Truyện:Bỏ Lỡ Những Năm Tháng Tươi Đẹp Nhất Của Em - Chương 11

Bỏ Lỡ Những Năm Tháng Tươi Đẹp Nhất Của Em
Trọn bộ 57 chương
Chương 11
0.00
(0 votes)


Chương (1-57)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Thật ra thì sau này Phương Đại Đồng mới cảm thấy cô gái tên Chu Tô này có chút vô tư thái quá, thuộc kiểu người không có tâm nhãn tính toán gì trong lòng. Giống như lúc đút nước cho mình, không nhất định phải ngậm cả vốc tuyết vào miệng. Lúc đó cô hoàn toàn có thể đắp tuyết lên mặt hoặc là trên cánh tay, nếu như vậy, cô cũng sẽ không thể mở miệng nói chuyện bình thường được trong vòng một tháng. Ví dụ như có việc khác như chuyện bức tranh "Ở vùng nước biếc cách vời một phương" trong quán ăn kia, bức họa của Gustave vẽ có thể dễ dàng rơi vào tay những kẻ bình dân như anh ta sao? Cho dù có may mắn có được, đầu óc anh ta bị vào nước mới có hành động treo trên tường chờ người trong nghề đến "Trộm".

Ví dụ tiếp theo, rõ ràng đã từng nói sinh mạng không thể dễ dàng buông tha, rồi lại dễ dàng buông tha chính sinh mạng của mình để làm những việc vô bổ.

Nhưng bây giờ Phương Đại Đồng cũng đang dao động, bệnh của Chu Tô anh ta là người rõ ràng nhất. Không sai. Đúng như Chu Tô nói, nếu trị liệu chỉ có thể kéo dài thêm một hay hai năm sinh mệnh nên bây giờ Chu Tô quyết định không làm gì để chữa bệnh mà làm những việc khiến Chung Ly yêu mình.

Ngồi hút thuốc suốt một buổi tối, Phương Đại Đồng quyết định điên cuồng một lần, thuận theo tâm nguyện của Chu Tô. Thấy cô tích cực tìm kiếm hạnh phúc như vậy, tim Phương Đại Đồng dần dần bị bào mòn, vừa đau đớn cũng vừa vui mừng.

Khi nói ra quyết định này với Chu Tô, cô cố kiềm chế nhưng vẫn là không khỏi giương khóe miệng lên.

"Chớ vui mừng quá mà bỏ mặc sức khỏe, thuốc phải uống đầy đủ, kiểm tra phải làm đầy đủ, nếu cảm thấy tình trạng không tốt hơn thì ngay lập tức phải theo anh đi Pháp." Phương Đại Đồng cảnh cáo.

"Tôi biết rồi. Tôi biết anh sẽ thành toàn ước muốn của tôi, chúng ta là bạn cùng chung hoạn nạn mà!"

"Hoạn nạn?" Phương Đại Đồng hừ nhẹ "Em lúc đó đừng làm gì cả để anh chết đi cho rồi, tránh phải chịu đựng em hành hạ mấy năm nay."

Sau đó sắc mặt Phương Đại Đồng chuyển một cái nhu hòa không ít, nói "Còn nữa, việc ăn uống củ em hiện tại cũng phải chú ý, ít đụng vào những món đồ ăn không dễ tiêu hóa. Còn phải nghỉ ngơi nhiều nên không được làm tạp chí nữa."

"Như vậy sao được?" Chu Tô có chút không vui "Tôi còn muốn làm triển lãm ảnh nữa cơ. Hơn nữa 《 Chu du thế giới 》 giống như con tôi, làm sao có thể nói bỏ liền bỏ đây?"

"Tạp chí này của em chỉ người trong nghề mới có hứng thú chứ người dân bình thường không ai thèm ngó a, còn không phải là bỏ vào bao nhiêu tiền mới chống đỡ được đến bây giờ." Phương Đại Đồng nhất thời tình thế cấp bách thuận miệng đã nói ra, vừa nói xong cũng cảm thấy hơi quá, bèn ngậm miệng.

Chu Tô cũng không nói gì, mặc dù có chút khó nghe nhưng những lời nói của Phương Đại Đồng là thật. Bởi vì đối với mỗi tấm hình, Chu Tô đều yêu cầu hoàn mỹ, cho nên chỉ có thể làm thành tập san, hơn nữa cho tới bây giờ không PR cũng như Marketing nên chỉ có một vài người trong nghề có hứng thú, chống đỡ được đến hiện tại thật sự là nhờ vào cây cỏ cứu mạng. Mà cây cỏ cứu mạng chính là Chung Ly, hàng năm Chung Ly đã bỏ không ít tiền vào cái tạp chí không có chút liên quan nào đến công ty của anh.

Cho nên Lưu Yến Linh nói, ông chủ của tạp chí "Chu du thế giới" này căn bản không phải Chu Tô mà là Chung Ly. Trước kia Chu Tô không suy nghĩ nhiều đến vấn đề này, bây giờ suy nghĩ lại quả thật Chung Ly đã ủng hộ sự nghiệp của cô không ít.

Từ chỗ mẹ mình về nhà, Chu Tô bất đắc dĩ giơ lên hai bình thuỷ. Trong đầu còn hiện lên lời mẹ dặn dò, nhớ nam trái nữ phải, con uống bên phải, Chung Ly uống bên trái, nhất định không được quên.

Chu Tô im lặng, chỉ cần nhớ tới những lời nói tốt đẹp của mẹ về Chung Ly cô liền không khỏi mỉm cười.

Mấy năm nay, Tết nhất hay cuối tuần, Chung Ly thường đi thăm mẹ Chu, mỗi lần đến đều mang theo bao nhiêu đồ đạc, thuốc bổ... Cho nên căn bản đồ dùng hàng ngày và thuốc bổ của mẹ Chu chưa bao giờ thiếu, còn có những lần bị cảm vặt hay đau tay đau chân cũng là Chung Ly ở bên giường tỉ mỉ chăm sóc một cách rất chu đáo.

Vừa đặt bình thủy xuống đã nhận được hai tin nhắn, một là của Lưu Yến Linh Vừa rồi số tiền tài trợ mà Chung Ly gửi đã tới chỗ tòa soạn, nhờ gửi lời cám ơn anh.

Một cái khác là của Chu Nhuế Em không gọi điện cho anh rể được, giúp em chuyển lời cảm ơn vì anh ấy đã tìm việc làm mới cho em.

Cái tin nhắn của Chu Nhuế khiến Chu Tô có chút buồn bực liền gọi điện thoại hỏi "Chu Nhuế, em nói Chung Ly đã làm gì cho em cơ?"

Bên kia không kiên nhẫn trả lời "Một thời gian trước không phải em đã mất việc đó sao? Đều là do cái tên Jay đó, nhưng cũng may, anh rể đã vận dụng nhiều mối quan hệ sâu rộng của anh ấy để tìm việc làm cho em. Nói chung công việc mới này...Coi như tạm được cho nên cám ơn chứ sao, ai da... Em còn đang vội lắm."

Vừa nói xong điện thoại liền vang lên ba tiếng "Tút tút tút". Tắt máy.

Chu Tô sửng sốt, Chung Ly tìm việc cho em gái tại sao lại không nói với mình?

Chẳng lẽ người Chung Ly thực sự theo đuổi là Chu Nhuế hay thậm chí là mẹ Chu? Chu Tô suy nghĩ rồi bật cười.

Nhìn hai bình thủy canh trên bàn, cô liền nhức đầu, mẹ đã mất công hầm canh cả một ngày, cứ như vậy ném? Thật sự đáng tiếc, tốt nhất cứ để mình cô giải quyết thôi.

Sau khi uống hơn phân nửa bình canh cho nữ, Chu Tô nhìn chằm chằm vào bình kia lúc lâu, than thở. Được rồi, sẽ uống cùng lúc vậy.

Vì vậy, một hớp canh cho nam, một hớp canh cho nữ, như vậy mùi vị thật ra thì cũng không tệ lắm.

Thời điểm Chung Ly trở về liền nhìn thấy Chu Tô cầm hai tay hai muỗng canh, trái một hớp, phải một hớp.

"Chu Tô, đây là cái gì?" Chung Ly chỉ vào hai bình canh.

Chu Tô mắt trợn trắng, ợ hơi, nói về xuất xứ của hai món canh này.

Chung Ly vừa tháo cà vạt vừa cười ha ha, ngồi xuống bên cạnh Chu Tô nói "Em cứ như vậy uống cả hai loại? Không sợ biến thành gay?"

Chu Tô liếc Chung Ly một cái, ngậm muỗng trên miệng nói "Hay là để cho anh uống. Để cho anh biến thành thái giám."

Chung Ly không nhịn được nữa mà cười một tràng to, đưa tay xoa xoa tóc Chu Tô nói "Càng lớn lại càng trẻ con."

Chu Tô nghiêm túc nhìn Chung Ly, nhìn đến nỗi không chớp mắt nói "Chung Ly! Cám ơn anh."

"Cái gì?"

"Cám ơn anh giúp em chăm sóc mẹ và em gái em, cám ơn anh ủng hộ sự nghiệp của em, cám ơn anh từ trước đến nay luôn bao dung cho em." Thật ra thì những thứ này trước kia Chung Ly đều làm, chỉ là cô chưa từng chú ý tới, cũng có thể nói là lười phải chú ý. Nghĩ vậy nên trong lòng cảm thấy rất hổ thẹn.

Chung Ly có vẻ rất bất ngờ, thu hồi tay của mình, lúng túng cười cười "Câu ghép của em dùng quả thật không tệ nha."

"Chung Ly, thật ra thì lần này em trở lại..." Chu Tô rốt cuộc không nhịn được muốn ngả bài.

Chung Ly phất tay một cái cắt đứt "Chu tô, ngày đó có phải em đã chờ anh ở nhà hàng thật lâu?"

"Không, cũng không lâu lắm." Chu Tô rũ tay, bỏ cái muỗng trong tay xuống, ngaysau đó liền cúi đầu, vô ý thức khuấy đều canh.

"Ngày ấy, anh có chuyện, chuyện rất quan trọng." Chung Ly nhỏ giọng nói, Chu Tô còn nghe giống như anh đang thở dài.

"Chúng ta cùng đến chỗ mẹ một chút được hay không?" Chu Tô không muốn tiếp tục đề tài này, cô sợ hắn nhắc tới người đàn bà khác, sợ anh nói người đàn bà kia quan trọng hơn mình.

Chung Ly nhướn mày nói "Hả? Không phải vừa trở về sao?" Nhìn chén canh trên bàn nói.

"Không phải mẹ em, là mẹ anh, dĩ nhiên còn có ba." Chu Tô chống cằm nhìn Chung Ly cười.

Thật ra thì, Chung Ly biết mẹ mình và Chu Tô không hợp nhau cho nên mỗi lần Chu Tô trở lại, cũng chỉ cùng cô đến nhà mẹ vợ một lát, hình như rất hiếm khi cùng nhau về nhà ba mẹ mình.

"Trước kia là em không tốt, phận con cái không phải nên thường xuyên đến thăm ba mẹ sao? Là anh không tốt, tại sao lại không nhắc nhở em chứ?" Vừa đổ lỗi vừa cười vô hại.

Trong nháy mắt, Chung Ly bị mê hoặc. Con ngươi sắc bén chăm chú nhìn Chu Tô, rồi sau đó đưa tay nâng cằm của cô lên, nhìn mặt Chu Tô từ trên xuống dưới, hình như muốn tìm ra một ít đầu mối. Cau mày "Chu Tô, chuyến đi này trở về nhìn em có chút không giống trước kia, có phải là có chuyện gì giấu anh hay không?"

*****

Quả thật đúng như dự đoán, mẹ của Chung Ly không ưa gì Chu Tô cho nên cả buổi chiều sắc mặt bà luôn khó coi, lúc ăn cơm còn cố ý xếp mạnh đũa thìa leng keng.

Chung Ly cười ha hả nhìn mẹ mình nói "Mẹ, mẹ làm như vậy là mất hứng khi chúng con về nhà phải không? Nhà chứ có phải đoàn văn công của mẹ đâu mà còn khởi kèn đánh mõ leng keng như vậy."

"Mất hứng? Tôi nào dám? Thật vất vả con dâu mới tới một chuyến, cha con các người lại cưng chiều nó như vậy, tôi làm sao lại dám xem thường." Lưu Tú Cầm không kiên nhẫn chọc chọc vào đĩa thức ăn, khuôn mặt tỏ vẻ bất mãn hết mức.

Chu Tô ngẩng mặt từ trong chén cơm, nuốt nuốt. Cầm ly rượu đứng lên, hắng giọng lấy lòng "Cái đó, ba mẹ là con không tốt, quanh năm suốt tháng không ở nhà. Sau này sẽ không như thế nữa, con sẽ làm một người vợ hiền dâu thảo, cũng sẽ đến thăm ba mẹ nhiều hơn. Ly rượu này con xin cạn trước."

Lưu Tú Cầm hiển nhiên không ngờ rằng Chu Tô sẽ có phản ứng như thế, nha đầu này từ nhỏ tính tình cứng rắn, trước kia nếu có nói mấy lời bất mãn về nó, mặc dù ngoài mặt không phản kích nhưng sắc mặt sẽ sầm sì lại, ngày hôm nay là thế nào, nói thế nào lại có vẻ nhún nhường xin lỗi?

Chung Mục Chi vội vàng cho mẹ chồng nàng dâu này bậc thang đi xuống tránh tình trạng khó xử "Có vậy chứ, mẹ chồng nàng dâu nên chung sống vui vẻ với nhau mới đúng. Chu Tô, ly rượu này ba sẽ thay mẹ đáp lễ."

Chung Mục Chi bình thường đối với người khác đều là khuôn mặt lạnh lẽo, dáng vẻ cũng lạnh lẽo. Nhưng không hiểu sao lại đối xử cực kỳ tốt với Chu Tô.

Lưu Tú Cầm cũng không tiện nói gì, nheo mắt nhìn Chu Tô nói "Thật ra thì Chu Tô cũng biết đấy, Chung Ly là đứa con duy nhất của chúng ta tất nhiên ta luôn hi vọng vợ chồng các con sống vui vẻ hòa thuận. Chính vì vậy ta mới không ưa chuyện con cứ đi đi về về hết nước này đến nước khác, cả năm chỉ ở nhà vài lần. Tốt nhất con nên ở nhà nhiều, cùng Chung Ly sinh con đi."

Chu Tô cười xòa, nghĩ thầm tại sao tất cả các bậc trưởng bối trong nhà đều liên tục nhắc đến chuyện sinh con đẻ cái nhỉ. Cái chuyện chăm chăm sinh con đẻ cái, duy trì nòi giống này có khác gì hành động của động vật cấp thấp đâu. Trong bụng nghĩ vậy nhưng ngoài miệng nào dám nói như vậy, gật đầu "Đúng vậy, đúng vậy. Mẹ nói rất đúng."

Lưu Tú Cầm nghe câu này của Chu Tô, cuối cùng cũng nở nụ cười, gắp thức ăn cho cô "Như vậy mới đúng chứ, con ăn nhiều vào."

Nhìn ba người vui vẻ ăn cơm, Chung Ly lại phát hiện bản thân mình có chút bất an, quét mắt nhìn về khuôn mặt tươi cười của Chu Tô, cũng không biết nói không đúng chỗ nào, chính là nhìn rất khó chịu.

"Chu Tô! Dạo này sức khỏe của mẹ con vẫn tốt chứ?" Chung Mục Chi hỏi.

Lưu Tú Cầm không vui "Lão Chung, sao chưa bao giờ thấy ông quan tâm đến sức khỏe của tôi như vậy nhỉ?"

"Bà?" Chung Mục Chi cười khẽ "Bởi vì tôi thừa biết về tình hình sức khỏe của bà, còn tốt hơn cả tôi ấy chứ."

"Mẹ, đối với việc này đúng là mẹ quá hay xét nét rồi, nên học hỏi vợ con một ít." Chung Ly cười nói.

Chu Tô bĩu môi nghĩ thầm đây là anh đang khen cô sao? Làm sao nghe kỳ cục như vậy chứ? Không thèm đếm xỉa đến câu nói của Chung Ly, Chu Tô đáp lời ba chồng "Dạ. Sức khỏe của mẹ con dạo này khá tốt, vẫn nhắc đi nhắc lại nói rằng nhớ hàng xóm cũ, nên lúc nào rảnh rỗi mọi người tụ họp một hôm."

"Vậy thì tốt, vậy thì tốt."

Nửa đêm, Chu Tô trằn trọc trở mình. Chu Tô chợt lo lắng về chuyện này, đến lúc mình chết đi, Chung Ly thì không cần quan tâm, Nhuế Nhuế là một đứa bé hiểu chuyện chỉ là có chút ham chơi nông nổi, thêm vài tuổi nữa cũng sẽ thành thục. Nhưng mẹ thì sao, lẻ loi hiu quạnh nửa đời người, nếu như mình chết sẽ không còn cái gì có thể dựa vào, mẹ sẽ lấy đâu ra động lực mà sống tiếp?

Cho nên, phải nhổ cỏ tận gốc, đúng, nhổ cỏ tận gốc. Chu Tô bật dậy, lay lay Chung Ly đang nằm bên cạnh "Chung Ly, tỉnh dậy đi."

"Có cái gì ngày mai nói, ngủ đi." Nói xong vòng tay ôm lấy bả vai Chu Tô, kéo vào lòng nhưng vẫn nhắm chặt mắt.

"Anh mau dậy đi! Em có chuyện quan trọng muốn nói!" Chu Tô hất ra cánh tay của Chung Ly ra.

"Cái gì?" Chung Ly miễn cưỡng mở mắt.

"Chuyện là... anh có quen biết người đàn ông độc thân trung niên nào tốt một chút kiểu như giáo sư, cán bộ về hưu... Có tính cách tốt, nhân cách cũng ổn nhanh giới thiệu cho mẹ em."

Chung Ly liền tỉnh táo trong nháy mắt, dụi mắt bật đèn ngủ "Đây là chuyện quan trọng mà em muốn nói?"

"Chuyện này thật sự cần thiết mà, anh không phải quen biết nhiều sao? Nhanh chóng giúp em đi." Chu Tô năn nỉ

Chung Ly nhếch miệng cười, chậm rãi giơ tay lên tắt đèn, nửa ngày sau mới phán một câu "Người đàn ông như vậy là để làm bạn với mẹ em phải không? Nếu thế, trước tiên em nên hỏi ý của mẹ đã. Không nói nhiều nữa. Ngủ."

Chu Tô suy nghĩ, Chung Ly nói cũng có lý, sáng sớm mai phải qua nhà mẹ ngay, phải thuyết phục mẹ chấp nhận tìm mùa xuân thứ hai của cuộc đời mình.

Vừa mới mở cửa liền nghe tiếng nói chuyện điện thoại trong phòng mẹ "Vẫn là không nên làm như vậy, tuổi tác đã lớn. Để cho người khác nhìn thấy không được tốt, các con của tôi còn đâu mặt mũi gặp ai."

"Nhưng..."

"Cũng được, chỉ là ngày mai chỉ có thể đi dạo một vòng quanh công viên Ưu Nhàn, không làm gì nữa."

Chu Tô bỗng chết lặng, thì ra là mẹ mình đã lặng lẽ có mùa xuân thứ hai. Vừa định tiến lên hỏi một chút cho rõ ràng, lại cảm thấy đường đột. Nếu mẹ đã không muốn nói, nhất định là có nỗi khổ tâm, hiện tại chạy đến hỏi nhất định bà sẽ không thừa nhận, hay là mình cứ lẳng lặng quan sát.

Lặng lẽ thối lui khỏi cửa, Chu Tô nói thầm, công viên Ưu Nhàn...

Buổi tối, Chu Tô có chút lo lắng bèn đẩy đẩy Chung Ly đang ngủ say "Chung Ly, anh dậy đi, thế nào có thể ngủ ngon như vậy?"

"Buổi tối không ngủ, lúc nào thì ngủ? Đừng làm rộn." Chung Ly kéo chăn, không để ý đến Chu Tô.

"Chung Ly ... Tỉnh... Nghe em nói cái này... " Chu Tô nhất quyết không tha, tiếp tục đẩy Chung Ly.

Chung Ly bất đắc dĩ thở dài, ngồi dậy nói "Lại chuyện gì?"

Chu Tô nhanh chóng kể nội dung câu chuyện về mẹ mình và mùa xuân thứ hai của bà, Chug Ly buồn cười "Chu Tô, thì ra mẹ còn có thể hoạt động bí mật tốt như vậy, anh còn tưởng..."

"Anh nói xàm nhiều quá, đó không phải trọng điểm, trọng điểm là ngày mai em muốn đi xem một chút để biết người kia là ai."

"Rốt cuộc ai là mẹ ai chứ? Chuyện như vậy em cũng đừng quan tâm, anh cảm thấy mẹ nhất định có chừng mực." Ngáp một cái tỏ vẻ muốn ngủ.

Chu Tô nóng nảy "Anh đừng dửng dưng như vậy được không, em muốn đi xem một chút, anh đưa em đi đi."

"Anh? Chuyện trẻ con như vậy anh tuyệt đối không đồng ý, anh không đi!"

"Chung Ly, mẹ em cũng là mẹ anh nên anh quan tâm bà một chút không được sao? Mai đi cùng em đi mà."

Chung Ly ậm ừ một lát sau đó nói "Được rồi, ai bảo anh lấy phải một bà cô lắm chuyện về làm vợ chứ."

"Yeah! Chung Ly là tốt nhất!" Chu Tô ôm cổ Chung Ly.

Chung Ly không thèm nghe Chu Tô xu nịnh, kéo mặt của cô nói "Em xem, hơn nửa đêm đánh thức, khiến anh không còn buồn ngủ nữa nên chúng ta làm chút chuyện khác chứ?" Mặt cười gian.

Chu Tô lập tức hiểu Chung Ly muốn nói gì, xoay mặt "Buồn ngủ quá. Đi ngủ."

Chung Ly trừng mắt "Nửa đêm trêu chọc người ta xong rồi nói đi ngủ? Làm gì có chuyện đó!" Vừa nói vừa vươn cánh tay tới, Chu Tô liền bị kéo vào trong ngực, anh nghiêng đầu, hơi thở nóng rực phả lên vành tai của Chu Tô "Chớ đùa với lửa, chơi lửa sẽ dễ bốc cháy. Tối nay hai chúng ta lấy lửa thử vàng đi."

Chu Tô nghĩ thầm điển cố cùng thành ngữ cũng có thể dùng như vậy sao?

"Ai, Chung Ly! Anh nhẹ nhàng thôi, không phải mới vừa nói mệt mỏi sao?"

"Ai nha, anh là chó sao? Sao lại cắn người như vậy?"

Crypto.com Exchange

Chương (1-57)