Thiên Kiêu Huyền Châu (1)
← Ch.308 | Ch.310 → |
"Tiểu sư đệ, về sau nếu như không có chuyện gì, đừng đến Lạc Hà phong." Giọng nói của Tần Nghê Thường có chút lạnh.
Trước kia Tần sư tỷ bảo hắn đến Lạc Hà phong nhiều vào, bây giờ đoán chừng là sợ Khương Phục Tiên, Trần Mục chắp tay mỉm cười: "Đa tạ sư tỷ giúp đỡ."
Sắp tới ban đêm.
Trần Mục đến Lăng Vân phong.
Hắn chuẩn bị tối nay qua đêm ở nơi này.
Vị hôn thê ngồi xếp bằng trầm tư suy nghĩ ở dưới gốc băng thụ, ánh bạc thánh khiết ngập tràn, cỗ sức mạnh kia không thuộc về trần thế, phát hiện ra Trần Mục đến gần, Khương Phục Tiên chậm rãi mở mắt ra, nhìn vị hôn phu đi tới bên cạnh, mỉm cười: "Ta bảo Tần sư muội mang tiểu bối đến Phượng các trước, đệ trở về lại tu luyện thêm hai ngày."
Trần Mục ngồi đối diện với Khương Phục Tiên: "Sư tỷ, chỉ hai ngày, đệ tu luyện cùng tỷ."
"Không được, sư tỷ tâm loạn liền không có cách nào tu luyện được." Khương Phục Tiên thật tình nghiêm túc nói.
Trần Mục chân thành nói: "Sư tỷ, phải kiên trì bất chấp sự phản kháng bên ngoài, đây cũng là tu luyện, tỷ phải nhẫn mới được."
"Được thôi."
Khương Phục Tiên cười gật đầu.
Trần Mục trêu ghẹo nói: "Sư tỷ, nếu như chúng ta trao đổi thực lực thì nói không chừng tỷ đã mang thai rồi."
"..."
Ánh mắt Khương Phục Tiên lộ ra hung quang.
Trần Mục cảm thấy cái cổ phát lạnh: "Sư tỷ, ý của đệ là đạo hạnh của tỷ sâu."
Khương Phục Tiên đột nhiên thay đổi vẻ mặt, cười khanh khách mở miệng: "Thể chất của sư tỷ rất khó mang thai, về sau đệ phải cố gắng lên, tỷ cũng muốn có con."
"..."
Trần Mục trừng to mắt, hắn không thể tin đây là lời thốt ra từ trong miệng của vị hôn thê: "Sư tỷ, về sau chúng ta sinh ba đứa đi."
"Tu luyện."
"Chuyện sau này chờ sau này lại nói."
Khương Phục Tiên nhẹ giọng trách cứ, cứ mỗi lần trò chuyện với Trần Mục là không thể nghiêm chỉnh được, khuôn mặt nàng ta mang theo hàn sương, không nói thêm lời nào.
Thời điểm bọn họ tu luyện cùng nhau có ánh bạc bao bọc lấy Trần Mục, tốc độ tu luyện của hắn tăng lên trên diện rộng, trong cơ thể có vật chất ngân sắc tan vào máu thịt.
Trần Mục không biết đó là cái gì, không có cách nào dùng linh lực cảm ứng, đó là do Khương Phục Tiên bỏ vào, hắn tin tưởng vị hôn thê nên không có để ý.
Hôm sau, buổi chiều, Tần Nghê Thường dẫn theo tiểu bối đi tới Phượng các, bọn họ cưỡi cự thú xuất phát.
Hoang Châu hiếm khi có thịnh hội, tiểu bối thiên kiêu của các tông đều sẽ tiến về Phượng các để giao lưu, hơn ngàn năm cũng khó gặp được, chúng tiểu bối đương nhiên rất kích động.
Lần thịnh hội này vốn dĩ nên ở Lăng Vân tông, Khương Phục Tiên không thích náo nhiệt nên giao chuyện tốt này cho Phượng các, cũng không cần phí tâm tư, các tông đều kiêng kị Lăng Vân tông có ý nghĩ chiếm đoạt các tông, thịnh hội tổ chức tại Phượng các có thể giảm bớt lo lắng của các tông, để bọn họ biết thái độ của Lăng Vân tông.
Tần Nghê Thường vốn định ở tông môn nghỉ ngơi, Khương Phục Tiên để Lý Thanh Lưu mang tiểu bối đến Phượng các, hắn ta nói thân thể không khỏe, sợ khó đảm nhiệm liền để Tần Nghê Thường mang tiểu bối đi, nàng ta cũng không dám từ chối.
Nàng ta ngồi một mình ở phía trước.
Triệu Phi Yến và đám tiểu bối thiên kiêu ở phía sau.
Liễu Mi Nhi nghi hoặc nói: "Sao tiểu sư thúc và tông chủ không đi cùng với chúng ta?"
"Sư tôn sẽ không đi sớm, ngài ghét nhất là náo nhiệt, tiểu sư thúc thì ta cũng không rõ, nói không chừng thúc ấy không muốn đi." Triệu Phi Yến nhướng mày cười khẽ.
Diệp Hoành khẽ thở dài: "Hầy, không có tiểu sư thúc, niềm vui thú của thịnh hội lần này thiếu đi một nửa."
Tiêu Vân vừa cười vừa nói: "Diệp Hoành, mỹ nữ Phượng các như mây, không phải ngươi đã muốn đi từ sớm sao? Tiểu sư thúc không ở đây, ngươi mới có cơ hội."
Diệp Hoành trêu ghẹo nói: "Tiêu sư huynh, nếu ta có mị lực như huynh, cũng có thể được thiên kiêu của Phượng các theo."
"Hả?"
"Người nào theo đuổi sư huynh của ta."
Trong mắt Liễu Mi Nhi ẩn chứa sát ý.
Triệu Phi Yến khẽ cười nói: "Mi Nhi, hắn nói là chuyện Tiêu Vân bị thiên kiêu Phượng các bao vây, đó đã là chuyện cũ mấy chục năm rồi."
Tiêu Vân xấu hổ cười một tiếng, ho khan nói: "Nếu không phải do ta thương hương tiếc ngọc thì bốn vị thiên kiêu Phượng các bọn họ cũng không phải là đối thủ của ta."
"Dọa chết ta." Liễu Mi Nhi thở phào một hơi.
Triệu Phi Yến nghi ngờ nói: "Mi Nhi, tại sao ngươi lại quấn khăn trùm đầu, tạo hình thật cổ quái."
"Tỷ không hiểu, như vậy mới đẹp."
"Ta cảm thấy đầu ngươi có cái bọc."
"Chớ nói lung tung, không hề."
Đám tiểu bối vừa nói vừa cười, Tần Nghê Thường đen mặt, tiểu sư đệ mất rồi, ngày nghỉ cũng mất nốt, bây giờ khẳng định là Khương Phục Tiên cùng tiểu sư đệ đang làm chuyện xấu.
Nghĩ đến bọn họ chàng chàng thiếp thiếp, Tần Nghê Thường liền nổi giận, tức giận nói: "Đều im lặng đi."
Đám tiểu bối câm như hến.
Mọi người nhìn về phía Tiêu Vân và Liễu Mi Nhi.
Hai người đồng thời lắc đầu, bọn họ cũng không biết vì sao dạo gần đây sư tôn luôn phát cáu, có lẽ là người đến tuổi trung niên càng ngày càng gắt gỏng.
...
Phượng các.
"Buồn chán, ra ngoài tùy tiện nhìn xem." Nét mặt Lâm Diệu Ngữ bình tĩnh giải thích.
"Tỷ thích tiểu sư thúc?"
"Nói bậy, ta sớm đã cắt đứt phàm tâm."
Lâm Diệu Ngữ chỉ muốn Niết Bàn Hô Hấp pháp của Trần Mục, nếu có Niết Bàn Hô Hấp pháp hoàn chỉnh, nàng ta lập tức có thể thức tỉnh Chân Phương Huyết Mạch.
← Ch. 308 | Ch. 310 → |