Bái phỏng Thánh Kiếm sơn (1)
← Ch.187 | Ch.189 → |
Ngũ Tiên giáo.
Vương Huyền ngồi một mình bên ngoài cung điện.
Cung điện vốn dĩ náo nhiệt giờ trở nên rất vắng vẻ.
Nhớ năm đó núi non trùng điệp, cuối cùng lại bị sư huynh và sư phụ của Khương Phục Tiên san bằng, cung phụ Vạn Gian cũng là sau này trùng kiến lại.
Nơi này sớm đã không còn sự huy hoàng của năm đó.
Trận chiến kia khiến cho Ngũ Tiên giáo tổn thất nghiêm trọng, cuối cùng bọn họ bị ép chịu thua, ngay cả chưởng giáo cũng có hơn mười vị gã xuống trong đó.
Ngũ Tiên giáo từ đó về sau, nguyên khí đại thương, đến nay vẫn chưa khôi phục lại.
Trận đại chiến năm đó chấn động Hoang Châu, các lão bối Hộ Đạo giả Ngũ Tiên giáo ngàn năm sau đó lần lượt điêu linh. Trận đại chiến kinh thế kia khiến cho bọn họ hao tổn lượng lớn sinh mệnh bản nguyên, dẫn đến Ngũ Tiên giáo bây giờ người cũ đã mất mà người mới còn chưa có.
Các tiểu bối còn đang quật khởi mà toàn bộ lão bối Hộ Đạo đã ra đi hết rồi.
Lăng Vân tông còn có Tô Mân, mà chỗ dựa của Ngũ Tiên giáo đã vùi thây dưới ba tất đất, đây cũng là nguyên nhân mọi người vừa nghe thấy Khương Phục Tiên thì chạy trối chết.
Ngũ Tiên giáo bây giờ sớm đã không còn là thế lực siêu cấp của năm đó, bọn họ cũng không có cách nào so bì được với tài nguyên của Khương Phục Tiên, y phục của Vương Huyền đã bị mồ hôi thấm ướt, ông ta đang chờ đợi trong lo lắng.
Nhưng cường giả Lăng Vân tông vẫn mãi chưa đến.
Rất lâu sau đó, có trưởng lão Ngũ Tiên giáo trở về cung điện, vẻ mặt hưng phấn nói: "Chưởng giáo, cường giả Lăng Vân tông đột nhiên trở về, bọn họ không đến Ngũ Tiên giáo nữa."
"Thật sao?"
Vương Huyền lập tức đứng lên.
...
Lúc Triệu Phi Yến đến gần Ngũ Tiên giáo thì đột nhiên hồi phủ, cái này khiến cho cường giả các tông đi theo phía sau rơi vào tình huống hoảng sợ.
Cũng sợ chặn đường Khương Phục Tiên.
Cường giả các tông như chim vỡ tổ.
"Thật sảng khoái."
Triệu Phi Yến nhìn bọn họ hoảng loạn bỏ chạy bốn phía, trong mắt tràn ngập kiêu ngạo, thầm nghĩ sau này cũng phải trở thành kiếm tu cường đại như sư phụ.
...
Lúc Ngũ Tiên giáo như trút được gánh nặng thì Thánh Kiếm sơn lại như rơi xuống vực băng, thiên sơn phủ tuyết.
Mùa đông lạnh giá đến sớm, sâu trong cấm địa, Kỳ Lâm và Dư Tung mặt như tro tàn, bọn họ đều hiểu được Khương Phục Tiên đã tới. sơn môn Thánh Kiếm sơn.
Mái vòm khổng lồ tựa như thân cây.
Thân ảnh tuyệt mỹ bước ra từ trong gió tuyết, Khương Phục Tiên đi tới gần sơn môn, đệ tử của Thánh Kiếm sơn canh giữ sơn môn quỳ xuống trên mặt đất.
Đôi mắt của Khương Phục Tiên mang theo hàn ý, váy dài chạm đất lướt qua những bông tuyết phủ đầy trên nền gạch, nàng ta chậm rãi đi tới, mắt thấy sắp vượt qua sơn môn.
"Khương tông chủ."
"Ngươi muốn gì?"
Trên Thánh sơn mang hình dáng như cự kiếm, có một đạo âm thanh hùng hồn vang xuống, cực kỳ uy nghiêm, quanh quẩn giữa những ngọn núi.
"Giết ngươi."
Vẻ mặt của Khương Phục Tiên hờ hững.
Giọng nói lạnh lùng mang theo linh lực khuếch tán.
Hai chữ đơn giản lại khiến cho cả Thánh Kiếm sơn cũng trở nên yên lặng, các tiểu bối sợ tới mức run rẩy, tiền bối cường giả cũng đang run rẩy.
Đệ tử gần sơn môn thậm chí còn bị dọa cho choáng váng.
Trên đỉnh Thánh sơn có một người trung niên áo vàng, khôi ngô cường tráng, cả người tản ra ba loại cường hãn, ông ta là tông chủ của Thánh Kiếm sơn, Châu Tinh Lưu.
Châu Tinh Lưu cố gắng trấn định, nhưng không cách nào che dấu nỗi sợ hãi sâu trong đôi mắt: "Khương tông chủ, giết người cũng phải có lý do."
Khương Phục Tiên đứng ở gần sơn môn, đôi mắt mang theo hàn ý: "Thánh Kiếm sơn cấu kết với dư nghiệt Tà tông, ý đồ mưu hại tiểu sư đệ của ta, các ngươi hôm nay nhất định phải giải thích rõ ràng cho ta."
"Khương tông chủ, ngươi có chứng cứ không?"
Châu Tinh Lưu đứng trên cao, sự tự tin cũng được củng cố.
Khương Phục Tiên không nói nhiều, cường thế tấn công, nàng ta cách sơn môn chỉ nửa bước.
Keng!
Tiếng chuông buồn tẻ vang lên.
Chỉ khi tông môn rơi vào tình huống sinh tử sống còn mới có thể rung chuông cổ. Tiếng chuông vang vọng khắp Thánh Kiếm sơn, Khương Phục Tiên dừng ở ngoài sơn môn, nàng ta nhìn cường giả đang không ngừng lao ra từ trong Thánh Kiếm sơn.
Hơn trăm vị cường giả Kiếm Hoàng, hơn mười vị cường giả Kiếm Thánh, số lượng này vượt xa cả Lăng Vân tông, khó tránh mọi người cảm thấy Thánh Kiếm sơn có thể vượt qua Lăng Vân tông.
Đây vẫn chưa phải là lực lượng của Thánh Kiếm sơn, thế lực của bọn họ trải rộng khắp phía Tây Nam Hoang, còn có rất nhiều cường giả trấn thủ ở các nơi.
Đội hình trước mắt có thể khiến cho đa số tông môn ở Hoang Châu sợ hãi, nếu như Lăng Vân tông ngã xuống, thậm chí Thánh Kiếm sơn sẽ có được sức mạnh thống trị toàn bộ Hoang Châu.
Đối mặt với Khương Phục Tiên, người sợ hãi lại là cường giả của Thánh Kiếm sơn, trong mắt bọn họ mang theo kiêng kỵ, nếu như biết Khương Phục Tiên đến Thánh Kiếm sơn, bọn họ tuyệt đối sẽ không ở lại nơi này.
Khương Phục Tiên nhìn Đại trưởng lão Kỳ Lâm của Thánh Kiếm sơn, ba động trên người ông ta rất đặc biệt, có lẽ có thể gạt được cường giả khác, nhưng không thể gạt được Khương Phục Tiên.
Mấy vị Kiếm Thánh ở gần đây cũng quỷ dị như vậy.
Châu Tinh Lưu giơ tay lên, kết giới hoàng kim xuất hiện, đó là Hộ Sơn đại trận của Thánh Kiếm sơn.
Không ngừng có cường giả động thủ.
Linh lực của bọn họ dung nhập vào Tông Môn đại trận.
Trên các ngọn núi cũng có cột sáng bay lên trời, chấp sự và các tiểu bối Thánh Kiếm sơn, bọn họ vận dụng toàn bộ sức mạnh của bản thân, để cho Tông Môn đại trận vững như kim thang.
"Ngươi đã gặp Nam Cung Húc."
Khương Phục Tiên nhìn chằm chằm vào Dư Tung trên không trung.
Vẻ mặt của Dư Tung hoảng sợ nói: "Nam Cung Húc là ai? Ta chưa bao giờ gặp hắn ta cả."
"Lâu Nhạc Dương trước khi chết, đã nói thông tin của ngươi ra." Khương Phục Tiên nhìn thấy ánh mắt của Dư Tung né tránh, thì đã hiểu được ông ta có vấn đề.
← Ch. 187 | Ch. 189 → |