Đêm đầu tiên H, mới nếm mùi tình dục, bị ngược đến khóc nức nở nghẹn ngào
← Ch.09 | Ch.11 → |
Bạch Ngọc dò dẫm theo cần cổ trắng mịn của Giang Lâm Vụ một đường đi xuống 𝖑i.ế.𝐦 láp hút gặm, hơi thở ấm nóng của nam tử phả bên tai Giang Lâm Vụ, sự tê dại ngứa ngáy lan tràn đến toàn thân.
Trên người mát lạnh, quần áo trên người bị Bạch Ngọc 𝐜-ọ ×-á-т mà tản ra, môi mỏng của hắn 𝐦ú-ⓣ lấy khỏa n🌀●ự●ⓒ, ngón tay thon dài nhào nặn quả anh đào đỏ hồng trên cao, một bên tay khác nâng lên bầu пg.ự.ⓒ m_ề_𝐦 ⓜ_ạ_ℹ️ ở bên còn lại, môi mỏng hồng hào mềm mịn ngậm lấy quả anh đào, ngậm hút đảo quanh.
Bầu пɢự_𝒸 của Giang Lâm Vụ bị ⓚ.í𝖈.𝖍 †.♓.íⓒ.♓ đến tê dại, hai chân 𝖐ẹ_𝐩 🌜_h_ặ_🌴. Nàng ưm lên mấy tiếng, cúi đầu nhìn xuống thì thấy thiếu niên ngày thường ngoan ngoãn đoan chính xinh đẹp lúc này đang cực kỳ 🎋·𝒽ê·⛎ ⓖợ·ℹ️ cắn ⓜú·t... bầu п●ℊ●ự●ⓒ của mình... Đôi môi mỏng hồng hào đang cuốn lấy quả anh đào đỏ ửng trong miệng trằn trọc rồi lại nhả ra. Giang Lâm Vụ chưa từng gặp tình cảnh như vậy, nàng thấy xấu hổ bất ngờ, cảm giác bên trong bụng dưới trở nên nóng hừng hực, chậm rãi tiết nước ra.
Bạch Ngọc nhẫn nhịn sự căng cứng khó chịu của 𝖉ụ.↪️ ѵ.ọⓝ.🌀, một đường 𝒽ô.𝖓 〽️.ô.ⓘ 𝖑*1*ế*𝖒 láp làn da của Giang Lâm Vụ, thành kính mà trân trọng. Từ giữa cổ đến khuôn 𝓃🌀ự_c 𝐦●ề●Ⓜ️ mạ●𝖎, đi xuống dưới bụng bằng phẳng....
Hắn xốc quần lụa mỏng tang của Giang Lâm Vụ, nhẹ nhàng đẩy chân ngọc ra. Tiểu huyệt ư-ớ-🌴 á-✝️ lấp lánh ánh nước lộ ra giữa hai chân, ngón tay man mát nhẹ nhàng xẹt qua khe nhỏ cùng với 🌜.ả.ɱ ℊ.ℹ️.á.↪️ ✝️.ê 𝖉ạ.𝒾, Giang Lâm Vụ giật mình "Ưm..." một tiếng, muốn khép chân lại.
Bị Bạch Ngọc kẹp lại: "Tiên Tôn, người thật đẹp." Làn da trắng nõn như tuyết, dáng người uyển chuyển, dung mạo kiều diễm lúc này e lệ đến mức lộ ra rặng hồng, vừa xinh đẹp vừa đáng yêu.
Đẹp, cực mỹ miều, đẹp đến mức tinh thần Bạch Ngọc trở nên điên cuồng.
Ngón tay Bạch Ngọc lướt qua cánh hoa thịt, tìm tới hạt đậu đỏ mẫn cảm, xoa nắn, 𝐜.ọ 𝐱.á.✝️, lại tiếp tục mú.t lấy quả anh đào trên 𝖓-🌀-ự-🌜.
Dù sao thì Giang Lâm Vụ cũng đang Ⓜ️-ê 𝐦-@-п thì được Bạch Ngọc chăm sóc, cực kỳ mẫn cảm, sáng nay đã ngâm trong nước, bây giờ lại bị ⓚíc.𝖍 ✞♓.í.↪️.h đến tê dại từng cơn, cơ thể ⓜ●ề●𝖒 ⓜạ●ℹ️ đ-ộ-n-ℊ ✞-ì-𝐧-♓ mà hồng lên, 𝖗ⓤ●п ⓡ●ẩ●𝖞, đầu óc trống rỗng.
Nàng cắn chặt môi để khắc chế bản thân không bật ra tiếng nức nở. Giữa hai chân không ngừng ↪️𝐡*ả*🍸 𝖓ư*ớ*ⓒ làm nàng có cảm giác trống rỗng.
Phát hiện Giang Lâm Vụ đã hoàn toàn ướt đẫm, sau khi chuẩn bị thỏa đáng, Bạch Ngọc đã cứng đến nỗi phát đau. Hơi thở của hắn gấp gáp, giọng nói khàn khàn: "Tiên Tôn, Bạch Ngọc muốn đi vào."
Nói rồi lấy mệnh căn chống lên miệng huyệt, ↪️_ọ ✖️á_† hạt đậu đỏ để thấm đầy mật dịch.
Giang Lâm Vụ cảm giác thứ đang cọ lên nơi riêng tư cực kỳ cứng rắn, mang theo hơi thở hung mãnh, sự thô cứng to lớn đằng trước 𝐜.ọ 🔀á.🌴 làm cho nàng vô cùng thoải mái...
Cảm giác này làm cho nàng cảm thấy rất quen thuộc nhưng cảnh tượng lại rất xa lạ, không đợi nàng hiểu rõ.
Quy đầu hung hãn xuyên qua đường hầm chật hẹp mà chen vào, vắt qua từng vách tường thịt, chậm rãi đẩy vào.
Bạch Ngọc vẫn còn nhớ đây là lần đầu của Tiên Tôn, cố gắng kiềm chế suy nghĩ muốn dùng sức mạnh mẽ xông vào. Nhưng vừa đi vào, vách tường thịt ɱ·ề·𝐦 mạ·ı đã không ngừng bao bọc thít chặt lấy hắn, xúc cảm chưa bao giờ được trải qua, sự vui thích mãnh liệt xông thẳng lên trán. Dù sao vẫn là một thiếu niên tuổi trẻ, nhịn không được 𝖐í𝖈*♓ ✝️𝖍*íⓒ*𝖍 này, thẳng lưng trực tiếp cắm thẳng đến tận cùng.
Giang Lâm Vụ cau mày nhịn đau, cơ thể hơi cong lên, mắt phượng tỏa ra hơi nước 𝖒ôռ*g lung, tay ngọc bất lực bám vào y phục màu trắng trà lỏng lẻo trước ⓝⓖ_ự_↪️ Bạch Ngọc. Nàng cảm giác rõ rệt quy đầu khổng lồ tiến vào bên trong mình, còn kịch liệt giật giật bên trong.
Giang Lâm Vụ đau, Bạch Ngọc cũng đau. Dục căn bị nơi nhỏ hẹp của Giang Lâm Vụ ép chặt đến mức thoải mái.
Bạch Ngọc khó nhịn được 𝖙♓·ở ⓗ·ổ·п 𝐡ể·ռ, hắn đau lòng cúi thấp đầu 𝐥·𝒾ế·𝐦 láp quả anh đào hồng, giúp nàng giảm bớt đau đớn.
Giọng nói hắn hơi khàn: "Xin lỗi, Tiên Tôn, ta nhẹ chút, muốn cử động."
Bàn tay thon dài nắm chắc lấy eo nhỏ mảnh mai, bắt đầu thẳng lưng di chuyển chậm.
Động tác của Bạch Ngọc nhẹ nhàng đưa đẩy, mệnh căn thô cứng bên trong tiểu huyệt co giật nông sâu, chen chúc trong tầng tầng lớp thịt, đụng vào nơi sâu xa nhất, lại chậm rãi r*ú*т г*🅰️, cho dù có ư_ớ_ⓣ á_𝖙 nhưng trong đường hầm chật hẹp, côn th*t to lớn ra vào vẫn rất khó khăn.
Cho dù chầm chậm ra vào nhưng Giang Lâm Vụ vẫn cảm thấy bụng dưới căng lên chua xót, nàng không phải là người tìm khổ cho mình, nàng đã cố gắng thả lỏng 𝐭♓â●𝐧 t𝖍●ể, mở rộng chân ra một chút, làm cho Bạch Ngọc ra vào dễ dàng một chút. Nàng nhìn thiếu niên hiền hòa xinh đẹp Bạch Ngọc gần trong gang tấc, mang theo hơi ✞ⓗ.ở 🅓.ố.ⓒ của nam tử, nhất thời có chút bừng tỉnh. Năm đó, Bạch Ngọc mới vừa bái vào trong cung Vụ Ẩn thì vẫn chỉ còn là năm tháng phấn đấu rèn luyện, bây giờ cũng bắt đầu thành thanh niên rồi...
Vách thịt không ngừng bao bọc lấy mệnh căn của Bạch Ngọc, cùng với đó là sự ra vào không ngừng vặn xoắn, vui vẻ 🎋í🌜_♓ t♓_í_ⓒ_𝒽 lên trán. Bạch Ngọc cúi người 𝖍ô·n 𝖒·ô·ï Giang Lâm Vụ, hai người môi lưỡi giao nhau, hơi thở giao hòa.
Đã từng có những ngày kia Tiên Tôn đối với hắn lạnh lùng xa cách, những nỗi bất bình không thể tưởng tượng được, những ngày đêm lạnh lẽo u tối khó ngủ trong người bây giờ đã được Tiên Tôn xua tan. Tiên Tôn là của hắn rồi...
Bạch Ngọc càng ngày càng đ·ộⓝ·𝐠 тì𝓃·♓, dùng sức mà đẩy eo lên, càng lúc càng dùng sức t-h-â-Ⓜ️ ⓝ♓ậ-ⓟ vào trong, tiểu huyệt bị ép nuốt đến càng sâu.
Giang Lâm Vụ lúc ban đầu khi Bạch Ngọc nhẹ nhàng đưa đẩy còn căng trướng lên nhưng bây giờ mơ hồ xen lẫn cảm giác 𝐜.ọ 🔀.á.т thoải mái, cũng dần dần tiếp nhận tần suất ra vào. Nhưng bây giờ lại tăng thêm sức mạnh và độ sâu, nhất thời làm cho nàng không thể chịu được, nàng ưm a kêu thành tiếng: "A... a ưm... Bạch, Bạch Ngọc, nhẹ một chút..."
Giang Lâm Vụ không biết nữ tử ở trên giường mà nói lời như vậy thì càng thêm 𝐤·í·🌜·ⓗ т·𝖍·í𝒸·ⓗ trái tim cầm thú của nam tử.
Đột nhiên Bạch Ngọc ngồi thẳng dậy, nửa quỳ, khuỷu tay mạnh mẽ giơ chân ngọc của Giang Lâm Vụ lên, đột nhiên tăng nhanh tốc độ và sức mạnh.
Mệnh căn nhanh chóng xuyên vào đường hầm nhỏ hẹp, tường thịt không chống cự được lực đẩy của quy đầu cứng rắn, chỉ có thể quấn chặt lấy dục căn. Những cú đâ*Ⓜ️ gấp gáp mang đến cảm giác thoải mái mãnh liệt như dòng điện xẹt qua mỗi nơi hai người chạm vào nhau.
Tiểu huyệt bị côn th*t cứng rắn kéo căng ép nuốt mệnh căn đầy mạnh bạo, sự ma sát làm cho huyệt thịt đỏ lên."A a a... a ưm..." Giang Lâm Vụ bị đụng phải thì rên lên thành tiếng, mị nhãn của nàng lấp lánh, trên mặt hiện ra xuân sắc, luống cuống túm lấy đệm chăn trên giường gỗ. Sự vui vẻ như nước thủy triều nhấn chìm nàng, chỉ cảm thấy đầu óc dần dần trở nên trắng xóa.
Bạch Ngọc nhìn chằm chằm Giang Lâm Vụ. Nhìn Tiên Tôn nước mắt ⓜô_ⓝ_ℊ lung, tóc đen bung xõa, quần áo trong suốt ngổn ngang nửa che nửa hở, lộ ra cơ thể trắng mịn như tuyết ửng hồng lên.
T●𝐡●â●ռ ✝️●𝖍●ể Ⓜ️.ề.Ⓜ️ 〽️ạ.𝒾 bị bản thân đẩy lên xuống, môi đỏ tràn ra tiếng 𝖗·ê·𝖓 г·ỉ đứt quãng, hiển nhiên là rất thoải mái, hắn càng động eo xông lên.
Giường gỗ liên tục đung đưa vang lên tiếng kẽo kẹt, bóng người hắt lên trên tường chồng lên nhau.
Giang Lâm Vũ ngửa cổ trắng nõn khẽ 𝐫-ê-ռ г-ỉ yêu kiều, k𝐡*ⓞ*á*❗ 𝒸ả*m dần dần xông lên. Nàng nhanh chóng hít thở, giống như con cá thiếu dưỡng khí.
Bạch Ngọc thẳng lưng ra vào, mệnh căn không khỏi càng thêm sâu hơn, nhanh chóng mài ép đến đỉnh. Giang Lâm Vụ "A.. !" Hét lên một tiếng, eo nhỏ cong lên, tường thịt co rút lại ş.ⓘ.ế.🌴 🌜ⓗặ.t côn th*t trong huyệt động, nơi sâu thẳm tiết ra lượng lớn mật dịch, nàng đã 🦵ê-n đ-ỉ𝓃-♓.
Sau khi tiết ra xong, trong đầu Giang Lâm Vụ trống rỗng, cả người mềm nhũn, chỉ cảm thấy ong ong choáng váng đột nhiên mơ màng.
Bạch Ngọc bị Giang Lâm Vụ lên đến cao trào mà co giật 𝖘●𝐢●ế●𝖙 🌜●𝖍ặ●ⓣ đến mức rên lên, hắn nín nhịn cố giữ lại, cúi người xuống 𝒽ô.𝖓 lên cơ thể mềm nhũn còn vẫn còn đang 〽️*ê 𝖒𝖆*n của Giang Lâm Vụ.
Chóp mũi cao thẳng cọ ⅼ·ê·𝐧 đ·ỉn·ⓗ ⓝ🌀ự*c trắng mịn, đầu lưỡi khẽ lướt qua cần cổ trắng nõn.
Sau đó lại bắt đầu thẳng lưng và ra vào, khởi động một đợt tiến công xuyên vào.
Sau khi cao trào, Giang Lâm Vụ vô cùng mẫn cảm, bây giờ lại bị đ-â-ⓜ xuyên vào, bên trong tiểu huyệt tê ngứa mẫn cảm, một chút ma sát lại làm cho ngứa ngáy muốn 🌜𝒽ế_𝐭.
"Bạch Ngọc! Đừng... đừng cử động! Ta không chịu nổi!"
Bạch Ngọc không có thời gian để ý, hắn khẽ cười một tiếng, người mà trong miệng luôn luôn không từ chối Giang Lâm Vụ lại nói: "Không được, Tiên Tôn. Phải xuyên vào mới có thể bắn ra."
Sau đó cúi đầu ngăn chặn môi lưỡi của nàng, hai tay dùng sức bấm đè eo Giang Lâm Vụ lại. Lợi dụng sự ướ*t á*𝖙 sau khi tiết ra của nàng thì thẳng lưng thoải mái nhanh chóng vận động, mệnh căn cứng ngắc đâ-m thẳng vào tiểu huyệt đỏ ửng ướt tràn, tiếng nhóp nhép lan tràn trong phòng nhỏ.
Dưới thân Giang Lâm Vụ, tiểu huyệt bị 𝒸ắ_ⓜ ✌️_à_𝑜 không ngừng bịt kín, cảm giác được côn th*t hung ác trong cơ thể không ngừng xông tới nơi ɱ_ề_𝖒 〽️_ạ_ï sâu xa nhất của mình, vừa căng vừa thoải mái.
Sự điên cuồng mạnh mẽ 𝐠●❗●𝖆●𝐨 𝐡●ⓞ𝒶●𝖓 trong tình dục đối với người vừa chưa hiểu rõ lại còn mới nếm thử như Giang Lâm Vụ, lúc này khiến nàng có chút choáng váng và hoảng loạn. Nàng bị đụng phải giống như lục bình trong sóng gió, nàng luống cuống căng thẳng lôi kéo cánh tay Bạch Ngọc, nghẹn ngào 𝐫·ê·𝖓 ⓡ·ỉ.
"Tiên Tôn... Tiên Tôn..." Bạch Ngọc ✝️*𝖍*ở ԁ*ố*𝐜, giọng nói dịu dàng tha thiết, tiếng va chạm vừa nặng vừa vội, dục căn càng thêm căng lớn, thẳng tắp hướng đến cửa tử cung.
Giang Lâm Vụ trở nên mơ màng cũng hiểu Bạch Ngọc muốn ra. Thần trí còn sót lại sau sự va chạm cũng hồi lại được một chút, giơ hai tay mềm nhũn đẩy hắn ra.
"Bạch... Bạch Ngọc... đừng... đừng ở bên trong... chỉ có cái này là không được!" Giang Lâm Vụ hoang mang lắc đầu, nghiêng ⓣh●â●𝓃 ⓣ●𝒽●ể trắng mềm muốn thoát đi.
Bắp thịt Bạch Ngọc căng phồng, gân xanh nổi lên. Hắn ghì chặt lấy Giang Lâm Vụ, tuyệt đối không cho nàng bỏ trốn, nhất định muốn bắn vào trong tử cung của nàng.
Sau mấy chục lần đưa đẩy, κ.𝖍.oá.𝒾 𝐜ả.𝐦 đạt đến đỉnh điểm. Bạch Ngọc 🌴_𝒽_ở ◗_ố_↪️, nới lỏng tinh quan, một lượng lớn 𝐭_1ⓝ_𝒽 𝖉_ịⓒ_♓ bắn ra, tiến sau vào trong tử cung, Bạch Ngọc vừa bắn vừa đưa mệnh căn hướng càng sâu vào trong.
Giang Lâm Vụ không ngăn cản được Bạch Ngọc, lượng lớn ✝️-𝖎𝖓-h 🅓ị-↪️-♓ ռó·𝓃·🌀 🅱·ỏ·ⓝ·𝐠 xông thẳng vào tử cung của nàng, nàng bị Bạch Ngọc bắn ra κ-í𝒸-𝖍 𝖙♓-í↪️-𝐡 mà lại đạt tới cao trào, mật dịch lại tuôn ra.
Bạch Ngọc rút côn th*t ra, trong tiểu huyệt tràn ra rất nhiều dịch trắng lẫn với mật dịch, miệng huyệt sưng đỏ run run.
Giang Lâm Vụ vừa cao trào, tinh thần trở nên mê ly chợt trở mình. Nàng cố gắng mở mị nhãn, quay đầu nhìn sang, chỉ thấy mệnh căn của Bạch Ngọc vẫn đang dâng trào. Trên đó còn dính lại chất lỏng của hai người, nơi mã mắt vẫn còn tiết ra dịch trắng, hung hãn dữ tợn.
Rốt cuộc thịt cũng ăn vào miệng, sao có thể chỉ bình thường một cái.
Hai tay hắn đẩy mở giữa 𝖒*ô*ⓝ*ɢ đào của Giang Lâm Vụ, côn th*t nhầy nhụa lại cắm thẳng vào, cắm đến tận cùng.
Giang Lâm Vụ bị đâ*Ⓜ️ đến mức hơi dựng ngược lên, bị Bạch Ngọc siết eo nhỏ lại, nâng lên, Giang Lâm Vụ bị ép nâng cao 𝐦ô𝓃_𝐠 đào quỳ nằm úp sấp xuống chịu đựng va chạm.
Cái tư thế này có thể vào được cực sâu, côn th*t chen chúc vào tường thịt đụn·𝖌 𝖈·ⓗạ·ⓜ vào miệng tử cung Ⓜ️.ề.〽️ 〽️ạ.ı. Đi qua đường hầm, mệnh căn bắt đầu liên tục nện thẳng vào, thô bạo khuấy động trong tường thịt, quy đầu căng cứng hết lần này tới lần khác đụng phải cửa tử cung mềm nhũn.
Giang Lâm Vụ bị Bạch Ngọc va chạm không lắc lư được mà bị giữ chặt lại, bụng dưới liên tục co rút không ngăn cản được dục căn hung hãn, trực tiếp 𝖘●ⓘ●ế●† 𝐜●♓●ặ●🌴 mệnh căn càng thêm thoải mái. 𝐊♓●🅾️●á●1 𝒸●ả●m từ nơi sâu thẳm lan tràn đến toàn thân "A...". Chẳng mấy chốc Giang Lâm Vụ co giật tiết ra, sợi tóc tán loạn, chân ngọc run run.
Bạch Ngọc im lặng không lên tiếng động thân khuấy động, đào càng sâu.
"Ừ... a a... không... không... hu..." Tay nhỏ ⓡ_ⓤ_ռ 𝖗ẩ_y muốn ngăn cản eo đang đong đưa của Bạch Ngọc, nhưng cả người cứ như đang vô lực 𝖛-ц-ố-ⓣ ✔️-𝐞 eo của Bạch Ngọc. Ngón tay ấm áp, có thể cảm giác được cơ bụng căng phồng, Giang Lâm Vụ nhận ra được sự căng phồng nên muốn rút tay về bị tay Bạch Ngọc đè lại. Tiếng của hắn trở nên khàn đục: "Tiên Tôn, sờ thích không?"
Giang Lâm Vụ không đáp lại được, bị đ*â*〽️ đến tinh thần mơ màng...
"Tiên Tôn... Tiên Tôn..." Hô hấp của Bạch Ngọc dồn dập, ưm ưm gọi Giang Lâm Vụ, mệnh căn điên cuồng nghịch ngợm tiểu huyệt.
Quy đầu cứng rắn to lớn xông tới mở ra tầng tầng lớp thịt, cán được bao phủ bởi từng nếp thịt, đẩy sâu vào nơi sâu xa nhất, nhanh chóng đẩy đưa qua lại 🌜_ọ 𝐱_á_† vào tiểu huyệt đáng thương sưng đỏ, khuấy đảo đến mức nước tung tóe.
Giang Lâm Vụ quỳ nằm úp sấp bị đâ●𝐦 đến nghẹn ngào, nước mắt lưng tròng, đầu óc mơ hồ...
Qua hồi lâu...
Bạch Ngọc gầm nhẹ một tiếng mới bắn ra lần thứ hai, phun vào trong tử cung. Hắn thoải mái cực kỳ, còn muốn làm thêm lần nữa.
Nhưng 𝐦ôⓝ.ɢ Giang Lâm Vụ đã nhầy nhụa không thể tả, lượng lớn dịch trắng tuôn ra chảy xuống bắp đùi... mềm nhũn mà mê người... người đã rơi vào trong mộng...
Bạch Ngọc dùng áo bào màu trắng trà bọc lấy người đang mềm nhũn, cẩn thận ôm lấy, chân dài bước ra khỏi phòng nhỏ đi về phía suối nước nóng trong núi.
Khóe miệng trên gương mặt tuấn tú đã nhếch lên gần hết, bóng nước ngọt ngào trong lòng tràn cả tòa linh sơn.
...
← Ch. 09 | Ch. 11 → |