Mộ Hồng Liên (1)
← Ch.341 | Ch.343 → |
Xương cốt đỏ như máu mang theo hung uy đáng sợ, thân phận của nàng ta khẳng định không bình thường, đó là thủ đoạn bảo mệnh cực kỳ nghịch thiên, không biết ngân huy có thể ngăn cản được hay không, nhưng nữ Kiếm Tiên đã từ bỏ chống cự.
"Thật điên rồ."
"Còn muốn thu ta làm kiếm phó?"
Trần Mục vỗ vỗ khuôn mặt xinh đẹp của nữ Kiếm Tiên.
Hành động như vậy bị cường giả xung quanh nhìn thấy, nữ Kiếm Tiên bị đánh vào mặt?
Triệu Phi Yến và Liễu Mi Nhi nhìn đối phương, đều cảm thấy không chân thật lắm, Kiếm Tiên có yếu như vậy à?
Nữ Kiếm Tiên mặt không chút thay đổi, không có phản kháng, mặc cho Trần Mục bày bố, Trần Mục cảm thấy rất nhàm chán, đặc biệt là biểu cảm không chút luyến tiếc, nhìn đáng thương.
Trần Mục không đau lòng cho nữ Kiếm Tiên, nếu không có Ngân Huy của Phục Tiên lão bà, xác suất lớn nàng ta sẽ lật xe lại, điều này rất khó để tưởng tượng được, Kiếm Tiên cao ngạo tiên giới, đối mặt với ngân huy vậy mà nháy mắt chịu thua.
Khương Phục Tiên có được lực lượng đáng kinh ngạc, khó trách sẽ khiến cho toàn bộ thế lực tiên giới đều chấn động.
"Nhẫn của ngươi thật đẹp?"
"Ngươi muốn, tự mình lấy."
Nữ Kiếm Tiên không muốn tự mình động đậy.
Đây là chút kiêu ngạo cuối cùng của nàng ta.
Cho dù lấy lá bài tẩy bảo mệnh ra dùng, cũng rất khó xua tan Ngân Huy, nàng ta đơn giản không có giãy dụa.
"Không gian ngọc bội trên thắt lưng ngươi cũng thật đẹp."
"Có thể đưa ngươi, tự mình lấy."
"Tảng đá trên cổ ngươi thật đẹp."
"Muốn cái gì, tự mình lấy."
Bây giờ cái mạng này của nữ Kiếm Tiên đều ở trong tay Trần Mục, làm gì còn quan tâm những tài nguyên này, thầm nghĩ để hắn vui vẻ một chút, giơ cao đánh khẽ.
Trần Mục lấy không gian giới chỉ trên ngón tay nhỏ nhắn của nàng ta xuống, sau đó lấy ra một không gian ngọc bội từ bên hông nàng ta, còn kéo viên đá đỏ rực trên cổ nàng ta xuống, mấy thứ này đều có giá trị không nhỏ.
"Chuỗi dây xích này..."
"Không đáng giá, muốn thì lấy đi."
"Cảm ơn, Kiếm tiên tử, ngươi còn có cái gì không cần, có thể tặng ta." Trần Mục mỉm cười.
Nữ Kiếm Tiên cảm giác được sỉ nhục, ánh mắt Trần Mục vậy mà lại nhìn chằm chằm vào nhuyễn giáp trắng bạc của nàng ta, nếu dám cởi y phục của nàng ta, vậy thì nàng ta sẽ liều mạng.
Đột nhiên phía sau Trần Mục có một đạo kiếm quang phóng lên trời, hắn quay đầu lại nhìn tiên kiếm của Ngụy Bác Xuyên mang theo thi thể chạy về Tiên Môn, nhìn chiến lợi phẩm biến mất, không cần nói cũng biết Trần Mục đau lòng đến mức nào.
Hắn quay đầu lại nhìn nữ Kiếm Tiên mặt như tro tàn, may mắn bắt được nàng ta, nếu không thảm rồi.
Trần Mục nhìn nữ Kiếm Tiên, chỉ còn lại nhuyễn giáp trắng bạc, hắn suy nghĩ một chút, làm người để lại một đường sống nhưng cũng không dễ dàng thả nàng rời đi, cường thế nói: "Muốn sống sót rời đi thì chấp nhận làm kiếm phó của ta."
Nữ Kiếm Tiên lúc trước cao ngạo nói với Trần Mục, bây giờ hắn trả lại những lời này.
Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.
Nữ Kiếm Tiên vốn mặt không chút thay đổi, lúc này lại cắn răng, nàng ta cảm giác được sỉ nhục, đường đường là Đại Kiếm Tiên vậy mà lại bị phàm nhân bắt nạt thành bộ dáng này, đối mặt với Trần Mục bá đạo nàng ta cuối cùng lựa chọn nén giận: "Được, ta đồng ý."
"Ngươi thề đi!"
Trần Mục không tin vào lời hứa bằng lời nói.
"Tên ngươi là gì?"
"Trần Mục."
Nữ Kiếm Tiên đưa tay cầm lưỡi kiếm của Hỏa Hồng tiên kiếm, ngọc thủ của nàng ta nhiễm máu, ánh mắt nhìn chằm chằm Trần Mục: "Mộ Hồng Liên ta thề với trời, kiếp này làm nô lệ, phục tùng mệnh lệnh của Trần Mục, vĩnh viễn không phản bội, nếu có vi phạm, thân tử đạo tiêu."
Trần Mục cảm giác có năng lượng đặc biệt quấn quanh bọn họ, sau đó huyết quang phóng lên trời, Mộ Hồng Liên thề xong, càng nghĩ càng cảm thấy mất mặt, cường giả xung quanh cũng không biết bọn họ đạt thành khế ước chủ tớ.
Còn tưởng rằng là thủ đoạn đặc biệt của Mộ Hồng Liên.
Trần Mục buông Mộ Hồng Liên ra, ngân huy trên người hắn dần dần ảm đạm, lực lượng của vị hôn thê biến mất không thấy, tiên kiếm của Mộ Hồng Liên trở lại trong tay, vẻ mặt nàng ta phẫn nộ, không chút do dự chém Trần Mục, nhưng mà tay của nàng ta lại không nghe sai khiến.
Tiên kiếm treo giữa không trung, bởi vì tồn tại của khế ước, Mộ Hồng Liên không cách nào động thủ với Trần Mục, chỉ có Trần Mục mới có thể cởi bỏ khế ước.
Trần Mục cũng bị hoảng sợ, còn tưởng rằng Mộ Hồng Liên nhanh như vậy đã muốn hủy ước, rất nhanh đã hiểu được uy lực của khế ước, Mộ Hồng Liên muốn động thủ cũng không được.
"Quỳ xuống!"
Trần Mục lạnh lùng nói.
Mộ Hồng Liên cực kỳ không tình nguyện quỳ xuống.
Cường giả xung quanh còn tưởng rằng là khí thế cường đại của Trần Mục đã khiến Mộ Hồng Liên sợ tới mức không dám động thủ, sợ tới mức nàng ta ngoan ngoãn quỳ trên mặt đất.
Mộ Hồng Liên cắn răng, thân thể của nàng ta không nghe sai khiến, khế ước có hiệu lực, nàng ta chỉ có thể phục tùng, Trần Mục rất hài lòng: "Ngươi thuộc thế lực gì?"
"Xích Thành Động Thiên!"
"Thân phận?"
"Hồi chủ thượng, ta là nữ nhi của Xích Thành tôn giả, trưởng lão Xích Thành Động Thiên."
Trần Mục hơi kinh hãi, Mộ Hồng Liên hẳn là nữ nhi của Đại Lang, nếu ông ta biết nữ nhi trở thành kiếm phó chỉ sợ sẽ hạ phàm đến chém hắn.
"Làm thế nào để họ liên lạc với ngươi?"
"Ta nhìn thấy Xích Thành Động Thiên phù giấy, cho nên lại đây xem một chút, thật sự là đi ngang qua." Mộ Hồng Liên rất ủy khuất, không đến sẽ không có những phiền toái này.
Phía xa, đám người Triệu Phi Yến nhìn Trần Mục đứng, Mộ Hồng Liên quỳ, nhìn đến choáng váng, Kiếm Tiên vậy mà lại khúm núm quỳ gối ở trước mặt tiểu sư thúc.
"Chủ thượng, Hồng Liên nhất định phải rời khỏi thế gian, nếu không ta ở chỗ này sẽ gặp thiên kiếp, kính xin tha thứ cho ta không thể hầu hạ ngài."
"Ngươi đi trước đi, sau này nếu có cơ hội ta sẽ tới tìm ngươi." Trần Mục khẽ cười nói, kiếm phó nghe lời như vậy, sau này đến Tiên giới khẳng định phải để cho nàng ta làm người dẫn đường.
"Đa tạ chủ thượng."
Mộ Hồng Liên tươi cười cực đẹp, trong lòng yên lặng nguyền rủa Trần Mục cả đời đều không thể tiến vào Tiên Giới.
← Ch. 341 | Ch. 343 → |