Nữ Kiếm Tiên (1)
← Ch.337 | Ch.339 → |
Kim quang chiếu xuống.
Kiếm Tiên thanh y đứng dưới Tiên Môn.
Hắn không tùy tiện rời xa Tiên Môn, sau khi xác định an toàn, mới lộ ra tư thái cao ngạo nhìn xuống nhân gian.
Hắc Thạch thành trở nên náo nhiệt, tất cả mọi người đều chạy ra nhìn về phía thành tây, trong đó còn có cường giả Bắc Hoang, bọn họ nhìn thanh quang loá mắt rơi xuống kia không nhịn được hoảng sợ nói: "Đó là Kiếm Tiên sao?"
Đời này của bọn họ đều chưa từng gặp qua Kiếm Tiên.
Chỉ có Liễu Mi Nhi từng gặp một lần, khi đó ba vị Kiếm Tiên đáp xuống Lăng Vân tông, lúc nàng ta đối mặt với Kiếm Tiên từng cảm nhận được sự bất lực, giống như là con kiến nhỏ bé.
Lần trước có Thái Thượng trưởng lão tọa trấn Lăng Vân tông, Tô Mân tiễn ba vị Kiếm Tiên đi, nhưng mà Hắc Thạch thành chỉ có tiểu sư thúc, hắn còn chưa tới hai mươi tuổi đã muốn một mình đấu với Kiếm Tiên?
Trần gia buông bát đũa xuống, bọn họ nhìn về hướng thành tây, trong mắt mọi người ẩn chứa sự lo lắng, Trần Dao nhìn chằm chằm bầu trời đằng xa, nàng ta có thể nhìn thấy Kiếm Tiên thanh y.
Đám cường giả Lâm Hình ở gần chỗ Trần gia, bọn họ chuẩn bị tùy thời yểm trợ người thân của Trần Mục rút lui.
Đám cường giả lão bối Xích Tuân đột nhiên thấy lạnh sống lưng.
Ngay trong nháy mắt bọn họ Kiếm Khai Tiên Môn, Trần Mục cũng xuất hiện ở gần đó, có lẽ trước khi Kiếm Tiên thanh y đáp xuống nơi này bọn họ sẽ bị Trần Mục đánh trọng thương.
Bọn họ đang dùng toàn lực duy trì trạng thái mở ra Tiên Môn, căn bản không có khả năng chạy thoát thân, hiện tại nếu như chạy trốn, Kiếm Tiên không cách nào xuống được bọn họ cũng chỉ có một đường chết.
Nhưng mà Trần Mục không thèm để ý đến những lão già này.
Trần Mục bay vọt lên trời, bầu trời xuất hiện ánh sáng kim sắc sáng chói, loá mắt giống như mặt trời.
Thanh quang và kim quang chiếm nửa bầu trời.
Có cường giả đang rời xa Hắc Thạch thành, còn có cường giả đang chạy đến Tiên Môn, bọn họ muốn biết bên đó xảy ra chuyện gì, Triệu Phi Yến cau mày, hy vọng tiểu sư thúc không phải đang làm chuyện ngốc nghếch, đây chính là Kiếm Tiên đến từ Tiên giới.
Liễu Mi Nhi đuổi theo sau Triệu Phi Yến, không biết nàng ta chạy nhanh như vậy làm cái gì, nhìn rõ tình thế mới qua đó cũng không muộn, chẳng lẽ muốn đi làm bia đỡ đạn sao.
Phía dưới Tiên Môn.
Trần Mục và Kiếm Tiên thanh y đứng song song.
Kiếm Tiên thanh y nhìn xuống nói: "Ngươi là?"
"Lăng Vân tông, Trần Mục."
"Tây Huyền Động Thiên, Ngụy Bác Xuyên."
Ngụy Bác Xuyên chắp tay sau lưng, hắn ta bày ra tư thái cao cao tại thượng, cao ngạo nói: "Lăng Vân tông, ta nghe nói Khương Phục Tiên liên tiếp chém mấy vị Kiếm Tiên, rất thú vị."
Ngụy Bác Xuyên không có cảm giác được những tần sóng mạnh mẽ khác, tương đối mạnh thì chỉ có Trần Mục, hắn ta khẽ nhíu mày: "Khương Phục Tiên không ở đây cũng cần ta ra tay?"
Phía dưới có lão giả lớn tiếng nói: "Kiếm Tiên đại nhân, Khương Phục Tiên đang ở Huyền Châu đại khai sát giới, bọn ta không có cách nào ngăn cản được, vị này là tiểu sư thúc của Lăng Vân tông, sư đệ của Khương Phục Tiên, bắt hắn lại liền có thể uy hiếp Khương Phục Tiên."
"Thì ra là thế, nhưng mà ngay cả loại người này cũng cần ta phải ra tay, các ngươi thật sự là phế vật."
Bọn người Xích Tuân hèn mọn không ngóc đầu lên nổi.
Trần Mục cau mày, vị hôn thê không bế quan, vậy mà lại ở Huyền Châu, tay Ngụy Bác Xuyên cầm Tiên kiếm, trong chớp mắt, di chuyển không gian đến trước mặt Trần Mục.
Giây phút Ngụy Bác Xuyên vung kiếm, Trần Mục biến mất ở tại chỗ, hai người đột nhiên quay lưng vào nhau.
Trong tay Trần Mục xuất hiện Thanh Vân kiếm.
"Thú vị."
Khóe miệng Ngụy Bác Xuyên nhếch lên.
Hai người đồng thời quay người vung kiếm đánh nhau, khi hai thanh kiếm va chạm, sức mạnh bá đạo của Trần Mục khiến cho cánh tay Ngụy Bác Xuyên run lên, hắn ta khẽ nhíu mày, lúc đối kiếm lần nữa tiên lực thanh sắc đáng sợ được phóng ra.
Không gian bị bóp méo.
Tiên kiếm xé rách hư không.
Kiếm của Ngụy Bác Xuyên mạnh lên gấp bội.
Trần Mục lập tức lay động tiên chủng trong cơ thể, tiên quang kim sắc tràn ra, Thanh Vân kiếm được tiên lực kim sắc bao quanh.
Khi hai thanh kiếm va chạm lần nữa, Ngụy Bác Xuyên bị đánh lui ra ngoài mấy chục trượng, Trần Mục có chút thất vọng, nhàn nhạt nói: "Đây chính là sức mạnh của Kiếm Tiên?"
Bọn người Xích Tuân ở phía dưới vẫn đang liều mạng chống đỡ Tiên Môn, nhìn thấy cảnh này trái tim của bọn họ lạnh một nửa, sức mạnh của Trần Mục vậy mà lại mạnh hơn Kiếm Tiên.
Triệu Phi Yến và Liễu Mi Nhi cũng đang đến gần Tiên Môn, hai người bọn họ đứng ở đằng xa nhìn chiến trường, chỉ là uy áp trên trời làm cho Liễu Mi Nhi kinh hãi: "Đó thực sự là Kiếm Tiên sao? Ta vừa nhìn thấy tiểu sư thúc một kiếm đánh lui Kiếm Tiên!"
Triệu Phi Yến cũng nhìn thấy, nàng ta không nói gì, cuộc chiến vừa mới bắt đầu ai thắng ai thua còn chưa thể biết được.
"Ngươi vậy mà lại có tiên chủng?"
"Cũng khó trách bọn họ không phải là đối thủ của ngươi."
Ngụy Bác Xuyên khẽ nhíu mày, trong mắt ẩn chứa sự tham lam, sau đó khẽ cười nói: "Ngươi cảm thấy tiên chủng có thể bù đắp sự chênh lệch giữa Kiếm Thánh và Kiếm Tiên?"
Tay Trần Mục cầm Thanh Vân kiếm, hắn sử dụng Thiên Phượng Hô Hấp pháp, tắm sức mạnh đặc thù của sau Tiên Môn, lúc này kim quang sáng chói, giống như Chiến Thần.
Ngụy Bác Xuyên thi triển kiếm kỹ, hắn ta giơ cao Tiên kiếm, hàng trăm hàng ngàn đạo kiếm ảnh lục sắc xuất hiện, mỗi đạo sức mạnh của kiếm đều có uy lực ngang tàng xé rách Kiếm Thánh đỉnh phong.
Mà kiếm quang do bản thân Tiên kiếm phát ra dài mấy trăm trượng, mang theo sức mạnh đáng sợ hủy thiên diệt địa.
Trần Mục nắm chặt Thanh Vân kiếm, tiếng long ngâm xuất hiện vang vọng bầu trời, quanh thân ngưng tụ ra vô số kim quang, hắn chuẩn bị thi triển Tam Thiên Long Vũ.
← Ch. 337 | Ch. 339 → |