Truyện:Bị Sói Con Cố Chấp Ngoạm Về Ổ - Chương 28

Bị Sói Con Cố Chấp Ngoạm Về Ổ
Trọn bộ 30 chương
Chương 28
Quan 𝖘●á●𝐭 тh●ủ d*m, dùng miệng
0.00
(0 votes)


Chương (1-30)

Giang Lâm Vụ đứng trước cung Vụ Ẩn, nhìn cả vườn hoa lê trắng xen lẫn với mùi hương hoa lê quen thuộc tràn ngập ở chóp mũi, cảm thấy cực kỳ thư thái.

Giang Lâm Vụ đi vào, đi vòng quanh đình phía trước vài vòng rồi thỏa mãn gật gù. Bạch Ngọc vẫn đi theo sát sau lưng nàng loanh quanh. Nàng nhấc chân vừa định đi vào bên trong phòng, Bạch Ngọc rập khuôn đi từng bước theo, ống tay áo Giang Lâm Vụ nhấc lên, ngăn cản đường đi của hắn.

"Trước khi trở về không phải chúng ta đã thương lượng rồi sao, ở Huyền Kiếm tông vẫn phải tránh hiềm nghi mà?" Giang Lâm Vụ nheo đuôi mắt cảnh cáo nói với Bạch Ngọc.

Bạch Ngọc bất đắc dĩ phải đáp ứng nhưng bây giờ hắn hối hận rồi. Bây giờ đã ở cùng với Tiên Tôn, lúc ở Bạch gia đã không chia không rời, bây giờ làm sao Bạch Ngọc thuyết phục bản thân một mình trở lại nơi ở thanh tịnh được.

Hắn cũng không nói lời nào, tủi thân đứng ở cửa, đôi mắt hoa đào lấp lánh nhìn chằm chằm Giang Lâm Vụ.

Giang Lâm Vụ: "Chàng bớt dở chiêu này ra đi, chúng ta phải tạo ấn tượng tốt cho Huyền Kiếm tông. Sao có thể..."

Bạch Ngọc thấy chiêu này không được lại chỉ tay vào gạch lát nền lớn dưới hành lang, nói ẩn ý với Giang Lâm Vụ: "Cứ coi như chuyện Bạch Ngọc tới chỗ Tiên Tôn là phạt quỳ Bạch Ngọc. Như vậy ta đã có lý do ở lại cung Vụ Ẩn rồi."

Giang Lâm Vụ lập tức không nói nên lời, lần này nàng đuối lý. Từ trước vì đuổi hắn đi, đã phạt hắn quỳ. Thôi thôi, dù sao thường ngày cung Vụ Ẩn cũng không có người nào lui tới, mình và Bạch Ngọc chỉ cần không làm chuyện ngượng ngùng xấu hổ là được rồi.

Giang Lâm Vụ trút giận véo khuôn mặt của Bạch Ngọc. Sau đó kéo hắn vào trong phòng.

Bạch Ngọc cúi đầu nén cười, xen lẫn sự đắc ý nhẹ khi thành công.

Dọc theo đường đi, nội tâm Bạch Ngọc cảm khái rất nhiều, đầu tiên là nhìn thấy màn trướng, giường chiếu quen thuộc. Tiếp theo là đi vào phòng ngủ mà bên ngoài coi như Bạch Ngọc chưa từng tới bao giờ. Trước đây Giang Lâm Vụ 𝖍ô*ⓝ mê, Bạch Ngọc thường lén lút chạy tới ôm nàng cùng ngủ, bây giờ được chính Giang Lâm Vụ kéo tay đi vào.

Hai người ngự kiếm bôn ba nửa tháng, phong trần mệt mỏi trở lại Huyền Kiếm tông. Bây giờ Giang Lâm Vụ chỉ muốn ngắm sao, cảm thụ gió thoảng nơi núi cao, tắm rửa tỉnh táo thả lỏng nghỉ ngơi một phen.

"Ta phải đi tắm một lát."

"Vậy thì Bạch Ngọc cũng đi."

Sắc mặt Giang Lâm Vụ quái lạ nhìn Bạch Ngọc: "Chàng chắc chắn chỉ tới tắm."

Đi tới bể lộ thiên mờ mịt hơi nước, hai người ngâm mình ở trong ao, nước suốt ấm áp nhuộm dần lên ⓣⓗâ●𝐧 т𝐡●ể hai người, xua tan hoàn toàn những uể oải vì đi lại.

Giang Lâm Vụ thích ý đến mức khịt một tiếng rồi cười nhỏ.

Bạch Ngọc nhìn cây hoa lê trắng, nghe thấy tiếng cười nhỏ quen thuộc. Trong chớp mắt nhớ tới, trước đây nghịch nước dưới trăng, Tiên Tôn trúc trắc t.♓.ủ ⓓ.â.Ⓜ️.

Hắn kề sát lại gần Giang Lâm Vụ, chóp mũi cao thẳng thổi lên cổ Giang Lâm Vụ, giọng nói khàn khàn: "Tiên Tôn..."

Giang Lâm Vụ lập tức biết, hai người ở cùng nhau thì không thể nào chỉ tắm được, nàng nhịn được, nhưng con sói con lúc nào cũng hừng hực này không thỏa mãn thì không được.

Giang Lâm Vụ đứng lên, những hạt nước chạy dọc theo đư.ờ𝓃.ɢ c.🅾️ռ.🌀 uyển chuyển lăn xuống dưới. Nàng ngồi thẳn trên mép ao, mở rộng hai chân, ra hiệu với Bạch Ngọc.

côn th*t của Bạch Ngọc nháy mắt đã dựng lên cao, hắn đương nhiên rất vui nếu nàng tình nguyện để hắn đi vào. Nhưng mà hồi ức về suối nước nóng làm hắn càng muốn nhìn dáng vẻ Giang Lâm Vụ ý loạn tình mê mà 𝖙.♓.ủ 𝐝â.𝐦.

Bạch Ngọc nuốt nước bọt, hầu kết khẽ lăn: "Tiên Tôn... Nàng tự thỏa mãn cho Bạch Ngọc xem có được không?"

"Cái gì? Tự thỏa mãn? Tại sao?" Giang Lâm Vụ mắc cỡ đỏ mặt nghi ngờ nói.

"Bạch Ngọc muốn nhìn." Bạch Ngọc cầu xin: "Có được không?"

Giang Lâm Vụ luôn luôn dung túng Bạch Ngọc. Còn bản thân mình cũng có một lần trải qua cảm giác 〽️ôп*ⓖ lung 🌴h-ủ 𝐝â-Ⓜ️, cũng muốn trải nghiệm thêm lần nữa nên nàng đỏ mặt gật đầu.

Ở lâu với Bạch Ngọc, Giang Lâm Vụ cũng biết không ít chuyện phòng the. Nàng xấu hổ đỏ mặt mở hai chân ra, hướng hoa huy*t trần trụi về phía Bạch Ngọc.

Ngón tay thon dài dính vệt nước của suốt nước nóng, đưa về phía hoa huy*t đang đóng mở. Nàng tìm được hạt đậu đỏ mẫn cảm đang đột nhiên cứng lên, không ngừng xoa nắn, ma sát. Sự khuây khỏa ở bên trong truyền ra, cơn 🎋𝐡oá_𝐢 𝒸ả_〽️ nơi bụng dưới không ngừng co rút lại, đè ép lấy tường thịt mẫn cảm trong hành lang, thỏa mãn từng cơn.

Ⓚ●♓●οá●ï 𝐜●ả●𝐦 như vậy không giống cảm giác bị chen vào, Giang Lâm Vụ nếm được ngon ngọt, rầm rì nhanh chóng day day, tự thăm dò t♓â-ⓝ 𝐭𝒽-ể của mình.

Nữ tử yêu mị xấu hổ đến đỏ mặt, bắt đùi thẳng tắp căng ra, ngón tay trắng nõn xoa lên hoa huy*t mũm mĩm, trắng và hồng cùng kết hợp vs nhau mang tới sắc thái kiều diễm. Vì đ-ộ-𝓃-🌀 тì𝓃-h mà gò má nàng hồng hào, miệng nhỏ khẽ nhếch phát ra tiếng 𝐫ê*𝐧 𝐫*ỉ.

Bạch Ngọc nhìn chằm chằm, hầu kết lăn lăn. côn th*t dựng lên thật cao, dữ tợn cứng rắn đứng thẳng, nơi mã mắt thấm ra dịch trong suốt, hắn đưa tay nắm chặt mệnh căn của mình vuốt lên xuống.

Tầm mắt hừng hực của hai người chạm nhau, nhìn khuôn mặt tràn đầy tình dục của đối phương, ý 🅓.â.𝖒 ✞*𝖍*ủ 𝐝*â*𝐦.

Nhuỵ hoa của nữ từ cực kỳ mẫn cảm, hạt đậu cao trào trong nháy mắt xông lên đầu, sau đó giật giật một hồi. Trong đầu Giang Lâm Vụ trống rỗng ⅼê*п đỉ*𝐧*h, mật dịch phun tung tóe ra ngoài, mật dịch kết hợp với nước ao làm cho tiểu huyệt hiện ra lấp lánh ánh nước.

Hai chân Giang Lâm Vụ mở rộng, bắp đùi ⓡ-𝖚-𝓃 гẩ-𝓎, cần cổ thon dài ngẩng lên ✝️♓_ở ♓ổ_n 𝒽ể_ռ cảm nhận dư âm của cao trào. Nàng cảm giác sâu sắc bản thân mình tự 𝖙·𝖍·ủ 𝖉â·Ⓜ️ cũng thoải mái nha.

Nước ao làm ướt nhẹp mái tóc dài của Giang Lâm Vụ, sợi tóc dính sát vào khuôn mặt nhỏ. Khuôn mặt nhỏ ướt đẫm hơi nước, sau cao trào thì ửng hồng, sóng mắt lấp lánh, mị hoặc vô cùng.

Bạch Ngọc nhìn thấy cảnh tượng mỹ lệ kiều diễm đương nhiên là vui vẻ, nhưng hắn nhìn thấy Giang Lâm Vụ sau khi т.𝐡.ủ 𝖉â.𝖒 mà phun ra laii không nhìn mình nữa thì bản thân lại có chút ghen. Hắn đến gần bên người Giang Lâm Vụ cọ lấy nàng, ghen tuông tràn ra, rầu rĩ gọi nàng: "Tiên Tôn."

Giang Lâm Vụ 𝖍ô●n một cái lên môi mỏng Ⓜ️*ề*m mạ*𝖎 của hắn, ԁ●ụ ԁ●ỗ hắn: "Chàng ngồi xuống đi."

Bạch Ngọc nghe lời ngồi ở bờ ao, Giang Lâm Vụ cúi người xuống dưới hai chân Bạch Ngọc, vuốt lên xuống côn th*t to dài, tiếp theo vươn lưỡi ra dọc theo dục căn căng cứng nhẹ nhàng 👢*i*ế*m láp.

Bạch Ngọc phát ra tiếng rên thỏa mãn. Giang Lâm Vụ quan sát phản ứng của hắn, môi đỏ ɱề●m m●ạ●❗ ⓜ_ú_𝖙 l*𝒾*ế*m đầu cột mẫn cảm, lưỡi mềm ⓛ.iế.Ⓜ️ mệnh căn nhạy cảm.

Bạch Ngọc thoải mái đến mức căng chặt 𝖙●♓â●𝐧 🌴♓●ể, †𝐡_ở ⓓ_ố_↪️.

Giang Lâm Vụ lúc nhẹ nhàng lúc ɱ_ú_ⓣ mạnh, lúc chậm lúc nhanh. Bạch Ngọc bị đùa giỡn đến thoải mái, côn th*t nảy lên liên tục, trong lòng ngứa ngáy khó nhịn: "Tiên Tôn... !"

Giang Lâm Vụ thấy nàng trêu chọc gần đủ rồi thì mở miệng nhỏ, chớp mắt đã nuốt côn th*t của Bạch Ngọc đến nơi sâu nhất, miệng nhỏ 𝐬_i_ế_𝐭 🌜ⓗ_ặ_🌴 lấy mệnh căn thô cứng. Cái lưỡi cọ lên đầu cột mẫn cảm, sau đó lại ⅼ-ℹ️ế-𝖒 láp cơ thịt sưng tấy của côn th*t, đầu không ngừng nhún xuống nuốt ăn.

"A!" Bạch Ngọc lập tức bị Giang Lâm Vụ chọc ghẹo, sung 💰ư*ớ*𝓃*ℊ bỗng xông lên đầu, κ.♓.𝑜.á.ï 𝖈.ả.𝐦 đến tận sống lưng mà run lên.

Giang Lâm Vụ vén sợi tóc ngước mắt ⓠ⛎ⓨế●𝐧 𝓇●ũ lòng người, hiện ra lấp lánh, ôm lấy Bạch Ngọc. Giang Lâm Vụ rất thích nhìn mỗi lần Bạch Ngọc bị dùng miệng làm thì khóe mắt ửng hồng, môi mềm mỏng khẽ mở, không ngừng т-♓-ở 𝐝-ố-𝐜 khiến người ta không nhịn được muốn bắt nạt hắn.

Đôi mắt nàng xấu xa nuốt côn th*t xuống đến sâu nhất, nối thẳng với cổ họng, cổ họng nuốt hút lấy mệnh căn mẫn cảm, đưa tay xoa nắn nang túi nhạy cảm của hắn mà nhào nặn.

"Tiên Tôn... Tiên Tôn... ăn từ từ..." Bạch Ngọc sung 💲*ư*ớп*🌀 đến mức eo cũng г_𝐮_ⓝ ⓡẩ_γ, chân như nhũn ra, cố nén xuất ra, ngửa đầu ✝️*ⓗ*ở dố*𝒸.

Bây giờ Bạch Ngọc không chịu nổi kỹ năng ⓛïế·𝐦 ⓜ.ú.† càng ngày càng cao siêu của Giang Lâm Vụ.

côn th*t cứng rắn trong miệng nhỏ càng ngày càng thô cứng, hung hãn giật giật. Giang Lâm Vụ cực kỳ hiểu rõ phản ứng của Bạch Ngọc, lúc Bạch Ngọc sắp phóng ra thì cái lưỡi 𝐥ⓘ_ế_m lên mã mắt mẫn cảm, Bạch Ngọc rên lên một tiếng: "Ưm... !" Lượng lớn dịch trắng nóng hổi bắn vào trong miệng nhỏ ư.ớ.🌴 á.🌴.

Giang Lâm Vụ phun ra côn th*t dính nước và dịch trắng mà vẫn cứng ngắc, nắm lấy quần áo của Bạch Ngọc treo trên giá phun ra ngoài rồi bọc lại.

Hai tay Giang Lâm Vụ chống lên bờ, nâng cặp ɱô_𝖓_ℊ trắng lên lộ ra hoa huy*t đã tràn ngập nước, nói với Bạch Ngọc: "Bạch Ngọc, vào đi."

Bạch Ngọc bị mê hoặc đến không biết gì, lẩm bẩm nói: "Tiên Tôn, nàng thật đẹp..."

Bạch Ngọc đỡ lấy côn th*t, sau đó chuẩn bị tư thế tiến vào tiểu huyệt của Giang Lâm Vụ. Giang Lâm Vụ 𝒸ắ-𝐧 ⓜô-𝐢 đỏ, cảm nhận côn th*t cứng rắn đang tiến vào, mệnh căn 𝖓*ó*ⓝ*🌀 𝒷ỏ*ռ*ℊ thô cứng 🌜.ọ x.á.𝐭 lên tường thịt ɱ_ề_m Ⓜ️ạ_ⓘ đã thèm ăn từ lâu vẫn còn đang co rụt lại. Một lát Giang Lâm Vụ đã không nhịn được, ưm a một tiếng tiết ra.

Mới vừa tiến vào tiểu huyệt ướt nhẹp, đột nhiên hành lang bên trong đã co giật lên cao trào, nhanh chóng bao chặt lấy dục căn. Bạch Ngọc vừa mới xuất không lâu trước đó, cực kỳ mẫn cảm, bị phun một chút suýt nữa đã lại bắn ra.

Hắn t♓*ở 𝒽ổ*ⓝ ♓ể*ռ, kéo тⓗâ-ռ 🌴-𝖍-ể vô lực của Giang Lâm Vụ quay lưng lại. Hắn cúi người ♓ô-п lên tấm lưng trắng nõn vẫn còn đọng lại hạt nước như trân châu, cảm thán: "Tiên Tôn thật sự là muốn mạng Bạch Ngọc."

Bạch Ngọc thẳng lưng đánh đưa, đẩy côn th*t ư·ớ·† á·𝖙 ⓝ.ó.𝓃.ⓖ 𝒷.ỏ.𝐧.g vào trong hành lang, lại đâ-ⓜ lại đẩy. Sau khi vào tư thế cực sâu, Giang Lâm Vụ cảm giác rõ ràng bắp thịt cứng rắn ở eo Bạch Ngọc xông tới đầy mạnh mẽ cùng với dục căn thô cứng chôn sâu trong cơ thể mình, đánh thẳng về phía miệng tử cung của mình, đụng vào vừa chua vừa trướng.

Giang Lâm Vụ bị đụng phải thì chúi người về phía trước. Hai tay Bạch Ngọc ôm lấy bầu 𝓃-ℊự-𝐜 nàng, hai tay nhào nặn п𝖌-ự-𝒸 lớn làm điểm tựa, căng chặt trói lại †-♓â-n ✞ⓗ-ể Giang Lâm Vụ, đụng đến càng sâu.

Giang Lâm Vụ không chịu đựng được cơn 🎋ⓗ🅾️á.ı 𝖈.ả.m, 𝐫*ê*𝖓 ⓡ*ỉ κhê●u 🌀●ợ●𝒾 kêu lên: "Ưm a a a a... thật sâu..."

M.ô.𝐧.ɢ trắng mịn ɱề-ɱ 𝖒ạ-ℹ️ của Giang Lâm Vụ bị đụng phải thì phát ra tiếng bạch bạch bạch, cơ thể hai người va chạm làm cho nước nóng trong ao chấn động ⓖợ*n ⓢ*ó𝓃*ɢ liên miên.

"Hu hu... Bạch Ngọc không ổn rồi... ta không đứng được nữa." Giang Lâm Vụ run lên một hồi, lên tới cao trào. Khóe mắt nàng ửng hồng, khuôn mặt láng mịn đỏ chót.

Bạch Ngọc cảm nhận Giang Lâm Vụ cao trào sau đó siết lấy hắn, vốn dĩ hắn còn muốn tiếp tục, nhưng thấy eo mềm của Giang Lâm Vụ có chút lạnh. Hắn phát hiện ra bọn họ ngâm quá lâu, nên ôm Giang Lâm Vụ chậm rãi đi ra khỏi ao.

Bạch Ngọc nâng 𝐦.ôn.g nhỏ của Giang Lâm Vụ lên, từng bước đi về phía phòng ngủ. Theo mỗi bước chân của Bạch Ngọc, côn th*t lại di chuyển ở nơi sâu xa của tiểu huyệt càng rõ ràng, c*ọ ❎*á*† đến mức Giang Lâm Vụ thoải mái không chịu nổi, lại cảm thấy tê ngứa không ngừng.

Giang Lâm Vụ 🅱-ấ-ⓤ 𝖈𝐡-ặ-t lấy eo Bạch Ngọc, chôn ở trước 𝐧·ɢ·ự·𝒸 hắn nức nở: "Ưm... Bạch Ngọc... không xong rồi không xong rồi, ta sắp ↪️.hế.𝖙, hu hu..."

Bạch Ngọc cũng bị tường thịt kia không ngừng 𝖘*ℹ️ế*🌴 🌜♓ặ*t, hắn bị siết đến mất hồn. Hắn cúi người ♓.ô.ռ nàng, dỗ dành nàng: "Ngoan, sắp tới rồi."

Giang Lâm Vụ bị dằn vặt một hồi rốt cuộc cũng đến trên giường. Bạch Ngọc đã bị 🌜-ọ 𝖝-á-🌴 đến lửa nóng lăn lộn, hắn mở rộng đôi chân trắng nõn thon dài kia ra, thẳng lưng thoải mái đưa đẩy.

côn th*t to dài vừa nhanh vừa ma sát, làm cho bên trong tường thịt nhăn nhúm đều bị san bằng, đầu cột kia đụng phải miệng tử cung ⓜề·ɱ 〽️ạ·𝖎 làm nó sảng khoái như nhũn ra.

Một hồi bị †*𝐫*🅰️ ✞ấ*𝖓, bây giờ đã bị làm đến mức tuôn ra mãnh liệt. Thịt trong huyệt bị côn th*t cứng rắn đ*â*Ⓜ️ đến mức rỉ nước ra.

"Ưm a... ! Bạch Ngọc..."

Bạch Ngọc cúi đầu ♓.ô.ⓝ Ⓜ️ô.ı đỏ của Giang Lâm Vụ, đầu lưỡi m●ề●𝐦 ⓜạ●i của hai người quấn lấy nhau, k𝒽*🔴á*ı 𝖈ả*ɱ nhấn chìm hai người, hai người 𝖌❗𝖆.𝖔 ⓗ.🅾️ⓐ.𝓃 quên tình...

Chương (1-30)