôi biết thì... Tôi thật đúng là là có mắt không biết Thái Sơn. Có câu nói hổ phụ không thể sinh khuyển tử, Chung thiếu vừa nhìn là biết không phải nhân vật tầm thường." Người nọ nhanh chóng vuốt mông ngựa.

"Quá khen, như vậy bây giờ chúng tôi có thể đi được chưa?"

"Dĩ nhiên, dĩ nhiên. Vốn Chu tiểu thư cũng chỉ là gây rối loạn trật tự công cộng, chỉ cần viết tường trình và có người nhà đến bảo lãnh là được thả. Huống chi Triệu cục trưởng cũng đã gọi điện thoại đến, những việc kia đều không cần. Chung thiếu xem, nhân lúc này chúng ta cùng ăn một bữa cơm."

"Vẫn là thôi đi, có lẽ Chu Nhuế cũng có chút kinh động. Chúng tôi về trước, về sau nếu Chu Nhuế xảy ra chuyện gì còn phải nhờ ngài giúp đỡ vài phần."

"Có gì đâu mà nói giúp đỡ cho to tát. Có chuyện gì cứ gọi tôi một tiếng."

"Vậy chúng tôi xin phép." Nói xong Chung Ly liền kéo Chu Tô và Chu Nhuế rời đi.

Vừa mới bước ra khỏi cửa Chu Nhuế đã lớn tiếng kêu đói. Chu Tô khó khăn lắm mới chờ cho đến lúc cả ba người yên vị ở trong một nhà hàng nhỏ, nhìn Chu Nhuế giống như không có chuyện gì xảy ra mà hùng hục ăn như hổ đói, tức giận nhưng cũng không nỡ đánh, bực bội gằn giọng hỏi: "Chu Nhuế, không phải cô nên kể cho chị rõ hôm nay xảy ra chuyện gì hay sao."

Chu Nhuế đang cố gắp một miếng cật non xào, ngẩng đầu nhìn lên thấy khuôn mặt chị gái có vẻ tức giận bèn ngoan ngoãn đặt đũa xuống, chậm rãi mở miệng: "Đầu tiên, cảm ơn anh rể đã đưa em ra khỏi đồn cảnh sát."

Chung Ly cười cười: "Không có chuyện gì, muốn cám ơn cũng là đi cám ơn danh tiếng của cha anh. Không phải đói bụng sao, cứ ăn đi."

Chu Nhuế vốn định gật đầu ăn tiếp, nhưng nhìn thấy sắc mặt không tốt của chị gái mình bèn chậc lưỡi: "Chị, đừng nóng giận nữa. Chị xem, vợ chồng hai người ở chung một nhà mà sao lại khác nhau như thế chứ?"

Chu Tô không có tâm tình nghe nàng nói giỡn: "Cô đừng có đánh trống lảng."

"Anh rể." Chu Nhuế dùng vẻ mặt cầu cứu nhìn về phía Chung Ly.

"Anh không giúp được em đâu... Em biết đấy, anh rất sợ chị gái em nha ... Ừm... Anh ra xe đợi hai chị em, Chu Tô có gì từ từ nói chuyện, Chu Nhuế là một đứa bé ngoan." Nói xong Chung Ly xoay người bước đi.

Chu Tô nhìn bóng lưng Chung Ly dần tiến về chiếc xe, nghĩ thầm người khác nhìn vào chắc ai cũng nghĩ họ là một cặp đôi hạnh phúc.

"Nói đi."

Chu Nhuế thấy không còn ai có thể cứu mình nên thẳng thắn kể: "Em mới quen bạn trai, anh ấy tên Jay là họa sĩ tự do. Hôm nay, hai bọn em tâm huyết dâng trào nên đã vẽ vài đường Graffiti trong bốt điện thoại công cộng và trên tường của tiệm bán báo. Ừm, bật nhạc Rock vẽ Graffiti đúng là có thể khiến tâm trạng rất high. Sau đó không biết người nào báo cảnh sát. Tên khốn kia bỏ lại em mà chạy mất, mất công em mấy ngày trước bao hắn ăn uống còn cho hắn mượn tiền trả tiền phòng, vậy mà có chuyện thì chạy nhanh như vậy, bình thường còn giả bộ gầy gò yếu đuối, mẹ kiếp lúc đó lại ba chân bốn cẳng bỏ chạy nhanh như vậy..." Chu Nhuế đang còn mắng rất hăng nhưng quay qua thấy sắc mặt Chu Tô càng ngày càng trở nên khó coi bèn im lặng, không dám mở miệng nữa.

Chu Tô rốt cuộc cũng không nén giận nổi nữa, mặc kệ có phải nơi công cộng hay không, quát to: "Chu Nhuế, cô bao nhiêu tuổi rồi? Còn chơi trò con nít như vậy, tên khốn kia vẽ hình cô cũng đi vẽ hình với hắn, hắn gọi cô đi cướp bóc cô cũng đi theo phải không?"

"Chị ... Em..."

"Em em cái gì, đã lớn như vậy rồi mà không để cho tôi và mẹ yên tâm một chút. Muốn tìm bạn trai thì tìm người nghiêm chỉnh đi, hay ho quá mà đi trêu chọc vào loại người kia, cô muốn làm chị tức chết phải không?"

Chu Nhuế thở gấp, vẻ mặt giống như không thể kìm nén nữa mà hét lên: "Em không muốn tình cảm cũng như hôn nhân của mình giống như mẹ và chị."

"Cái... cái gì?"

"Không cần giống như mẹ không giữ được cuộc hôn nhân của mình, cũng không muốn giống như chị, kết hôn chỉ để cho người khác nhìn. Chị cho rằng em không biết sao? Anh rể có tình nhân, là một sinh viên trường Đại học sân khấu điện ảnh khoa vũ đạo. Trước kia còn có bao nhiêu ai biết, đó là cuộc hôn nhân của chị. Cho nên em không muốn, em sẽ tìm người mình thích kết hôn cho dù có phải chịu bao nhiêu tổn thương, có bị người khác xem thường, chỉ trỏ hay nói ra nói vào cũng sẽ không ngừng tìm kiếm, không bao giờ muốn có những cuộc hôn nhân như hai người." Nói xong, thả đũa chạy ra ngoài.

Chu Tô sững sờ ngồi đó, không nói gì được nữa cũng như đau lòng không thôi, cô không thể không thừa nhận cuộc hôn nhân của mình đúng là cuộc hôn nhân thất bại giống như lời Chu Nhuế nói.

Cho dù người ngoài nhìn vào thì thấy hoàn mỹ vô khuyết, cho dù chồng mình vẫn làm đúng bổn phận khi mình ở nhà, nhưng nóng lạnh tự người trong cuộc biết, trừ lúc ở trên giường còn lại anh ấy vẫn luôn đối xử khách khí với mình giống như người ngoài, mà mình bây giờ còn muốn mở cửa trái tim anh ấy. Nhưng trái tim đó có lẽ cho tới bây giờ vẫn luôn đặt bên mình thì làm cách nào mới có thể mở.

Trái tim bỗng đau như bị ai xé rách, mặc cho bản thân cố bưng bít nhưng vẫn ròng ròng chảy máu.

Ngồi trở lại trên xe, Chung Ly dập thuốc, vứt ra khỏi cửa sổ xe. Nghiêng đầu hỏi nàng: "Sao lại ầm ĩ rồi, đáng lẽ có gì thì hai chị em cũng nên nhẹ nhàng nói chuyện, Chu Tô, rõ ràng là em quan tâm đến em ấy như vậy mà."

Chu Tô ngơ ngác nhìn Chung Ly, không nói gì.

Chung Ly cười: "Chớ ngồi ỳ ở đó, chúng ta về nhà trước." Đưa tay giúp Chu Tô cài dây an toàn, nổ máy. Chiếc xe vững vàng lăn bánh trên đường, dáng vẻ chuyên chú lái xe nhưng vẫn tỏa ra khí chất nhàn nhã của Chung Ly hết sức đẹp trai.

Chu Tô nghiêng đầu nhìn Chung Ly, ánh đèn đường đủ màu xanh đỏ xuyên thấu qua kính chắn gió chiếu qua khuôn mặt anh, quét qua đôi lông mày rậm, qua ánh mắt sâu thẳm, cũng chiếu qua cái mũi thẳng tắp cùng với đôi môi mỏng.

"Thế nào? Lẽ nào em yêu anh rồi?" Ánh mắt Chung Ly vẫn nhìn chằm chằm về phía trước, cười nhẹ hỏi.

Chu Tô hít sâu nói: "Chung Ly, buổi tối trước ngày em trở về một ngày có gọi điện cho anh. Anh còn nhớ em đã hỏi cái gì không?"

Chung Ly "Ừ" một tiếng, vẫn không nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái.

Chu Tô nhẹ nhàng nói: "Em hỏi anh tại sao chúng ta còn muốn tiếp tục một cuộc hôn nhân không có chút ý nghĩa nào như vậy, lúc đó anh không trả lời, hiện tại em muốn nghe câu trả lời chính thức của anh."

Chung Ly không tỉ thái độ gì như muốn lảng tránh, nhưng Chu Tô quyết không bỏ qua nhất quyết nhìn chằm chằm vào chồng mình, đợi câu trả lời. Sau đó nàng nhìn thấy cơ bên má phải của Chung Ly từ từ cứng ngắc, anh ấy đang nghiến chặt răng.

Chu Tô nghĩ, mình chỉ muốn một câu trả lời chắc chắn, điều này khó vậy sao? Anh ấy nói ra ý nghĩ của mình, sau đó Chu Tô sẽ nói ra suy nghĩ của mình, như vậy rất khó sao?

Chung Ly bỗng nhiên đánh tay lái, chuyển xe về một bên đường, thắng gấp, Chu Tô theo quán tính bị nẩy người lên phía trước, quay qua tròn mắt nhìn người đang nắm chặt vô lăng kia.

Chung Ly cuối cùng cũng đã quay mặt nhìn sang, nhưng không tỏ vẻ gì là tức giận như Chu Tô nghĩ mà là nghiêm túc nhìn chằm chằm Chu Tô một lúc sau đó nói: "Chu Tô, chúng ta bây giờ như vậy còn có cái gì khiến em không hài lòng? Nhất định đòi ly hôn, ly hôn rồi sẽ tốt hơn sao?"

Ly hôn? Anh ấy cho rằng cô muốn ly hôn? Không bao giờ, ý cô muốn bọn họ có thể cải thiện mối quan hệ bây giờ, làm một cặp vợ chồng yêu thương nhau, tối thiểu là cũng giống như những cặp vợ chồng bình thường.

Vì vậy vội vàng lắc đầu: "Không phải em muốn ly hôn, ý em muốn nói..."

"Không có là tốt rồi." Cơ mặt của hắn giãn ra nói tiếp: "Hôm nay em cũng đã mệt mỏi rồi, có chuyện gì hôm sau hãy nói." Nói xong, không đợi cô trả lời, khởi động xe.

Chu Tô chợt quyết định, nhất định không nói cho anh ấy biết về bệnh tình của mình, cô sẽ dùng phần thời gian còn lại làm cho anh ấy yêu mình chứ không phải thương hại mà chăm sóc trong lúc trị liệu.

Chu Tô nhìn những tòa nhà, cây cối vụt qua cửa kính của xe, nhớ lại kí ức hồi còn nhỏ lúc bọn họ cùng lớn lên trong đại viện.

*****

Nhìn những cảnh vật lướt qua cửa kính xe, Chu Tô nhớ lại những kí ức hồi còn nhỏ, lúc bọn họ cùng lớn lên trong đại viện quân khu.

Lúc bé, Chu Tô sống trong đại viện quân khu có tiếng nhất nhì thành phố, những gia đình có thể sống ở nơi này tất cả đều là con cháu của những vị Đại tướng có công thời khởi nghĩa thành lập Trung Hoa Dân Quốc. Chỉ là khi đó điều kiện kinh tế của đất nước còn chưa ổn định, những người này tạm thời bị an bài đến một Tứ Hợp Viện khá nhỏ hẹp. Chu Tô còn nhớ tất cả những người trong Tứ Hợp viện lúc đó ai ai cũng muốn nịnh bợ, thân cận gia đình Chung Ly.

Cha của Chung Ly - Chung Mục Chi là con cái tướng lĩnh thế gia, ông nội của Chung Mục Chi thời đó vốn chỉ là một đội trưởng nho nhỏ trong đoàn quân chinh phạt nước Ngô nhưng lại là một người có dũng có mưu, lần lượt lập được công lao to lớn trong trận chiến này, cấp bậc cũng vì thế càng ngày càng cao, chỉ vài bước nữa là được bước chân vào Chính Phủ Quốc Dân thế nhưng lại vì mắc bệnh nặng mà qua đời.

Chức vị của lão nhân gia được cha của Chung Mục Chi tiếp quản, thuận lợi tiến vào Trung ương, chú của Chung Mục Chi lúc đó cũng đang nắm giữ chức vị quan trọng trong Bộ Tài Chính. Chung gia cư nhiên trở thành thế lực to lớn nhất nhì nước hiện giờ bởi vì nắm trong tay cả Tài chính lẫn Quân đội.

Nhưng trong kháng chiến chống Nhật, cha của Chung Mục Chi vốn là người nhìn xa trông rộng, ông đã nhìn thấy tương lai mù mịt của Quốc Dân đảng, đã nhiều lần đưa ra các ý kiến khắc phục điểm yếu của quân đội cũng như chấn chỉnh kinh tế nhưng không có kết quả. Lực bất tòng tâm, Cha của Chung Mục Chi dứt khoát dẫn dắt quân đoàn của mình gia nhập Đảng Cộng sản, hết lòng chiến đấu vì Đảng Cộng sản Trung Quốc, thậm chí ở trận chiến cuối cùng đã dẫn đầu quân đoàn của mình vượt sông tiến vào trụ sở của Chính phủ Quốc Dân, cắm lá cờ Đảng Cộng sản Trung Quốc lên trụ sở Trung ương. Mặc cho bị đồng đội ngày xưa của mình thời Quốc dân Đảng – những người chạy trốn tới Đài Loan mắng "Là phản đồ, vì lợi ích mà quên đi tình nghĩa anh em vào sinh ra tử thời kì lập quốc, bất trung bất nghĩa" vẫn không thẹn với lòng mình, ngẩng cao đầu trả lời: Bản thân mình có trung có nghĩa cũng là có trung có nghĩa với nhân dân, chứ không phải trung nghĩa với những người vì lợi ích của mình mà dẫm đạp lên lợi ích của nhân dân. Lời nói ấy làm cho ai ai cũng phải kính phục và nể trọng.

Đến đời Chung Mục Chi cũng không phải dạng vừa. Lúc xảy ra cuộc chiến tranh Triều Tiên, Chung Mục Chi tuy tuổi còn nhỏ, lại là thiếu gia Đại tướng vẫn cầu xin cha mình cho nhập ngũ, vừa bắt đầu tất cả mọi người đều coi ông như đứa bé, đối xử cực kì đặc biệt bởi vì dẫu sao ông cũng là con trai của Thủ trưởng, nhưng không lâu sau liền phát hiện sự dũng mãnh cũng như lòng nhiệt huyết của ông tuyệt không thua kém đời trước, thậm chí còn tỏ ra vượt trội hơn, thật khiến người ta mở to mắt mà nhìn, trong vỏn vẹn mấy chiến dịch đã lập được nhiều chiến công hiển hách, tất cả mọi người đều nói đứa bé này tương lai tuyệt đối không thua cha mình. Quả nhiên chỉ mấy năm sau đã an vị ngồi trên vị trí Tổng tư lệnh Quân khu, dưới một người trên vạn người.

Chỉ là ngày vui ngắn chẳng tày gang, mấy năm về sau của ông tràn đầy vất vả cực nhọc bởi vì thân phận nhạy cảm của chú mình thời còn trong Quốc dân Đảng mà bị xem xét điều tra, cũng đã từng phải vào trại giam. Nghe nói điều đả kích nhất lúc đó là vợ của ông cư nhiên lại bỏ mặc ông, quay về nhà mẹ đẻ khiến Chung Mục Chi u uất suốt một thời gian dài, tưởng chừng không vực dậy nổi.

May mắn là cuối cùng mọi việc cũng đã kết thúc, ông được minh oan. Quay trở lại chức vụ liền không để ý đến bất kì điều gì nữa mà chuyên tâm vùi đầu vào công cuộc cải cách của nước nhà, cống hiến không ít cho sự nghiệp phát triển của nhà nước Cộng hòa Dân chủ nhân dân Trung Hoa.

Về sau, cấp trên giới thiệu đoàn trưởng đoàn văn công Lưu Tú Cầm cũng chính là mẹ của Chung Ly cho Chung Mục Chi. Hai người kết hôn đơn giản sau đó cùng nhau sinh ra Chung Ly. Đứa con trai này từ bé đã hưởng hết mọi sự quan tâm cũng như nịnh bợ của cấp dưới hai người, cho nên việc quản giáo khiến cha mẹ đau đầu không dứt. Hôm nay cùng tiểu tử Triệu Hiên trong viện trộm gà nướng ăn, ngày mai đi học thừa dịp bạn nữ bàn trước không chú ý liền cắt bỏ tóc người ta. Thời điểm đó nhà cầu đều xây theo kiểu lộ thiên, hai đứa trẻ này chờ có người đi vào nhà cầu bèn đi theo, sau đó đứng bên ngoài ném đá khi thì trúng đầu người này, có khi còn không may nện thẳng vào hầm vệ sinh khiến cho người ở trong dính chưởng phân vàng. Chung Ly không ít lần bị đánh, âm thanh ồn ào thượng cẳng tay hạ cẳng chân từ nhà họ Chung không ai trong đại viện còn thấy lạ lẫm hay bực bội nữa, bởi vì đây là chuyện thường ngày.

Chu Tô ngẫm lại, khoảng thời gian đó đúng là cũng khá thú vị. Mỗi sáng sớm tỉnh dậy đầu tiên là thấy một đàn chim bồ câu không biết là do nhà ai nuôi hay bồ câu hoang dã bay xuống từ nóc phòng giống như những chiếc máy bay nhỏ. Sau đó nghe thấy tiếng của mẹ Chung Ly luyện giọng, bà vốn là giọng ca chính của đoàn văn công nên giọng luyện thanh cũng rất hay cộng với việc chồng là người quyền cao chức trọng nên không ai dám nói gì về âm thanh lúc mới sáng sớm đó. Thời gian dài mọi người cũng luyện thành thói quen, ra khỏi nhà sớm một chút còn hỏi:"Mới sáng sớm đã luyện giọng rồi sao?" Lưu Tú Cầm ngẩng cao đầu ậm ừ vài câu cho qua chuyện. Bà là người kiêu ngạo, bình thường Chu Tô thấy mặt bà chỉ chào một tiếng "gì Lưu" cũng không dám nói thêm cái gì. Nhưng giọng hát của bà thật sự rất êm tai, khi đó những ca khúc thời Xô viết vẫn còn có sức ảnh hưởng rất lớn.

Bài hát về quang cảnh ánh mặt trời chiếu những tia sáng lấp lánh trên bãi cỏ ướt đẫm sương vào sáng sớm, ngoại ô êm đềm vùng Max- cơ- va buổi chiều tối, hình ảnh những người lao động trên bến đêm Quảng Đông vẫn được mọi người rộng rãi tán dương, nhưng Chu Tô thích nhất là bài hát "Cây sơn tra". Tiếng hát du dương luôn lượn lờ bay tới những nơi thật là xa, khi nghe Lưu Tú Cầm hát bài hát này, Chu Tô sẽ đi tới trước cửa sổ lẳng lặng lắng nghe, sau đó trong vô thức hừ hừ theo mấy câu.

Cuộc sống thật an nhàn và đơn giản, nhưng đến lúc Chu Tô mười sáu tuổi chợt phát hiện không khí trong nhà có điểm không thích hợp, cô biết là cha mẹ có vấn đề. Bọn họ không gây gổ nhưng giống như trong thời kì chiến tranh lạnh, đoạn thời gian đó cha Chu Tô thường về nhà rất muộn, mỗi lần về đến nhà đều uống đến say mèm. Mẹ Chu Tô cũng không oán trách gì, vẫn bưng nước rửa chân, trải sẵn chăn nệm chờ chồng. Khi đó Chu Tô thấy những điều không ổn trong gia đình đã rất sợ hãi nên bắt đầu gây chuyện ở trường, đánh nhau với những đứa trẻ khác trong viện chỉ vì một lý do duy nhất đó là gây sự chú ý của cha mẹ, hi vọng họ cùng nhau ngồi lại để giáo huấn cô, như thế có thể hòa hợp lại như xưa.

Vì vậy, buổi tối thường thì Chu Tô sẽ bị đuổi ra khỏi nhà hoặc là quỳ trước cửa nhà để tự kiểm điểm, trong những đêm tịch mịch đó cô bé Chu Tô thường ngẩng đầu đếm sao, vĩnh viễn đếm không xong nhưng vì thế thời gian có thể trôi qua rất nhanh. Nhưng tất cả những việc này cũng không thể ngăn cản được sự đổ vỡ của gia đình, rốt cuộc cả đại viện đều biết Chu Kỳ Phong muốn cùng ly hôn vợ, tại những năm đó việc ly hôn đối với mọi người mà nói thật sự là kì lạ và sẽ bị nhiều người khinh bỉ.

Những tiếng bàn tán xì xầm luôn bám chặt lấy Chu Tô từng ngày từng giờ, càng về sau càng có nhiều người không kiêng kị gì mà nói thẳng trước mặt Chu Tô. Lý Hiểu nhà đối diện ngày hôm đó đã chặn Chu Tô lại cười mỉa mai: "Chu Tô, mày sẽ trở thành cô nhi, ba mẹ mày muốn ly hôn rồi."

Chu Tô nhếch mắt, nhìn chăm chăm Lý Hiểu một lúc lâu sau đó chỉ nói một chữ: "Cút!"

Lý Hiểu nghe Chu Tô nói như vậy thì cảm thấy bị sỉ nhục, có chút tức giận hậm hực nói: "Chảnh cái gì mà chảnh? Ba mày ở bên ngoài nuôi gái cớ gì lại lấy tao ra giận cá chém thớt?"

Cô ta nói có gì không đúng? Cha cô cố ý xa lánh mẹ cô. Bà cả ngày lấy nước mắt rửa mặt cô đều nhìn thấy.

"Tao nói, mày cút chỗ khác chơi!" Chu Tô quát.

Lý Hiểu cũng nổi giận: "Có cái gì hay chứ? Ba mày đi kỹ viện chơi gái là tác phong của tầng lớp tư sản thối nát!"

"Lý Hiểu... Mày có tin tao sẽ vả nát miệng mày nếu mày không câm mồm!" Nói xong nhảy xổ về phía Lý Hiểu, cô ta hiển nhiên không nghĩ tới phản ứng của Chu Tô lại lớn như vậy nhanh chân mà bỏ chạy. Không biết có chiếc thang của nhà ai đặt đó không cất, Lý Hiểu leo lên thang bò lên nóc nhà, Chu Tô đang lúc nóng giận không suy nghĩ nhiều mà trèo lên theo.

Nhưng dù sao một bé trai cũng trèo leo giỏi hơn bé gái, nên sau một hồi đuổi bắt trên nóc nhà, Lý Hiểu chạy trở về bên cái thang, nhanh chóng leo xuống đất sau đó cất thang ngước cổ hét lớn: "Chu Tô, ngươi có bản lãnh thì tự mình xuống đi." Nói xong vỗ mông bỏ đi.

Chu Tô lúc này mới tỉnh táo lại, nghĩ lại cao như thế này làm sao có thể xuống dưới, loay hoay một lúc không có ai để nhờ giúp bèn mò mẫm lại gần mái hiên, nhưng trượt chân té thẳng xuống dưới.

Một khắc rơi xuống kia, nàng cảm thấy mình quả thật xong rồi, nhưng không đúng, sao lại có thể mềm mại như vậy?

Chỉ nghe phía dưới kêu lên: "Chu Tô, cậu đè bẹp đại gia rồi, con mẹ nó mau đứng lên cho tôi!"

Chu Tô cũng rất muốn quay xuống xem người đỡ mình là ai nhưng đau đầu quá, cứ như vậy hôn mê bất tỉnh, Chung Ly đang bị đè kêu lên: "Mẹ kiếp đừng ngất, mẹ kiếp đau chết mất. Thế nào lại đen đủi như vậy, có ai không... cứu mạng... có ai không!"

Âm thanh kia vang vọng thật lâu trong đại viện, nhiều năm về sau lúc Chu Tô nhớ lại màn kịch này đều cảm thấy vô cùng buồn cười, khóe miệng cứ như vậy cong lên, cô nghĩ, nếu như không phải lúc ấy Chung Ly vô tình đi ngang qua không biết bản thân còn giữ được cái mạng nhỏ này không nữa, còn có cơ hội bắt đầu mối nhân duyên sau này, bắt đầu cuộc hôn nhân của hai người không nữa.

Crypto.com Exchange

Chương (1-57)