← Ch.13 | Ch.15 → |
Tần Vô Minh.
Đó là tên của ông chủ quán cà phê Tầm Mộng Viên.
Khách trong tiệm đều gọi hắn là Tần ca.
Ngày đó khi nàng hỏi hắn, hắn ngay ra nhìn nàng, mãi sau mới phản ứng lại.
Từ ngày đó trở đi, mỗi ngày nàng tan học xong đều sẽ tới đó ăn cơm hoặc uống cà phê, ăn bánh ngọt, miễn cho hắn ngày nào đó thật sự chống đỡ không được phải đóng cửa kinh doanh.
May mắn là sau hai tuần lễ, nàng thật sự thấy có vài vị khách tới, tuy rằng khách nhân đều có chút kỳ quái mà nàng không nói nên lời.
Mãi cho đến đêm qua, nàng mới phát hiện bọn họ đều thực trầm mặc, hơn nữa hơn phân nửa đều là qua bẩy giờ tối, lúc trời đã tối hoàn toàn mới đến.
Có khi, cho dù trong tiệm có người thì cũng đều yên tĩnh như trong một khu rừng rậm, thật sự là quá yên tĩnh, thỉnh thoảng mới có vài tiếng lật sách hoặc nhấp đồ uống, nhưng cũng rất nhỏ.Vô luận là nam hay nữ, khách trong tiệm đều không thích nói chuyện.
Bọn họ ngồi đó như những u hồn.
Bất quá những người này đương nhiên không phải u hồn, chỉ có điều nàng vẫn không sao hiểu được.
Nói gì thì nói, ông chủ tiệm cũng là kẻ kiệm lời, đa phần đều là nàng nói còn hắn nghe.
Ông chủ trầm mặc thì có khách nhân trầm mặc.
Chẳng lẽ là vật họp theo loài sao?
Thế nàng là đột biến à?
Không biết vì nguyên nhân gì mà mỗi lần nàng đến đây, đều nói liên tu trước mặt hắn, báo cáo những chuyện phát sinh ở trường, bất kể lớn nhỏ.
May mắn hắn chưa bao giờ vì việc nàng nói nhiều mà tỏ bất kỳ thái độ nào.
"Anh có biết con mắt âm dương không?"
Những lời này, đột nhiên cứ như vậy không hề báo động trước mà bật thốt ra ngoài khiến chính nàng giật nảy mình.
Nhưng vị Tần tiên sinh này lại vẫn như cũ không có chút biểu tình gì. Hắn đem một phần bánh ngọt để lên trên quầy bar. Không biết có phải là ảo giác của nàng hay không nhưng gần đây hắn đã học được thói quen cho nàng ăn, mỗi lần nàng đến, hắn luôn tự động đem đủ loại kiểu dáng đồ ăn cùng món điểm tâm ngọt để tới trước mặt nàng."Biết." Hắn nói.
"Tôi có con mắt âm dương đó." Nàng chưa từng hỏi tiền số bánh này, nhưng cũng chưa từng ăn không mà mỗi ngày đều trả tiền đầy đủ. Nàng cầm lấy dĩa ăn, một bên công kích cái bánh màu xanh, một bên nói: "Từ nhỏ tôi đã có thể thấy quỷ."
Hắn vẫn trầm mặc.
"Anh có biết là người sau khi chết sẽ biến thành một dạng khác không?"
"Ân." Hắn gật đầu.
Nàng ngậm cái dĩa, nghiêng đầu nhìn nam nhân đang nhẫn nại ngồi nghe trước mắt, cho tới bây giờ, hắn cũng chưa từng biểu lộ ra bộ dáng nàng bị thần kinh, nàng nhịn không được đoán rằng có khi mấy ông chủ tiệm cà phê đều từng được huấn luyện phải trầm mặc để có thể nghe khách nhân nói chuyện tâm sự. Cũng có khả năng hắn coi nàng là một kẻ mắc bệnh ảo tưởng, lấy lời nói dối và bốc phét để thu hút sự chú ý của người khác.Vô luận như thế nào, cho dù hắn thật sự nghĩ như vậy thì cũng không biểu hiện ra ngoài.
Hắn chỉ pha cà phê rồi đổ vào chén.
Chưa đợi hắn làm thì nàng đã tự động đem cà phê để vào trong khay rồi mang đến cho vị khách ngồi ở sô pha sát tường. Vị khách này là nam, đeo mắt kính viền vàng, cầm bút thao tác trên máy tính, nhưng hắn vừa vào cửa liền đem đồ để lên bàn, sau đó liền khoác áo và khăn lên người rồi nằm ngủ trên ghế sô pha.
Đây là lần thứ ba nàng nhìn thấy người này.
Tần Vô Minh là một ông chủ nhìn bề ngoài rất lạnh khốc, trên thực tế lại rất cẩn thận.
Mỗi lần người này đến đây ngủ, lúc tỉnh dậy Tần Vô Minh đều pha một tách cà phê cho hắn.
Quả nhiên nàng mới đi đến bên cạnh bàn thì nam nhân kia đã mở máy ra và bắt đầu làm việc.
Người này chứng minh một điều rằng những người đến chỗ này đều là khách cũ, đã coi quán như nhà mình mà thoải mái nghỉ ngơi, thả lỏng.
Nàng đem cà phê để xuống bàn rồi đi trở về quầy, ngồi ở trên ghế cao.
Meo Meo nhảy tới trên đùi nàng, thử vài tư thế sau đó cuộn mình lại thành một quả cầu tròn vo.
Con mèo này đặc biệt thích nàng, cũng không biết nó làm như thế nào đến, mỗi ngày trước khi nàng ngủ đều phát hiện nó đã ở trước cửa sổ phòng nàng, sau đó nàng đành để nó vào phòng nàng. Nhưng nó nhất quyết không muốn cùng nàng đi học, bình thường trên đường đi học, nó sẽ ngoan ngoãn tự quay về trong tiệm cà phê.
Kỳ quái là, chủ của con mèo lại không chút để ý nó không ngủ trong nhà, hắn cũng cứ để nó đi sớm về trễ, tự do đi lại.
Mấy ngày nay nàng đã sớm xác định nó là một con mèo đặc biệt.
Nếu nàng là mèo thì cũng sẽ về nhà mỗi ngày để ăn cơm, những chỗ khác làm sao có thể cho nó ăn cá mỗi ngày chứ.
Nam nhân trong quầy bar đang rửa cốc chén, nàng thì vuốt bộ lông mềm mại của Meo Meo, vừa ăn tiếp cái bánh ngọt vừa nói tiếp chủ đề vừa nãy.
"Tôi từ nhỏ đã có con mắt âm dương, từ khi sinh ra đã thấy, cho nên tôi cũng không cảm thấy họ có gì đáng sợ, chỉ cảm thấy họ có chút kỳ quái. Hơn nữa mỗi lần tôi đυ. ng tới họ thì sẽ bị bệnh nặng thế nên tôi thường xuyên phải đi bệnh viện. Lúc tôi còn nhỏ sau, trải qua vài lần thí nghiệm, mới phát hiện chỉ cần tôi đυ. ng tới họ là họ sẽ biến mất, nhưng tôi sẽ yếu đi, vì biết rồi nên tôi rất cẩn thận không đυ. ng vào họ."
Hắn đem dụng cụ lau khô rồi để trên giá.
"Bây giờ cô vẫn nhìn thấy quỷ sao?"
Tuy rằng một bên làm việc, nhưng hắn xác thực có đang nghe nàng nói chuyện.
Nàng trong lòng ấm áp, gật đầu nói: "Vẫn thấy nhưng tôi có hai đứa em sinh đôi tên là Chí Kì và Chí Lân. Chí Kì giống hệt một ông cụ non, rất thích cằn nhằn, Chí Lân tuy rằng đỡ hơn một chút nhưng nhiều khi cũng giống bà quản gian nhỏ. Mà điều quan trọng nhất là không biết vì sao, giống như tôi có con mắt âm dương có thể thấy quỷ thì hai đứa lại có năng lực khiến ma quỷ tránh xa, dù chúng không nhìn thấy ma."
Nàng vuốt con mèo đang cuộn người trên đùi mình, mỉm cười, "Cho nên chỉ cần tôi và hai đứa ở cùng một chỗ thì sẽ không thấy những thứ kia."
Nhưng bọn hắn đâu phải lúc nào cũng ở cạnh nàng.
"Vậy hiện tại cô chỉ có một mình cũng không sao chứ?" Hắn nhẹ giọng hỏi.
"Ân." Nàng gật đầu, "Tôi không thể cứ dựa vào hai đệ đệ, tụi nhỏ cũng có cuộc sống của chúng, nếu học cùng trường thì hai đứa sẽ theo tôi cả ngày mất."
"Cho nên, cô mới chạy tới trường nữ sinh?"
"Đúng vậy, học ở trường nữ sinh thì hai đứa sẽ không thể đi theo, tụi nó 16 tuổi rồi nha, nếu ở trung học mà cũng suốt ngày đi theo tôi thì làm sao có bạn gái chứ? Hơn nữa, tôi cũng không muốn làm người chuyển thư tình cho tụi nó đâu." Nàng thè lưỡi, sau đó sửng sốt nói, "Sao anh biết tôi học trường nữ sinh?"
"Cô mặc đồng phục của trường nữ sinh Hiểu Hoa." Hắn chỉ vào huy hiệu trên áo khoác của nàng.
"A, đúng nha, tôi quên mất." Nàng ngượng ngùng nở nụ cười, sau đó mới nói: "Tóm lại, chính là như vậy nên tôi mới muốn luyện võ, vừa muốn cường thân kiện thể, để sức khỏe của mình tốt một chút, mỗi lần gặp quỷ sẽ không vì thế mà té xỉu. Có như vậy bọn họ mới không phải lo lắng hàng ngày."
Tuy rằng nàng cười nói như thế nhưng hắn lại có thể nhìn thấy tịch mịch trong mắt nàng.
Nàng uống một ngụm nước chanh, nhìn hắn tự giễu cười nói: "Thật kỳ quái, cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng nói chuyện này với ai, nhưng không biết vì sao, từ sau khi tới nơi này, tôi liền thích nói chuyện, chứ bình thường tôi không nói nhiều đâu."
"Tôi tin cô." Hắn nói.
"Anh có cảm thấy có phải là vì anh rất trầm mặc không?" Nàng nghiêng đầu hỏi.
"Có thể."
"Anh đúng là người kiệm lời." Nàng đưa ra lời kết luận.
Hắn nhẹ nhếch khóe miệng khiến lòng nàng lại vì tươi cười của hắn mà đau, nhưng lần này đã tốt hơn những lần trước nhiều rồi. Mấy ngày nay lui tới, nàng đã bắt đầu quen với nụ cười thản nhiên, ôn nhu nhưng lại làm nàng muốn khóc đó......
******
Nàng mỗi ngày đều đến.
Hắn mỗi ngày đều chờ mong nàng đến.
Có khi nàng chỉ vội vàng đến uống này nọ rồi lại đến Sở gia; nhưng ngày nào không cần luyện võ thì nàng sẽ ở trong tiệm ăn cơm, ngồi ở quầy bar cùng hắn nói chuyện phiếm.
Mỗi một ngày nàng đều cùng hắn nói chuyện trường học, nói về người nhà.
Chầm chậm, từ trong lời nói đó, hắn hiểu được những suy nghĩ khác của nàng.
Bạch Khởi Lệ, có chút mơ hồ, thường thường ngẩn người.
Nàng yêu cười, yêu nói chuyện, cá tính đơn thuần, nhưng tâm tư cũng rất tinh tế.
Đối với việc chính mình có con mắt âm dương thì nàng cũng thấy có chút phức tạp nhưng cũng không nghĩ nhiều.
Nàng thích đi bộ, thích đồ ngọt, thích cùng ông ngoại luyện võ, thích âm nhạc, thích bốn mùa biến hóa, cho dù thường thường bị gọi vào phòng giáo viên nhưng nàng vẫn thích đến trường.
Nàng chán ghét bệnh viện.
Nàng yêu người nhà của mình.
Còn có...... Nàng thực tịch mịch.
Ngay từ đầu nàng đến, là vì con mèo.
Sau đó nàng đến là vì tịch mịch.
Bởi vì nàng không muốn người nhà từ nhỏ đã thương yêu mình phải thêm phiền toái, cho nên nàng thường chạy tới đây. Tuy vậy hắn vẫn luôn thấy được sự tịch mịch trong mắt nàng, hắn nhận ra loại biểu tình này bởi vì hắn thường thấy được biểu cảm đó khi chính mình soi gương.
Tiếng chuông đồng hồ nhẹ nhàng điểm hai mươi mốt tiếng.
"Chín giờ rồi."
"Ân."
"Đã khuya rồi."
"Tôi biết."
"Cô nên về nhà rồi."
Nàng trầm mặc một hồi lâu, mới nói: "Tôi không muốn về."
"Vì sao?"
"Hai đệ đệ theo ông bà nội xuất ngoại rồi con ba mẹ thì muốn ở lại công ty xử lý một tình huống khẩn cấp." Nàng nhìn qua ly thủy tinh xuyên thấu, nói: "Trong nhà hôm nay không có người ở."
"Cô không nên nói những lời này với người xa lạ." Hắn nhắc nhở nàng.
"Anh không phải người xa lạ." Nàng nói.
Nàng trả lời thật tự nhiên, dễ dàng mà cổ họng hắn đột nhiên nghẹn lại, trong lòng vì lời nói của nàng mà ấm áp nhưng cũng đau đớn.
"Tôi chính là người lạ." Hắn bắt buộc chính mình mở miệng."Cô nên về nhà đi."
"Anh không phải người lạ." Nàng buông cái cốc, con ngươi đen láy lóe lên ánh sáng, nhưng đôi môi phấn nộn lúc đó lại đột nhiên bật cười."Nhưng tôi đúng là cần phải đi về."
Nụ cười kia có chút vỡ nát, thành từng mảnh nhỏ đâm vào trái tim hắn khiến hắn phải đau đớn.
Nhưng nàng không thấy được vì mải cúi đầu tìm ví tiền.
"Để tôi đưa cô về." Chưa kịp nghĩ lại thì câu chữ đã vuột ra khỏi miệng hắn.
"Không cần đâu." Nàng không có ngẩng đầu, nhưng giọng nói lộ ra nghẹn ngào khó nén, nàng đem tiền để lên bàn sau đó xoay người.
Hắn nhìn nàng đẩy cửa ra, trên cửa chuống gió vang lên, rồi nàng đi ra ngoài.
Cái bóng của nàng ủ rũ, ở trong đường mòn trong sân trông có vẻ đặc biệt cô đơn.
Con mèo đen khó chịu trừng mắt nhìn tên vương bát đản kia, quả thực không thể tin được lại có người ngoan cố như vậy, nó đang muốn đuổi theo thì đã thấy hắn đột nhiên đi ra khỏi quầy bar, mở cửa đuổi theo nàng.
Đêm, lạnh như nước.
Tiếng chuông gió ở vửa vang lên những âm thanh vang vọng trong đêm yên tĩnh.
Nàng nghe tiếng quay đầu lại thì thấy hắn đang hướng nàng đi tới.
Hoa theo gió lay động.
"Muộn rồi." Hắn đi đến trước mặt nàng và nói.
"Tôi biết." Nàng cúi đầu, nước mắt tự nhiên chảy ra.
"Chỉ vì trời đã muộn thôi." Hắn khàn giọng giải thích.
"Ân." Nàng cắn môi gật đầu.
Hắn có thể thấy nước mắt của nàng, một giọt lại một giọt rơi trên mặt đất.
Không tự giác, hắn nâng tay lên, muốn chạm vào nàng nhưng lại dừng lại giữa chừng, bàn tay mở ra ở giữa không trung chậm rãi nắm lại thành quyền rồi thu hồi về bên người.
Cuối cùng, hắn vẫn chỉ có thể khàn giọng mở miệng.
"Tôi...... đưa cô về."
Lần này, nàng không cự tuyệt nữa mà chỉ gật đầu.
"Được."
Hắn lái đưa nàng lên trên núi.
Dọc theo đường đi, nàng không mở miệng, hắn cũng không nói nữa.
Trong xe, chỉ có tiếng nàng hấp hấp cái mũi ngẫu nhiên truyền đến.
Hắn đem xe dừng ở trước cổng nhà nàng, mặc dù có chút xấu hổ nhưng nàng vẫn hấp hấp cái mũi, lau nước mắt, xuống xe và ngẩng đầu nhìn hắn.
"Cám ơn."
"Đừng khách khí."
← Ch. 13 | Ch. 15 → |