Thu nhận đồ đệ
← Ch.033 | Ch.035 → |
Sắp tới buổi trưa, "Độc tường" cũng đã hoàn thành một phần ba. Nhạc Sở Nhân có thể nói mồ hôi ướt đẫm, tay cầm dụng cụ đào đất, tư thế này làm cho một đám hán tử đều xấu hổ.
Mặt sau Diêm Tô cùng Thích Kiến phối hợp khá tốt, một người phụ trách trồng ma thảo, một người phụ trách trồng bách mao thanh, tuy cũng đầy người đầy bùn đất, nhưng thoạt nhìn tựa hồ rất thích thú.
Phụ trách đưa nước là Thích Phong cùng một hộ vệ trẻ tuổi tươi cười, những người vây xem đứng xa xa nhìn lại, tựa hồ đối hai người bọn họ có vài phần hâm mộ. Dù sao nam nữ chủ nhân của Vương phủ đều ở đàng kia, người có thể tiếp cận chỗ đó phải là người rất được tín nhiệm.
Nhưng không giống những người khác, Nhạc Sở Nhân thực không kiên nhẫn, bởi vì kẻ nào đó quả thực rất vướng bận.
Phong Duyên Thương đứng ở một bên, cách nàng không đến một thước, tuy bùn đất ẩm ướt làm dơ cẩm giày màu trắng của hắn nhưng hắn tựa hồ không quan. Tuy nhiên lại phi thường dụng tâm giúp Nhạc Sở Nhân che nắng.
Nhạc Sở Nhân giận khí chính là điều này, nhìn hắn hưng trí dâng trào nhìn nàng đào hố, còn quan tâm cầm ô, nàng lại tức không chỗ nào phát. Nếu thật sự hứng thú như vậy, sao không đến giúp nàng đào đi?! (Nguyệt: *liếc mắt* tỷ có phúc ko biết hưởng >__
"Vương phi, mặt trời nắng gắt, chi bằng nghỉ tạm trong chốc lát?"
Nhìn Nhạc Sở Nhân thỉnh thoảng liếc hắn xem thường, ý cười ở khóe môi Phong Duyên Thương càng sâu. Lại thập phần quan tâm nhắc nhở, miễn cho mặt trời đem vị vương phi cường hãn này phơi nắng hỏng rồi.
"Không cần, ngươi nếu nóng liền nhanh tránh ra, thực vướng bận biết không?"
Phong Duyên Thương lắc đầu:
"Bổn vương vẫn nên cùng vương phi đi."
Nói xong, di chuyển sang bên cạnh hai bước, ô trong tay thực chuẩn xác che ở đỉnh đầu Nhạc Sở Nhân, quả thật không làm cho nàng bị mặt trời chiếu đến.
Nhạc Sở Nhân phiền chán nhíu mày, không hề quan tâm hắn, Diêm Tô ở phía sau hai ba thước lại cười khẽ:
"Phương thức quan tâm thê tử của lão thất cũng đặc biệt, cũng trách không được ngũ ca ngươi nói ngươi là cái quái nhân."
Không đợi Phong Duyên Thương nói chuyện, Nhạc Sở Nhân hừ lạnh:
"Hắn đây cũng không phải là quan tâm ta mà muốn cho mọi người biết hắn không phải kẻ lười biếng."
Phong Duyên Thương cười khẽ lắc đầu cũng không phản bác, Diêm Tô liếc mắt nhìn hắn một cái, tiếng cười lớn hơn:
"Cái gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, lão thất là bị Sở Nhân hàng phục a."
Nhạc Sở Nhân bĩu môi, hừ hừ:
"Ai hàng hắn? Là hắn đem ta hang thì có, ta đời này vẫn chưa gặp qua người nào như vậy."
Khiến cho nàng muốn phát hỏa đều phát không được.
Phong Duyên Thương con ngươi nhiễm thượng ý cười, lời này hắn thích nghe.
Diêm Tô buồn cười:
"Sở Nhân tính tình đặc biệt, là lão thất có hảo phúc khí mới cưới được ngươi. Bất quá lão thất nên cảm tạ ngũ ca ngươi, nếu không phải hắn nhiều lần cầu hoàng thượng, Sở Nhân khối bảo này cũng lạc không đến trong lòng ngươi."
Nhạc Sở Nhân quay đầu, hai má đỏ rực, cái trán đầy mồ hôi, lông mày cơ hồ dựng ngược:
"Lời này của ngươi thật ái muội, nói, ngươi cùng ngũ ca có phải hay không đã làm vài chuyện không nên làm?"
Từ trước đến nay chỉ có nàng chèn ép người khác, sao có thể thành thành thật thật để cho người khác chèn ép nàng?
Diêm Tô mặt không đổi sắc:
"Chúng ta cũng là sớm muộn gì cũng vậy không có gì phải vội, ngược lại là các ngươi, khi nào có thể có tin tức tốt a?"
Nói xong ánh mắt di chuyển giữa nhìn hai người bọn họ, ánh mắt này so với lời nói càng thêm ái muội.
Nhạc Sở Nhân có chút ngạc nhiên, niên đại này lại có hòng hoa khuê nữ cởi mở như nàng?
"Vậy cũng phải do Tiểu Thương Tử cố gắng a, hắn cái kia không được, chẳng lẽ liền vì hai ngươi muốn tin tức tốt, muốn ta cho hắn đội nón xanh sao?"
Đứng lên, Nhạc Sở Nhân hào khí nghiêm nghị, mặt không đỏ tim không nhanh nói.
Phong Duyên Thương nhíu mi, nói gì vậy? Hắn không được?
Diêm Tô quả nhiên không lời nào để nói, đây là chuyện phòng the của phu thê họ nàng quả thật không thể nói, hơn nữa bốn phía còn nhiều người như vậy. Đặc biệt lúc này bọn họ tầm mắt đều tập trung ở trong này, nói vậy đều nghe được lời kia của Nhạc Sở Nhân.
Nhìn Diêm Tô không lời nào để nói, Nhạc Sở Nhân nhướn đuôi lông mày có vài phần đắc ý. Khóe mắt liếc qua Phong Duyên Thương không ngừng thay đổi sắc mặt lại nhịn không được cười, xem tên này còn có thể tiếp tục ở chỗ này bung dù cho nàng hay không.
Quả nhiên, Phong Duyên Thương thu hồi ô:
"Vương phi tiếp tục, bổn vương đi xem đồ ăn buổi chiều chuẩn bị như thế nào."
Nói xong lý do sứt sẹo, hắn xoay người bước đi, giống như có vài phần gấp không cịu nổi.
Nhạc Sở Nhân khóe miệng run rẩy, đôi mắt lấp lánh đầy ý cười. Nhìn bóng dáng Phong Duyên Thương biến mất, nàng chậm rì rì chuyển tầm mắt nhìn về phía nơi khác. Phàm là nàng xem đi qua địa phương mỗi người giai lập tức làm bộ như thật bận rộn, Nhạc Sở Nhân vừa lòng lại nguy hiểm hừ hừ, tiếp tục ngồi trên mặt đất bào hố.
"Sở Nhân, nghe nói Thích Kiến hộ vệ hiện tại là đồ đệ ngươi?"
Tiếp tục trồng, Diêm Tô ngồi trên mặt đất, làn váy cũng dính đầy bùn đất, nhưng khuôn mặt tươi cười thoạt nhìn tâm tình tốt lắm.
Nhạc Sở Nhân đào đất ở phía trước quay đầu liếc nhìn nàng một cái, nhìn thấy của nàng tươi cười trong lòng hảo cảm lại nhiều vài phần. Biến thành đầy người bùn đất còn có thể cười được, mặc kệ nàng có phải hay không thật sự đang cười, nhưng ít nhất xem nàng như vậy có thể làm cho Nhạc Sở Nhân thuận mắt.
"Đúng vậy, Thích Kiến còn thật sự ham học, làm của ta đồ đệ cũng sẽ không cho ta mất mặt."
Nàng đối Thích Kiến thật ra thực vừa lòng.
Thích Kiến vẫn vùi đầu làm việc nghe vậy lắc đầu:
"Thuộc hạ thiên phú không đủ, cũng chỉ có thể khắc khổ mới có thể làm cho vương phi không thất vọng."
Hai bàn tay to của hắn tràn đầy bùn, nhưng thoạt nhìn lại có hương vị khác. Nhạc Sở Nhân càng vừa lòng, có như vậy suất đồ đệ (ý chỉ đẹp mắt, ặc, tỷ này khá háo sác @__@), chậc chậc.
Diêm Tô nhìn thoáng qua Thích Kiến, hắn trong lời nói là phát ra từ nội tâm. Trước kia Diêm Tô thực hiểu biết Thích Kiến, hắn có chính mình kiêu ngạo, tuy không có thân phận cao cao tại thượng, nhưng làm cho người ta không dám xem thường.
Mà nay, hắn tựa hồ trở nên càng thành thục, Phong Duyên Thiệu sẽ thực vui mừng.
"Ta nghe vương gia nói qua Sở Nhân có các loại độc thuật y thuật thần kỳ, không khỏi trong long ngưỡng mộ. Sở Nhân, không biết ngươi còn thu nhận đồ đệ không?"
← Ch. 033 | Ch. 035 → |