Huyết mạch phản tổ (3)
← Ch.248 | Ch.250 → |
Trần Hi và Yến Lang Nguyệt ở trong phòng hỗ trợ, Trần Dĩnh và Trần Hãn ở ngoài phòng chờ đợi.
Trần Nghiêm lúc nào cũng đi tới đi lui, ở thời điểm này, ông ta cũng là lo lắng nhất.
"Hy vọng là đệ đệ."
"Hy vọng là muội muội."
Trần Dĩnh và Trần Hãn nhỏ giọng nói thầm, Trần Mục biết kết quả cũng không có quá mức chờ mong.
Trong phòng.
"Sinh rồi."
"Là con gái."
Trần Hi và Yến Lang Nguyệt cười nói.
Lần sinh con này của Đường Uyển rất thuận lợi, cũng không có cảm giác quá mức đau đớn, trong phòng rất yên tĩnh, khiến Trần Nghiêm ở bên ngoài rất lo lắng.
Sau khi các nàng xử lý đơn giản, Trần Hi ôm đứa bé trong ngực, nhìn tiểu muội muội không có động tĩnh, nàng ta vội vàng vỗ vỗ lưng.
Nhưng mà tiểu muội muội đột nhiên mở mắt ra, hai luồn kim quang tràn ra, đôi mắt kia rất lớn rất sáng, vẻ mặt Trần Hi kinh ngạc nói: "Kim mâu!"
"Để ta xem một chút."
Trên mặt Đường Uyển mang theo nụ cười từ mẫu, Trần Hi vội vàng đem đứa trẻ đặt ở bên cạnh bà ta.
Đôi mắt sáng ngời của bé gái nhìn chằm chằm vào mẫu thân, Đường Uyển nhẹ nhàng chạm vào cái mũi nhỏ của nàng ta, con gái út lập tức cười khanh khách thành tiếng.
Yến Lang Nguyệt đi ra ngoài nói cho mọi người biết tin đứa trẻ đã bình an sinh ra, bọn Trần Dĩnh lập tức xông vào phòng.
Rất nhanh tiểu muội muội đã bị đám tiểu bối ôm tới ôm lui, Trần Nghiêm rồi đến Đường Uyển.
"Ánh mắt thật to, lại là màu vàng."
"Tiểu muội muội thật đẹp, mẹ ta nói lúc ta sinh ra cực kỳ xấu xí..."
Trần Mục lo lắng những thằng bé này, hắn tự mình ôm lấy tiểu muội muội, trong mắt nàng ta không hề sợ hãi, không khóc cũng không làm loạn, chẳng lẽ có vấn đề?
Trần Mục lập tức kiểm tra thức hải của tiểu muội muội, thức hải của nàng ta chỉ có hồn phách thuần khiết, nhưng mà trong cơ thể nàng ta có huyết mạch rất mạnh.
Khương Phục Tiên đã nói với Trần Mục, huyết mạch đặc biệt có ưu có hại, chỗ không tốt là, thói quen hành vi từ khi sinh ra đã chịu ảnh hưởng của tổ tiên, giống như tư tưởng cương ấn, khắc sâu trong huyết mạch.
Loại trẻ con này dễ thông minh sớm, hành vi và cử chỉ đều bị ảnh hưởng bởi huyết mạch đặc biệt.
Hai mắt của tiểu muội muội hữu thần.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo mập mạp rất đáng yêu.
Trần Mục đưa tay khẩy nhẹ lên má phải tiểu muội muội, tiểu muội muội trực tiếp mở mắt trừng Trần Mục.
Trần Mục khẽ búng mi tâm của nàng ta, tuổi còn nhỏ đã hung dữ, sau này nhất định là nữ thần cao lãnh, tiểu muội muội trực tiếp oa oa khóc lớn, nhưng mà tất cả mọi người trong phòng đều cười ha ha.
Trần Nghiêm ôm lấy con gái nhỏ, kích động nói: "Sau này con gọi là Trần Dao, Dao Dao."
Rời khỏi Trần Mục.
Trần Dao không khóc nữa.
Trần Thiên Nam cũng đi vào trong phòng, ông ta nhìn thấy Trần Dao là kim mâu, vẻ mặt kích động nói: "Tổ tiên của chúng ta chính là kim mâu, Dao Dao cũng là kim mâu, xem ra lịch sử chả Trần gia chúng ta không phải là giả."
Trần gia trước kia quả thật huy hoàng.
Trần Mục cũng là lần đầu tiên biết tổ tiên Trần gia lại là kim mâu, Khương Phục Tiên có đôi mắt xanh biếc và tóc bạc, đây đều là dấu hiệu của tổ tiên bọn họ, chỉ có rất ít hậu duệ có thể biểu hiện ra bên ngoài.
Trần Dao huyết mạch phản tổ, thành tựu tương lai không thể đo lường được, Trần gia già trẻ đều cùng vui vẻ.
Trần gia trở nên náo nhiệt.
Ban đêm còn chúc mừng ở tổ trạch.
Bọn họ lần này không chuẩn bị bày rượu đầy tháng, cả gia tộc tụ tập là được rồi, trước kia khi Trần Dĩnh sinh ra, làm xong rượu đầy tháng thì cả già trẻ Trần đều mệt đến không chịu nổi, bọn họ cũng không muốn bị giày vò nữa.
Trần Dao sinh ra khiến cho Trần gia càng thêm náo nhiệt, mặc dù Trần Dĩnh thích đệ đệ hơn, nhưng muội muội nàng ta cũng thích, còn hôn muội muội.
Sau khi náo nhiệt kết thúc.
Trần gia khôi phục lại yên tĩnh.
Trần Mục tiếp tục bế quan tu luyện.
Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.
Trần Dĩnh đã chín tuổi, thoạt nhìn chỉ có năm sáu tuổi, tuổi trí cũng còn nhỏ, nhưng nàng ta vẫn mỗi ngày cũng giúp mẫu thân chăm sóc muội muội.
Dành phần lớn thời gian của nàng ta với tiểu muội muội.
Lúc Trần Dao sắp đầy tháng, Trần Hạo mang Tạ Nhã về nhà, Bạch Thanh Hoan cũng đi theo.
Lăng Vân tông.
Trưởng lão viện, nghị sự đường.
Khương Phục Tiên và Tô Mân đều ở đây.
Ngồi ở đây đều là các cao tầng của Lăng Vân tông.
Tần Nghê Thường trầm giọng nói: "Hồng Minh muốn dùng thiên kiêu các tông để nắm các tông ở Hoang Châu, muốn có được Tây Hoang, đây chính là một phần tư Hoang Châu."
"Tây Hoang không có đại tông môn, trước kia mạnh nhất chính là Tà tông, những tiểu tông môn kia chỉ dựa vào bản thân thì nhất định không có cách nào bảo vệ được Tây Hoang."
"Nghe nói có tông môn ở Tây Hoang đã đầu hàng Hồng Minh, bây giờ Tây Hoang cực kỳ hỗn loạn, các tông Nam Hoang chúng ta rất mạnh, nhưng đều cố thủ ở địa bàn của mình, chỉ sợ Tây Hoang sẽ rơi vào tay Hồng Minh."
Các vị trưởng lão nhao nhao nhíu mày.
Tằng Trường Sinh lắc đầu: "Mất đi Tây Hoang, bọn họ có thể tùy thời xâm phạm Bắc Hoang và Nam Hoang, đến lúc đó chúng ta đầu đuôi khó lo."
Vẻ mặt Trọng Uyên ngưng trọng nói: "Các tông Nam Hoang đang do dự, hơn nữa bọn họ còn có thiên kiêu trong tay Hồng Minh, chỉ dựa vào Lăng Vân tông thì khó có thể chống lại."
"Tông chủ, ngài thấy thế nào?"
Tần Nghê Thường đem vấn đề nan giải ném lại cho Khương Phục Tiên.
Tiểu sư thúc còn dựa vào lực lượng của mình, giết chết lão bối Kiếm Thánh Hồng Minh Ngụy Diễm.
Chiến tích như vậy, chính là để cho Trần Mục tiến vào trưởng lão viện của Lăng Vân tông, các vị trưởng lão ở đây cũng không dám có bất kỳ ý kiến gì.
Vốn dĩ trưởng lão viện có chín vị trưởng lão, bây giờ chỉ có bảy vị trưởng lão, Lâm Hình ở Hắc Thạch thành bảo vệ Trần gia, Hồng trưởng lão còn chưa được bổ sung.
Vẻ mặt của Khương Phục Tiên bình tĩnh, thản nhiên nói: "Chờ ta khôi phục, sẽ san bằng Hồng Minh."
← Ch. 248 | Ch. 250 → |