Linh Ẩn Bí Thuật
← Ch.012 | Ch.014 → |
Hai huynh đệ đi tới bên cạnh Trần Nghiêm. Trần Nghiêm trầm giọng nói: "Vị này là Hàn trưởng lão của Huyền Kiếm tông, vị này là Triệu tiên tử của Lăng Vân tông, hai người các ngươi tranh thủ thời gian hành lễ.""Bái kiến Hàn trưởng lão.""Bái kiến Triệu tiên tử.""Đây là Trần Mục con trai của ta, đây là Trần Hạo con trai của đại ca ta." Trần Nghiêm cười giới thiệu. Xem như Trần Nghiêm không nói thì hai người đều có thể biết được ai là Trần Mục, ba tuổi Kiếm Sư tam phẩm, phóng tầm mắt toàn bộ Hành châu đều tìm không ra thứ hai."Móa nó!"Hàn Phó âm thầm mắng một câu. Hắn đã cảm thấy không hợp thói thường, ba tuổi tới Kiếm Sư, chuyện này nếu đặt ở Huyền Kiếm tông, tương lai Huyền Kiếm tông thậm chí có khả năng đăng đỉnh Hoang châu trở thành một trong những tông môn mạnh nhất. Đáng tiếc Lăng Vân tông là quái vật khổng lồ, không phải vậy Huyền Kiếm tông thật đúng là muốn cướp người. Trần Mục vừa rồi ở cách đó không xa nghe được lời đối thoại của bọn họ, trong lòng không thể không thầm than, lão giả kia còn lợi hại hơn so với gia gia, thế mà có thể nhìn thấu tu vi của ta, sau này phải nghĩ biện pháp ẩn giấu tu vi đi. Hắn tiếp tục đánh giá Triệu Phi Yên, trông rất trẻ trung, rất đẹp, nhưng nàng mang tới cho Trần Mục lúc này là sâu không lường được, so với lão giả bên cạnh này còn có cảm giác nguy hiểm hơn. Trần Nghiêm cung kính nói: "Mời hai vị vào bên trong, ta đi pha trà cho các ngươi."Hàn Phó cười khổ nói: "Lão phu còn có việc, tấm lệnh bài này xem như là lễ gặp mặt, Huyền Kiếm tông nguyện ý kết giao bằng hữu với Trần gia."Trần Nghiêm nhận lấy lệnh bài, mỉm cười nói: "Đa tạ Hàn trưởng lão, có rảnh thì tới Trần gia uống trà."Lệnh bài này đại biểu cho Huyền Kiếm tông, ở trong khu vực Hành châu, có thể sử dụng như thánh chỉ, Hàn Phó biết Trần Mục không có khả năng tiến vào Huyền Kiếm tông, tương lai Trần Mục là không thể đo lường, cho nên mua một cái nhân tình cho Trần gia. Sau khi Hàn Phó đi, Trần Nghiêm cung kính nói: "Triệu tiên tử đường xa mà tới, mời tới đại sảnh nghỉ ngơi, ta đi pha trà cho người."Triệu Phi Yên vẻ mặt mệt mỏi, lười biếng nói: "Ta từ Nam Hoang đi đường hơn nửa tháng mới tới Hắc Thạch thành, an bài gian phòng cho ta nghỉ ngơi trước đi.""Được!"Trần Nghiêm vội vàng đáp ứng. Trần gia có rất ít phòng, vừa đúng Trần Hi không ở nhà, gian phòng của nàng trống không, Trần Nghiêm vội vàng chào hỏi với đại tẩu. Triệu Phi Yên tới gian phòng nghỉ ngơi. Trần Nghiêm lập tức căn dặn nha hoàn Trần gia, còn đặc biệt dặn dò đại tẩu Từ Yến, "Vị này là tiên tử của Lăng Vân tông, tuyệt đối không được thất lễ."Diễn Võ trường, Trần Hạo nhỏ giọng nói: "Tam đệ, Lăng Vân tông là thế mực mạnh nhất ở Hoang châu, tứ đại tông môn ở Bắc Hoang chúng ta ở trước mặt Lăng Vân tông chẳng qua chỉ là đệ đệ."Trần Mục khẽ gật đầu, nghĩ thầm nàng ta có phải là Khương Phục Tiên phái tới bảo vệ ta hay không? Nếu như là vậy, vậy vị hôn thê này có suy nghĩ không thể không quá chu đáo. Hai huynh đệ tiếp tục luyện kiếm ở Diễn Võ trường. Thời gian trôi qua rất nhanh, vào lúc trời gần tối, Triệu Phi Yên mới rời khỏi gian phòng, lập tức có nha hoàn tiên lên hỏi han ân cần. Từ Yến càng nhiệt tình chào hỏi: "Triệu tiên tử, lúc này không còn sớm, ta chuẩn bị đồ ăn."Triệu Phi Yên thản nhiên nói: "Ta sớm đã từ bỏ ăn uống rồi, sau này các ngươi ăn cơm không cần chờ ta.""Sau này?"Từ Yến không biết làm sao. Triệu Phi Yên âm u nói: "Đúng vậy, ta có thể phải ở lại Trần gia ba năm."Từ Yến mở to hai mắt, nàng ta không dám hỏi nhiều, lúc này Trần Nghiêm đi tới đình viện, cung kính hỏi: "Triệu tiên tử, nghỉ ngơi tốt chứ?""Giường quá mềm, ta thích cứng một chút." Triệu Phi Yên lười biếng vặn vặn eo. Từ Yến vội vàng mở miệng, "Triệu tiên tử thật sự là rất có lỗi, ta lập tức đổi cho ngươi."Trần Nghiêm và Triệu Phi Yên nói chuyện ở đại sảnh, Triệu Phi Yên nói ra ý đồ tới đây, "Sư tôn ta bảo ta bảo vệ Trần Mục, chờ khi hắn tới bảy tuổi thì dẫn hắn tới Lăng Vân tông tu hành, ngươi không có ý kiến gì chứ?""Không có, không có."Trên mặt Trần Nghiêm chất đầy nụ cười tươi. Lăng Vân tông là tông môn mạnh nhất ở Hoang châu, Trần Mục có thể tới đó tu hành, hắn tự nhiên là nguyện ý, "Làm phiền Triệu tiên tử, không biết sư tôn của Triệu tiên tử là ai?""Tông chủ Khương Phục Tiên!"Trên mặt Triệu Phi Yên hiện lên vẻ kiêu ngạo. Trần Nghiêm chấn kinh, lại là Khương Phục Tiên, tờ hôn ước kia chẳng lẽ thật là nàng ta an bài?Nhìn thấy vẻ mặt giật mình của Trần Nghiêm, Triệu Phi Yên mỉm cười nói: "Trần Mục có thiên phú dị bẩm, nói không chừng sau này còn có thể trở thành sư đệ của ta.""Cái gì?"Trần Nghiêm có chút mộng. Khương Phục Tiên đến cùng định thu Trần Mục làm đồ đệ hay là muốn Trần Mục làm vị hôn phu đây?"Tuy rằng hắn có thiên phú dị bẩm, nhưng sư tôn ta sẽ không thu đồ một cách tùy tiện, tuy nhiên tiến vào Lăng Vân tông cũng có thể có được lượng lớn tài nguyên."Trong mắt Triệu Phi Yên mang theo sự kiêu ngạo. Nàng ta là đồ đệ duy nhất của Khương Phục Tiên. Diễn Võ trường. Trần Hạo và Trần Mục đang luyện kiếm. Khí tràng đáng sợ bao phủ Diễn Võ trường, hai người đứng tại chỗ không cách nào động đậy."Thật là lợi hại!""Khí tràng thật là mạnh!"Trần Mục nhìn vào Triệu Phi Yên đang đi về phía hắn. Triệu Phi Yên lạnh lùng nói: "Ba tuổi đã tới tu vi này, là ai dạy ngươi?"Trần Mục nhìn về phía Trần Hạo, "Nhị ca dạy ta, còn có gia gia từng dạy ta kiếm kỹ.""Hắc hắc."Trần Hạo ngượng ngùng gãi đầu. Triêu Phi Yên lấy làm kinh, sau đó lạnh lùng nói: "Mấy năm tiếp theo ta sẽ ở tại Trần gia, không có sự cho phép của ta thì ngươi không được rời khỏi Trần gia
""Ah."Trần Mục khẽ gật đầu. Sau này đi ra ngoài còn phải xin chỉ thị của nàng ta? Trần Mục tuy rằng khó chịu nhưng cũng không dám phản bác. Hết cách rồi. Thế giới này là lấy thực lực làm đầu. Khuôn mặt nhỏ của Trần Mục trắng nõn, nụ cười sáng ngời, trông rất đáng yêu, hắn trợn tròn hai mắt hỏi: "Tiên tử tỷ tỷ, ngươi có thể dạy chúng ta luyện kiếm hay không?"Nghe thấy vậy, khuôn mặt xinh đẹp mà lãnh đạm của Triệu Phi Yên hiển hiện ý cười, thầm nghĩ nhóc tỳ này thật biết nói chuyện, nhưng nàng vẫn hờ hững nói: "Không có thời gian, nếu như ngươi muốn tu luyện thì bây giờ có thể theo ta trở về Lăng Vân tông."Trần Hạo hâm mộ nhìn về phía Trần Mục, đây là cơ hội để cá chép vượt Long Môn a. Trần Mục khoanh tay: "Không muốn đi."Trần hạo trợn tròn mắt, cơ hội tốt như vậy thế mà trực tiếp từ chối, không hổ là tam đệ. Tiến vào tông môn là có thể thu được lượng lớn tài nguyên, nhưng cũng sẽ có rất nhiều trói buộc, ở Hắc Thạch thành thì có thể ở cùng với người nhà, hơn nữa có hệ thống đánh dấu, mạnh lên chỉ là vấn đề thời gian. Triệu Phi Yên cũng không có ép buộc hắn, nhiệm vụ sư tôn trước tiên là phải bảo vệ Trận Mục, nàng ta không dám tự tiện làm quyết định, lạnh lùng kiêu ngạo nói: "Ta ra ngoài mua rượu, ngươi ở ngay tại Trần gia không được chạy loạn.""Ừm, ân."Trần Mục khẽ gật đầu. Chỉ thấy Triệu Phi Yên đạp không mà lên, trong chớp mắt biến mất không thấy hình bóng. Vẻ mặt Trần Hạo hiện lên vẻ cả kinh nói: "Tam đệ, cường giả Kiếm Hậu có thể ngự kiếm phi hành, vị tỷ tỷ này đạp không mà đi, nàng ta là cường giả Kiếm Vương.""Cường giả Kiếm Vương, thật soái a!" Ánh mắt Trần Mục nóng như lửa, hắn không kịp chờ đợi muốn bay lên, xem ra sau này càng phải cố gắng hơn nữa mới được. Trong đêm. Trần Mục về tới gian phòng để nghỉ ngơi, hắn đang xem bí pháp ở trong thương thành của hệ thống, cuối cùng tìm được bí pháp che giấu đi tu vi của bản thân."Linh Ẩn Bí thuật, giá trị 700 điểm giá trị đánh dấu là bí thuật Linh giai hạ phẩm, có thể ẩn tàng linh lực của bản thân, còn có thể che đậy khí tức của bản thân.""Đổi Linh Ẩn bí thuật thành công.""Tiêu hao 700 điểm giá trị đánh dấu."Trần Mục nắm giữ Linh Ẩn bí thuật, "Như vậy thì sẽ không phải ai cũng có thể xem thấu tu vi của ta."Linh Ẩn bí thuật kết hợp với Tật Ảnh bộ, Trần Mục có thể tiềm hành trong đêm tối lặng yên không tiếng động. Ký chủ: Trần Mục. Cảnh giới: Kiếm Sư tam phẩm sơ kỳ. Giá trị đánh dấu: 124. Nhiệm vụ: Không."Không có nhiệm vụ, không có nhiều điểm giá trị đánh dấu, xem ra lại phải tiến vào hình thức tu hành khô khan." Trần Mục nằm nghỉ ngơi ở trên giường. Phương pháp hô hấp đã hòa vào trong hô hấp của hắn, ngay cả đi ngủ cũng đang hấp thu linh khí. Đêm khuya. Hắn ngửi được mùi rượu nồng đậm. Chẳng biết Triệu Phi Yên đã đi vào trong phòng từ lúc nào..
← Ch. 012 | Ch. 014 → |