Hiền lành và vô hại
Ch.02 → |
"Cộc Cộc"
Cánh cửa phòng bị gõ nhẹ hai tiếng, bên trong phòng không có bất kì động tĩnh nào.
Sau một khoảng thời gian im ắng, cậu nhẹ nhàng đẩy cửa ra. Cô ở bên trong phòng đưa lưng về phía cậu, nằm trên giường không động đậy, thậm chí lúc cậu đi đến bên cạnh giường, cô cũng không phát hiện ra.
Cô nằm nghiêng người, chiếc điện thoại trong tay vẫn ở giao diện tin nhắn. Cậu đứng ở mép giường rất lâu, nhìn chăm chú người con gái đang ngủ say đến phát ngốc, đôi mắt đen nhánh sâu không thấy đáy
Mãi đến khi trên màn hình điện thoại bỗng nhiên sáng lên, cậu mới dời ánh mắt, vừa vặn nhìn thấy tin nhắn được gửi đến.
Thực ra cuộc đối thoại này cũng không có gì đặc biệt, chỉ là một số công việc trong công ty, nhưng cái tên hiển thị trên điện thoại lại làm cho cậu phải chú ý —— Nam thần.
Cậu tỏ vẻ khinh thường rồi bĩu môi, thậm chí còn nhịn không được khẽ "Hừ" một tiếng.
Tuy âm thanh không quá lớn nhưng lại đột ngột vang lên trong không gian yên tĩnh, cuối cùng cậu cũng thành công đánh thức người nằm trên giường tỉnh dậy.
Cô mở mắt lên phát hiện trong phòng xuất hiện thêm một người nữa, lập tức cảm thấy hoảng sợ, sau khi quan sát kỹ mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, "Kỳ Lạc là em à, em làm chị sợ muốn chết!"
Chu Kỳ Lạc là con trai riêng của cha dượng, khoảng thời gian trước mẹ của cô vừa mới tái hôn, cho nên bốn người bọn họ đã trở thành người một nhà. Cậu nhỏ tuổi hơn cô, hiện giờ đang học đại học, bình thường cậu đều sống ở ký túc xá, mỗi cuối tuần sẽ quay về nhà.
Cho nên cô đối với chuyện này cũng không quá bài xích, chỉ là hơi không quen mà thôi.
Cô đột nhiên tỉnh giấc, Chu Kỳ Lạc cũng không sợ hãi chút nào, trước sau đều là bộ dạng ngoan ngoãn.
Cô từ trên giường ngồi dậy, di chuyển đến mép giường nói: "Lần sau vào phòng nhớ gõ cửa nhé."
"Em có gõ....." Giọng nói của cậu có chút uất ức và oan uổng.
Cô ngẩng đầu lên, vừa vặn nhìn thấy đôi mắt ẩn nước mắt của cậu, cô cảm thấy khá ngượng ngùng, "Xin lỗi nha, có lẽ do chị ngủ say quá không nghe thấy!"
Đúng lúc này mới chợt chớ đến một chuyện, cô nghiêng đầu hỏi cậu, "Đúng rồi em đến tìm chị có chuyện gì sao?"
Nhìn thấy cậu rũ mắt, bàn tay đặt trong túi quần, bộ dạng không mấy vui vẻ, "Không có chuyện gì thì không thể tìm chị sao ———"
"Không phải như vậy! Ý của chị không phải thế!" Cô vội vàng phủ nhận.
Nói đến cậu em trai này, thường ngày luôn là dáng vẻ của một mặt trời xán lạn, vô cùng thích làm nũng với cô. Hơn nữa lớn lên trông rất thuận mắt, cho dù đôi lúc cô muốn nổi giận với cậu cũng không thể phát ra.
Có lẽ nhìn thấy cô bối rối, cậu "Phụt" cười một tiếng, nheo mắt lại bộ dạng rất cao hứng, "Chọc chị một chút thôi mà, chị thật là đáng yêu!"
Cô bị cậu đùa giỡn như thế, bất giác lại đỏ mặt. Trong lòng thầm nghĩ: Chẳng phải cậu so với mình càng đáng yêu hơn sao?
"Thực ra, em muốn hỏi chị có muốn nấu cơm không, hay là chúng ta sẽ ra ngoài ăn? Đêm nay ba mẹ không về nhà."
"Ừ....." Cô vừa suy nghĩ, vừa đảo mắt nhìn xung quanh. Sau đó lại ngẩng đầu lên, lộ ra biểu tình khó xử, "Xin lỗi nha Kỳ Lạc, tối nay chị có hẹn đi liên hoan với đồng nghiệp."
Trong nháy mắt, cô dường như thấy sắc mặt cậu đen lại, chỉ một lúc sau cô phát hiện ra cậu bắt đầu muốn làm nũng, "Vậy dẫn em theo với! Được không ạ?"
Có lẽ mình đã gặp ảo giác rồi.... Cô thầm nghĩ như thế.
Tuy rằng vẻ mặt có chút xấu hổ, nhưng thái độ của cô rất kiên quyết, "Xin lỗi Kỳ Lạc nha, như vậy không tiện lắm. Ngày mai được không? Ngày mai nhất định chị sẽ đi với em!"
Nghe thấy cô nói như thế, từ trước đến nay cậu luôn là người hiểu chuyện, vì vậy lập tức từ bỏ ý định, "Vậy được rồi. Ăn liên hoan xong em sẽ đón chị."
Tuy rằng đã bị cô từ chối, nhưng Chu Kỳ Lạc vẫn kiên trì muốn đón cô về nhà. Vừa làm nũng lại vừa tỏ vẻ giận dỗi, thực sự cô không biết phải làm như thế nào, đành đồng ý với cậu.
Nhưng tốt xấu gì cậu cũng không còn một mực đòi đi theo cô nữa, trong bữa tiệc liên hoan có người mà cô thích, cô rất muốn nắm lấy cơ hội lần này để cùng đối phương tiến thêm một bước, cho nên cô không muốn bị "Em trai nhỏ" của mình quấy rầy.
Trong bữa tiệc tối mọi người đều có uống một chút rượu, cô ngồi đối diện với nam thần trò chuyện rất vui vẻ.
Sau đó mọi người rời khỏi quán ăn chuẩn bị bắt xe về nhà, cô và người nọ đứng ở phía sau. Anh ta hỏi cô có muốn đi chơi tiếp không.
Cô do dự một lúc, nhìn thấy Chu Kỳ Lạc đứng ở cách đó không xa đang vẫy tay với mình. Cô không khỏi thở dài một hơi, không biết nên cảm thấy tiếc nuối hay là may mắn nữa.
Cô vẫy tay với cậu, trong nháy mắt cậu vội đi xuyên qua đám người đó tiến về phía cô. Người đàn ông đứng bên cạnh lên tiếng hỏi: "Cậu ta là ai?".
Lúc này Chu Kỳ Lạc đã đứng trước mặt bọn họ, tất nhiên cậu cũng nghe thấy câu hỏi này.
"Là em trai của em." Cô trả lời.
Ánh mắt của người đàn ông nọ quan sát bọn họ một phen, dường như trong ánh mắt muốn nói trông hai người không có điểm gì giống nhau, nhưng xuất phát từ sự lễ phép anh ta không nói ra.
Chu Kỳ Lạc cũng nhìn ra suy nghĩ của người nọ, theo sau cậu chỉ nói: "Chúng em là gia đình gầy dựng lại. Cho nên không có quan hệ huyết thống."
Dứt lời, trái tim cô thoáng lộp bộp một tiếng. Cô cẩn thận quan sát người đàn ông đứng bên cạnh, nhìn thấy đối phương kinh ngạc nhướng mày, dường như hơi không vui vì sự lắm lời của Chu Kỳ Lạc ...
Ch. 02 → |