Đệ Nhất Thanh Vân (2)
← Ch.162 | Ch.164 → |
Sức mạnh của Trần Mục đang được gia tăng dưới Liệt Dương Kiếm Ý, trở nên càng khủng khiếp hơn.
Kiếm Khinh Cuồng bị ép chỉ có thể phòng thủ.
Tất cả mọi người đều nhìn tới choáng mắt, Thánh tử của Thánh Kiếm sơn bị tiểu sư thúc của Lăng Vân tông đuổi chém.
Vẻ mặt của Trần Mục nghiêm túc.
Hắn lấy ra toàn lực để chiến đấu.
Lâm Dịch và La Bằng đều sôi trào nhiệt huyết, đây chính là tiểu sư thúc của Lăng Vân tông bọn họ, mạnh!
Phương hướng Thánh Kiếm sơn, Doãn Hưu và Ngô Vĩnh đều không dám mở miệng nói chuyện, Dư Tung cũng trầm mặc, cứ tiếp tục đánh như thế này thì Kiếm Khinh Cuồng chắc chắn sẽ thất bại.
Trong mắt Trần Mục mang theo nộ ý.
Hắn phóng ra Lôi Đình Kiếm Ý lần nữa, sức mạnh sấm sét ở quanh thân được thu lại, Vô Song quấn lấy sấm sét, sức mạnh của Trần Mục càng thêm khủng bố.
Ba đạo kiếm ý chồng lên nhau.
Rất nhiều tiểu bối đều đang run rẩy.
Đó là sức mạnh mà Kiếm Hậu nên có sao?
Kiếm Khinh Cuồng là người xuất sắc trong số những người cùng thế hệ, còn là tông chủ tương lai của Thánh Kiếm sơn, thế mà giờ phút này hắn ta lại bị tiểu sư thúc của Lăng Vân tông gắt gao áp chế, Trần Mục còn trẻ tuổi hơn hắn rất nhiều, hơn nữa Kiếm Khinh Cuồng còn từng sống trong bụng mẹ ba mươi năm.
Sức mạnh của Trần Mục làm chấn động toàn trường.
Đám tiểu bối trợn mắt há mồm, trong mắt các lão bối mang theo vẻ ngưỡng mộ, Dư Tung biết tình thế của Kiếm Khinh Cuồng rất xấu, còn lo lắng hơn cả những người khác.
Nếu như Kiếm Khinh Cuồng thất bại, thì đồng nghĩa với việc thế hệ trẻ của Thánh Kiếm sơn không bằng Lăng Vân tông, cũng có nghĩa là Thánh Kiếm sơn không bằng Lăng Vân tông.
"Tam Thiên Long Vũ!"
Trần Mục mặc niệm trong lòng.
Vô song bốc cháy mang theo sấm sét rực lửa lao về phía Kiếm Khinh Cuồng, tiếng rồng kêu chấn động trời cao, một kiếm kia, mang theo sấm vang chớp giật cực kỳ đáng sợ.
Hai tay Kiếm Khinh Cuồng nắm Thánh Kiếm nghênh kích.
Ầm ầm!
Không gian giữa hai người vặn vẹo.
Tiếng nổ kịch liệt vang lên, kình phong sau cú nổ khiến cho rất nhiều tiểu bối đều không mở được mắt.
Trần Mục vẫn đứng tại chỗ như cũ, mà Kiếm Khinh Cuồng đã bị đánh bay ra ngoài mấy chục trượng, hắn ta lăn lộn trên mặt đất, bộ dạng rất chật vật.
Ngay cả Thánh Kiếm màu đồng cổ cũng bị tuột tay rơi ra.
"Hay!"
La Bằng và Lâm Dịch vỗ tay hô hay, trong mắt bọn họ mang theo sự hưng phấn, ngay đến Triệu Tư Tư an tĩnh cũng đều lộ ra hai cái răng khểnh, cười rất vui vẻ.
Tiểu bối Thiên Kiêu chỉ có thể ngước nhìn Trần Mục.
Cường giả các tông đều có dự cảm mãnh liệt rằng Hoang Châu có một ngôi sao lớn đang từ từ bay lên, sớm muộn gì cũng sẽ soi sáng non sông bát ngát này.
Thân thể Dư Tung khẽ run rẩy, hắn ta nhìn Kiếm Khinh Cuồng, nếu hôm nay hắn ta thua cuộc thì Thánh Kiếm sơn sẽ mãi đứng thứ hai vạn năm.
Doãn Hưu tê cả da đầu, Thánh tử chính là Thiên Kiêu mạnh nhất được sinh ra trong mấy ngàn năm trở lại đây của Thánh Kiếm sơn, có tiềm lực triển vọng tồn tại sánh vai với Khương Phục Tiên.
Trên đỉnh núi.
Kiếm Khinh Cuồng nhanh chóng đứng dậy.
Trên áo bào của hắn ta có mấy chỗ bị phá hủy, kim giáp ở bên trong cũng như ẩn như hiện, gan bàn tay bị nứt, khắp tay đều là máu.
Trán Kiếm Khinh Cuồng đổ đầy mồ hôi, hắn ta còn đang vận Hô Hấp pháp, cũng không vì sức mạnh khủng khiếp của Trần Mục mà từ bỏ.
Trần Trúc vừa cười vừa nói: "Xem ra, tiểu sư thúc của Lăng Vân tông tất thắng rồi."
"Khó nói."
Trong mắt Vân Dịch ẩn chứa ý cười.
Thánh Kiếm màu đồng cổ tự động trở lại trong tay Kiếm Khinh Cuồng, hắn ta nắm Thánh Kiếm, khí tức tăng vọt.
Nơi sâu trong đôi mắt Trần Mục có kim quang nhàn nhạt, hắn nhìn thấy sức mạnh trong cơ thể của Kiếm Khinh Cuồng đang tăng vọt, nguồn gốc của cỗ sức mạnh này là từ thanh Thánh Kiếm cao giai kia.
Ánh mắt Kiếm Khinh Cuồng trở nên sắc bén, hắn ta một tay cầm kiếm, một tay thả ở sau lưng, rất có phong phạm của cường giả kiếm đạo.
Cường giả các tông đều phát giác được sức mạnh tăng vọt của Kiếm Khinh Cuồng, trận chiến vẫn còn tiếp tục đấu.
Kiếm quang màu vàng lần nữa đánh tới, Trần Mục cảm nhận được áp lực, hắn vung kiếm chém ra, vừa chặt đứt kiếm quang, Kiếm Khinh Cuồng đã ở ngay bên cạnh, Thánh Kiếm của hắn ta vừa dài vừa rộng, là khoát kiếm hiếm thấy.
Keng!
Lần va chạm này, tay của Trần Mục đang run rẩy, cỗ sức mạnh kia cực kỳ mạnh.
Trần Mục biết Kiếm Khinh Cuồng không có sức mạnh cường hãn như vậy, sức mạnh bắt nguồn từ chuôi Thánh Kiếm kia.
Trên bầu trời, Vân Dịch hơi lắc đầu, không khỏi khẽ cười nói: "Vừa nãy là người khống chế kiếm, bây giờ là kiếm khống chế người, thú vị."
Cục diện chiến đấu lần nữa xoay chuyển.
Kiếm Khinh Cuồng chiếm thế chủ động, bắt đầu áp chế Trần Mục, Thánh Kiếm tấn công càng thêm cường hãn, kiếm quang chói lọi đều sắp phá hủy cả ngọn núi, tiểu bối ở xung quanh đều lui ra rất xa.
Cái này còn đặc sắc hơn so với Kiếm Vương giao đấu.
"Không hổ là Thánh tử của Thánh Kiếm sơn, sức mạnh này đủ để sánh ngang với Kiếm Vương đỉnh phong, đây chính là thực lực chân chính của hắn sao?" Kim Khôi không nhịn được kinh hô.
Thứ bọn họ nhìn trúng chỉ là kết quả.
Người nào thắng trận đấu này, người đó chính là tiểu bối Kiếm Hậu mạnh nhất Hoang Châu, địa vị của Lăng Vân tông cùng Thánh Kiếm sơn cũng được phân chia cao thấp.
"Tiểu sư thúc, mau sử dụng Hạo Nhiên Kiếm Ý, chúng ta có thể giúp ngài." Triệu Tư Tư dùng niệm lực truyền âm, trên khuôn mặt nhỏ có chút căng thẳng.
Nàng ta cảm giác được Trần Mục đang rất mệt mỏi.
← Ch. 162 | Ch. 164 → |