Gặp Phải Sơn Tặc
← Ch.007 | Ch.009 → |
Trần Mục ở nhà chợp mắt được một lát, sau khi tinh thần dồi dào thì lại tới Diễn Võ trường để luyện kiếm. Trần Hạo gần như quên đi kiếm kỹ mà hôm qua gia gia dạy cho hắn, đang mặt mày ủ rũ."Tam đệ, ngươi tới đúng lúc, kiếm kỹ mà hôm qua gia gia dạy ngươi còn nhớ rõ bao nhiêu?""Đều nhớ, nhị ca, ta tới dạy cho ngươi.""Đa tạ tam đệ."Trên Diễn Võ trường, Trần Mục bắt đầu dạy Trần Hạo sử dụng Long Ngâm Thập Tam Kiếm, trải qua sự hướng dẫn cẩn thận của Trần Mục, Trần Hạo cũng dần dần nắm giữ được. Chỉ ngắn ngủi trong khoảng thời gian hơn nửa tháng, Trần Hạo từ sư phụ biến thành đồ đệ, hắn cũng không có để ý, đều là huynh đệ, học không phân trước sau, người giỏi làm sư. Trần hạo còn chưa sử dụng Thối Thể đan, hắn dự định tu luyện thêm một thời gian nữa rồi sau đó mới sử dụng Thối Thể đan trực tiếp đột phá. Vào buổi tối. Tất cả mọi người cùng ăn cơm ở tổ trạch. Trần Thiên Nam cười hỏi: "Tiểu Hạo, Tiểu Mục muốn đi theo chúng ta đi áp tiêu, ngươi có muốn đi cùng chơi mấy ngày hay không?""Gia gia, mọi người đi thôi, ta phải tranh thủ để đột phá ở trước cuối năm." Trong mắt Trần Hạo là có động tâm, chỉ là không muốn lãng phí thời gian. Trần Uy và Từ Yến vui mừng gật đầu. Trần Nghiêm thì nhắc nhở: "Tiểu Mục, cha phải ở nhà để chăm sóc mẹ ngươi, ngươi ở bên ngoài phải nghe lời gia gia và đại bá, không được chạy loạn có biết hay không?""Vâng."Trần Mục nặng nề gật đầu. Trong mắt Đường Uyển có chút lo lắng, nhưng chuyện này lão gia tử đã đồng ý rồi, nàng ta cũng chỉ có thể nuốt lời vào trong lòng. Cơm nước xong xuôi. Trần Mục đi dạo với mẫu thân. Đường Uyển liên tục căn dặn hắn phải chú ý an toàn."Mẫu thân, người yên tâm, Tiểu Mục sẽ nghe lời." Trần Mục nghiêm túc nói. Đi dạo xong. Trần Mục trở về gian phòng của mình. Hắn chuẩn bị đổi pháp phòng thân cho bản thân. Điểm giá trị đánh dấu còn lại cũng không nhiều, chỉ có thể đổi được một quyển thân pháp Linh giai hạ phẩm. Trần Mục nhìn trúng quyển Tật Ảnh bộ Linh giai hạ phẩm, không có lực công kích, tuy nhiên bộ pháp nhẹ như quỷ mị, dùng để chạy trốn và đánh lén cũng không tệ."Thành công đổi được Tật Ảnh bộ.""Tiêu hao 200 điểm giá trị đánh dấu."Nắm giữ Tật Ảnh bộ, sau này lúc gặp phải nguy hiểm, Trần Mục cũng có năng lực tự bảo vệ chính mình. Trần Mục ngược lại là không lo lắng mình sẽ gặp phải nguy hiểm, có gia gia ở bên cạnh thì chắc chắn sẽ không có chuyện gì xảy ra!. Lăng Vân tông, Nam Hoang. Trên đỉnh băng núi tuyết vạn năm. Trên đỉnh núi mây mù lượn lờ, có một bóng dáng lẻ loi, Khương Phục Tiên nhìn chằm chằm về phía Bắc, tiên nhan tuyệt thế, trong con ngươi chứa đầy ánh sao."Phi Yên, vi sư có nhiệm vụ giao cho ngươi." Khương Phục Tiên xoay người khẽ nói. Nữ tử váy tím nửa quỳ ở cách đó không xa, vẻ mặt Triệu Phi Yên cung kính nói: "Sư tôn, có nhiệm vụ gì mà phải cần ta tự mình xuống núi?"Khương Phục Tiên khẽ bước nhẹ nhàng từng bước, nàng ta xuất hiện ở trước người Triệu Phi Yên, khẽ nói: "Vi sư muốn ngươi xuống núi đi bảo vệ một người.""Là ai?"Triêu Phi Yên trợn tròn mắt. Nàng ta là đồ đệ duy nhất của Khương Phục Tiên, một trong thập đại thiên kiêu ở Hoang châu, còn được gọi là Thiếu tông chủ, tương lai có khả năng sẽ tiếp nhận Lăng Vân tông. Trên mặt Triệu Phi Yên hiện lên vẻ kinh ngạc, loại chuyện nhỏ nhặt này, thế mà bảo nàng ta tự mình xuất thủ, bình thường đều là để cho người khác trong tông đi làm, hoặc là loại hình chấp sự đi làm, trừ khi người này rất quan trọng đối với sư tôn. Khương Phục Tiên khẽ nói: "Trần Mục, Hắc Thạch thành, Bắc Hoang, hắn có thiên phú dị bẩm, tuổi còn nhỏ, trước tiên ngươi tới Hắc Thạch thành bảo vệ hắn ba năm, chờ sau khi hắn tới bảy tuổi thì dẫn hắn tới Lăng Vân tông tu hành.""Sư tôn yên tâm.""Yên Nhi cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ."Trong lòng Triệu Phi Yên vẫn là có phần chống cự, suy cho cùng nơi đó là vùng đất cằn cỗi ở phía bắc của Hoang châu, nhưng bởi vì đây là nhiệm vụ của sư tôn cho nên nàng ta mới không từ chối."Người có thể để cho sư tôn nhìn trúng, nghĩ tới cũng không đơn giản, hy vọng sẽ không lãng phí thời gian của ta." Triệu Phi Yên thầm nói trong lòng, sau đó bay lên không trung, trong chớp mắt biến mất ở trong mây mù. Phải biết. Đạp không mà đi. Là tiêu chí của cường giả Kiếm Vương!. Sáng sớm. Trần Mục rời khỏi giường rất sớm. Hắn rửa mặt xong, thay một bộ áo vải màu nâu sạch sẽ, khuôn mặt nhỏ trắng nõn sáng bóng, hai con ngươi trong veo sáng ngời, bên trong mang theo kiếm gỗ. Trần Thiên Nam mang theo Trần Mục đi tới tiêu cục, trước cửa tiêu cục có bốn chiếc xe ngựa lớn, ở trên chất đầy hàng hóa, xung quanh còn có tám con tuấn mã."Tiểu Mục, ngươi ngồi ở trên hàng hóa."Trần Thiên Nam bế Trần Mục đưa lên trên xe hàng
Đội xe xuất phát lên đường, gia gia đi ở trước nhất, đại bá Trần Uy đi theo bên cạnh Trần Mục, còn có sáu vị Kiếm Sư đi xung quanh đội xe. Mấy canh giờ sau, đội xe rời khỏi khu vực của Hắc Thạch thành, mặt trời đỏ trên cao, thời tiết nóng bức, Trương Sơn trọc đầu cưỡi ngựa tới gần, hắn lấy ra một cái mũ rơm đội vào trên đầu của Trần Mục."Cảm ơn Trương thúc."Trần Mục nở nụ cười tươi chân thành. Trương Sơn trêu chọc nói: "Trên đường này có rất nhiều rắn và mãnh thú, có sợ hay không?""Có gia gia và Trương thúc ở đây, không sợ." Trần Mục ăn nói rõ ràng, vẻ mặt thản nhiên. Trương Sơn phải lau mắt mà nhìn đối với hắn. Trần Uy trầm giọng nói: "Trên đường này đáng sợ không phải là rắn và mãnh thú, mà là giặc cỏ sơn tặc, những tên đó còn khó đối phó hơn so với mãnh thú."Đi tới lúc trời gần tối. Đội xe hạ trại ở trong rừng cây. Mọi người chuẩn bị thức ăn ở trước khi mặt trời lặn, sau đó thì phải dập tắt lửa để tránh dẫn thú hoang dã tới, ở trong môi trường hoang dã cũng chỉ có thể ăn uống một cách tùy tiện. Bởi chở hàng nên đội xe rất đầy, mãi tới ngày mai mới có thể tới Bạch Ngân thành, Trần Thiên Nam cười hỏi: "Tiểu Mục, đã quen thuộc chưa?"Tiểu Mục gật đầu, nói lanh lảnh: "Gia gia, mọi người đi áp tiêu thật là vất vả."Nghe thấy vậy. Tất cả mọi người cười lên ha ha. Sau khi cười xong, Trương Sơn nói lời cảm khái: "Đều phải vất vả thì mới kiếm được tiền, không dễ dàng a."Mọi người trong tiêu cục thường xuyên nhễ nhại mồ ôi, thường xuyên phải đi xa ở dưới ánh nắng mặt trời chói chang như vậy, đây là công việc rất vất vả. Trần Mục hiểu, chuyến này cũng không tính là xa, đám người gia gia thường xuyên đưa hàng tới Vương đô, thậm chí tới nơi còn xa hơn, một chuyến như vậy phải đi từ mười ngày tới nửa tháng."Mọi người thay nhau trực để nghỉ ngơi.""Tiểu Mục, ngươi đi ngủ trước đi."Trần Mục gật đầu, hắn ngủ rất nhanh, Trương Sơn cười nói: "Đứa nhỏ này không đơn giản, ta còn tưởng rằng vào buổi tối hắn sẽ khóc đòi mẹ.""Hắn hoàn toàn không sợ nơi có hoàn cảnh lạ lẫm.""Từ nhỏ sự gan dạ đã khác hẳn với người bình thường."Mọi người cười cười nói nói. Sáng sớm hôm sau. Khi sương mù còn chưa tan đi. Đội xe đã xuất phát lần nữa, Trần Mục ngồi ở bên trên đống hàng hóa, chờ mong có thể tới Bạch Ngân thành sớm một chút. Tới gần giữa trưa. Đội xe đột nhiên dừng lại. Trần Mục ngửi được mùi vị đặc thù. Trần Thiên Nam quát lớn: "Đừng hốt hoảng."Cách đó không xa, một đám sơn tặc từ trong rừng cây xông tới, có khoảng chừng hơn hai mươi người, cuốn lên khói bụi đầy trời, thanh thế to lớn. Đám người Trần Thiên Nam đã chuẩn bị trận địa sẵn sàng đón quân địch, Trần Mục cau mày, không nghĩ tới lần đầu tiên đi áp tiêu cùng mọi người đã gặp phải sơn tặc khó dây dưa nhất. Cầm đầu bên đối diện là hai tên Kiếm Tông. Lão đại một mắt là cường giả Kiếm Tông tam phẩm, mang theo một thanh kiếm bản to, dáng vẻ phách lối. Bên cạnh hắn là một tên mặt thẹo, Kiếm Tông nhị phẩm, trong mắt mang theo nụ cười xấu xa. Trương Sơn trầm giọng nói: "Là Hắc Phong Song Sát!""Ta nghe nói Hắc Phong lĩnh bị triều đình tiêu diệt, không nghĩ tới Hắc Phong đạo lại chạy trốn tới nơi này!" Trần Uy vẻ mặt ngưng trọng, đối diện cũng không phải là đạo tặc bình thường, mà là Hắc Phong đạo có tiếng ở Hành châu..
← Ch. 007 | Ch. 009 → |