Thiếu niên Kiếm Thánh (3)
← Ch.253 | Ch.255 → |
Hàn Giang Tuyết đột nhiên ra tay, huyết quang khiến cho mặt đất cách đó không xa sụp đổ, bên trong ẩn giấu huyền cơ, hai người đi tới trước hố sâu thâm tàng.
Bên trong có bộ xương cao lớn đen kịt, có tám cánh tay, sau lưng có tám thanh kiếm xương, cách rất xa cũng có thể nhận ra hung uy.
Minh Thu khẽ nhíu mày, nói: "Mùi máu tươi nồng đậm, không hổ là Tà tộc!"
Hàn Giang Tuyết nhìn chăm chú vào sâu trong động khanh, trong mắt mang theo niềm vui gần như điên cuồng: "Thi hài Tà tổ không chết bất diệt, chỉ cần Huyết Tế là có thể hồi phục lại, ta có thể khống chế nó quét ngang Hoang Châu."
"Mất bao lâu?"
"Đại khái cần khoảng ba năm."
Minh Thu khẽ nhíu mày: "Thời gian ba năm quá dài, có thể sớm hơn không?"
"Có thể sớm hơn, nhưng sức mạnh của thi hài Tà tổ không có cách nào khôi phục đến đỉnh phong."
"Mau chóng hồi phục, không cần nó đối phó với Khương Phục Tiên, có thể quét ngang Bắc Hoang là được."
"Ta cần lượng lớn huyết thực, thực lực càng mạnh thì thi hài Tà tổ có thể nhanh chóng hồi phục."
"Yên tâm, Hồng Minh sẽ cho ngươi tài nguyên, chỉ cần phục tùng mệnh lệnh của chúng ta sau này ngươi có thể xây dựng lại Tà tông ở Tây Hoang, nhưng ngàn tuyệt đối không nên có ý nghĩ khác." Minh Thu mảy may cảnh cáo.
Hàn Giang Tuyết cung kính gật đầu, mỉm cười cảm kích nói: "Đa tạ Nhị trưởng lão."
"Đáng tiếc, không biết Khương Phục Tiên rốt cuộc có bị trọng thương không." Minh Thu lắc đầu khẽ thở dài.
Lão bối Kiếm Thánh trở về nói Khương Phục Tiên bị trọng thương, nhưng mà Cung Uy Nhuy và Hàn Đằng đuổi theo đến Bắc Hoang cũng không còn xuất hiện nữa.
Rõ ràng, tất cả họ đều đã chết.
Lãnh đạo Hồng Minh khiếp sợ, một bộ phận cảm thấy Khương Phục Tiên đã bị trọng thương, một bộ phận lại cảm thấy Khương Phục Tiên không có gì đáng ngại, cho nên Hồng Minh không tùy tiện tổ chức tiến công, chỉ có thể chiếm cứ Tây Hoang trước.
Bọn họ đang chuẩn bị kế hoạch mới, dự định lợi dụng sức mạnh của Tà tông tiến công Bắc Hoang, bức các tông Nam Hoang lên Bắc Hoang, sau đó quân chủ lực của Hồng Minh thuận thế bao trùm Nam Hoang, bọn họ tính toán thôn tính Hoang Châu một cách triệt để.
Mười tháng sau.
Đông Hoang, sơn mạch Táng Tiên.
Xung quanh đầy cỏ cây cao đến nửa người.
Chỉ có lúc gió thổi mới có thể nhìn thấy bóng dáng của Trần Mục, Tiểu Hắc và Tiểu Bạch nằm sấp bên cạnh hắn.
Đột nhiên Trần Mục mở mắt ra, hai tròng mắt phóng ra kim quang, toàn bộ cỏ cây xung quanh đều cúi đầu.
Kiếm Cung trong cơ thể phát ra quang mang mãnh liệt, kiếm quang rực rỡ phóng lên trời, cỏ cây xung quanh đều bị chém ra một khe nứt.
Trong chớp mắt.
Khu vực ngàn trượng đều bị sương xám bao phủ, Trần Mục phóng xuất ra Hỗn Độn Kiếm Vực, phạm vi bao trùm càng rộng lớn, hơn nữa hiệu quả càng bá đạo.
Ở trong kiếm vực của hắn, những người khác không có cách nào điều động lực lượng quy tắc xung quanh, bởi vì ở trong Hỗn Độn kiếm Vực Trần Mục mới là chúa tể thật sự.
Các mảnh vỡ của các quy tắc xung quanh thuộc về hắn.
Áp chế lực quy tắc của kiếm vực đối với rất nhiều cường giả Kiếm Thánh mà nói là vô dụng, bởi vì Kiếm Thánh nắm giữ quy tắc chỉ đếm trên đầu ngón tay, nhưng có thể ngăn cản Kiếm Tiên xuyên qua không gian ở trong Hỗn Độn Kiếm Vực.
Hiệu quả áp chế này so với kiếm vực chỉ áp chế linh lực không biết mạnh hơn bao nhiêu lần, Trần Mục cuối cùng cũng có phương thức nhằm vào Kiếm Tiên.
Nhưng muốn chiến thắng Kiếm Tiên, còn có được lực lượng sánh ngang với Kiếm Tiên, con đường phía trước còn rất dài.
Trần Mục thu hồi Hỗn Độn Kiếm Vực.
Trong Kiếm Cung, kim sắc bản mệnh dài hơn mười mét, đây là dấu hiệu đột phá đến Kiếm Thánh, Trần Mục trước năm mười lăm tuổi đã trở thành cường giả Kiếm Thánh.
Cả người Trần Mục tràn ngập kim quang.
Cường giả Kiếm Thánh chính là tầng cao nhất của kim tự tháp Vạn Tượng đại lục, Trần Mục không có kiêu ngạo, hắn biết mình ở tầng kia chỉ có thể tính là đáy, còn chưa lên tới đỉnh kim tự tháp.
Bên ngoài thân kiếm của bản mệnh kiếm có chín đạo hào quang lóe lên, đây là chín đạo gông xiềng vô hình, mỗi đạo gông xiềng đều sẽ xiềng xích người tu hành trở nên mạnh mẽ, phá vỡ gông xiềng mới có thể tăng không gian phát triển lên.
Ở cảnh giới trước Kiếm Thánh, rất khó xuất hiện xiềng xích, chỉ có đột phá đại cảnh giới mới có thể có xiềng xích tồn tại, mà ở Kiếm Thánh cảnh, mỗi tiểu cảnh giới đều có một xiềng xích tồn tại, muốn chém đứt xiềng xích so với những cảnh giới trước kia rất khó.
"Đây là Kiếm Thánh!"
Trần Mục cảm giác cả người tràn ngập sức mạnh.
Trong chớp mắt hắn xuất hiện ở chỗ cao, Tiểu Hắc và Tiểu Bạch ngẩng đầu lên, chúng nó cảm giác nhạy bén, cũng không biết Trần Mục rời đi từ khi nào.
Trần Mục ở trong Táng Tiên địa lóe ra, hắn thông qua hấp thu vật chất thần bí phía sau Tiên Môn, thân thể lần nữa tăng cường, hơn nữa cảm ngộ được quy tắc không gian, đã có thể khiến thân thể xuyên qua không gian.
"Đáng tiếc, chỉ có thể xuyên qua trong vòng mười dặm, năng lượng tiêu hao còn rất nhanh." Trần Mục khẽ lắc đầu, nếu có thể trong nháy mắt xuyên qua ngàn dặm thì tốt biết bao.
Quy tắc không gian nắm giữ mạnh hơn Ảnh Vô Tung rất nhiều, Trần Mục có thể trong nháy mắt xuyên qua không gian, hoàn toàn không cần tích lực, khoảng cách còn cực kỳ xa, chỉ là tiêu hao năng lượng so với Ảnh Vô Tung lớn hơn nhiều.
"Không biết có thể dựa vào quy tắc không gian tiến vào Hoang Thần điện không." Trần Mục thấp giọng nói.
"Chúng ta đi thôi."
Trần Mục muốn đi thử xem.
Tiểu Hắc và Tiểu Bạch bay lên trời, chúng đáp xuống vai Trần Mục.
Vài ngày sau.
Trần Mục ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm.
Trần Mục nhìn lên bầu trời.
Trên bầu trời có vài đám mây trắng trôi qua.
Nếu bức tranh này miêu tả khung cảnh thật, bầu trời chỉ là rào cản ngăn cách hai giới, thế giới phía sau Tiên Môn và thế giới của hắn thật ra là một, mặt đất tròn, bầu trời cũng tròn.
← Ch. 253 | Ch. 255 → |