Thanh Đồng thành (2)
← Ch.273 | Ch.275 → |
Chương 274: Thanh Đồng thành (2)
Cường giả bình thường chỉ biết đến Kiếm Tiên, nhưng trước Kiếm Tiên thêm vào chữ đại, chắc chắn là rất lợi hại.
Năm vị đại Kiếm Tiên, đủ để quét sạch cả Vạn Tượng đại lục, cho dù Lăng Vân tông có Tô Mân và Khương Phục Tiên cũng rất khó ngăn cản nổi.
Nếu như không phải Khương Phục Tiên giết chết hai bị Kiếm Tiên thì cũng không thể chọc giận đến thế lực sau Tiên Môn, lần này bọn họ chuẩn bị điều động đến năm vị đại Kiếm Tiên.
Khóe miệng Kim Thần Võ hơi nhếch lên, lão giả tóc đỏ của Cung gia có chút hiếu kỳ: "Bọn họ sẽ lựa chọn hạ giới ở đâu?"
"Có hai vị chuẩn bị đối phó với Khương Phục Tiên ở Thanh Đồng thành, còn ba vị nữa chuẩn bị quá bộ đến Nam Hoang, chuẩn bị san bằng Lăng Vân tông."
"Thanh Đồng thành còn dễ, nhưng Lăng Vân tông thì làm sao tiếp dẫn? Chúng ta rất khó giết đến Lăng Vân tông."
Kim Thần Võ dặn dò nói: "Hàn lão và Phó lão, các ngươi có thể thông qua truyền tống trận đi đến Nam Hoang, ta tin rằng lúc này Khương Phục Tiên chắc chắn không có ở Lăng Vân tông, các ngươi tiếp dẫn ở gần Lăng Vân tông là được."
Vì chuẩn bị vật liệu cho truyền tống trận vượt châu, bọn họ đã tốn lượng lớn tài nguyên mang về từ Huyền Châu, chỉ có thể miễn cưỡng truyền tống hai vị cường giả đi đến Nam Hoang, nếu không Kim Thần Võ thật sự muốn đích thân đặt chân đến Lăng Vân tông.
Hàn Sơn và Phó Càn thông qua truyền tống trận tiến đến Nam Hoang, bọn họ chuẩn bị tiếp dẫn Kiếm Tiên trước.
Hai ngày sau.
Các tông ở Hoang Châu vốn là giả vờ tấn công, nhưng lại không cẩn thận đánh vào sâu trong Hồng Châu, cường giả các tông đều có chút mù mờ, chỉ có thể sửa chữa tại chỗ.
Thanh Vân thành.
Thành trì cổ kính đứng sừng sững.
Khương Phục Tiên và Trần Mục xuất hiện ở phía xa.
"Tiểu sư đệ, đệ hãy chú ý một chút, tốt nhất là đừng để bọn họ tiếp dẫn Kiếm Tiên." Người Khương Phục Tiên mang giáp băng, Băng Hồn và Tuyết Phách đều lơ lửng ở bên cạnh.
Cách đó mười dặm, Khương Phục Tiên cầm Băng Hồn trong tay, kiếm quang màu tuyết bay lên không trung, Thanh Đồng thành có Viễn Cổ Trận Pháp, kiếm quang không thể xuất hiện ở trong thành, mà làm nổ rào cản màu vàng bên trên trước.
Toàn bộ Thanh Đồng thành đều đang chấn động, cường giả trong thành hoảng hốt lo sợ, không phải là bị tấn công vào chính diện, mà là hậu phương nơi phòng thủ yếu nhất.
Chính diện bố trí thiên la địa võng, chỉ cần Khương Phục Tiên hạ xuống là sẽ bị phát hiện, liên quân của Hoang Châu công đánh Hồng Minh, Khương Phục Tiên không ở chính diện, bọn họ lại dám đánh vào nơi sâu trong Hồng Minh?
Nếu như Hồng Minh phái cường giả ra phản kích, cường giả các tông của Hoang Châu làm sao có thể ngăn cản được? Thế nhưng Khương Phục Tiên đã cược rằng bọn họ không dám phản kích.
Lớp gỉ màu đồng trên tường thành không ngừng bong tróc ra, đường vân thần bí đang thiêu đốt, nhưng sau khi tia tuyết quang thứ hai xuất hiện, lớp chắn màu vàng đã trực tiếp vỡ tung.
Tia kiếm quang kia chém vào Thanh Đồng điện, tòa cung điện nguy nga kia lập tức bị san thành đất bằng, chỉ có số ít vài vị cường giả trốn ra ngoài, những cường giả Hồng Minh khác đều bị Khương Phục Tiên mạt sát.
Trần Mục đang nuốt nước bọt, hắn nhìn thôi cũng cảm thấy khủng khiếp! Vị hôn thê ra tay ác thật!
Toàn bộ cung điện chỉ có ba vị cường giả xông lên trời, ngoại trừ Kim Thần Võ còn có hai vị lão tổ của Cung gia và Minh gia, trong mắt họ đều mang vẻ khiếp sợ.
Toàn thân bọn họ mang theo sương giá, nhìn thấy Khương Phục Tiên phá không bay đến, ánh mắt dần trở nên tuyệt vọng.
Hai tia kiếm quang màu tuyết xuất hiện trong nháy mắt.
Viễn Cổ Trận Pháp của Thanh Đồng thành cũng không thể ngăn cản được.
Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.
Trong Thanh Đồng điện đều là các thành viên quan trọng của Hồng Minh, rất nhiều người đều là cấp cao, có cả lượng lớn đội tinh nhuệ, thế nhưng bọn họ vẫn chưa kịp phản ứng lại đã bị kiếm quang màu tuyết của Khương Phục Tiên giết chết.
Băng tuyết làm đông tụ phế tích của Thanh Đồng điện.
Khương Phục Tiên ra tay không chút lưu tình.
Chỉ có đỉnh tiêm cường giả của Hồng Châu là vẫn còn sống.
Kim Thần Võ vung tay lên, kim quang ngập trời, sương giá trên người tan ra, ông ta liếc nhìn Thanh Đồng thành bên dưới, khẽ cau mày, thần sắc ngưng trọng nói: "Phải nghĩ cách kéo dài thời gian tiếp dẫn Kiếm Tiên."
Cung gia lão tổ và Ngô gia lão tổ nhìn nhau cười khổ, muốn cầm chân Khương Phục Tiên nói nghe thì dễ, Kim Thành Thánh hành động bất ngờ, đột nhiên tự nổ tung mình mới may mắn dùng bản mệnh kiếm xé toạc Tiên Môn, cho dù dùng lại thủ đoạn tương tự thì cũng khó có tác dụng, hơn nữa hai vị lão tổ đều không muốn chết.
Kim Thần Võ ném Thanh Đồng kiếm trong tay lên vòm trời, chuôi Thanh Đồng kiếm kia là do Kiếm Tiên viễn cổ để lại, mặc dù có gỉ đồng nhưng uy lực rất đáng sợ.
Thanh Đồng kiếm kia nháy mắt đã xuất hiện trên trời cao, mang theo sức mạnh bóp méo không gian, nhưng kiếm quang màu tuyết đánh tới, trực tiếp đánh rơi Thanh Đồng kiếm.
Còn có kiếm quang chém về phía nhóm cường giả Kim Thần Võ.
Tốc độ của Kim Thần Võ rất nhanh, trong nháy mắt đã tránh được tuyết quang, hắn sở hữu Tiên thể, tốc độ cũng siêu phàm, kiếm quang màu tuyết rất khó đến gần hắn.
Ba vị cường giả đều bị thương.
Giữa ngực Cung gia lão tổ có một vết kiến dữ tợn, miệng vết thương bị băng tuyết đóng băng, ngay cả lục phủ ngũ tạng cũng sắp bị đông cứng, gan bàn tay của Ngô gia lão tổ nứt ra, áo choàng của Kim Thần Võ cũng bị cắt đứt mấy chỗ.
Vừa mới giao chiến Khương Phục Tiên đã chiếm ưu thế, Trần Mục đã yên tâm hơn rất nhiều.
"Ta lo lắng cho vị hôn thê làm gì, chỉ cần không làm liên lụy nàng ấy thì đã xem như chiến thắng." Trần Mục lẩm bẩm trong lòng, hắn phải đối phó với những tên vặt vãnh trong thành.
← Ch. 273 | Ch. 275 → |