Vay nóng Tinvay

Truyện:Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi - Chương 073

Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi
Trọn bộ 340 chương
Chương 073
Nam tính uy phong - Nói lời từ biệt
0.00
(0 votes)


Chương (1-340)

Siêu sale Shopee


Nhiệt độ của đối phương truyền qua, xúc cảm trên môi mềm mại lại như mang theo dòng điện, thế cho nên một khắc kia nàng vô thức ôm chặt gáy hắn.

Bốn phía yên tĩnh, ngay cả thanh âm yết yết bánh xe cũng biến mất, chỉ còn lại tiếng tim đập cuồng liệt của chính mình.

"Hô, nghẹn chết ta." Bỗng dưng, Nhạc Sở Nhân mạnh mẽ thối lui về phía sau, từ trên môi hắn rời đi, sau đó chính là mồm to hô hấp.

Trong bóng đêm, hô hấp của Phong Duyên Thương cũng có chút ồ ồ, chỉ là cánh môi chạm nhau, vậy mà còn thiếu dưỡng khí như vậy, không biết chân chính hôn môi sẽ là loại tình hình nào.

"Nguyên lai hôn môi còn có thể trở ngại hô hấp, ngày sau chúng ta luyện luyện lượng hô hấp mới được." Lượng hô hấp của nàng như thế còn không chịu nổi, cũng không biết diễn viên trong kịch điện ảnh làm như thế nào a?

Phong Duyên Thương cười nhẹ, trong bóng đêm thấy không rõ mặt hắn, nhưng có thể tưởng tượng được vẻ mặt của hắn, nhất định là mãn hàm sung sướng.

"Như thế là hôn môi?" Hắn nhớ rõ trong sách cũng không phải hình dung như vậy.

"Là cùng người khác có chút chênh lệch, bọn họ đều là le lưỡi." Ngồi ở đằng kia, Nhạc Sở Nhân chuyển ánh mắt, lỗ tai có chút nóng, tóc sau gáy cũng đã dựng thẳng lên.

"Ha ha, le lưỡi." Phong Duyên Thương bật cười, nói như là quỷ treo cổ.

"Chúng ta chỉ là không thuần thục thôi, ta không biết, ngươi cũng không biết. Không có việc gì, không ngừng cố gắng." Tự khuyến khích mình, kỳ thật nàng cũng muốn thử lại, bất quá lại không có khí lực.

"Chi bằng nghiên cứu một phen." Phong Duyên Thương thuận miệng nói, giọng điệu kia nghe qua có chút thâm ý. Quả thật là nên nghiên cứu một chút, bị nàng một câu 'Ngươi cũng không biết', hắn nghe có chút mất mặt.

Bất giác bĩu môi, Nhạc Sở Nhân không lên tiếng, nàng cũng phải nghiên cứu nghiên cứu, ngoài ra còn phải rèn luyện một chút dũng khí. Hắn không biết hôn sâu, nàng không dám vươn đầu lưỡi, hai người bọn họ tụ chung một chỗ, thật đúng là đủ hài kịch.

Hôm sau, sáng sớm Nhạc Sở Nhân liền vào phòng chế thuốc, Kim Điêu cùng với nhóm động vật nhỏ khác ở vương phủ chuyển động trong sân. Kim Điêu coi như thành thật, thân mình khổng lồ đứng ở đằng kia giống như một toà núi nhỏ. Nhóm động vật nhỏ thì trên nhảy dưới kêu, toàn bộ viện như một vườn bách thú. Phàm là đi ngang qua nơi này, không có người nào dám đi vào, nếu chọc mấy con vật này nổi điên, hai đấm khó địch bốn chân, sẽ chịu thiệt thực thảm.

Ngày mai Phí Tùng cùng Diêm Cận sẽ trở về biên quan. Nhạc Sở Nhân trước kia đáp ứng qua sẽ cho Phí Tùng một ít thứ tốt, vì biên quan tiếp tế một chút, miễn cho Bắc Cương luôn tùy ý quấy rầy.

Thứ cho Phí Tùng đã muốn làm tốt, hôm nay nàng ở trong phòng chế thuốc nghiên cứu cổ trên người Trương Băng, làm cho hắn không có cảm giác đau với ngứa, cho dù đổ máu cũng không chết.

Loại cổ này nếu là nàng nuôi, nàng cũng có thể nuôi được, chỉ là của nàng khẳng định cùng với cổ trong thân thể Trương Băng không giống nhau. Vô luận là phương pháp nuôi trồng hay là trình tự cũng không giống, như vậy phương thức giết chết cổ kia tự nhiên cũng có biến hoá.

Nhớ lại thần thái hôm qua của Trương Băng, còn có màu cùng hương vị từ máu của hắn chảy ra, Nhạc Sở Nhân cầm bút trên tay bắt đầu vẽ lên giấy, các loại ký hiệu loạn thất bát tao, không người nào nhìn có thể hiểu.

Cốc cốc. Bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa, Nhạc Sở Nhân từ trong suy nghĩ của chính mình tỉnh lại, "Ai?"

"Vương phi, là nô tỳ. Vương phi, Phí tướng quân đến đây." Nếu là người khác, Đinh Đương cũng sẽ không chạy tới phòng chế thuốc quấy rầy nàng.

"Phí lớn mật? Vừa vặn hắn đến đây, miễn cho ta đi tìm hắn." Đem này nọ định đưa cho Phí Tùng cầm theo, đó là một cái hộp nhỏ bằng gỗ đàn, căn cứ bộ dáng nàng nâng bằng hai tay, này nọ bên trong không ít.

Ra khỏi phòng chế thuốc, Đinh Đương đứng ở bên ngoài, dưới chân nàng còn có một con chuột đồng lớn bằng con chó, đang gặm gặm ống quần của nàng. Bình thường Đinh Đương luôn cho chúng nó ăn, cho nên đã quen nhau, Đinh Đương không sợ chúng nó, chúng nó cũng sẽ không công kích nàng.

"Tiểu Thương Tử còn chưa trở về?" Tùy ý nhấc chân đá văng tuyết điêu đang chặn trước mặt nàng, Nhạc Sở Nhân đi ra ngoài.

Đinh Đương đi theo sau, chuột đồng còn đang ở phía sau đi theo nàng đòi ăn.

"Vương gia còn chưa hồi phủ." Chỉ có ngày hôm qua mới có thể thoải mái được một ngày, những ngày còn lại buổi sáng đều phải lên triều, vào Lễ bộ.

"Lễ bộ rách nát kia cũng không biết có bao nhiêu chuyện, làm việc một ngày ngay cả người cũng không thấy được." Hừ hừ than thở, chính nàng có khả năng đã quên, sớm hôm nay nàng đã cùng Phong Duyên Thương ăn sáng.

Đinh Đương không nói, nhưng cũng nhịn không được cười trộm, nhìn tư thế này của hai người bọn họ, chuyện tốt sắp đến.

Đại sảnh, Phí Tùng vóc dáng không cao lại khôi ngô đang ngồi uống trà. Râu trên mặt lại dài ra không ít, thoạt nhìn có vẻ tục tằng, nếu là trừng mắt lớn tiếng thì có chút dữ tợn.

"Phí lớn mật." Cất bước tiến vào đại sảnh, Nhạc Sở Nhân ý cười trong suốt.

"Muội tử, sáng mai ta cùng với tướng quân sẽ khởi hành trở về biên quan, cố ý lại đây lấy này nọ, ngươi đều làm tốt rồi sao?" Chào đón, thoạt nhìn bộ dáng Phí Tùng thực vội.

"Đương nhiên, cho ngươi." Hắn hành tẩu như gió, Nhạc Sở Nhân nhìn hắn cũng cảm thấy có chút áp lực.

"Hảo hảo, ta nên giấu kĩ, không thể để cho tướng quân nhìn thấy." Mở hộp ra nhìn thoáng qua, mặt mày Phí Tùng hớn hở, nhiều như vậy, đủ dùng.

"Ngày mai các ngươi xuất phát lúc nào?" Ngồi xuống ở ghế trên, Nhạc Sở Nhân ngẩng đầu nhìn hắn hỏi.

"Giờ Mẹo." Phí Tùng để cái hộp lên bàn, cười đến râu trên mặt lộn xộn.

"Sớm như vậy? Sao ta đi đưa ngươi được?" Thời gian như vậy, nàng có khả năng chỉ vừa rời giường ăn điểm tâm.

"Không cần, cũng không phải sẽ không còn được gặp lại. Trở lại biên quan, có chuyện gì ta sẽ viết thư cho ngươi. Bất quá có khả năng cũng không cần ta viết, muội tử ngươi cùng tướng quân luôn thư từ qua lại, chuyện ở biên quan ngươi cũng có thể đều biết được." Ở trong mắt Phí Tùng, Diêm Cận cùng Nhạc Sở Nhân thư từ qua lại là bình thường.

"Ta đã lâu rồi không thấy hắn, sáng mai đi rồi, ta nên đi cáo biệt cùng hắn." Từ khi trở về từ Kim Châu, nàng vẫn chưa thấy qua hắn.

Phí Tùng gật gật đầu, "Tướng quân kính nể muội tử ngươi, lại khó được có tiếng nói chung. Trước đó vài ngày ở trên triều, tướng quân còn ở trước mặt hoàng thượng vì muội tử nói chuyện, đây là lần đầu tiên hắn làm như vậy, ngươi thực hẳn là nên đi cảm ơn hắn." Diêm Cận mở miệng không biết làm kinh ngạc bao nhiêu người. Có bao nhiêu người muốn nịnh bợ hắn, nhưng hắn chưa bao giờ để ý tới ai. Một lời trên triều kia, cơ hồ đã đem hắn cùng với Thất vương đặt chung một chỗ, này đối với toàn bộ Diêm Tự Quân đều là bất lợi.

Nhạc Sở Nhân chậm rãi trong nháy mắt, "Ngươi vừa nói như vậy, ta còn thực hẳn là nên cùng hắn nói tiếng cảm ơn." Lần đầu tiên làm như vậy, cũng không biết đắc tội bao nhiêu người, tuy là nhìn hắn căn bản không thèm để ý đắc tội với ai.

Phí Tùng dùng sức gật đầu, "Thuận tiện nói lời từ biệt, chúng ta cũng phải sang năm mới gặp lại." Ngẫm lại liền phải rời khỏi vợ con, Phí Tùng tất nhiên là cũng không nỡ.

"Phí lớn mật, ngươi cũng không cần luyến tiếc tẩu tử. Ngươi an tâm ở biên quan, ta sẽ chiếu cố ba mẹ con bọn họ." Con người sắt đá nhu tình, nhìn Phí Tùng như vậy, Nhạc Sở Nhân kỳ thật vẫn là thực vui mừng. Đây là nam nhân tốt của thời đại này a, yêu gia đình thương nhi nữ, cùng Ngũ vương phủ hình thành đối lập rõ ràng.

"Vậy ca ca ta liền đa tạ muội tử, vốn muốn nói, nhưng lại không có cách nào mở miệng, nay ngươi nói, ta đây an tâm." Đứng lên, Phí Tùng thi lễ với Nhạc Sở Nhân, sau đó cười ha ha, thanh âm kia dường như làm chấn động đại sảnh.

"Được rồi, nói cảm ơn cũng không có thành ý gì. Ta nói sẽ chiếu cố bọn họ thì khẳng định sẽ hảo hảo chiếu cố. Ngươi trở về đi, ta đi phủ tướng quân." Đứng dậy, Nhạc Sở Nhân một bên nói xong, một bên vỗ vỗ bả vai Phí Tùng, cơ bắp rắn chắc kia khiến lòng bàn tay Nhạc Sở Nhân run lên.

"Hảo, muội tử ngươi bảo trọng." Phí Tùng vui sướng nói lời từ biệt, sau đó rời đi, Nhạc Sở Nhân cũng thay đổi một thân quần áo, sau đó ngồi lên xe ngựa đi thẳng đến phủ tướng quân.

Năm cũ trôi qua, thời tiết lạnh hơn. Tiến vào ngã tư đường rẽ vào phủ tướng quân, tường cao vây hai bên, nơi này có vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng.

Xe ngựa dừng lại ở trước phủ tướng quân, Nhạc Sở Nhân ra khỏi xe ngựa, gã sai vặt trước cửa phủ thấy rõ người tới, vội vàng vào phủ bẩm báo.

Đợi đến khi nàng đi lên bậc thang, Diêm Tô cũng theo bên trong đi ra.

"Sở Nhân, sao ngươi lại tới đây?" Thoạt nhìn Diêm Tô tâm tình không tệ, mặc váy ngắn màu lam, bên ngoài khoác áo hồ cừu, cổ áo bông kéo cao phủ tới hai má của nàng, khiến cho nàng thoạt nhìn càng thêm trắng nõn.

"Đặc biệt đến cảm ơn ca của ngươi a, trước đó vài ngày đã ở trên triều nói chuyện giúp ta, nghe nói đã đắc tội không ít người." Cùng Diêm Tô sóng vai đi vào trong phủ, Nhạc Sở Nhân cười nói.

"Chuyện này a, còn tưởng rằng ngươi đến thăm ta chứ. Ngươi cũng không cần phí tâm, ca ta không sợ nhất chính là đắc tội với người." Diêm Tô liếc mắt nhìn Nhạc Sở Nhân một cái, nàng muội muội này tuyệt đối là nói thật.

"Sớm đoán được, bất quá sáng mai bọn họ không phải muốn đi sao? Nhân tiện đến cáo biệt a, cũng là bằng hữu!" Vừa nói chuyện vừa bước vào đại sảnh, khí nóng đập thẳng vào mặt.

"Đúng vậy, sáng mai liền khởi hành, gặp lại hắn phải là sang năm." Cả đời người ngắn ngủi vài chục năm, ngẫm lại một năm chỉ có thể nhìn thấy hắn một lần, trong lòng Diêm Tô liền không thoải mái, đó là thân nhân duy nhất của nàng, cũng bởi vì hắn ở biên quan vào sinh ra tử mà nàng mới có địa vị tôn quý này.

"Thương tâm? Nam nhân chí ở bốn phương, cũng không thể tuổi còn trẻ liền ở nhà chờ chết a! Nói sau, sang năm ngươi sẽ cùng Ngũ Ca thành thân, thời điểm đó hắn cũng sẽ trở về chứ?" Diêm gia chỉ còn hai người huynh muội bọn họ, Diêm Tô thành thân, Diêm Cận không có khả năng không trở lại.

"Ai biết được, nếu tình huống biên quan ổn định thì hắn có thể trở về." Tựa hồ là bởi vì hai chữ thành thân, biểu tình Diêm Tô đã có chút biến hoá.

"Có thể có chuyện gì? Chớ không phải là Bắc Cương còn muốn ép buộc?" Trước mắt tình thế ổn định, bốn lãnh thổ Đông Tây Nam Bắc đều thực bình tĩnh, không có gì ngoài mật thám Nam Cương bốn phía lẩn vào Đại Yến, Bắc Cương vẫn là có vẻ thành thật.

"Ai cũng không nói chính xác được, nhiều năm như vậy, Bắc Vương khi nào yên tĩnh qua? Vài năm trước đánh Tây Cương, năm nay lại bắt đầu khiêu khích Đông Cương, không ai biết rốt cuộc hắn muốn làm gì." Theo ý của Diêm Tô, Bắc Vương kia chính là bị bệnh thần kinh.

Nhạc Sở Nhân nhếch mày, "Có láng giềng gần là hắn thật đúng là chẳng hay ho." Nếu Nam Cương cùng Bắc Cương có thể đả động đến, vậy thì rất tốt.

"Cho nên a, ca ta ở biên quan căn bản không dám lơi lỏng, Bắc Vương kia chiêu số âm độc gì đều có thể dùng, hắn hoàn toàn không sợ người khác nói hắn tiểu nhân, hắn lấy tiểu nhân làm vinh." Nếu không phải vì từ nhỏ đã được giáo dục khiến nàng không thể nói tục, chỉ sợ Diêm Tô đã sớm mắng to.

Càng nghe, Nhạc Sở Nhân càng cảm thấy hứng thú đối với Bắc Vương kia, nàng đã nghe đại danh của hắn đã lâu, không biết khi nào có thể lĩnh giáo. Bạo quân ở thế giới này, nếu là không được gặp qua, vậy thì thật tiếc nuối.

"Thất vương phi." Thanh âm trầm thấp mang theo lạnh lùng vang lên từ ngoài đại sảnh, Nhạc Sở Nhân quay đầu, chỉ thấy Diêm Cận trang phục màu đen từ ngoài tiến vào. Thời tiết lạnh như thế mà hắn ăn mặc thực đơn bạc, nhưng thoạt nhìn lại như hoàn toàn không lạnh.

"Diêm đại tướng quân, ngày mai ngươi sẽ trở về Bắc Cương, tiểu nữ tử cố ý đến nói lời từ biệt." Cười tủm tỉm nhìn hắn đi vào, Nhạc Sở Nhân rất ngạc nhiên vì sao thời tiết này mà hắn có thể không biết lạnh đi mặc ít như vậy.

"Đạ tạ, bất quá sang năm còn có thể gặp mặt." Mày kiếm mắt sáng tựa như trăng, trong lúc đi đứng tựa như có một cỗ khí thế đến từ sa trường quanh quẩn quanh thân, hơn nữa vẻ ngoài hắn lại phát ra vẻ lạnh lùng làm cho người ta không dám tiếp cận, thậm chí cùng hắn nói chuyện cũng có chút áp lực.

"Ngươi đi một lần liền đi đến sang năm, muốn ngươi nói như vậy, dù sao đời này còn có thời điểm gặp lại, sang năm chúng ta cũng không cần gặp mặt." Nhạc Sở Nhân cau mi, mỗi lần nghe Diêm Cận nói chuyện, nàng liền nhịn không được chèn ép hắn.

Khuôn mặt Diêm Cận tựa hồ thả lỏng rất nhiều, ở đối diện ngồi xuống, sau đó trầm giọng nói, "Có đạo lý."

Nhạc Sở Nhân không nói gì, Diêm Cận bên cạnh Diêm Tô cười khẽ, "Ca, ngươi hiện đang nói chuyện cười?" Cũng trách không được Nhạc Sở Nhân nói hắn khôi hài, bộ dáng nghiêm trang lại khôi hài.

Diêm Cận thờ ơ, tựa hồ cũng không biết là lời nói của chính mình buồn cười.

Nhạc Sở Nhân cười đến má lúm đồng tiền, nhìn hai huynh muội ở đối diện, từ từ nói, "Ca ngươi tuyệt đối có lực lượng thần kỳ, chuyện tình buồn cười từ trong miệng hắn nói ra đều biến thành cười lạnh, chuyện tình không buồn cười nói ra cũng có thể biến thành cười lạnh."

"Trước kia ta tuyệt đối không phát hiện qua kỹ năng này của hắn." Diêm Tô cười lắc đầu, nhìn Diêm Cận thả lỏng khuôn mặt, nàng thực hy vọng hắn có thể thời khắc đều thoải mái như vậy.

Ba người ngồi sau một lúc lâu, đã qua buổi trưa, Diêm Tô lưu Nhạc Sở Nhân lại ăn chút điểm tâm. Tự mình đứng dậy đi phòng bếp phân phó chuẩn bị, trong đại sảnh chỉ còn Diêm Cận cùng Nhạc Sở Nhân.

"Hôm qua ta đi đại lao Hình bộ thấy Trương Băng, ngươi theo biên quan trở về, là như thế nào đem hắn mang về được?" Nhạc Sở Nhân tất nhiên là muốn hiểu biết một phen, do đó có thể tinh ranh hơn để đối phó hắn.

Thần sắc Diêm Cận khẽ biến, giữa mặt mày có một chút thoải mái cũng biến mất hầu như không còn.

"Lúc ấy hắn trúng kế, hơn nữa bị trúng mê dược ngươi tặng, lúc đó hắn quả thật vô tri vô giác. Không nghĩ tới ngày hôm sau ra đi hắn liền tỉnh lại, công lực lại tăng lên nhiều. Ta cùng với Phí Tùng còn có một đám huynh đệ hợp lực mới bắt được hắn, nhưng hắn không sợ chút đau đớn gì, lúc ấy trên đùi trên lưng hắn đều bị thương, máu chảy không ngừng nhưng lực vẫn lớn vô cùng như cũ. Sau ta lại phong bế hơn hai mươi mấy đại huyệt của hắn mới chế trụ được. Đem toàn thân hắn buộc chặt lại, ngày đêm không nghỉ mang về hoàng thành, hôm đó liền phái người đưa vào đại lao Hình bộ." Thanh âm Diêm Cận trầm liệt, nghe hắn nói chuyện tuyệt đối sẽ không mệt rã rời, ngược lại có thể làm cho người ta nháy mắt lên tinh thần.

Nhạc Sở Nhân chậm rãi gật đầu, không nháy mắt nhìn, tầm mắt tuy là nhìn Diêm Cận, nhưng trong đầu lại đang cân nhắc lời hắn nói, căn cứ thời gian cùng tình hình của Trương Băng, nàng lại khẳng định được chút gì đó.

Nhìn chăm chú vào nàng, ánh mắt Diêm Cận thực thấu triệt, môi mỏng khẽ nhếch, cùng nàng nhìn nhau thật lâu, tựa hồ mới nhận thấy được nàng căn bản không phải đang nhìn hắn, tuy là ánh mắt đang ở trên người hắn.

"Việc này không có thánh chỉ ta không thể tùy ý nói, cho nên tất nhiên là không có báo cho ngươi biết, bất quá nay ngươi đã biết, vậy tất nhiên là tốt, ngươi cũng có mặt mũi a?" Diêm Cận mở miệng, tuy là lời nói có vẻ dài, nhưng nghe vào trong lỗ tai người khác vẫn rất có khí thế như trước.

Nhạc Sở Nhân trừng mắt nhìn, phục hồi tinh thần lại nhìn hắn, sau đó cười cười, mặt mày loan loan, xinh đẹp vô song."Tất nhiên là có mặt mũi, bất quá ta hiện tại càng muốn biết, hắn rốt cuộc có phải hay không do Nam Cương phái tới?" Nam Cương Trung Thân Vương Lý Bình từng nói qua Trương Băng là người Vu Giáo, tuy vẫn là cấp bậc thánh giáo cơ cấp bậc, vậy chắc là từ Nam Cương đến.

Diêm Cận khẽ lắc đầu, "Thông qua những bức thư mà hắn truyền ra, cũng không phải là đưa hướng Nam Cương. Hắn hẳn là người trong Vu Giáo nhưng cụ thể là ai thì không thể biết, mật thám trong quân theo dõi mấy lần cũng không thể nhìn thấy người nọ."

Nhạc Sở Nhân có chút thất vọng, cùng Trương Băng thư từ qua lại có lẽ chính là giáo thánh Vu Giáo kia cũng không chừng."Nói mật thám của các ngươi đều cẩn thận chút, người kia có thể là giáo thánh Vu Giáo, cấp bậc cao thủ cao nhất." Nàng trầm ngâm nói.

Diêm Cận nhăn mi, ngũ quan đẹp mắt, chính là làm biểu tình này cũng thực cảnh đẹp ý vui.

"Ngươi như thế nào biết được?" Tinh mâu thông thấu, giống như nước tuyết trong suốt.

"Bởi vì cổ trong thân thể Trương Băng là do hắn cấp, hắn còn giết chết một nô cổ của ta, đạo hạnh rất cao." Nhạc Sở Nhân nhìn ánh mắt của hắn, khoảng cách xa như vậy, nàng giống như có thể nhìn thấy chính mình trong mắt hắn.

Thần sắc Diêm Cận ám trầm, tựa hồ cũng không nghĩ tới sẽ khó giải quyết như vậy, cũng may mật thám mấy lần theo dõi đều mất dấu, nếu không, bọn họ đều cũng chưa về.

"Ta sẽ nghĩ biện pháp giải cổ của Trương Băng, sau đó làm cho hắn thành thật khai ra." Nhạc Sở Nhân nói xong, nhưng kỳ thật cũng không có tự tin trăm phần trăm.

"Ngươi cũng không cần nóng vội, đây là hoàng thành, dưới chân thiên tử bí mật khó giữ nếu nhiều người biết, phạm phải một chút sai lầm, sẽ có một đám người nắm lấy không buông. Nếu là giải không được, vậy buông tha đi, trăm ngàn lần không cần bởi vì tranh một hơi mà bị người khác bắt được nhược điểm." Diêm Cận trầm giọng đề nghị, kỳ thật cũng là bởi vì chuyện trên triều mấy ngày trước hắn mới nói như vậy. Nhiều người như vậy chờ nắm bím tóc Phong Duyên Thương, nếu Nhạc Sở Nhân có chút sai lầm, sẽ gặp phải thị phi.

Nhạc Sở Nhân cười khẽ, Diêm Cận nói loại lời này, vẫn là làm cho nàng có chút ngoài ý muốn. Cũng không có quá nhiều lo lắng như hắn nói, đã quyết định làm, nàng sẽ không đổi ý. Cho dù không thành công, nàng cũng không sợ, Phong Triệu Thiên nàng cũng không để vào mắt, huống chi lời nói thị phi?

Tới gần chạng vạng, Nhạc Sở Nhân rời khỏi phủ tướng quân. Diêm Cận cùng Diêm Tô đưa tới ngoài cửa lớn, nhìn xe ngựa chậm rãi rời đi khỏi tầm mắt, Diêm Tô thở dài, quay đầu xem xét sườn mặt Diêm Cận ở giữa đêm đông càng tràn đầy lạnh lùng, nhẹ giọng nói, "Ca, ngày mai ngươi rời đi, sang năm trở về, không bằng nghe theo thánh chỉ, cưới Thập Ngũ công chúa đi."

Diêm Cận quay đầu nhìn về phía Diêm Tô, giữa khuôn mặt lộ vẻ cự người ngàn dặm, "Làm tốt chức Ngũ vương phi của ngươi đi, ngươi muốn cái gì, ta đều giúp ngươi." Thanh âm trầm liệt tuy là vô tình, cẩn thận nghe, lại có thể nghe ra được một chút quan tâm.

Diêm Tô ngẩn người, cúi mắt, "Không cưới công chúa, ngươi cũng không thể cưới người khác." Hắn là Trung Vực nguyên soái, tay cầm trọng binh, Phong Triệu Thiên sẽ không cho hắn cùng với nữ tử nhà khác đám hỏi.

"Thì tính sao? Sa trường mới là thiên hạ của nam nhân, ta cả đời này nhất định rời không được sa trường, cần gì cưới vợ sinh con?" Cưới vợ sinh con ở lại hoàng thành làm con tin của Phong gia? Diêm Cận thở sâu, nhớ lại từ nhỏ tới hiện tại, hắn chưa từng có một khắc lơi lỏng.

Diêm Tô không nói gì, hốc mắt đã đỏ. Có khi nàng cảm thấy Diêm Cận ở biên quan chịu khổ bán mạng cũng là vì nàng. Nếu như trên đời này không có nàng, chỉ sợ hắn sẽ thoải mái rất nhiều, tối thiểu không người sẽ lấy phú quý hạnh phúc của nàng làm lợi thế áp hắn.

Trở lại vương phủ, sắc trời đã tối hoàn toàn, rất nhanh vào phủ, còn chưa đi vào đại sảnh, liền nhìn thấy người kia ngồi trong sảnh, quần áo màu trắng, phong thần tuấn lãng, phong nhã nhanh nhẹn, khoảng cách nhìn xa như vậy, tựa như một bức tranh yên lặng.

"Tiểu Thương Tử, ta đã trở về." Không quản trong đại sảnh có bao nhiêu nha hoàn gã sai vặt hộ vệ, Nhạc Sở Nhân mặt mày loan loan hô một tiếng, sau đó bước nhanh vào đại sảnh.

"Đã trở lại." Buông thư trong tay, Phong Duyên Thương mắt phượng như nước, nhìn người đang đến gần, khóe môi cười ôn nhu như vậy.

"Đúng vậy, ngươi trở về lúc nào? Nhớ ta không?" Như một trận gió chuyển tới trước mắt hắn, đem những thứ trên tay hắn ra khỏi, sau đó đặt mông ngồi xuống, thực đúng lý hợp tình.

Nhìn người trong lòng ngồi ở trên đùi, Phong Duyên Thương cười khẽ, mắt phượng đẹp mắt càng như thấm nước, ánh sáng nhộn nhạo khiến người mê muội.

"Đi gặp Diêm tướng quân?" Ôm thắt lưng của nàng, hai người tựa hồ lờ đi toàn bộ người trong đại sảnh.

Gật gật đầu, Nhạc Sở Nhân nhìn mặt hắn, nhìn thế nào cũng thuận mắt, "Hắn cùng Phí lớn mật sáng mai sẽ rời khỏi, hôm nay đi cáo biệt, nhân tiện hỏi thăm một chút tình huống của Trương Băng."

"Có thu hoạch?" Ôn thanh hỏi, Phong Duyên Thương mặc nàng nhìn.

"Có một ít, coi như cũng có chút tác dụng." Thuận miệng trả lời, Nhạc Sở Nhân vươn tay nắm cằm của hắn, thoạt nhìn tuy là bóng loáng nhưng vuốt lại có chút râu, cứng rắn cứng rắn.

"Không vội." Mặc nàng niết, Phong Duyên Thương an ủi.

Nhạc Sở Nhân chậm rãi nháy mắt mấy cái, dưới đèn đuốc sáng ngời, ánh mắt của nàng thực sáng."Ngươi nói nếu ta thất bại, giết chết Trương Băng, có phải hay không sẽ bị người đương triều cáo trạng?"

Phong Duyên Thương mắt chợt lạnh, "Không sợ, có ta."

"Ha ha, ta không sợ. Lần trước vừa vặn ta đang bế quan, không cùng đám ăn no phình bụng đó đối mặt một chút. Nếu thực có lần sau, ta sẽ cho bọn hắn cảm thụ một chút cái gì tên là hoảng sợ." Ý cười trong suốt nói xong, nàng giống như đang thuận miệng nói giỡn, nhưng thiệt giả trong đó chỉ sợ người nào trong đại sảnh cũng nghe ra.

Năm mới đã đến, toàn bộ hoàng thành đều tràn đầy không khí tân niên, cửa hàng to nhỏ, các nhà các hộ, đều giăng đèn kết hoa. Tiểu hài tử thay bộ đồ mới, phố lớn ngõ nhỏ điên ngoạn, vui sướng.

Nhạc Sở Nhân cả ngày ở trong phòng chế thuốc nghiên cứu cổ trên người Trương Băng, làm ra được vài thành phẩm, nhưng cũng không hợp ý.

Nhân dịp năm mới, trong cung có yến hội long trọng, Phong Duyên Thương ở Lễ bộ, cho nên hắn cũng bề bộn nhiều việc.

Buổi sáng, Nhạc Sở Nhân vừa từ lầu hai Viên Nguyệt Lâu bước xuống, Thích Phong liền xuất hiện ở trước mắt, "Vương phi, Ngũ vương phái người đưa lễ năm mới."

Tóc dài rối tung cũng không có buộc lên, xác thực là mặt nàng cũng chưa rửa, còn có chút buồn ngủ.

"Lễ năm mới? Cái gì vậy?" Siết chặt áo choàng trên người, Nhạc Sở Nhân cảm thấy bằng vào thông minh của Phong Duyên Thiệu, hắn hẳn là biết đưa tiền nàng sẽ càng thích hơn.

Sắc mặt Thích Phong có chút quái, lắc đầu, thấp giọng nói: "Là một ít dược liệu."

"Dược liệu? Vậy có cái gì ngạc nhiên, quý phủ chúng ta nơi nơi đều có." Dược liệu? Thất vương phủ không thiếu nhất chính là dược liệu.

"Ngài đi xem đi, người Ngũ vương phái đến nói... vương gia nhất định có thể dùng tới." Này là nói Phong Duyên Thương.

"Tiểu Thương Tử có thể sử dụng? Đi, đi xem." Nhạc Sở Nhân khó hiểu, đem áo choàng hồ cừu phủ thêm, tóc cũng tán loạn, ra khỏi Viên Nguyệt Lâu hướng đại sảnh đi đến.

Trong đại sảnh, người của Ngũ vương phủ phái đến đã đi rồi, hai cái thùng lớn đặt trên mặt đất, dung lượng siêu lớn, đánh giá bên trong chứa không ít.

Đi vào, Nhạc Sở Nhân dạo một vòng quanh hai cái rương kia, nghe nghe, có thể ngửi được chút hương vị.

Mày có chút nâng lên, nàng tựa hồ đã đoán được bên trong là cái gì.

Ý bảo Thích Phong đem thùng mở ra, quả nhiên, này nọ bên trong cùng Nhạc Sở Nhân đoán giống nhau.

Đều là dược liệu trân quý, ở hiệu thuốc dân gian không nhất định có thể mua được, đây đều là dược liệu bốn phương tiến cống cho hoàng cung hàng năm.

"Phong Duyên Thiệu có ý tứ gì? Đưa tới mấy thứ này làm gì? Cho Tiểu Thương Tử dùng? Hắn có bệnh a!" Trừng mắt, Nhạc Sở Nhân hết chỗ nói rồi. Trong hai cái rương đều là dược liệu tráng dương, nhục thung dung, dâm dương hoắc, thố ti tử, khoá dương, còn có nửa rương dương khởi thạch.

Trong hai cái rương này đều là tráng dương bổ thận này nọ, Nhạc Sở Nhân nhìn phát hoả lớn lại không biết nói gì.

"Đầu óc Phong Duyên Thiệu bị phong rút rồi, có phải hay không hắn không muốn ta luyện dược cho hắn nên mới đưa thứ này tới đùa giỡn?" Xoay quanh hai cái rương kia, Nhạc Sở Nhân tức giận đến rống to.

Trong đại sảnh, mọi người ngậm miệng không nói, thậm chí ngay cả hô hấp cũng rất nhỏ, sợ bị lan đến.

Thích Phong cúi đầu, kỳ thật hắn cũng có chút tò mò, thoạt nhìn Phong Duyên Thương cùng Nhạc Sở Nhân ở chung tốt lắm, nhưng ban đêm hai người luôn tách ra ngủ, cho nên hắn cũng thực hoài nghi, có phải hay không bởi vì độc trong cơ thể Phong Duyên Thương, cho nên mới không thể sinh hoạt vợ chồng.

Bất quá hiện nay nhìn Nhạc Sở Nhân phát hoả lớn như vậy, hắn cũng không dám mở miệng, chỉ phải nghe tiếng nàng rống, đem nghi vấn đều nén ở trong lòng.

Khoanh hai tay, Nhạc Sở Nhân cau mày nhìn này nọ trong hai cái rương, biểu tình doạ người.

Phong Duyên Thiệu cư nhiên lại đưa tới một đống này nọ như vậy, là chủ ý của chính hắn, hay là nghe người khác nói cái gì?

Nếu là nghe thấy người khác nói gì đó, vậy thì chỉ có thể là Diêm Tô a. Còn nhớ rõ khi ở Kim Châu, Diêm Tô thấy thạch sùng sa sau vai nàng, nghi vấn đầu tiên là Phong Duyên Thương không được, sau nàng lại không giải thích rõ ràng, Diêm Tô có lẽ vẫn cho rằng như vậy.

Nghĩ như vậy, Nhạc Sở Nhân đã rõ ràng, bất quá lại không biết nói gì, Diêm Tô này, nói cái gì đều nói cho Phong Duyên Thiệu biết. Không ổn là mấy thứ này khẳng định là lấy ra từ trong cung, đều là tinh phẩm. Nhưng lấy từ trong cung, lại đưa qua hết người này người nọ, không ít người đều đã biết.

Tiểu Thương Tử nam tính uy phong a, quét rác!

"Vương phi, dược liệu này làm sao bây giờ?" Nhìn Nhạc Sở Nhân không phát hỏa nữa, Thích Phong mở miệng hỏi.

"Đưa đến phòng chế thuốc đi, lần khác ta luyện chút đại bổ đan tặng cho Phong Duyên Thiệu, làm cho hắn hảo hảo bổ bổ. Hậu viện nhiều đàn bà như vậy, hắn mới nên hảo hảo bồi bổ nhất, bằng không sớm muộn gì cũng bị vét sạch." Hừ lạnh một tiếng, Nhạc Sở Nhân phẩy tay áo bỏ đi, lưu lại một đám người hỗn độn trong gió, vương phi này của bọn họ, nói chuyện cay quá.

Hết chương 73.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-340)