An bài của Nhan Hi
← Ch.032 | Ch.034 → |
Đào Tiểu Vi rất nhanh đã ngủ, tay chân vô thức chăm chú ôm trụ một cánh tay Nhan Hi, đầu nhỏ chôn ở vai hắn thỏa mãn, trong suốt nước bọt tí tách thấm ướt một mảnh.
Nhan Hi vươn tay nắm cái mũi nhỏ của nàng, nghĩ rằng chờ nàng khó chịu sẽ tự nhiên mà buông ra tiểu thân thể đang cùng hắn dây dưa.
Thế nhưng nàng đúng là cô gái nhỏ ngoan cố, nhẹ nhàng mở ra cái miệng nhỏ nhắn đỏ sẫm, như một con cá thiếu dưỡng khí trồi lên mặt nước, cố sức hô hấp.
Nàng tình nguyện chịu đựng khó chịu, cũng muốn ở bên người hắn sao?
Nhan Hi nhẹ giọng thở dài, buông tha không tìm cách ném nàng ra một bên nữa, dùng chăn đắp kín tư thế ngủ bất nhã của tiểu nữ oa, thân thể hơi chút rời xa nàng, mới miễn cưỡng tìm được một không gian tương đối dễ an giấc.
Một đêm ngủ say không mộng mị.
Sắc trời không rõ, Nhan Hi chậm rãi mở mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Đào Tiểu Vi lập tức đứng lên, cả người ở trên người hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn chăm chú, mắt to chớp chớp.
Tư thế rất không nhã nhặn, Nhan Hi cau lại lông mày đen rậm.
"Người xấu, ngươi thực sự đã về nhà, ta còn tưởng rằng, tối hôm qua là ta nằm mơ." Đào Tiểu Vi thương cảm hề hề vừa nói vừa ôm cổ Nhan Hi, đầu dán tại ngực hắn, vui vẻ thoả thích.
Nhan Hi chỉ dùng mấy đầu ngón tay đã có thể ném nàng sang một bên, chậm rãi đứng dậy, chậm rãi mặc quần áo.
"Quỷ hẹp hòi, một điểm cũng không ôn nhu, người xấu, lạnh như băng, cẩn thận coi chừng không tìm được vợ." Hai tay chống nạnh, Đào Tiểu Vi ý chí chiến đấu sôi sục, sự yên lặng sáng sớm bị giọng nói của nàng cắt đứt.
"Lấy vợ, không cần nhọc ngươi bận tâm." Hắn giơ ngón tay tại cái trán nàng bắn vào giòn tan một âm thanh vang lên.
"Ai u".
Âm thanh vang lên như một chú mèo hoang nhỏ kêu rên, Đào Tiểu Vi ôm đầu, quay về giường, dùng chăn bao lấy cả người, rất sợ Nhan Hi sẽ lại có ý định đánh lén nàng.
Rất đau nga, mỗi lần hắn đều dùng phương thức này biểu hiện sự khó chịu.
"Ngày hôm nay sẽ có tân lão sư dạy ngươi lễ nghi, vi vi, ngươi cần chuyên tâm học, không được nghịch ngợm." Nhan Hi lấy nhuyễn kiếm vắt lên bên hông, chuẩn bị ra ngoài.
Đào Tiểu Vi nghe như không hiểu, vội vã đứng lên, "Người xấu, vì sao muốn ta học lễ nghi?"
Thật là kỳ lạ nga, nàng tốt xấu cũng là có năm năm làm công chúa, nếu nói đến lễ nghi, cũng không hề thua kém người ngoài a.
Tự nhiên nói muốn nàng học một lần nữa, rốt cuộc là có ý tứ gì.
← Ch. 032 | Ch. 034 → |