Truyện:Bỏ Lỡ Những Năm Tháng Tươi Đẹp Nhất Của Em - Chương 14

Bỏ Lỡ Những Năm Tháng Tươi Đẹp Nhất Của Em
Trọn bộ 57 chương
Chương 14
0.00
(0 votes)


Chương (1-57)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Chỉ chốc lát sau, điện thoại Phương Đại Đồng liền vang lên, là Tần Nhiễm Phong.

"Alo? Phương tiên sinh, anh có thể đến nhà vệ sinh nữ một chút được không?." Bên kia nhỏ giọng cầu xin.

Phương Đại Đồng mơ mơ màng màng đi tới, gõ nhẹ cửa phòng vệ sinh nữ. Tần Nhiễm Phong lộ đầu ra khỏi, bộ dạng bối rối nói "Phương tiên sinh, tôi... Tôi cái đó tới."

"Cái đó? Cái đó là cái nào?" Phương Đại Đồng càng mơ hồ.

"Cái đó chính là cái nữ nhân mỗi tháng đều phải gặp ấy... Chính là cái đó." Âm thanh của cô ta càng ngày càng nhỏ, đỏ mặt cười thẹn nói không nên lời.

Phương Đại Đồng bừng tỉnh, cũng luống cuống "Vậy phải làm thế nào?"

"Anh đi mua băng vệ sinh giùm tôi có được không?"

Phương Đại Đồng cảm thấy đại não oanh lên một tiếng, tiếp đó là trước mắt bắt đầu phóng ra những điểm sáng nhỏ.

"Tôi biết vậy là làm khó anh, nhưng ngộ nhỡ nó dính trên quần áo tôi thì sao, anh cũng không đành lòng đúng không?"

Phương Đại Đồng chống tay dựa vào vách tường bóng loáng, cố rặn ra một nụ cười "Được rồi. Cô chờ một chút."

Bước chân nặng nề, Phương Đại Đồng loanh quanh vờ như tùy ý đi dạo nhưng thực tế là đang quan sát người qua lại ở siêu thị. Chợt nhanh như cắt kéo xuống một gói băng vệ sinh, vội vội vàng vàng chạy về quầy thu ngân.

Nhân viên thu ngân thấy một người đàn ông mua băng vệ sinh, cũng chỉ là dừng một chút, không nói gì mà dứt khoát tính tiền.

Gõ cửa, "Tần tiểu thư, của cô đây."

"Cảm ơn anh nha." Tần Nhiễm Phong nở nụ cười thật tươi, nhận lấy băng vệ sinh, liếc nhìn mặt bỗng tối sầm lại.

"Thế nào?"

"Ngắn như vậy, còn không có cánh." Cô ta bĩu môi "Như vậy rất dễ dàng xảy ra vấn đề."

"Hả? Vậy làm sao bây giờ?" Phương Đại Đồng cũng có chút bối rối.

"Hay là phiền anh đi một chuyến nữa, tôi muốn loại dài có cánh." Tần Nhiễm Phong đáp lời.

"Cô nói cái gì cơ?" Tay Phương Đại Đồng cũng có chút run rẩy, lại phải đi siêu thị sau đó còn phải chọn lựa loại băng vệ sinh dài còn có cánh gì đó?

"Rất khó khăn đúng không?" Tần Nhiễm Phong lại bày ra bộ dạng vừa thấy đã thương.

Phương Đại Đồng trong lòng tự nhủ, Chu Tô ơi là Chu Tô, có người còn khó trị hơn cả em nữa cơ đấy.

Lần nữa trở lại cái siêu thị kia, Phương Đại Đồng âm thầm hạ quyết tâm. Đứng ở quầy băng vệ sinh nhìn kỹ bao bì mỗi loại băng vệ sinh, thu hút hàng ngàn ánh mắt của người qua đường.

Vừa nhìn không biết, xem xét thật kĩ quả khiến cho người ta giật mình. Ở đâu mới có loại dài có cánh mà Tần Nhiễm Phong yêu cầu?

Cô ta muốn loại có cánh ở cả đuôi hay là loại dài nhưng siêu mỏng đây? Còn có là loại dài để dùng cho ban ngày, loại dài dùng ban đêm?

Ông trời ơi! Có mỗi cái băng vệ sinh, cũng không phải là đồ mặc ngoài cho người ta nhìn, tại sao lại có nhiều kiểu dáng như vậy?

Rốt cuộc cái nào, cái nào? Chần chừ hồi lâu, Phương Đại Đồng vì muốn chấm dứt hậu hoạn nên đã rất rộng rãi đem toàn bộ kiểu dáng, mỗi thứ lấy một gói.

Lần này, tiểu hồ ly đó còn có thể nói gì?

Nhân viên thu ngân lần này lại bị hù dọa, ngẩn người nhìn anh ta một lúc lâu.

"Cô nhìn cái gì vậy, mau làm việc của cô đi!" Phương Đại Đồng cực kỳ khó chịu.

Cầm một bao băng vệ sinh rất lớn, lần nữa đi tới trước cửa phòng vệ sinh kia gõ nhẹ, không có động tĩnh. Gõ lại, vẫn là không có động tĩnh.

Cô quét dọn từ bên trong ra ngoài, nhìn Phương Đại Đồng một cách nghi ngờ hỏi "Làm gì?"

"Bên trong có một vị tiểu thư, muốn cái này." Phương Đại Đồng quơ quơ chiếc túi trước mắt.

Cô quét dọn mặt mày khinh bỉ đáp "Bên trong căn bản không người, bọn trẻ các cậu bây giờ học đâu ra cái thói ấy thế?"

Thế nào, bộ dáng của Phương Đại Đồng tôi đây nhìn giống như biến thái lắm sao?

Bất đắc dĩ cầm túi băng vệ sinh quay về bàn ăn, chợt ý thức được lẽ nào mình bị đùa bỡn.

Nhân viên phục vụ đi tới khom lưng, tao nhã nói "Tiên sinh, bạn gái của ngài nói cô ấy có chuyện gấp nên đi trước, nhờ tôi chuyển lời tới ngài như sau, cô ấy không muốn lãng phí tiền của ngài ở chỗ này ăn cơm, ngài bán được một bịch băng vệ sinh không kiếm được bao nhiêu tiền, không cần vì dỗ cô ấy vui vẻ mà làm như thế."

Da đầu Phương Đại Đồng bắt đầu tê dại, huyệt Thái Dương đập thình thịch, cả người cứng đờ không thể nhúc nhích.

Nhân viên phục vụ nhìn phản ứng của Phương Đại Đồng dịu dàng an ủi "Tiên sinh, không cần thẹn thùng. Tôi tin tưởng ngài nhất định rất thích bạn gái của mình, cô ấy cũng nhất định rất thích ngài mới có thể suy nghĩ vì ngài như vậy. Thật ra thì, chỉ cần là tay làm hàm nhai, công việc gì cũng tốt."

Nhân viên phục vụ rất chân thành nói ra những lời như vậy càng làm cho Phương Đại Đồng giận không kềm được, hung hăng quẳng túi băng vệ sinh trong tay, tông cửa xông ra ngoài.

Không sai, anh ta bị chơi xỏ, rất mất mặt nhưng đúng là anh ta bị một con nhóc là sinh viên Đại học đùa bỡn. Điện thoại di động lần nữa vang lên, Phương Đại Đồng mở tin nhắn, là Tần Nhiễm Phong, cô ta nói "Xin lỗi, bởi vì chỉ có làm như vậy anh mới hiểu tôi không phải là một người có thể tùy tiện khi dễ cũng như không phải loại con gái mờ mắt vì tiền. Còn nữa, anh là bạn của Chu Tô, vừa mới gặp mặt tôi đã nhận ra anh cho nên chơi đùa anh một xíu cũng coi như hòa nhau! Ha ha ha"

Phương Đại Đồng cảm thấy rất khó chịu, hung hăng nện một cái lên tay lái, cảm giác rất uất ức. Điện thoại di động lại reo, là Chu Tô. Phương Đại Đồng bực mình hét lên trong điện thoại "Cô ta chính là một tiểu hồ ly tinh, không trách được có thể đem chồng em mê hoặc đến choáng váng. Con bé đó đặc biệt yêu nghiệt!"

"Cái gì mà cô ta cậu ta còn hồ ly tinh gì đó! Phương Đại Đồng. anh lại trúng tà gì đó? Chuyện ngày hôm qua tôi còn chưa tính sổ với anh đấy." Chu Tô mơ mơ hồ hồ không hiểu Phương Đại Đồng lại bị gì.

Phương Đại Đồng đè nén tức giận, đem chuyện kể qua loa cho Chu Tô nghe.

Bên kia đầu dây, Chu Tô sửng sốt một lát, kế tiếp sau đó trong điện thoại vang lên những âm thanh kì lạ cùng với tiếng cười như được mùa của Chu Tô, dừng lại cũng không dừng được.

Phương Đại Đồng nóng nảy chửi đổng lên "Chu Tô, em còn có lương tâm hay không? Tôi làm như vậy, cũng là vì người nào?

"A, nha. Anh chờ tôi cười cho xong đã nha." Tiếp đó lại là một trận cười điên cuồng.

"Chu Tô, em đừng vì vậy mà xem nhẹ sức quyến rũ của anh đây, anh được ví như Napoleon trăm trận trăm, thắng đấy (*)? Anh cũng không tin, đến một con ranh cũng không giải quyết được."

Ai có hứng thú về Napoleon tìm hiểu ở đây https//vi. wikipedia/wiki/Napoléon_Bonaparte#Chi. E1. BA. BFn_tranh_Li. C3. AAn_minh_th. E1. BB. A9_s. C3. A1u

"Vậy anh có biết Napoleon cũng từng bị đánh bại ở trận nào không?"

"Trận nào?" Phương Đại Đồng buồn bực. Sao Chu tô lại hỏi tình tiết bé xíu này trong câu chuyện này nhỉ?

"Là trận Waterloo, Phương Đại Đồng, để không phải gặp trận Waterloo, tôi khuyên anh nên rút lui đi! Trời ơi, tôi lại thấy buồn cười rồi!" Không ngoài suy đoán, bên kia vẫn tiếp tục tiếng cười mãi không ngớt.

Phương Đại Đồng ngắt điện thoại di động, chán nản gục trên tay lái, bỗng nhiên ngẩng đầu, tiếp theo đó là đấm một cái lên còi xe trên tay lái, trong miệng nhắc đi nhắc lại "Đáng đời, đáng đời mày bị một sinh viên đại học xoay vòng, một cô gái nhỏ cũng không đối phó được, đáng mặt lắm, lịch sử cũng không học hành đến nơi đến chốn, mày bị dắt mũi đi vòng vòng quanh một con bé vắt mũi chưa sạch, đáng đời mày lắm!"

Còi ô tô bởi vì bị Phương Đại Đồng đấm mạnh, phát ra âm thanh chói tai, nhưng anh ta đang ngập vào cảm giác bị sỉ nhục nên nào có quan tâm âm thanh này nọ, chỉ cảm thấy mất hết cả mặt mũi rồi.

"Cọc cọc" có người gõ nhẹ lên cửa kính xe của Phương Đại Đồng. Hạ cửa xe, là nhân viên phục vụ trong nhà hàng lúc nãy, cô ta vẫn giữ nguyên khuôn mặt tươi cười "Tiên sinh."

"Chuyện gì?" Phương Đại Đồng rất không bình tĩnh.

"Thật đúng là ông trời giúp tôi, nếu không nghe tiếng còi xe kinh hoàng kia tôi cũng không biết đi chỗ nào tìm ngài đấy."

"Rốt cuộc có chuyện gì?" Phương Đại Đồng không có tâm tình nhiều lời cùng cô ta.

"Túi băng vệ sinh của ngài, tôi thấy ngài quên mất những thứ đồ này, nhất định sẽ bị lãnh đạo mắng, đặc biệt đưa tới."

Phương Đại Đồng nhìn túi đồ trong tay người kia liền cảm thấy nhức đầu, phất tay một cái "Không có, không có, không phải trả lại. Cô cứ cầm đi."

"Nhưng là, vậy làm sao được..." Cô ta chợt chú ý tới xe của Phương Đại Đồng, kinh ngạc đến nỗi không khép miệng được "Xe này?"

"Công ty cho mượn đấy." Phương Đại Đồng nhàn nhạt trả lời.

Nói xong liền dẫm ga, xoay tay lái tiêu sái rời đi. Trong giây phút kia, Phương Đại Đồng đột nhiên cảm thấy mình quả thật không thể sánh bằng Chung Ly, hai người phụ nữ như vậy, đem anh ta đùa giỡn gần chết nhưng Chung Ly lại có thể ứng phó với cả hai người, xét về chuyện này đúng là Phương Đại Đồng mình còn kém anh ta nhiều lắm!

*****

Sự kiện đen đủi này của Phương Đại Đồng lại khiến Chu Tô có không ít hảo cảm với cô gái tên Tần Nhiễm Phong này. Một người con gái thông minh, có chủ kiến. Cũng phải thôi, người con gái có thể được Chung Ly chú ý nhất định không phải là dạng vừa.

Bất chợt, Chu Tô rất muốn xem thử Tần Nhiễm Phong, xem xem cô ấy có bao nhiêu thùy mị, bao nhiêu phong cách mà có thể khiến Chung Ly mê muội.

Với dự tính là sẽ đến cổng trường đợi cô ta tan học rồi lén lút quan sát một chút thế nhưng Tần Nhiễm Phong liếc mắt một cái liền nhận ra Chu Tô. Cô ta không hoảng hốt, không tránh, cũng không vênh váo hả hê.

Chỉ là ung dung, mỉm cười nhẹ nhàng đi tới chỗ Chu Tô. Chu Tô rất hâm mộ cô ta, hâm mộ tuổi trẻ, sự tự tin của cô ta, cũng rất hâm mộ phong cách ăn mặc trang điểm của cô ta, quan trọng nhất là hâm mộ cô ta về chuyện có thể nắm bắt được trái tim Chung Ly.

Ngồi trong một tiệm kem, Chu Tô ung dung ngồi vừa nhìn cô gái tên Tần Nhiễm Phong này nhẹ nhàng từ tốn ăn bánh Tirasumi vừa suy nghĩ. Nghe Phương Đại Đồng nói gia cảnh cô ta không tốt nhưng người khác không thể nhìn ra dấu vết nào của sự tự ti trong tất cả hành động của cô ta, ngược lại mang vẻ quý khí bức người.

"Thế nào, không sợ tôi tới đây gây chuyện sao?" Chu Tô từ từ nói một câu.

Nàng nuốt miếng bánh, trả lời "Sẽ không, theo như cách mà Chung Ly nói về chị thì hẳn chị sẽ không làm vậy."

"Hả? Cô thật ra hiểu anh ấy được bao nhiêu phần, hiểu rõ hơn cả tôi?"

"Anh ấy là người tốt, nam nhân tốt, nam nhân tốt hiếm có."

"Hừ" Chu Tô khinh thường ngó ra ngoài cửa sổ "Bây giờ Tiểu tam thật đúng là liều lĩnh." Có thể bình luận về chồng của người khác ngay trước mặt người phụ nữ đó.

"Tôi, không phải vậy, không phải kiểu như chị nói." Cô ta nói xong, liền cắn môi.

"Không đúng? Tốt, vậy cô nói cho tôi biết... Cô là cái gì?"

"Tôi thật ra thì ... Có lẽ chị nghĩ tôi nói dối nhưng tôi đã từng gặp rất nhiều kẻ thứ ba trong quan hệ vợ chồng nhà người khác. Tôi... thậm chí căm hận những con người đó. Nhưng khi gặp được Chung Ly, tôi không có biện pháp, tôi thật sự cũng đã rất mâu thuẫn, rất dằn vặt. Chị có hiểu cảm giác đấu tranh tư tưởng rất nhiều nhưng cuối cùng lý trí cũng không thể chiến thắng trái tim chưa?" Cô ta cụp mắt nói chầm chậm, lời nói cũng có chút không mạch lạc.

"Là bởi vì chính con người anh ấy hay cũng chỉ vì anh ấy lắm tiền nhiều của, cô cho rằng anh ấy sẽ mãi mãi bao nuôi cô? Tiểu cô nương, đối với loại người như Chung Ly, chơi đùa với mấy cô gái nhỏ là chuyện rất bình thường, cô cần gì phải thật lòng thật dạ chứ?"

"Chung Ly là người như vậy sao? Chị Chu cảm thấy anh ấy là người như vậy sao?

Không phải đâu. Chung Ly không phải chơi đùa tôi, chị không hiểu đâu." Tần Nhiễm Phong dùng vẻ mặt kiên định nhìn Chu Tô.

Ghê tởm, buồn nôn. Bây giờ nhìn lại giống như Chu Tô cô là người điểm gậy đánh uyên ương, cô mới là tiểu tam đáng xấu hổ.

"Đủ rồi!" Từ trước đến nay Chu Tô luôn không phải là người có thể tùy ý để cho người ta lăn qua lăn lại vo viên nên nhanh chóng đứng dậy quát lên "Tôi không tâm tình ngồi nghe chuyện tình yêu của các người. Chung Ly là chồng tôi nên tôi sẽ không mặc kệ anh ấy ra ngoài tầm hoa vấn liễu. Còn cô, thức thời tự mình cút xa, nếu không đừng trách tôi không nhắc nhở trước!"

Ngẩng đầu ưỡn ngực, Chu Tô quay người bước đi. Vốn Chu Tô cô đây mới là người bị hại nhưng dựa vào cái gì Tần Nhiễm Phong lại bày ra bộ dạng chịu uất ức như vậy

Nhưng dù đã quay lưng, âm thanh của tần Nhiễm Phong vẫn bám lấy Chu Tô không ngừng "Có lẽ chị sẽ cảm thấy tôi vô lý. Nhưng mà tôi vẫn muốn hỏi, chị có yêu anh ấy không? Nếu như không yêu xin cho tôi một cơ hội."

"Cô nói cái gì?" Chu Tô lần nữa xoay người, quay lại chỗ đối diện Tần Nhiễm Phong đang ngồi, lửa giận toát ra "Cô lấy thân phận gì hỏi tôi như vậy. Đó là chuyện của vợ chồng tôi, cớ gì tôi phải báo cáo với cô?" Tần Nhiễm Phong đây là đang khiêu khích cô một cách trắng trợn, Chu Tô nào có thể nào nhịn được giọng điệu này của cô ta.

"Tôi chỉ muốn hỏi một chút mà thôi, nếu quả như thật chị yêu anh ấy, tại sao không một mực bên cạnh anh ấy, chia sẻ buồn vui, giúp đỡ những lúc khó khăn, ốm đau bệnh tật. Chung Ly cũng sẽ có lúc mệt mỏi, cũng sẽ có lúc muốn có ai đó để dựa vào. Lần đó, anh ấy bị viêm ruột thừa cấp tính, một mình ở trong bệnh viện không có ai chăm sóc, thật khiến cho người ta chua xót."

Chung Ly bị viêm ruột thừa cấp tính phải nằm viện? Thế nào cô lại không biết, đến tột cùng là chuyện khi nào? Tại sao Chung Ly không nói, anh ấy còn có bao nhiêu chuyện gạt cô đây?

Tần Nhiễm Phong thấy sắc mặt Chu Tô dại ra, nói tiếp "Chung Ly nói, chị thuộc kiểu phụ nữ yêu thích tự do, không ai có thể trói buộc được bước chân của chị. Cho nên chị có thể chăm sóc anh ấy một cách tốt nhất sao?"

"Tôi... Từ nay về sau, tôi sẽ bù đắp cho anh ấy, không cần cô lo lắng dùm." Chu Tô cố gân cổ nhưng vẫn không che giấu được sự chột dạ.

"Bao lâu đây? Tôi biết tôi nói như vậy là rất mạo muội, nhưng giấu ở trong lòng đã lâu rồi nên tôi rất khó chịu. Chị có thể chăm sóc anh ấy vô điều kiện, chấp thủ chi tử, bạch đầu giai lão. Thật có thể không? Nếu quả như thật thương anh ấy, lại không cách nào sánh bước cùng anh ấy đến già, như vậy làm ơn cho tôi cơ hội đem đến hạnh phúc cho anh ấy. Nếu như không yêu, như vậy xin buông tay."

Câu nói này của Tần Nhiễm Phong lập tức đã chạm vào nỗi đau của Chu Tô, chấp thủ chi tử, bạch đầu giai lão? Dĩ nhiên Chu Tô không thể, thì ra đây là sự thật, cô đã sớm mất đi tư cách yêu Chung Ly. Cô không có thời gian dắt tay của hắn chung trải qua mưa gió cuộc đời, không có thời gian cùng nhau chờ đợi cầu vồng sau mưa, thậm chí cũng không còn cách nào tưởng tượng đến cảnh bọn họ lúc về già, cùng nhau ngồi ở trên xích đu, tay cầm quạt giấy nhớ lại chuyện cũ. Đây là sự thật, Chu Tô cô quả thật không có tư cách. Nếu như Tần Nhiễm Phong còn có thể cầu cô một cơ hội, còn cô thì sao? Phải đi tìm ai để cầu một cơ hội đây? Cầu xin ông trời sao? Lúc ông trời khiến cho cô vướng phải căn bệnh quái ác này thì đã thu hồi cơ hội này rồi.

Nếu là Chu Tô trước kia, cô sẽ không bao giờ im lặng nuốt cục tức này nhưng hiện tại cô thật sự không còn chút hơi sức nào mà tranh luận nữa.

"Tôi sẽ không còn cơ hội nào khác nhưng cô còn trẻ tuổi như vậy, còn rất nhiều thời gian, tại sao lại nhảy vào vũng lầy này để tranh cướp cùng tôi?" Chu Tô nói một cách không có sức sống, khóe miệng nặn ra một nụ cười bất đắc dĩ "Suy nghĩ của cô tôi không can thiệp được nhưng có thể từ từ không? Qua một thời gian ngắn nữa, tôi sẽ buông tay để cho các người tự do muốn làm gì thì làm, không bao lâu nữa thôi, tại sao một chút thời gian ít ỏi cũng không cho tôi, các người có thấy quá đáng với tôi không?" Vừa cảm thấy nước mắt muốn rớt xuống, Chu Tô nhanh chóng xoay người rời đi.

Ngồi ở trên ghế, Tần Nhiễm Phong sửng sốt, Chu Tô nói chị ấy sẽ buông tay? Nhưng tại sao gần đây Chung Ly lại có ý tránh mặt mình nhỉ? Mẹ đã mất, cô chỉ còn Chung Ly là chỗ dựa duy nhất, cô không thể không có anh ấy.

Buổi tối, lúc Chung Ly về nhà, bực bội hỏi Chu Tô "Hôm nay em đã tìm Nhiễm Phong?"

Chu Tô đang ngồi cắt tỉa mấy chiếc lá khô cho chậu lan, nghe Chung Ly hỏi vậy, đáy lòng cười lạnh một cái, nhưng vẫn không dừng lại động tác trong tay. Chu Tô thờ ơ đáp lời "Thế nào? Cô ta tìm anh cáo trạng. Cô ta nói gì về em sao? Nói em mắng chửi cô ta hay là không nói hai lời, trực tiếp tát cô ta một cái?"

"Chu Tô, anh nhớ những chuyện này nọ của anh em chưa bao giờ quản. Em còn nói mọi người ai cũng đều có những điều hứng thú, sự yêu thích khác nhau, không phải bây giờ em định nuốt lời đấy chứ?" Chung Ly cũng không gấp, chậm rãi nói.

"Anh!" Chu Tô nhất thời cứng họng, những lời này quả thật cô đã có nói qua.

"Có chuyện gì cứ nói với anh, không nên tìm cô ấy, cô ấy là một cô gái tốt. Cũng không mạnh mẽ được như em, biết cách tự bảo vệ mình. Cô ấy là một đứa bé đáng thương."

Đứa bé đáng thương? Chuông Ly thật đúng là buồn cười, gọi một tiểu tam là đứa bé đáng thương? Vậy còn nàng thì sao, một oán phụ đáng thương?

"Em biết rồi, một cô gái có thể vì tiền mà lên giường với đàn ông thật đúng là đáng thương." Chu Tô biết nói như vậy hơi quá đáng, nhìn dáng vẻ Tần Nhiễm Phong không giống chỉ vì tiền mới lên giường với Chung Ly. Nhưng trong lòng đã sớm lửa giận sôi trào, Chu Tô bất chấp tất cả mà nói ra những lời cay độc này.

Chung Ly bực mình, quẳng áo khoác, đến gần Chu Tô, lạnh lùng nói "Chu Tô, nói chuyện gì cũng phải dùng đầu óc để suy nghĩ trước. Nhiễm Phong không phải người như vậy."

"Không đúng sao? Tốt, vậy em hỏi anh, cô ta đã bao giờ lấy tiền của anh chưa? Lần trước, lúc em trở về, người nằm trên giường với anh có phải là cô ta hay không? Trước đó các người đã xảy ra quan hệ chưa?" Chu Tô bị thái độ khó chịu của Chung Ly chọc giận, nói một hơi.

Chung Ly hiển nhiên không ngờ cô sẽ hỏi như vậy, ngẩn người, không trả lời được.

"Không nói được gì phải không? Em trả lời thay anh, đúng, những thứ này toàn bộ là sự thật. Không cần trông cậy vào việc em cùng cô ta 'chung sống trong hòa bình', Chu Tô em đây không có thiện lương đến mức biết chồng mình bao nuôi tình nhân mà còn ngậm bồ hòn làm ngọt."

"Trước tiên đừng nói chuyện này nữa, bây giờ anh có chuyện muốn hỏi em đây." Chung Ly không muốn cãi cọ với mình về chuyện này nữa? Kỳ quái! Không phải vì bất bình cho tiểu tình nhân mới nóng nảy với mình sao?

"Chuyện gì?"

"Cái gì gọi là không lâu về sau nữa, em sẽ buông tay. Em đã nói câu này với Nhiễm Phong đúng không?" Chung Ly hỏi với sắc mặt nghiêm túc, hơn nữa có chút khẩn trương.

Chu Tô không biết làm sao trả lời, bây giờ còn chưa phải là lúc nói chuyện này. Đã trút giận xong, Chu Tô khoát khoát tay "Cái đề tài này em không muốn tiếp tục, em mệt, lên lầu ngủ." Nói xong liền cảm thấy không còn hơi sức nào xem phản ứng của Chung Ly như thế nào, nhanh chóng quay người lên lầu.

Một giây kế tiếp, bị hung hăng kéo trở lại, cánh tay truyền đến một hồi đau đớn, tiếp theo đó là tiếng hét của Chung Ly "Ngủ cái gì mà ngủ, nói rõ cho anh biết em nói vậy là có ý gì?"

Chu Tô giãy dụa muốn Chung Ly thả cổ tay của mình, lại phát hiện căn bản là không thể. Trong lòng dâng lên một hồi phiền não "Không có ý gì. Buông ra!"

"Thôi đi, em nói vậy ý là em chán rồi? Mệt mỏi rồi sao?"

"Chung Ly, tại sao anh lại có thể trẻ con đến vậy, buông tay ra!"

"Đừng giả bộ ngớ ngẩn, lấp liếm cho qua chuyện, mau nói!"

Chu Tô bất ngờ dãy cánh tay, rốt cuộc thoát khỏi cánh tay như gọng kìm của Chung Ly, cảm thấy thật thoải mái "Tôi đã nói rồi đấy thôi, Chung Ly, anh coi cái nhà này là cái gì? Muốn tới thì tới, không muốn thì mấy ngày không thấy tăm hơi. Anh coi tôi là cái gì? Lúc bất bình thay tiểu tình nhân thì chạy về hò hét, lúc không có chuyện gì thì ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm? Thế nào? Tôi đi gặp cô gái kia náo loạn đấy. Thì sao? Đó không phải là việc của một người vợ phải làm sao? Hiện tại anh đang làm gì, vì cô ta mà muốn trở mặt với tôi? Cho nên, tôi muốn hỏi, Chung Ly, có phải anh cũng chỉ coi tôi là một con điếm chỉ cần nằm dạng hai chân, chờ lúc nào anh có hứng thú thì đến lâm hạnh?"

Chung Ly nắm chặt tay, thậm chí Chu Tô còn có thể nhìn thấy trên mặt anh nổi gân xanh. Không biết, có phải hay không vì những lời này, tóm lại anh rất tức giận, con ngươi sắc bén dường như muốn xé rách Chu Tô.

Chu Tô chợt nhớ tới một đêm kia, theo bản năng co mình lại. Nhưng nghĩ lại, mình toàn nói những lời nói thật lòng, tại sao phải sợ, vì vậy ngẩng cao đầu, nhìn chằm chằm vào mắt Chung Ly.

Chuông Ly lần nữa tiến đến gần cô, từng bước từng bước cho đến khi hai thân thể dán chặt lấy nhau, vươn tay nâng cằm của Chu Tô lên, nắm thật chặt nói "Thế nào Chu Tô, muốn buông tay? Sau khi phá hủy anh thì tính toán ném đi như rác rưởi? Em đừng mơ, tôi cho em biết! Nếu như phải xuống Địa ngục, tôi nhất định kéo theo em, ly hôn? Em đừng mơ tưởng hão huyền!"

Nói xong, nhìn Chu Tô đang hoang mang không hiểu chuyện gì xảy ra, cười lạnh. Sau đó, cầm áo khoác rời đi.

Chu Tô ngơ ngác đứng tại chỗ. Chung Ly. Nói. Gì? Tại sao cô nghe không hiểu chứ?

Crypto.com Exchange

Chương (1-57)