Mê hương d*m loạn
← Ch.01 | Ch.03 → |
Bạch Ngọc ngửi mùi hương phát ra của Giang Lâm Vụ, cảm nhận được cơ thể trắng nõn 𝖒.ề.m 𝖒.ạ.❗ ở trong lòng, tay càng ⓢï*ế*𝖙 𝒸ⓗặ*✝️ hơn.
Cánh môi mỏng của thiếu niên mạnh mẽ in lên đôi môi đỏ ửng của nữ tử. Hắn ♓_ô_𝐧 đến mức vừa hung ác vừa quyến luyến.
Lưỡi tiến sâu vào trong miệng của Giang Lâm Vụ, cạy mở miệng nhỏ của nàng chiếc lưỡi Ⓜ️ề-m ⓜạ-𝖎 bên trong bị truy đuổi, quấn ⓜ*ú*🌴, cướp đoạt nước thơm bên trong miệng anh đào.
Giang Lâm Vụ đang 𝐦·ê ma·п bị buộc phải thừa nhận nụ hô.п hung ác này. Âm thanh ♓ô●п mú·✝️ chùn chụt lan tràn khắp căn phòng vừa yên tĩnh vừa trống trải.
Sau nụ h.ô𝓃., Bạch Ngọc rút môi lưỡi về, kéo ra một sợi chỉ bạc lấp lánh.
Bạch Ngọc т.𝐡.ở 𝐠ấ.🅿️ nặng nề, khuôn mặt anh tuấn bởi vì đ.ộ.𝓃.𝐠 ⓣì𝖓.𝐡 mà đỏ ửng, nhẫn nhịn đến vô cùng khó chịu: "Không đủ, không đủ, vẫn chưa đủ." Bạch Ngọc tự nói với mình.
Nhìn khuôn mặt kiều mị của Giang Lâm Vụ, Bạch Ngọc dùng ngón tay nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt của Giang Lâm Vụ phác họa lại, ngón tay lướt qua miệng nhỏ hồng nhuận sau khi bị hô-ⓝ lại càng đỏ ửng hơn của Giang Lâm Vụ.
Vẻ mặt hắn si mê, ánh mắt mang theo 𝒹_ụ_↪️ ☑️_ọ_n_g.
Hắn nhẹ nhàng đặt nàng xuống.
Ngón tay thon dài như ngọc nhẹ nhàng quen thuộc cởi bỏ thắt lưng của Giang Lâm Vụ, kéo vạt áo của nàng ra, để lộ ra áo lót thêu hoa sen màu xanh nhạt.
Bạch Ngọc cúi đầu dùng cánh mũi cao thẳng của mình đi ngửi mùi hương tỏa ra từ áo lót, không khí hít thở đều là mùi hương cơ thể của người đó.
Bộ п·ℊ·ự·𝖈 sữa 〽️●ề●ɱ ⓜ●ạ●ℹ️ ấm áp bởi vì động tác ôm mạnh bạo của hắn mà lộ ra ngoài. Áo xanh da trắng, vừa hay bổ khuyết cho nhau.
Kéo áo lót ra, bầu ռ_𝐠_ự_𝐜 sữa đầy đặn nảy lên, trắng nõn no đủ, làm lóa mắt Bạch Ngọc.
Hắn nhẹ nhàng xoa bóp vê tròn, thịt mềm trắng nõn lộ ra giữa các ngón tay 𝖒.ả.п.♓ 🎋♓ả.𝐧.ⓗ.
Đầu ngón tay mát lạnh quấn lấy quả anh đào trên đỉnh nhẹ nhàng vân vê. Giang Lâm Vụ trong cơn 𝖒●ê Ⓜ️●𝒶●ռ cũng không chịu nổi 🎋●í●𝐜●ⓗ 𝖙𝐡íⓒ●ⓗ này, rầm rì kêu ra tiếng, lông mi dài cong ⓡ⛎.𝓃 г.ẩ.y, dường như muốn tỉnh lại.
Bạch Ngọc ngước mắt nhìn khuôn mặt hơi ửng đỏ của nàng, khẽ cười ra tiếng: "Rất thoải mái phải không, Tiên Tôn. Bạch Ngọc sẽ khiến người càng thoải mái hơn có được không?" Bạch Ngọc ⓓ●ụ ⓓ●ỗ nói.
Bạch Ngọc nói xong thì cúi đầu 𝐥-𝒾-ế-ɱ quả anh đào đó. Giang Lâm Vụ "Ưm... Ahh..." 𝐫●ê●n r●ỉ, cơ thể ửng đỏ ⓜ*ề*ɱ Ⓜ️*ạ*𝐢 𝓇υ●𝖓 гẩ●γ, cánh tay vung vẩy không có sức lực.
Bạch Ngọc nghe thấy phản ứng yêu kiều †𝖍-ở g-ấ-p đó của Giang Lâm Vụ, hắn càng thêm ra sức 𝐥*ℹ️*ế*Ⓜ️ láp, ngậm lấy quả anh đào đó vừa 〽️_ú_t vừa đảo quanh.
Giang Lâm Vụ ưm a rầm rì. Eo nhỏ vặn vẹo, dường như muốn trốn tránh cái ⓒả*Ⓜ️ 𝐠ℹ️á*↪️ t*ê ⓓ*ạ*𝐢 đó, lại bởi vì quá thoải mái mà vô thức hướng về phía trong cánh môi mỏng của Bạch Ngọc.
Bạch Ngọc nghe thấy tiếng 𝓇·ê·п 𝐫·ỉ của Giang Lâm Vụ, nhìn thấy tiên tôn bởi vì bị hắn ta chạm vào mà mang theo vui thích, nội tâm càng thêm thỏa mãn.
Vẻ ngoài ôn hòa có lễ độ của Bạch Ngọc không phải là giả, nhưng sự cố chấp và bỉ ổi của hắn cũng là thật.
Bởi vì không thể lại gần nên đã dùng thuốc làm ra thủ đoạn đê hèn như vậy, chỉ khi Tiên Tôn 𝐦*ê ⓜ*ⓐ*ռ mới có thể để mặc hắn ta làm bậy như vậy.
Hắn đã vào nhà tù tình yêu, cam chịu trầm luân, đến 𝒸𝒽●ế●𝐭 không ngừng.
Lưỡi hồng tiếp tục nhẹ nhàng từ chút từng chút ⅼï_ế_ɱ láp bộ ռ*ⓖ*ự*𝖈, hắn vươn tay vén vạt váy của Giang Lâm Vụ lên, dọc theo đùi leo vào giữa hai chân, chui vào trong quần lót, đi xoa nắn tiểu huyệt phấn hồng, trêu chọc hạt đậu nhỏ đó.
Sắc mặt đang Ⓜ️-ê mⓐ-𝓃 của Giang Lâm Vụ càng lúc càng ửng đỏ, hai chân lay động.
Bạch Ngọc ✝️·♓·ở 🌀·ấ·🅿️. Dưới lớp quần áo bó sát chỉnh tề dục căn đã cứng ngắc đến khó chịu.
Hắn vươn tay mở thắt lưng khảm hoa văn ngọc thạch, thuận tay vứt lên trên ghế dài. Ngọc thạch nạm ở trên thắt lưng va vào ghế phát ra tiếng cạch.
Thắt lưng cởi ra, quần áo mở ra, chỗ vạt áo của thiếu nên lộ ra xương quai xanh trắng nõn thẳng tắp, ◗.ụ.🌜 ѵọ𝓃.𝐠 tràn trề.
Kéo quần dài xuống, một vật nam tính lớn đỏ rực đầy gân xanh nhảy ra.
Bạch Ngọc dịu dàng cởi bỏ quần lót của Giang Lâm Vụ, hai tay tách mở đôi chân ngọc ra tiểu huyệt phấn hồng bởi vì bị trêu chọc mà càng thêm ướ·ⓣ á·ⓣ.
Dục căn dữ tợn ռ·ó·ⓝ·𝖌 🅱️·ỏ𝓃·𝖌 đỏ rực dán chặt lấy tiểu huyệt phấn hồng ư·ớ·✞ á·ⓣ, Bạch Ngọc dùng mệnh căn 𝐜●ọ 𝐱●á●𝐭, cọ ra chút mật dịch.
Đợi sau khi ướt hoàn toàn, Bạch Ngọc thẳng eo bắt đầu luận động. Hai cánh hoa bên ngoài tiểu huyệt kẹp côn th*t, quy đầu đụng vào ma sát với hạt đậu. Từng trận sảng khoái lan tràn trên cơ thể của hai người.
Bạch Ngọc †_𝐡_ở 𝐠_ấ_p, trên người cuối cùng cũng ra một tầng mồ hôi mỏng. Cảm giác sảng khoái xông thẳng 👢ê_𝖓 đ_ỉռ_𝐡 đầu.
Eo gầy săn chắc của Bạch Ngọc không ngừng đung đưa, Bạch Ngọc cúi đầu nhìn Giang Lâm Vụ. Bởi vì động tác của Bạch Ngọc, khuôn mặt nàng đỏ ửng, lông mi dài г⛎.𝖓 𝓇.ẩ.🍸 nhưng vẫn không mở được mắt ra, không ngừng 𝓇●ê●n r●ỉ. Bạch Ngọc độ.𝓃.𝐠 т.ì.ռ.𝖍 khom người mổ nhẹ lên cánh môi 𝒽-é ⓜ-ở của Giang Lâm Vụ.
Bạch Ngọc khép sát chân ngọc đang mở rộng ra của nàng, vì chồng thêm thịt mềm của chân nên càng tăng thêm cảm giác dồn nén, κ𝒽𝐨á●ı 🌜ả●ⓜ cảm nhiều.
Trên ghế quý phi, hai cơ thể trắng nõn chồng nên nhau, ghế gỗ 𝖕𝖍á●✞ 𝓇●𝖆 â●ɱ 𝐭♓●🔼𝐧●♓ kẽo kẹt.
Qua lúc lâu, theo tiếng rên trầm thấp dễ nghe của người đàn ông, một lượng lớn dịch thể màu trắng cuối cùng cũng phun lên trên bụng nhỏ trắng nõn bằng phẳng.
Sau khi phát tiết xong. Bạch Ngọc lau sạch sẽ mọi thứ hắn để lại, giúp Giang Lâm Vụ chỉnh trang lại quần áo gọn gàng. Sau đó ngón tay thon dài của hắn lại ν𝖚*ố*т ✅*𝐞 khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ của Giang Lâm Vụ.
"Khi nào thì ta mới có thể vào trong tiểu huyệt ấm áp của Tiên Tôn đây? Tiên Tôn nhất định sẽ không đồng ý để Bạch Ngọc làm đúng không?" Bạch Ngọc ✝️-𝖍-ở ɢ-ấ-🅿️ nhỏ giọng nói: "Nhưng không sao cả, ta nhất định sẽ vào trong tiểu huyệt của Tiên Tôn, ở trong tử cung ấm áp của người bắn đến khi tràn đầy. Đệ tử nhẫn nhịn vô cùng khó chịu, rất khó chịu, ngài sẽ đồng ý có phải không?"
"Vụ Nhi."
...
← Ch. 01 | Ch. 03 → |