Hoàng Châu Thiên Trì (1)
← Ch.469 | Ch.471 → |
Khương Phục Tiên vuốt ve khuôn mặt anh tuấn của hắn rồi lập tức rời khỏi, không có cấm chế, nàng ta dùng ánh bạc thánh khiết giúp Trần Mục khôi phục lực lượng.
Sức lực tiêu hao của hắn bắt đầu hồi phục.
【Thành công đánh dấu đỉnh Linh Sơn 】
【Chúc mừng lấy được Bồ Đề Đạo Đài】
Ở giữa đỉnh núi vọt lên quang trụ kim sắc, tia quang trụ này chiếu sáng Linh Sơn Tiên Cảnh, tất cả gia tộc đều nhìn thấy dị tượng ở đây, thi nhau quỳ bái.
Khương Phục Tiên nhìn thấy gốc cây Đạo Đài cổ kính, gốc cây màu vàng kim mang theo năng lượng đặc biệt, gần cây Đạo Đài còn có cổ thụ có hình dáng kỳ lạ, trên cây trĩu quả màu đỏ như máu.
Trần Mục đã quá kiệt sức, không còn thời gian để qua đó, hắn ngồi khoanh chân tại chỗ để hồi phục.
Khương Phục Tiên ngồi khoanh chân đối diện với vị hôn phu, lòng bàn tay hai người chạm vào nhau.
Đêm khuya, với sự trợ giúp của Khương Phục Tiên, sức lực của Trần Mục đã khôi phục hơn nửa.
Trần Mục mở mắt ra, cảm thấy gân cốt huyết nhục trong cơ thể lại trở nên mạnh mẽ trở lại, cấm chế không thể phá vỡ hắn, ngược lại còn kích thích tiềm năng của nhục thân hắn.
Trần Mục mở mắt ra, trong đôi mắt xanh thẳm của Khương Phục Tiên mang theo ý cười, cười ngọt ngào nói: "Không tệ nha, nhục thân càng ngày càng mạnh, Thần Ma và Tiên Phật bình thường cũng đều không so được với nhục thân mạnh mẽ của chàng."
"Ta sẽ vẫn còn trở nên mạnh hơn nữa." Vẻ mặt Trần Mục nghiêm túc nói. Hắn muốn có được sức mạnh để bảo vệ vị hôn thê, bảo vệ người nhà và bằng hữu.
Trần Mục và Khương Phục Tiên đi đến giữa đỉnh núi, đây là đạo trường của Linh Sơn Vương, nhưng chỗ này lại trống không, chỉ có Bồ Đề Đạo Đài có hình dáng như gốc cây và cổ thụ có hình dáng kỳ lạ.
"Phu quân, Đạo Đài này năng lượng thần bí, có liên quan đến thần hồn, hẳn là có thể giúp ích cho việc tu luyện!"
"Sư tỷ, đây là Bồ Đề Đạo Đài."
Khương Phục Tiên gật đầu, sau đó nhìn vào quả trên cây, trầm giọng nói: "Đây chắc là Bồ Đề Thụ, giống với Bồ Đề Tử trong truyền thuyết, Bồ Đề Tử màu đỏ như máu được gọi là Huyết Bồ Đề, là thần quả vô cùng hiếm thấy, có khả năng nâng cao tinh khí thần."
Trần Mục hái Huyết Bồ Đề xuống, sau khi kiểm tra thì không phát hiện ra vấn đề gì, bên trong có năng lượng hùng vĩ: "Sư tỷ, ta thử trước giúp nàng xem có tác dụng phụ gì không."
Hắn phục dụng Bồ Đề Tử huyết sắc, năng lượng hùng vĩ tràn vào trong cơ thể, da thịt nhục thân hiện lên huyết quang, năng lượng hùng hậu tràn vào khắp tứ chi xương cốt, gân cốt huyết nhục đều đang hấp thụ năng lượng đặc biệt này.
Tiên thạch và tiên dịch giúp Trần Mục thăng cấp rất ít, Huyết Bồ Đề gia tăng tinh khí thần của Trần Mục với biên độ lớn, độ quý giá có thể tưởng tượng được.
Trần Mục nóng bừng cả người, hắn ngồi xếp bằng trên Bồ Đề Đạo Đài, Đạo Đài tràn ngập kim quang, thân thể khô nóng ổn định lại, hô hấp vững vàng.
Năng lượng thần bí tràn vào thức hải, nguyên thần đang hấp thụ năng lượng kim sắc, hắn thôi động Bất Hủ Pháp, nguyên thần tướng pháp trang nghiêm giống như Phật Đà ngồi xếp bằng.
Khương Phục Tiên hái Bồ Đề Tử huyết sắc đã chín xuống từ trên cây, không hề chạm vào Bồ Đề Tử nửa đỏ bằng hạt trân châu, nàng ta không phục dụng, những thứ này đều là để cho Trần Mục dùng lúc tu luyện.
Nàng ta ngưng kết băng tuyết vương tọa, nhìn Trần Mục luyện hóa Huyết Bồ Đề, trong mắt mang theo vui mừng, mỗi khi nhìn thấy vị hôn phu trở nên mạnh mẽ thì nàng ta rất vui sướng.
Sáng sớm, Trần Mục mở mắt ra, hắn cảm thấy cả người thoải mái, lực lượng tiêu hao hôm qua đã khôi phục hoàn toàn, hơn nữa tinh khí thần cũng sung mãn.
Huyết Bồ Đề có thể nhanh chóng khôi phục sức lực, còn hiệu quả hơn cả tiên đan, trong lúc chiến đấu có thể dùng Huyết Bồ Đề để nhanh chóng phục hồi sức lực.
"Sư tỷ, nàng cười gì thế?"
"Ta đâu có cười!"
Trần Mục hiếu kỳ nói: "Sư tỷ, không phải nàng cứ nhìn ta rồi cười như vậy cả buổi tối đấy chứ?"
"Làm sao có thể, ta không có cười!" Khương Phục Tiên lạnh mặt, trên mặt mang theo sương giá, dáng vẻ cao ngạo lạnh lùng.
Trần Mục trêu đùa nói: "Sư tỷ, lúc nàng cười trông đáng yêu hơn, nhưng nàng như vậy cũng rất đẹp."
Khương Phục Tiên kiêu ngạo nhướng mày, sau đó bắt chéo hai chân, vô cùng có phong phạm ngự tỷ, nàng ta nhìn Bồ Đề Thụ sau lưng vị hôn phu, gốc cây kia như ẩn như hiện, Trần Mục cũng chú ý tới sự thay đổi của Bồ Đề Thụ, nhìn Bồ Đề Thụ biến mất.
"Chẳng lẽ sau khi mặt trời lặn thì Bồ Đề Thụ mới xuất hiện?" Trong mắt Trần Mục mang theo nghi hoặc.
Khương Phục Tiên khẽ lắc đầu, cười nhẹ nói: "Bồ Đề Thụ là thần thụ, người có duyên sẽ gặp được, sư tỷ đã giúp chàng hái rất nhiều Bồ Đề Tử."
Nói rồi Khương Phục Tiên lấy ra lượng lớn Bồ Đề Tử huyết sắc và đưa cho vị hôn phu.
Trần Mục mỉm cười nói: "Sư tỷ, hiệu quả của Bồ Đề Tử rất nghịch thiên, không có tác dụng phụ, nàng cũng phục dụng đi."
Trần Mục trầm giọng nói: "Không cần, sau này ta trở về Khương gia sẽ có lượng lớn tài nguyên."
"Sư tỷ, muốn ta đút cho nàng không?"
"Vậy chàng đút cho ta đi!"
Trần Mục lựa Bồ Đề Tử huyết sắc to nhất đút vào miệng Khương Phục Tiên: "Sư tỷ, sử dụng kết hợp với Đạo Đài sẽ có hiệu quả rất tốt."
Khương Phục Tiên ngồi trên Bồ Đề Đạo Đài, cho đến đêm khuya mới luyện hóa Bồ Đề Tử.
Khương Phục Tiên chỉ đành nhận lấy: "Phu quân, bây giờ chúng ta đến Sở gia nhìn xem."
Trần Mục cười nói: "Được, sư tỷ, ta bế nàng xuống núi."
"Không, cõng ta."
"Được, ta cõng nàng."
← Ch. 469 | Ch. 471 → |