Chuẩn bị thảo phạt (1)
← Ch.270 | Ch.272 → |
Khương Phục Tiên ngồi dựa vào gốc băng thụ, nàng ta kéo lấy má, bĩu môi, trong mắt mang theo sương giá, tức giận trừng Trần Mục.
Trần Mục cũng nhìn chăm chăm vào vị hôn thê, biểu cảm tức giận kia rất đáng yêu, hắn không hề có ý nhượng bộ, Khương Phục Tiên hung dữ nói: "Nếu như đệ không nghe lời của sư tỷ, đến lúc đó sư tỷ cũng sẽ không cứu đệ."
"Sư tỷ, lần này đệ sẽ không kéo chân tỷ, đệ rất mạnh đấy, đệ có rất nhiều át chủ bài." Trần Mục nói át chủ bài của hắn cho Khương Phục Tiên nghe.
Hắn không hề giấu giếm điều gì với lão bà Phục Tiên.
Trong Kiếm Trì vẫn còn vạn kiếm, nếu như đệ muốn đi thì mang nó theo." Khương Phục Tiên vốn không tin vào thực lực của Trần Mục, chỉ là mềm lòng thuận theo hắn.
"Tặng cho đệ? Như vậy không tốt đâu." Trần Mục biết vạn kiếm trong Kiếm Trì, cộng thêm ba nghìn trường kiếm của hắn nữa, uy lực chắc chắn rất khủng bố.
Khương Phục Tiên bĩu môi, vươn ngón tay ngọc mảnh khảnh chọc vào khuôn mặt tuấn tú của Trần Mục, lạnh lùng nói: "Nghĩ hay thật, phải trả."
Trần Mục nhìn ngón tay nhỏ như mỡ đông của Khương Phục Tiên, không nhịn được muốn sờ hai cái: "Sư tỷ, tay của tỷ đẹp thật, đệ muốn..."
"Không cho phép muốn."
Khương Phục Tiên thu ngón tay mảnh khảnh lại.
Vẻ mặt của nàng ta càng nghiêm túc hơn.
Trước kia Trần Mục còn sợ vị hôn thê, bây giờ thì hoàn toàn không sợ, biết nàng ta ngoài lạnh trong mềm.
"Sư tỷ thật muốn đánh đệ."
"Sư tỷ, đệ chịu đòn rất được đấy."
Khương Phục Tiên không nhịn được muốn cười, cố kìm lại nghiêm túc nói: "Đừng lãng phí thời gian."
Hai người tiếp tục tu hành.
Niết bàn hỏa bao trùm lên bóng dáng hai người.
Một tháng sau, Khương Phục Tiên khôi phục đỉnh phong, dưới sự trợ giúp của Niết Bàn Hô Hấp pháp, huyết mạch ngân sắc trong cơ thể nàng ta đã khôi phục được lượng lớn, toàn bộ những sợi tóc đều biến thành màu bạc, da thịt cũng mang theo ánh bạc.
Trần Mục có được Niết Bàn Hô Hấp pháp, vật chất kim sắc trong cơ thể chỉ tăng thêm một chút, hắn không biết là vật chất kim sắc cao cấp hơn hay là trong cơ thể của Khương Phục Tiên có những tồn tại khác có thể tái tạo lại huyết mạch ngân sắc.
Khương Phục Tiên không sử dụng Niết Bàn Hô Hấp pháp, huyết mạch trong cơ thể đã hồi phục hơn nửa, Niết Bàn Hô Hấp pháp chỉ làm gia tăng tốc độ hồi phục của nàng ta.
Lại thêm nửa tháng trôi qua.
Khương Phục Tiên đã hoàn toàn khôi phục đỉnh phong, cả người nàng ta chìm trong sương mù mờ ảo, giống như tiên tử.
Da thịt của Trần Mục mang theo ánh vàng, bản mệnh kiếm trong cơ thể hắn cũng đã dài một trăm mười trượng.
Hắn mở mắt ra, nhìn vị hôn thê tuyệt mỹ trước mắt mình, cười hỏi: "Sư tỷ, phần thưởng mà ban đầu tỷ nói là gì thế?"
Khương Phục Tiên khẽ chớp mắt, nàng ta đang suy nghĩ, Trần Mục giúp nàng ta hồi phục cũng xem như vất vả, phần thưởng vật chất rõ ràng là quá dung tục.
"Đệ qua đây."
Khương Phục Tiên mỉm cười ngoắc tay.
Trần Mục đi đến bên cạnh vị hôn thê.
Khương Phục Tiên bất ngờ hôn lên bên mặt của Trần Mục, một cái nhẹ nhàng, lạnh băng như ngọc.
"Đủ chưa?"
Khương Phục Tiên nhướng mày.
Trừ người nhà ra chỉ có Khương Phục Tiên hôn hắn, Trần Mục vui vẻ đáp: "Còn phải thêm một lần nữa."
Trần Mục được một tấc lại muốn một thước, Khương Phục Tiên cũng không muốn làm hắn quen: "Nhắm mắt lại đi."
"Ừm."
Trần Mục làm theo.
Đôi tay mảnh khảnh như băng ngọc của Khương Phục Tiên đột nhiên ôm lấy khuôn mặt của Trần Mục, khuôn mặt xinh đẹp kia đang tiến lại gần, Trần Mục có thể cảm nhận được nhịp tim của hắn đang tăng nhanh, hơi thở của hai người đều hỗn loạn.
Trần Mục có hơi ngây ra, động tác này của vị hôn thê chẳng lẽ là muốn hôn hắn sao? Hắn vẫn chưa có kinh nghiệm, hoàn toàn không biết phải làm gì.
Đỉnh núi yên tĩnh.
Chỉ có thể nghe được tiếng tim đập.
"Sư tỷ."
Giọng nói của Tần Nghê Thường truyền đến.
Khương Phục Tiên và Trần Mục cùng lúc biến sắc.
Tần Nghê Thường đột nhiên đứng bên ngoài vách núi phủ đầy gió tuyết, chỗ này có gió tuyết che chắn, không có sự cho phép của Khương Phục Tiên, nàng ta sẽ không nhìn thấy được bên trong, cũng không thể nào lên được đỉnh núi, bình thường nàng ta đều có thể tiến vào, hôm nay lại gặp phải tình huống đặc biệt, chỉ có thể hét lên một tiếng.
Khương Phục Tiên nhẹ nhàng đẩy Trần Mục ra, cảm thấy rất hồ đồ, vậy mà lại muốn làm loại chuyện đó, vốn đã sắp hôn lên nhưng lại bị Tần Nghê Thường phá vỡ, Trần Mục nhớ kĩ Tần sư tỷ, sau này cũng phải phá hư chuyện tốt của nàng ta!
Trần Mục dịch chuyển rời khỏi Lăng Vân phong.
Khương Phục Tiên đi đến bên vách núi, bình phong che chắn biến mất, Tần Nghê Thường đến bên cạnh nàng ta.
Nhìn thấy vẻ mặt của Khương Phục Tiên mang theo sương giá, cả người Tần Nghê Thường đều không thoải mái, nàng ta hèn mọn cúi thấp đầu.
"Sư tỷ, cao tầng của các tông ở Nam Châu đã đến Lăng Vân tông, chuyện hội nghị cần có tỷ."
"Ừ, để bọn họ đến phòng nghị sự của Trưởng Lão viện, lát nữa ta sẽ qua đó."
"Vâng."
Tần Nghê Thường lập tức rời đi.
Toàn thân nàng ta đều đang run lên, trong lòng nghĩ mình nghiêm túc làm việc, Khương Phục Tiên lại hung dữ như thế, bây giờ Tần Nghê Thường càng lúc càng sợ phải nhìn thấy Khương Phục Tiên.
Tần Nghê Thường vừa đi Trần Mục đã chạy lại, cười ngốc nói: "Sư tỷ, tiếp tục đi."
"Qua đây."
Trần Mục nháy mắt đã tiến lại gần.
Khương Phục Tiên vươn tay nhéo mặt của hắn, dùng sức bóp nói: "Vừa nãy sư tỷ hồ đồ, đệ không biết nhắc nhở sư tỷ, còn muốn tiếp tục?"
"Sư tỷ, tỷ nhẹ thôi."
Trưởng Lão viện, phòng nghị sự.
Cấp cao của các tông ở Hoang Châu đều đang ở đây.
Khương Phục Tiên đi thẳng vào vấn đề: "Ta muốn thảo phạt Hồng Minh, đồng ý thì hãy giơ tay."
Cấp cao của các tông đưa mặt nhìn nhau, bọn họ đều muốn cùng nhau bảo vệ, canh giữ địa bàn của Hoang Châu, chỉ cần Hồng Minh không tấn công là được, Khương Phục Tiên muốn công đánh Hồng Minh bọn họ đều có chút do dự.
← Ch. 270 | Ch. 272 → |