Khư Uyên Lan Hải (2)
← Ch.360 | Ch.362 → |
Tiếp đó Khương Phục Tiên nói bổ sung: "Cường giả ở những nơi kia sẽ không dễ dàng xuất thế, dù cho là sứ giả mà Đông Thắng đảo phái ra, cũng là vốn dĩ thuộc tu hành giả của Hoang Châu, bọn họ tìm tiên hỏi đạo, cuối cùng trở thành tôi tớ của cường giả tiên đảo."
Trần Mục nghi ngờ nói: "Sư tỷ, bọn họ không dễ dàng rời đi, chẳng lẽ là có nguyên nhân gì?"
Khương Phục Tiên gật đầu khẽ cười nói: "Đúng, nếu như bọn họ tới Vạn Tượng đại lục rất dễ gặp nạn, đối với bọn họ mà nói, nơi này tồn tại nguyền rủa."
"Nếu bọn họ đã không ra được ngoài, vậy tại sao chúng ta còn phải tới Đông Thắng đảo?" Trần Mục có chút nghi hoặc.
Khương Phục Tiên khẽ lắc đầu: "Bọn họ ra ngoài có nguy hiểm, cũng không phải là không thể rời đi, so với việc chờ bọn họ mạo hiểm tới trước, không bằng chủ động xuất kích."
Trần Mục biết tính cách của vị hôn thê, chỉ dịu dàng đối với hắn, đối với những khác người cũng sẽ không nương tay, Khương Phục Tiên không thích giảng đạo lý, nàng ta tới Đông Thắng đảo, hoặc là đối phương chịu thua, hoặc là san bằng.
Chuyến đi này sẽ không nhẹ nhàng.
Đột nhiên hệ thống cập nhật điểm đánh dấu.
【Đánh dấu Lâm Uyên thành】
【Khen thưởng Vô Lượng Kim】
Sở dĩ Trần Mục muốn đi theo Khương Phục Tiên, một là lo lắng cho vị hôn thê, hai là thuận tiện nhìn xem có thể soát nhiệm vụ đánh dấu mới hay không.
Vô Lượng Kim là tiên kim hi hữu, không thể phá vỡ, có thể co duỗi tự do, kéo dài vô hạn, rất thích hợp để làm nguyên liệu rèn Tiên Kiếm.
Có được Vô Lượng Kim, Tiên Kiếm liền có thể tự do biến hóa lớn nhỏ, Trần Mục cũng chỉ từng nhìn thấy Tiên Kiếm của Khương Phục Tiên có thể tự do biến hóa lớn nhỏ.
Trần Mục phát hiện Lâm Uyên thành ở ngay bên cạnh Lan Hải, cách bọn họ cũng không xa.
"Sư tỷ, nghe nói chỗ ở gần Lâm Uyên thành rất bất phàm, chúng ta đi xem một chút đi."
"Lâm Uyên thành đã bỏ hoang nhiều năm, có điều phong cảnh ở chỗ đó rất hùng vĩ, đi xem một chút đi."
Dù sao đến Lan Hải cũng là để du lịch.
Thuyền tiên lại lên đường lần nữa, rất nhanh đã đến được Lâm Uyên thành, thành lớn hùng vĩ, sừng sững như núi cao vắt ngang qua bờ biển, có thể chống đỡ được sự tấn công của hung thú viễn cổ.
Mặt phía nam Lâm Uyên thành, nước biển chảy xuống dưới.
Đó là cái hố khổng lồ đường kính đạt tới mấy ngàn trượng siêu to, sâu không thấy đáy, đối với Lan Hải mênh mông mà nói, đây chỉ là một cái hố cực kì nhỏ bé, nhưng ở trong mắt Trần Mục lại vô cùng hùng vĩ.
Khương Phục Tiên nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Trần Mục, khẽ cười nói: "Đây là Khư Uyên, hoang chủ từng muốn đánh xuyên thế giới, cuối cùng thất bại, phía dưới có dị thường, cho nên hoang chủ tu sửa lại Lâm Uyên thành trấn thủ ở nơi này."
Trần Mục càng thêm kinh ngạc: "Dị thường? Nơi này bị bỏ hoang nhiều năm, hơn nữa cũng không có cấm chế."
"Mặc dù không có cấm chế, nhưng tồn tại quy tắc thiên địa, đi xuống dễ dàng, đi lên mới khó, về sau có rất nhiều cường giả vĩnh viễn rơi lại trong Khư Uyên, tiểu sư đệ, không nên tùy tiện tới gần Khư Uyên."
"Sư tỷ, tỷ từng tới gần sao?"
"Rất nhiều năm trước ta từng thử qua, Khư Uyên sâu không thấy đáy, khi ấy ta cũng không có cách nào đảm bảo sau khi đi xuống còn có thể trở về hay không, liền lựa chọn từ bỏ."
"Hiện tại thế nào?"
"Hiện tại hẳn là không có vấn đề gì."
"Có điều phía dưới có cấm kỵ gì hay không rất khó nói, sư tỷ kiến nghị không nên tới gần Khư Uyên."
Trần Mục cảm thấy có đạo lý.
Ở bên ngoài ngắm nhìn phong cảnh cũng không tồi, đặc biệt là cảnh sắc của Khư Uyên, cảnh tượng hùnh vĩ như thế này, tới nơi đây ngắm nhìn một chút cũng rất đáng.
Trần Mục đến bên trong Lâm Uyên thành, thời điểm hắn đặt chân tới Lâm Uyên thành.
【Thành công đánh dấu Lâm Uyên thành】
【Chúc mừng thu hoạch được Vô Lượng Kim】
Ầm ầm!
Ngay tại chỗ quảng trường Trần Mục đứng mặt đất nứt ra, có tiên quang kim sắc vọt lên, đó là kim khí lớn cỡ quả hạch đào, Trần Mục duỗi tay nắm lấy.
Khương Phục Tiên hơi kinh ngạc: "Tiểu sư đệ, vận khí của đệ không tệ nha, thế mà lại thu được Vô Lượng Kim hiếm thấy, thứ này có thể làm thừng trói tiên."
Trần Mục có thể khống chế Vô Lượng Kim tùy ý biến hóa.
"Sư tỷ, tỷ muốn không?"
"Đệ giữ đi, ta có Tiên Kiếm."
Trần Mục thu hồi Vô Lượng Kim, hắn cùng Khương Phục Tiên rời khỏi Lâm Uyên thành, bọn họ phi hành dọc theo Lan Hải, cuối cùng tìm được một bờ biển có bãi cát xinh đẹp, có rừng cây, có cây dừa.
Hai người tới bờ cát, cát biển ẩm ướt, còn có vỏ sò cùng ốc biển, gió biển thổi vào váy trắng của Khương Phục Tiên lộ ra đôi chân sáng bóng như ngọc.
Nàng ta nhìn vị hôn phu ở bên cạnh, khẽ nhíu mày, Trần Mục chỉ mặc quần cộc, nước da trắng nõn bóng láng, đường cong cơ bắp rõ ràng.
Khương Phục Tiên cởi giày, Trần Mục chỉ còn có mỗi chiếc quần cộc: "Sư tỷ, áo tắm của tỷ."
Trần Mục lấy ra bộ áo tắm biển đặc biệt chuẩn bị cho vị hôn thê, Khương Phục Tiên nhìn thấy bộ áo tắm khêu gợi kia, đôi mắt mang theo hàn ý.
Khóe miệng Khương Phục Tiên hơi hơi giương lên: "Tiểu sư đệ, sư tỷ muốn giao đấu một trận với đệ."
Giọng điệu buốt lạnh của vị hôn thê không phải là muốn so tài, rõ ràng là muốn dạy dỗ Trần Mục.
"Sư tỷ, đệ từ chối!"
"Từ chối vô hiệu!"
Trong chớp mắt Khương Phục Tiên đã tới gần, Trần Mục biết, thời điểm để nam nhân chứng minh đến rồi.
Thân thể bị đẩy lui mấy chục trượng.
"Lực đạo thật là mạnh!"
Trần Mục trở nên nghiêm túc, muốn chinh phục vị hôn thê, cánh tay trái và cánh tay phải đồng thời bao phủ kim lân, nhưng trong nháy mắt Khương Phục Tiên đến gần, huyết mạch đặc thù trong cơ thể hắn bị áp chế, kim lân tiêu ẩn.
Kim sắc vật chất thuộc về huyết mạch của chính mình không có bị áp chế, huyết mạch Trần gia chưa khôi phục hoàn toàn, sự trợ giúp dành cho giai đoạn này rất có hạn.
← Ch. 360 | Ch. 362 → |