Vay nóng Tima

Truyện:Bệnh Sủng - Chương 088

Bệnh Sủng
Trọn bộ 170 chương
Chương 088
0.00
(0 votes)


Chương (1-170)

Siêu sale Shopee


"Tiên sinh, xin tỉnh táo một chút, tôi là cảnh sát." Rõ ràng cảnh sát giao thông đã bị thái độ của đối phương làm cho tức giận, nhưng vì đạo đức nghề nghiệp nên anh ta vẫn phải kiên nhẫn nói.

Thừa dịp lái xe và cảnh sát giao thông lôi lôi kéo kéo, Tiểu Thố mở cửa ghế lái phụ ra, muốn xem thử đôi nam nữ này là ai, có bị gì không. Không thể phủ nhận rằng, lúc nhìn thấy Tiểu Tình - đồng nghiệp cũ của cô trước kia đang mặc một bộ đồ của vũ nữ, trong lòng Tiểu Thố có cảm giác thất vọng.

Còn vì sao lại thất vọng? Thì không nói rõ được.

"Tiểu Tình, Tiểu Tình?"

Nói tóm lại, tất cả mọi người trong vụ tai nạn xe cộ này chỉ bị thương nhẹ, xem như may mắn trong bất hạnh. Khi bị Tiểu Thố gọi vài tiếng rồi vỗ vỗ vài cái, Tiểu Tình đã ngất đi cuối cùng cũng mở mắt ra, lúc cô ta nghe Tiểu Thố hỏi mình có chỗ nào không thoải mái không, cô ta cũng giống với Tiểu Thố, trán sưng to, chỉ đau thôi chứ những chỗ khác không có gì khó chịu.

Tiểu Thố cởi dây an toàn muốn đi ra dìu cô ta, kết quả mới đỡ được nửa chừng cô ta đã ngã xuống, suýt chút nữa đã kéo Tiểu Thố ngã xuống theo, may mà Giản Chính Dương luôn theo bên cạnh nhanh tay đỡ lấy Tiểu Thố, mà bàn tay Tiểu Thố đang đỡ Tiểu Tình cũng không buông lỏng, nhưng cô ta ngồi xổm xuống, bàn tay ôm lấy bụng mình.

"Ôi, đau bụng quá."

"Tiểu Tình, cô sao thế?" Tiểu Thố bị dọa giật mình.

"Đau bụng." Sắc mặt Tiểu Tình tái nhợt nói, trong miệng còn có mùi rượu.

"Á, cô chảy máu rồi." Bỗng nhiên Tiểu Thố thấy máu chảy xuống từ đùi của cô ta, bị hù đến đau cả đầu: "Cảnh sát, cô ấy chảy máu rồi, mau tới đây."

Lời của Tiểu Thố khiến cảnh sát giao thông và Đổng Nhuận Phong đều giật mình. Cảnh sát giao thông nhanh chóng chạy tới xem tình hình của Tiểu Tình, ra hiệu cho Tiểu Thố buông cô ta ra, để Tiểu Tình nằm thẳng dưới đất, sau đó hỏi xem xe cứu thương khi nào đến, nhận được tin xe đang trên đường đi, chậm nhất là một phút nữa sẽ đến. Mà Tiểu Tình thì ôm chặt lấy bụng mình, không ngừng kêu đau.

Có lẽ do tiếng kêu của cô ta quá thê thảm, Đổng Nhuận Phong vốn say chếnh choáng bỗng nhiên bị dọa tỉnh lại" "Tiểu Tình, Tiểu Tình, em sao rồi, Tiểu Tình?"

...

Một lát sau xe cứu thương đã đến, có hai cảnh sát giao thông khác cũng đến, hai cảnh sát giao thông tới sau xử lý hiện trường, còn cảnh sát giao thông trước đó thì đi cùng xe cứu thương đến bệnh viện.

Bốn người Tiểu Thố cũng lên xe cứu thương, bởi vì bốn người đều bị thương nhẹ nên cần xử lý một chút.

Xem tình hình trước mắt, có lẽ chỉ có Tiểu Tình bị thương nặng nhất, bác sĩ kiểm tra đơn giản một chút, đưa ra kết luận Tiểu Tình sinh non, cần phải phẫu thuật ngay lập tức.

Hai chữ sinh non khiến Tiểu Thố và Đổng Nhuận Phong giật nảy mình, nhất là Đổng Nhuận Phong, trên mặt toàn là mồ hôi lạnh, xác nhận nhiều lần với bác sĩ: "Anh nói cô ấy có thai?"

Bác sĩ sửa lại: "Giờ là sảy thai."

"Sao có thể, sao có thể như vậy được."

"Mang thai còn không biết chăm lo cho mình, trên người của hai người toàn mùi rượu, còn say rượu lái xe." Bác sĩ biểu thị rất đau lòng đối với những người trẻ không biết chăm sóc bản thân.

Tiểu Tình đã đau đến mức sắp ngất đi, nhưng vẫn nghe được lời của bác sĩ, không ngờ được mình lại mang thai, trong lòng vô cùng hối hận sớm biết thế đã bảo vệ bản thân cho tốt.

"Bác sĩ, xin anh, con tôi, tôi muốn con tôi."

Tiểu Thố không biết nên nói gì, biết rõ Đổng Nhuận Phong không phải là người hợp với mình, sao lại đi cùng với anh ta, bây giờ còn mang thai, chẳng lẽ muốn làm tiểu tam đến cùng, hoặc là nuôi giấc mộng làm 'chính cung'?

Nói thật, trong lòng Tiểu Thố xem thường những người làm tiểu tam, nên bây giờ cô ngoài việc hơi sợ khi thấy máu, cũng chẳng có bao nhiêu đồng tình.

Giản Chính Dương thì yên lặng ngồi bên cạnh Tiểu Thố, hai cục u sưng to trên trán hơi dọa người, trong lòng không khỏi hơi nổi giận, hơi thở chậm rãi lan ra mấy người trong xe, tất cả mọi người kinh ngạc nhìn hơi thở tỏa ra từ người Giản Chính Dương, nhất thời không dám mở miệng, cảnh sát giao thông tự cho là hiểu biết nhiều cũng không dám nói gì.

"Lái nhanh một chút."

Giản Chính Dương âm trầm nói, tốc độ của xe cứu thương đã rất nhanh rồi, nhưng sau khi nghe Giản Chính Dương nói, tài xế không do dự nhấn ga hết cỡ.

"Dựa vào người anh, vợ, lát đến bệnh viện để bác sĩ khám là không sao nữa." Lúc nói chuyện với Tiểu Thố, Giản Chính Dương là người chồng ôn nhu yêu thương vợ mình.

Bởi vì cách nói này của anh, trừ Đổng Nhuận Phong và Tiểu Tình ra, ai cũng cảm thấy một người đàn ông vì một vết thương nhỏ của vợ đã hoảng hốt đến vậy, là một người đàn ông tốt, nên không thể nào truy cứu hơi thở tàn bạo kia nữa.

Có thể là có Giản Chính Dương ở đây để so sánh, sau khi Đổng Nhuận Phong bị sốc, nghe Tiểu Tình la hét thảm thiết vì đứa con của mình, nghĩ đây cũng là con của mình, không khỏi mềm lòng một chút, cẩn thận an ủi Tiểu Tình.

"Tình, đừng sợ, anh sẽ để bác sĩ cứu con của chúng ta."

Xe cứu thương rất nhanh đã đến bệnh viện, Tiểu Tình được đưa vào phòng giải phẫu, ban đầu Đổng Nhuận Phong cũng định đi theo, nhưng được bác sĩ khuyên nên đi xử lý vết thương trên trán trước, tốt nhất là kiểm tra toàn thân.

Cảnh sát giao thông đi cùng Đổng Nhuận Phong, trước xem xem ra anh ta phải chịu phần lớn trách nhiệm, đương nhiên phải theo sát không để anh ta chạy. Bác sĩ vừa băng bó vết thương trên trán cho anh ta, vừa lấy công cụ kiểm tra nồng độ cồn cho Đổng Nhuận Phong, ra kết quả vượt chỉ tiêu nghiêm trọng. Trong lòng cảnh sát giao thông thầm than, đáng thương cho một đứa trẻ vô tội.

Giản Chính Dương vừa xuống xe đã nhanh chóng ôm Tiểu Thố đi tìm bác sĩ, mặc dù là vết thương nhỏ, nhưng sợ bị chấn động não, nên kiên quyết bắt Tiểu Thố nằm viện theo dõi một đêm, đương nhiên, anh cũng nằm viện theo.

Bên này cảnh sát giao thông ghi chép khẩu cung của Đổng Nhuận Phong xong, thì đến tìm Giản Chính Dương và Tiểu Thố đã làm xong thủ tục nhập viện.

Tối nay không về nhà, đương nhiên không giấu được người trong nhà, Tiểu Thố nghĩ nghĩ rồi gọi điện thoại cho Giản Tình nói rõ nguyên nhân hậu quả. Cường điệu rằng bọn họ chỉ bị thượng nhẹ không sao hết, trách nhiệm cũng không phải do bọn họ, chủ yếu là do Giản Chính Dương không yên tâm nên cho mình ở lại bệnh viện quan sát một đêm thôi.

Giản Tình nghe xong bỗng tức giận, không chút nghĩ ngợi đã gọi cho Tần Ca vừa mới ra ngoài không lâu, muốn ông đưa mình đến bệnh viện. Bởi vì trong nhà có tổng cộng hai chiếc xe, một chiếc còn đang bảo dưỡng, một chiếc khác được bọn Tiểu Thố lái ra ngoài, kết quả là bị tai nạn.

Tần Ca nghe ngọn nguồn mọi chuyện xong, thì không do dự quay về đưa Giản Tình đến bệnh viện, thấy Giản Tình khó chịu nhíu mày, không khỏi nói: "Cô cũng không cần phải sốt ruột, tôi có người quen ở cực cảnh sát, đã chào hỏi giúp cô rồi, chỉ cần không phải trách nhiệm của bọn nó, thì dù không có bằng lái cũng không sao cả."

"Cảm ơn." Giản Tình nhìn gương mặt cương nghị của Tần Ca, lần đầu tiền cảm thấy cũng rất vừa mắt.

Không biết vì sao khi nhìn thấy ánh mắt của Giản Tình, bỗng nhiên Tần Ca hơi xấu hổ, ho 'khụ' một tiếng, gọi điện thoại cho bạn của mình ở cực cảnh sát, giải thích đơn giản nguyên nhân sự việc, đối phương nhanh chóng nói chuyện này để mình xử lý.

Mà ở bệnh viện khi cảnh sát giao thông yêu cầu Giản Chính Dương đưa bằng lái xe ra, Tiểu Thố bắt đầu lo lắng. Ngược lại Giản Chính Dương rất bình tĩnh nói, đã thi đậu bằng lái, chỉ là chưa lấy bằng lái mà thôi.

Ngay khi cảnh sát giao thông đang nghĩ phải xử lý chuyện này thế nào, thì cấp trên gọi điện tới, anh ta nhìn hai người đầy ẩn ý, thì ra bên trên có người à. Cuối cùng bảo ghi biên bản phạt 200 tệ coi như phạt vì không có bằng lái là xong. Về phần tai nạn, tất cả trách nhiệm thuộc về bên Đổng Nhuận Phong, bởi vì anh ta tỏ ý bằng lòng giải quyết riêng nên tất cả phí sửa xe lẫn viện phí đều do anh ta chịu, không tranh chấp gì.

Nếu nói người vô tội nào thảm nhất thì có lẽ là Tiểu Tình. Sau khi ghi chép xong, Tiểu Thỏ từ chỗ cảnh sát giao thông biết được Tiểu Tình đã phẫu thuật xong, người lớn thì không nguy hiểm đến tính mạng nhưng đứa nhỏ thì không giữ được. Nghe nói khi vào phòng phẫu thuật Tiểu Tình còn làm loạn lên nói phải bảo vệ con của cô ta, mãi đến khi thuốc tê có hiệu lực.

"Nhìn biểu hiện trước đó của cô ta, sợ là không biết mình đang mang thai. Làm phụ nữ mà mơ hồ đến mức này thì cũng không có gì đáng nói, chẳng qua nếu cô ta không biết chú ý, sinh hoạt cá nhân hỗn loạn, chỉ sợ đứa bé kia sớm muộn gì cũng không giữ được." Cảnh sát giao thông là một người nghiêm túc và cẩn thận, làm cảnh sát chuyện gì cũng đã gặp rồi. Chỉ cảm thấy một cô gái giống như Tiểu Tình cũng chẳng đáng để đồng tình.

Sau khi tiễn cảnh sát giao thông, Tiểu Thố nhắm mắt dưỡng thần, trên đầu có một cái bọc lớn, chắc chắn không phải chuyện thoải mái gì, còn Giản Chính Dương thì cô cũng cạn lời luôn. Lúc trước bác sĩ muốn băng bó cho cô, còn không cho người ta chạm vào, kiên quyết phải đổi một bát sĩ nữ đến. Lúc đến lượt anh, thì sống chết không cho bác sĩ đụng vào, cuối cùng cô nổi giận, đổi một bác sĩ nam mới chịu cho người ta băng bó. Nghĩ đến ánh mắt của bác sĩ nữ và y tá kia, Tiểu Thố dở khóc dở cười, có lẽ họ nghĩ người này từ trên núi mới xuống.

Thật ra Tiểu Thố không biết rằng, giờ y tá kia đang nói về Giản Chính Dương, một người đàn ông tốt và trung thành đến mức không cho người phụ nữ nào khác đụng vào mình, làm vợ của anh thực sự quá hạnh phúc. Đương nhiên, còn một phần nhỏ khác đang lặng lẽ thảo luận, đây mà là một trung khuyển công thì càng có sức hấp dẫn hơn. Một phần nhỏ của nhỏ khác thì cho rằng trung khuyển thụ thì hợp hơn, tóm lại là đang thảo luận rất sôi nổi về vấn đề này.

Mà mà nam nữ chính của vụ việc, thì đang hưởng thụ sự yên tĩnh khó có được. Mặc dù Giản Chính Dương bị thương nhẹ hơn Tiểu Thố, nhưng lại lo lắng nhiều cho cô, nên cảm giác cũng không khác Tiểu Thố là bao. Sau khi tiễn cảnh sát giao thông đi, lúc phòng bệnh chỉ còn hai người, Tiểu Thố nhắm mắt dưỡng thần. Còn anh thì nắm tay Tiểu Thố nhìn cô chằm chằm, mình lại để cô ấy bị thương một lần nữa, trong lòng Giản Chính Dương rất khó chịu.

Cái tên đầu sỏ gây tội kia, anh sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy. Nếu như không phải giờ anh còn chưa có bằng lái xe, chắc chắn anh đã tiễn hắn ta đến toà án. Mặc dù Giản Chính Dương cố chấp, nhưng không phải là không có đầu óc, với tình hình hiện giờ thì tấn công sẽ không đạt được hiệu quả như anh mong muốn. Nên khi đối phương nói bằng lòng giải quyết riêng, Tiểu Thố đồng ý, anh cũng không nói gì. Chỉ là, dám làm bảo bối của anh bị thương, anh sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy. Chẳng phải hắn ta rất có tiền à, còn bao nuôi tình nhân, đã thành công khiến anh và Tiểu Thố buồn nôn. Nếu tiền là gốc rễ của mọi điều xấu, vậy thì anh sẽ khiến hắn ta không còn nó nữa, hừ, ngược lại anh đang muốn xem, nếu hắn ta không có tiền, có phải còn có thể uống say rồi chạy chiếc BMW bị hỏng đi khoe khoang không.

Hạ quyết tâm, ánh mắt Giản Chính Dương lóe lên sự tàn nhẫn, may là Tiểu Thố đang nhắm mắt, nếu không chắc chắn sẽ bị ánh mắt của anh dọa sợ.

"Tiểu Thố, Tiểu Dương, đã xảy ra chuyện gì?"

Cửa phòng bệnh bỗng nhiên bị mở ra, sau đó là giọng nói đầy lo lắng của Giản Tình truyền đến.

"Xuỵt ..."

Giản Chính Dương đưa tay lên ngăn lời của Giản Tình lại, đáng tiếc vẫn không kịp, bởi vì Tiểu Thố nghe tiếng của Giản Tình thì mở mắt ra, nhìn thấu Tần Ca đi theo sau bà, đang dùng dằng muốn ngồi dậy thì bị Giản Chính Dương đè lại: "Chớ lộn xộn, lát nữa sẽ buồn nôn đó."

Tiểu Thố cười cười, thuận theo nằm xuống gối, nhìn Giản Tình và Tần Ca: "Mẹ, Tần Ca."

Giản Tình vừa đến đã bị con trai mình trừng, rồi thấy động tác thận trọng của con trai mình, được lắm, quan tâm nó thì nó không nhận, không bằng cứ quan tâm Tiểu Thố. Có lẽ anh sẽ yêu ai yêu cả đường đi, bà đến bên cạnh Tiểu Thố: "Sao lại bị tai nạn?"

"Đừng để cô ấy nói chuyện, cô ấy khó chịu." Giản Chính Dương lạnh lùng nói.

"Vậy thì con nói đi." Giản Tình nổi giận, bà vốn bị cảm chưa khỏe, làm con trai không quan tâm thì cũng thôi, bị tai nạn giao thông mình đến quan tâm con dâu còn bảo mình làm phiền con bé, điển hình có vợ quên mẹ, giận.

Tiểu Thố thấy Giản Tình hơi giận, cô âm thần nhéo tay Giản Chính Dương, ra hiệu cho anh tém tém lại một chút: "Mẹ, thật ra..."

"Em đừng nói, để anh nói, bác sĩ bảo em nghỉ ngơi thật tốt." Giản Chính Dương cầm lấy bàn tay đang nhéo tay mình của Tiểu Thố, bất đắc dĩ nói: "Chuyện này không liên quan đến bọn con, là một người uống rượu say đâm vào bọn con."

"Cảnh sát giao thông đâu, đã giải quyết xong rồi sao?" Giản Tình hơi đắc ý nhìn con trai trả lời câu hỏi của mình đâu ra đấy. Thằng nhóc thối này chảnh với bà như vậy, còn trước mặt vợ thì cái gì cũng nghe theo, hừ, đây chính là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, báo ứng. (Ngại quá, dì Giản, hình như ngài cũng vậy đó. )

"Vâng, hai bên giải quyết riêng, tiền chữa trị cộng với phí sửa xe, đối phương đưa chúng ta 5 vạn tệ." Giản Chính Dương nói nhẹ tênh.

"Vậy chuyện con không có bằng lái thì sao?" Giản Tình quả nhiên là Giản Tình, mặc dù đầu hơi choáng váng, nhưng vẫn không xem nhẹ chuyện này.

"Phạt 200 tệ."

"Vậy thôi à?"

"Vâng."

Theo quy định, không có bằng lái xe sẽ bị giam 15 ngày, cho dù bây giờ bọn họ bị thương không bị giam, chỉ sợ sẽ không phạt ít như vậy, Giản Tình e rằng đây là bạn của Tần Ca giúp đỡ, quay đầu nhìn ông: "Chuyện đó, cảm ơn."

"Không có gì." Tần Ca nhún nhún vai cười cười.

Về việc Giản Tình cảm ơn Tần Ca, Giản Chính Dương và Tiểu Thố không biết bọn họ đang nói gì. Nhưng Giản Tình đã chuyển một chủ đề khác, Tiểu Thố không hiểu lắm, Giản Chính Dương cũng không hỏi, nên cũng chuyển chủ đề theo Giản Tình. Biết đối phương có một người bị sảy thai, sự phẫn nộ của Giản Tình mới giản đi một ít, dù sao bên mình cũng chỉ bị thương nhẹ. Dù cho đối phương chịu phần lớn trách nhiệm, nhưng dù gì thì cũng mất đi một sinh mệnh, nghĩ như vậy, lại cảm thấy có nên đi qua xem bọn họ một lát không.

"Không cần." Giản Chính Dương hời hợt nói: "Cũng không phải chính quy."

Giản Tình sống đến từng tuổi này cũng xem như kiến thức rộng rãi, cộng thêm kinh nghiệm xã hội, bà còn hiểu biết hơn Giản Chính Dương. Hiện nay có không ít phụ nữ ỷ vào thân thể trẻ tuổi của mình mà không muốn làm mà muốn hưởng, dạng người này bà gặp nhiều rồi, chỉ trong thẩm mỹ viện của bà, có một ít khách hàng trẻ tuổi nhưng chi tiêu cao, các cô không có việc làm, nhưng ăn ở dùng đều là hạng nhất, từ đâu ra, từ thân thể mà ra chứ đâu. Vì vậy bà nghe hiểu lời của Giản Chính Dương ngay, trong mắt không khỏi hơi thay đổi.

"Vậy thì không đi."

Đang nói thì y tá đẩy cửa bước vào: "Cô Bạch, bạn của ngài tỉnh rồi, muốn gặp ngài."

Ngoại trừ Giản Chính Dương, Giản Tình và Tần Ca đều nghi hoặc nhìn Tiểu Thố.

Tiểu Thố bất lực cười cười, nhìn xem Tần Ca: "Cô gái kia, là Tiểu Tình."

"Ờ ..." Quả nhiên, Tần Ca nhướng mày: "Cô ta làm tình nhân của người ta?"

"Nếu như đứa con trong bụng cô ấy là con của người lái xe đêm nay, thì chính là vậy." Tiểu Thố cười cười, hơi phức tạp nói. Người đàn ông kia hẳn phải lớn hơn Tần Ca, đã có vợ có con, lần trước Tiểu Tình suýt thì tự tử vì hắn ta, Tiểu Tình cũng biết tình huống của người đàn ông kia. Sau này Tiểu Tình không nói với mình một tiếng đã rời đi, cô còn tưởng cô ta đau lòng quá nên trốn đi để nguôi ngoai. Nếu như hôm nay không đụng phải, cô không thể ngờ rằng cô ta còn ở bên hắn và còn mang thai.

Giản Chính Dương nói với y tá: "Cô ấy không thoải mái, không đi."

"Nhưng, cảm xúc của cô gái kia không được ổn định lắm..." Y tá khá khó xử.

"Cảm xúc của cô ta không ổn định, thì có người của cô ta chăm sóc, liên quan gì đến vợ tôi. Tôi còn chưa truy cứu chuyện cô ta làm vợ tôi bị thương đâu, còn đến quấy rầy chúng tôi nữa, tôi sẽ khiếu nại cô." Giản Chính Dương lạnh lùng nói, chẳng quan tâm đến cô y tá điềm đạm đáng yêu sắp bị anh dọa phát khóc. Đợi y tá đồng ý rồi đi ra ngoài, Giản Chính Dương mới nhìn Tiểu Thố đã hơi mềm lòng.

"Không cần quan tâm chuyện của cô ta, dưỡng thương trước đã."

Tiểu Thố gật đầu, quan hệ của cô và Tiểu Tình, cũng không tốt đến mức cô phải ở bên cạnh chăm sóc cô ta. Đương nhiên, nếu như cô ta nguy hiểm đến tính mạng hoặc gặp một số chuyện gì đó, trong phạm vi năng lực, có thể giúp thì cô sẽ giúp một tay. Nhưng bây giờ, không biết vì sao Tiểu Tình lại tìm mình, nhưng đầu cô đang bị đau, Giản Chính Dương lại không cho mình đi, vậy thì không đi thôi.

"Dạng người như vậy, Tiểu Thố con cách xa ra một chút." Giản Tình không muốn cô giao du với hạng người không đứng đắn nên nhắc nhở.

Tiểu Thố đâu thể nói gì khác bèn xấu hổ gật đầu: "Cô ấy là đồng nghiệp cũ của con, bọn con làm việc trong cửa hàng tiện lợi của Tần Ca."

Nghe vậy, Giản Tình nhìn Tần Ca đầy trách cứ, ý tứ trong mắt là sao hạng người gì anh cũng nhận vào làm vậy, không phải mình chiếm lời hả.

Tần Ca xua tay liên tục, bất đắc dĩ cười cười: "Trước kia khi cô ta còn làm ở cửa hàng tiện lợi thì cũng rất hiền lành, giống như Tiểu Thố vậy, là một cô gái nhỏ. Nếu nói cô ta thay đổi, thì là chuyện của sau khi từ chức, chẳng liên quan gì đến tôi hết. Còn nữa, sinh hoạt cá nhân của người ta thế nào, tôi chỉ là một ông chủ nho nhỏ, tôi cũng không có quyền hỏi, tôi cũng đâu phải cha của cô ta."

"Hừ..." Giản Tình hừ lạnh một tiếng rồi không để ý đến ông nữa.

Tần Ca chỉ có thể bất đắc dĩ sờ mũi một cái, lúc phụ nữ không nói lý lẽ, thật sự rất là vô lý. Rõ ràng vừa nãy mới cảm ơn mình mà gió đã trở mặt, chỉ vì trước kia trong cửa hàng của ông có một nhân viên đi làm tình nhân của người ta? Mắc mớ gì tới ông chứ, cái liếc mắt ông nhận được này cũng quá oan uổng rồi.

Biết con trai và con dâu không bị sao, chỉ là con trai lo lắng nên để con dâu ở lại bệnh viện một đêm xem thử có di chứng gì không, Giản Tình nhận được ánh mắt đuổi người của con trai chỉ đành đứng dậy: "Không có chuyện gì thì mẹ về trước, có việc thì gọi điện cho mẹ, mai đón xe về nhà, Tiểu Thố muốn ăn gì không, để mẹ bảo phòng bếp chuyển bị."

Tiểu Thố nghĩ nghĩ, dường như không muốn ăn thứ gì, chỉ cười cười với Giản Tình: "Ngoại trừ nội tạng thì trên cơ bản con không kén ăn."

"Được, mẹ biết rồi, các con nghỉ ngơi đi."

"Vâng."

Đi ra khỏi phòng bệnh, Giản Tình xoa xoa đầu đang đau nhức, nói với Tần Ca: "Chúng ta đi thôi."

"Ừ." Tần Ca gật gật đầu, đi theo sau Giản Tình.

Lúc đi ngang qua một phòng bệnh, đột nhiên nghe được giọng nói quen thuộc: "Cô cút đi cho tôi, tôi không muốn gặp cô nữa."

Sững sờ một lát, vừa lúc cửa phòng mở ra, một người y tá với biểu cảm không vui lắm đi ra khỏi phòng, đây không phải y tá lúc trước đi tìm Tiểu Thố sao? Chẳng lẽ Tiểu Tình đang ở phòng bệnh này?

Cùng phòng bệnh cao cấp, y tá cũng không chào hỏi khi nhìn thấy hai người, rõ ràng là bị chọc tức, quay người trực tiếp đi đến phòng nghỉ.

Tần Ca đi theo sau Giản Tình, ông thề là ông tuyệt đối không muốn nghe lén, chỉ là tiếng của hai người bên trong quá lớn.

"Em đã thế này rồi, mà anh còn không cưới em, rốt cuộc là anh có lương tâm không hả."

"... Làm sao anh biết em sẽ mang thai chứ, nếu anh biết, chắc chắn anh đã xem em như bảo bối."

"Anh chỉ muốn con?"

"Chỉ cần em sinh con trai cho anh, anh đảm bảo anh sẽ ly hôn với cô ta để cưới em."

...

Im lặng một hồi, giọng Tiểu Tình mới dịu lại: "Thật chứ?"

"Đổng Nhuận Phong anh đảm bảo, nếu em sinh con cho anh, nếu anh không cưới em thì sẽ chết không yên thân."

"Anh chết không yên thân thì làm được cái gì, nếu như anh muốn thề, vậy thì để người anh coi trọng nhất chết không yên thân, thế nào?"

"... Chuyện này..." Rõ ràng Đổng Nhuận Phong đang do dự.

"Sao nào, không dám, hay là nói anh đang lừa em?"

"Không không, đương nhiên là thật, được rồi, theo như em nói."

"Hừ, nhớ cho kỹ lời của anh đấy."

"Nhớ kỹ."

...

Bởi vì nghe được hai câu trước nên Giản Tình và Tần Ca đi chậm lại, nhưng sau khi nghe xong sắc mặt hai người không tốt lắm, trong lòng Giản Tình thầm nói hai từ thấp hèn, giẫm lên giày cao gót rời đi.

Tần Ca cũng không nói gì, chẳng qua cảm thấy cô gái này đúng là không có tự ái, vậy mà trước kia không phát hiện ra cô ta còn có mặt này. Trừ khi trước kia cũng là bản tính của cô ta, nếu không thì là do cô ta diễn kịch quá giỏi, so sánh hai cái, ông tình nguyện tin hoàn cảnh đã khiến con người cô ta thay đổi. Nhưng không hiểu tại sao bỗng nhiên cô ta lại biến thành một người như bây giờ.

Tần Ca đưa Giản Tình về nhà, lúc dừng xe mới phát hiện thì ra trên đường đi bà chẳng nói câu là nào vì đã ngủ thiếp đi, đáng thương cho ông còn tưởng rằng bà vì chuyện của Tiểu Tình mà nổi giận nên không để ý đến mình nữa. Mặc dù cảm thấy mình rất oan, nhưng ông luôn tôn trọng phụ nữ, lúc phụ nữ làm loạn hay gây rắc rồi ông đều nhịn, khổ quá, ông cảm thấy mình lo lắng nãy giờ vô ích rồi.

"Này, tỉnh, tỉnh..."

Tần Ca vươn tay nhẹ nhàng lay Giản Tình, không biết bà mơ thấy cái gì mà nhíu mày, trở tay bắt lấy tay Tần Ca sờ lên mặt mình trong sự choáng váng của ông: "Đừng đi, đừng đi.."

Giờ phút này Guản Tình đang mơ một giấc mơ hoặc là một đoạn hồi ức, một hồi ức đã bị bà lãng quên từ lâu. Năm đó sau khi người đàn ông bà yêu cặp kè với những người phụ nữ khác, bà từng có ý định buông bỏ tự tôn và kiêu ngạo của mình để níu kéo trái tim của ông ta. Nhưng cuối cùng ông ta lại dùng giọng điệu bố thí nói với mình, thật ra ông ta cũng rất yêu bà. Chỉ cần bà đồng ý sẽ ở bệnh cạnh ông ta mãi mãi, mặc kệ cuộc sống riêng tư của ông ta thì ông ta đảm bảo bà sẽ luôn là một trong những người phụ nữ của ông ta.

Một trong những người phụ nữ? Giản Tình tính tình kiêu ngạo thật không ngờ sự thật lòng và những nỗ lực của mình lại có kết quả như vậy, hất văng tay của người đàn ông trong sự kinh ngạc của ông ta. Sau đó cao ngạo về nước, nhưng sau khi về nước không lâu bà lại phát hiện mình có thai, từ đó mới có những chuyện sau này. Đã nhiều năm trôi qua, bà tưởng mình đã quên những chuyện này từ lâu, nhưng đêm nay sau khi nghe được lời của tên cặn bã Đổng Nhuận Phong kia. Trong lúc cơ thể yếu ớt không hiểu sao bà lại nhớ đến những thứ mà mình cố gắng quên đi.

Giờ phút này Giản Tình không phân rõ được đây là mơ hay là thật, nên bà nhíu chặt mày, nắm lấy tay của Tần Ca, muốn thả ra nhưng lại luyến tiếc sự ấm áp trên mặt, trong lúc nhất thời xoắn xuýt vô cùng.

Tần Ca đã từng nhìn thấy dáng vẻ tự tin cao quý của Giản Tình, cũng từng thấy qua dáng vẻ tức giận không nói lý lẽ của bà, nhưng dáng vẻ yếu ớt này là lần đầu tiên nhìn thấy. Dù cho nhiều lần nhìn thấy bà bị con trai mình chặn họng, lúc bất đắc dĩ với Giản Chính Dương cũng không lộ ra nét mặt thế này. Dáng vẻ này của Giản Tình, khiến Tần ca cảm thấy bà không phải là thần tiên mà cũng chỉ là một người bình thường, một người phụ nữ bình thường có máu có thịt, có lúc tươi cười cũng có lúc mỏi mệt.

Nhưng lại có điểm hơn phụ nữ bình thường, tóm lại, trong khoảnh khắc Giản Tình kéo tay ông xoa lên mặt mình, Tần Ca nghe một tiếng 'đinh' rất lớn, sau đó đầu óc của ông hoàn toàn trống rỗng. Rất lâu sau, khi ông cảm giác mình sắp không thở nổi nữa thì lại nghe được một tiếng 'đinh', giống như âm thanh trái tim rơi xuống.

Ông không phải một thằng nhóc 18 tuổi, nên sau sự kinh ngạc ban đầu, Tần Ca từ từ hoàn hồn. Nhìn người phụ nữ vẫn giữ nguyên vẻ rối rắm, rõ ràng người đã đến tuổi trung niên, nhưng được chăm sóc cẩn thận, lúc đang rối rắm cũng toát lên vẻ cao quý. Mà vẻ cao quý này phụ nữ bình thường không có được, là khi trải qua cuộc sống và năm tháng lắng đọng, cùng với nội tâm phong phú mới có được. Tần Ca cảm thấy đầu óc chưa bao giờ thông suốt như bây giờ, ông rất rõ ràng, bản thân mình động lòng với người phụ nữ lớn hơn mình mấy tuổi này.

Tần Ca là một người thoải mái, động lòng thì động lòng, tuổi tác hay gì gì đó, hoàn toàn không nằm trong phạm vi lo lắng của ông nên sau khi làm rõ lòng mình, ông bắt đầu đảo khách thành chủ, dùng bàn tay thô ráp của mình vuốt ve khuôn mặt tinh tế có thể so với nữ sinh này, thật là trơn mịn. Không biết phải hôn như thế nào nhưng muốn thì cứ làm thôi, ông cởi dây an toàn rồi từ từ cúi đầu xuống.

Ngay lúc Giản Tình đang xoắn xuýt, đột nhiên cảm thấy có vật gì đó đâm vào mặt mình, phụ nữ trời sinh đã thích chưng diện, bởi vì lo mặt mình sẽ bị vật gì đó đâm hỏng, Giản Tình bỗng tỉnh lại. kết quả vừa mới mở mắt đã thấy Tần Ca đang muốn hôn mình, bà không nghĩ ngợi tát một cái: "Lưu manh."

Đánh Tần Ca xong thì cởi dây an toàn xuống xe ngay, đáng tiếc còn chưa chạy được hai bước đã bị Tần Ca kéo lại rồi áp lên cửa xe: "Cô dám đánh tôi?"

Thân hình cao lớn và giọng điệu hơi trầm xuống mang theo áp bách, Giản Tình hiếm khi thấy chột dạ, nhưng nghĩ lại thì không đúng, rõ ràng mình là bên có lý thì sao phải chột dạ. Thế là bà đứng thẳng dậy trước sự áp bách của Tần Ca, nhìn chằm chằm vào ông: "Ai bảo anh thừa cơ chiếm lợi, thiệt cho tôi đã tin tưởng anh, đúng là nhìn nhầm người rồi."

"Là do cô quyến rũ tôi trước." Tần Ca rất chính trực lên án.

"Tôi, tôi quyến rũ anh? Anh, anh đừng có nói giỡn." Gặp người mặt dày nhưng chưa gặp qua người mặt dày như này bao giờ, Giản Tình tức giận đến cà lăm.

"Vốn là vậy." Tần Ca nhướng đôi mày rậm: "Mục đích ban đầu của tôi là đánh thức cô, ai biết vừa động vào tay cô thì cô đã trở tay bắt lấy tay tôi, còn kéo tay tôi sờ lên mặt cô, nói cái gì mà đừng đi, lông mày cô nhíu chặt như vậy, mơ thấy gì à?"

Nghe Tần Ca nhắc đến mơ, Giản Tình mới nhớ đến giấc mơ bị mình lãng quên từ lúc tỉnh dậy, nội dung giấc mơ không tốt lắm, khiến lòng bà muộn phiền nên bắt đầu tin lời Tần Ca nói. Nhưng cho dù Tần Ca có nói dối, chỉ sợ giờ bà cũng không có tâm tư để truy cứu: "Thôi bỏ đi, bỏ qua chuyện này, cho tôi xin lỗi vì cái tát vừa nãy, anh buông tôi ra đi."

"Không thể."

"Anh..."

"Tôi vẫn chưa nói xong đâu." Tần Ca nói rất có khí phách: "Trong nháy mắt vừa nãy, tôi cảm thấy tôi động lòng rồi nên tôi chuẩn bị theo đuổi em."

Giản Tình sửng sốt hồi lâu mới phản ứng được, nghẹn họng trân trối nhìn Tần Ca: "Anh, anh nói cái gì vậy?"

"Tôi nói tôi muốn theo đuổi em."

"Anh nói đùa cái gì vậy, tôi cũng có tuổi rồi."

"Tuổi tác không phải là vấn đề."

"Con trai tôi cũng trưởng thành rồi."

"Em còn chưa làm bà nội mà, có người đã 80 còn tìm bạn già kia, em 80 chưa? Còn nữa, tôi cũng có con gái, nhưng ly hôn nên con bé theo mẹ của nó rồi. Em cũng đừng nói với tôi em có chồng, cho dù có, cũng đâu phải là quan hệ đó."

"Chuyện này không liên quan đến anh."

"Sao lại không liên quan, nó liên quan đến nửa đời sau của tôi đấy."

"Anh, anh, tôi, tôi, tóm lại, tôi và anh không có quan hệ gì hết, anh đừng có nói lung tung, khoan đã, ưm..."

Giản Tình nghẹn họng mở to mắt nhìn chằm chằm người đàn ông đang hôn mình, quên cả phản ứng, mãi đến khi ông buông tay ra, một bàn tay lại vung đến, nhưng bị ông bắt được, rất có khí chất của lưu mạnh nói: "Nhớ kỹ, nơi này đã có dấu vết của tôi, sau này không cho đàn ông khác chạm vào nữa, nếu không ông đây làm thịt nó, từ giờ trở đi, em chính là người phụ nữ của Tần Ca tôi (Tên thật của Tần Ca, rất ít người biết)."

"... Thần kinh." Giản Tình hoàn hồn từ nỗi khiếp sợ, cuối cùng cũng tìm được hai chữ để hình dung Tần Ca, không ngờ được đến tuổi này rồi mà bà còn bị người ta bắt nạt, hung dữ nguýt ông một cái, hiển nhiên muốn đánh thì đánh không lại: "Thả tôi ra."

"Nhớ cho kỹ, tên của tôi, Tần Ca, Ca trong ca hát." Tần Ca mỉm cười nhìn Giản Tình: "Sau này gọi tôi là Ca đi, gọi nghe thử xem."

"Tần Ca, thả tôi ra." Giản Tình tỉnh táo lại, khí thế một lần nữa quay về, không chút sợ hãi đối mặt với Tần Ca. Nếu ông dám động tay động chân với bà, bà sẽ cho Tần Ca biết, Giản Tình bà không phải là người dễ chọc.

Thấy bà lộ móng vuốt ra, Tần Ca biết không nên quá gấp gáp, thuận thế buông bà ra: "Tôi biết chuyện hôm nay hơi đường đột với em, cho em một đêm để suy nghĩ, ngày mai tôi sẽ gọi cho em, sau khi về nhà thì nghỉ ngơi cho khỏe, ngủ ngon."

"Hừ, nằm mơ." Bà không thích loại to con này đâu, ăn nói thô lỗ, hành động thô lỗ, không phải gu của bà.

Tân Ca si mê nhìn Giản Tình đi vào nhà rồi sờ sờ mũi: "Trước kia không biết người này còn có một mặt như vậy, thật khó tưởng tượng bình thường cái miệng nhỏ này lại cay nghiệt như vậy, cơ mà thân thể thì rất hăng hái. (Trên cơ bản lúc nói chuyện với Tần Ca Giản Tình cũng k khách sáo mấy). Aizz, dù sao cũng độc thân nhiều năm như vậy, đây là lúc nên tìm một người vợ rồi, đúng là không tồi. Ha ha, người mà Tần Ca tôi nhìn trúng, chắc chắn không chạy mất được."

Giản Tình đang đi vào nhà bỗng rùng mình một cái, có loại cảm giác bị người ta tính kế, nghĩ đến Tần Ca vừa đùa giỡn lưu manh với mình, tức điên cả người, cái tên này, sau này không muốn thấy ổng nữa, khốn nạn.

Ở bệnh viện một đêm, bảy giờ sáng hôm sau bác sĩ đến kiểm tra phòng, sau khi kiểm tra cho Tiểu Thố, không có việc gì là có thể xuất viện.

Ban đầu hai người định đi taxi về nhà, không ngờ Tần Ca vậy mà lái xe đến đón họ, Tiểu Thố được yêu thương mà đâm ra lo sợ: "Tần Ca, thật ngại quá sớm vậy mà bắt anh đến đón bọn em."

Tần Ca cười nhìn người đàn ông mặt lạnh ngồi ghế sau cứ như ai thiếu anh mấy trăm vạn: "Này nhóc, chú muốn theo đuổi mẹ cháu, bây giờ xem như đang lấy lòng con trai và con dâu của bà ấy, cháu cảm thấy con người chú thế nào?"

Theo đuổi mẹ anh? Giản Chính Dương khá ngạc nhiên nhìn Tần Ca, mà Tần Ca thì hào phóng đối mặt với anh, trong mắt thản nhiên thoải mái: "Muốn kết hôn?"

"Nếu như mẹ cháu đồng ý thì bây giờ kết hôn cũng được." Tần Ca không phải người tùy tiện, cho nên một khi nhận định một người, bình thường cũng không khác Giản Chính Dương là bao. Nhưng khác với sự cố chấp của Giản Chính Dương, ông chỉ là một người theo chủ nghĩa đàn ông, cảm thấy làm một người đàn ông thì nên bảo về người phụ nữ của mình thật tốt, nhưng người theo chủ nghĩa này không dễ gì sinh ra cái thứ gọi là tình yêu. Mà đã có cảm giác này, thì cả đời chỉ yêu một người, nói cách khác chỉ cần đời này người đó không rời bỏ ông thì ông tuyệt đối không làm ra chuyện tổn thương người đó.

Hai người đều là đàn ông, dùng ánh mắt của đàn ông đối diện với nhau, Tiểu Thố không nhìn thấu ánh mắt giao chiến của hai người, thôi thôi, cô không hiểu nổi hai người có ý gì, nhưng, cô thừa nhận mình vừa bị Tần Ca làm cho hú hồn.

Một lát sau, Giản Chính Dương mở lời trước: "Đừng làm tổn thương bà ấy."

Chỉ cần chú không làm tổn thương bà ấy, chuyện khác tôi mặc kệ, đáp án đơn giản của Giản Chính Dương rất ngoài dự đoán của Tần Ca. Nhưng ông cảm thấy, thật ra đứa con trai này không phải không yêu mẹ mình, chỉ là kém so với Tiểu Thố thôi, nếu như nói Tiểu Thố chiếm vị trí đầu tiên, thì Giản Tình chiếm vị trí thứ hai trong lòng Giản Chính Dương. Mặc dù vị trí thứ nhất và thứ hai có khác biệt nhiều thế nào, nhưng có thể chiếm thứ hai thì cũng được lắm rồi.

Mà thế này cũng tốt, Giản Tình là mẹ của Giản Chính Dương chứ đâu phải là vợ, đàn ông tốt thì phải đặt vợ mình lên hàng đầu. Dù sao sau này Giản Tình cũng sẽ trở thành vợ của mình, bà xếp đầu tiên trong lòng mình là được rồi, không cần phải trở thành người quan trọng nhất trong lòng người đàn ông khác, vậy nên ông rất cẩn thận gật đầu: "Yên tâm, Tần Ca chú là người tùy tiện nhưng không phải là tên khốn nạn."

"Hừ..."

Cuộc trò chuyện của hai người đến đây là kết thúc, để lấy lòng Giản Chính Dương, Tần Ca nói với Tiểu Thố đang mơ hồ: "Tiểu Thố, cháu tìm được một người chồng tốt đó."

"Cảm ơn Tần Ca." Tiểu Thố cười cười: "Tần Ca, anh muốn theo đuổi mẹ chồng của em hả?"

"Đúng vậy, có đề nghị gì tốt không?"

"Không có." Tiểu Thố cười cười: "Anh có ý xấu với mẹ em lúc nào thế?"

"Mới tối hôm qua."

"Ồ?"

"Ha ha, cảm giác này tới rất đột ngột, mà tới thì là tới thôi, đương nhiên phải nắm thật chặt rồi, miễn không cẩn thận sẽ thành của người khác mất." Tần Ca hào phóng nói, không kiêng kị gì mà chia sẻ với tiểu bối, ban đầu Tiểu Thố hay gọi ông là anh, nếu như bây giờ ông đã muốn theo đuổi Giản Tình, vậy thì phải gọi là chú rồi, nên Tần Ca rất tự giác nói.

"Sau này chú sẽ thành ba chồng của cháu, bây giờ cháu gọi chú là anh thì có phần không đúng, Tiểu Thố, sau này cháu cứ gọi chú là chú đi."

Một người đàn ông lớn hơn bạn mười mấy tuổi bản dưỡng khá tốt, trông chỉ hơn bạn có mấy tuổi, ban đầu bạn gọi người đó là anh, đột nhiên có một ngày người đó theo đuổi trưởng bối của bạn. Sau đó không hiểu kiểu gì mà bối phận của người đó tăng lên, phải gọi là chú, Tiểu Thố tỏ vẻ cảm giác này rất quái lạ: "Tần Ca anh sốt ruột quá nhỉ, tiếng chú này, thật là kỳ lạ."

"Nên mới nọ cháu tập quen sớm đi, nếu không sau này phải đổi ngay thì càng không quen nữa."

"..."

"Chú Tần?" Tiểu Thố gọi thử một tiếng, khó xử ghê.

"Ơi." Tần Ca rất vui vẻ nhận luôn: "Tiểu Thố ngoan quá, hôm nào chú mua đồ chơi cho nhé."

Tiểu Thố xấu hổ lắm, coi cô là trẻ con à.

"Chú Tần ..." Mặc dù vẫn khá ngượng miệng, nhưng đã có lần đầu tiên thì lần thứ hai đã khá hơn chút: "Chú nhỏ hơn mẹ cháu mấy tuổi nhỉ, chú không để ý à?"

"Tiểu Thố, cháu quá coi thường chú rồi, tục ngữ nói chiều cao không phải khoảng cách, tuổi tác không là vấn đề, cái thứ gọi là tình yêu này, không thể dùng tư duy bình thường được. Đừng có nói là hơn mấy tuổi, dù có hơn 20 30, chỉ cần chú yêu thì chú vẫn theo đuổi như thường thôi."

"... Chú Tần, chú bá đạo ghê."

"Chú mà, ha ha."

Hai người trò chuyện vui vẻ, đường trở về dường như ngắn hơn nhiều, cảm giác chỉ mới nọ có mấy câu mà đã đến nhà rồi, bởi vì người đàn ông này có khả năng sẽ thành cha kế của mình. Cho nên Giản Chính Dương chỉ có thể đặt tay lên lưng Tiểu Thố không buông, chứ không dùng cách khác để ngăn Tiểu Thố trò chuyện với Tần Ca.

"Chú sẽ không vào." Tần Ca xuống xe nói với hai người, nhìn nhà lớn của nhà họ Giản, đêm qua mình xúc động một chút nên hôn Giản Tình, có lẽ giờ bà ấy vẫn còn giận mình, lấy vài thứ đã chuẩn bị sẵn trong cốp xe ra: "Cơ thể của Tiểu Thố không tốt, tối hôm qua chú có mua vài thứ, mấy thứ đồ dinh dưỡng này có thể tẩm bổ cho cháu, bổ đến mập, lúc sinh con mới không cực khổ nữa. Còn mấy cái này là cho mẹ của cháu, còn đây là cho ông bà ngoại của cháu, cháu đưa cho họ giúp chú nhé."

Tiểu Thố ngẫm lại thì trong nhà giờ toàn là người bệnh, ông bà ngoại vừa ra viện thì mình và Giản Chính Dương lại đi vào, Giản Tình thì bị cảm, đúng là đang cần thật.

Giản Chính Dương nhận bao lớn bao nhỉ, gật đầu nói: "Cảm ơn anh Tần, à không, chú Tần."

"Ngoan quá." Tần Ca khá hài lòng với xưng hô của Tiểu Thố.

Đang nói, cửa lớn nhà họ Giản mở ra, là Giản Tình khi nãy gọi điện thoại cho tiểu Thố đã tính thời gian chuẩn rồi ra đón, nhưng lại không biết người đưa Giản Chính Dương và Tiểu Thố về lại là Tần Ca.

"Mẹ..."

Nhìn thấy Giản Tình, Tiểu Thố gọi một tiếng, còn Giản Chính Dương thì chỉ lẳng lặng nhìn bà.

Không biết vì sao khi nhìn vào mắt con trai và con dâu của mình, Giản Tình lại có một loại cảm giác chột dạ: "Đến rồi à, mau vào đi."

Về phần Tần Ca, rất rõ ràng bị bà cho tàn hình luôn.

"Là chú ấy đưa bọn con về." Ngoài dự đoán, Giản Chính Dương mở miệng lúc mấu chốt: "Để chú ấy vào ngồi một lúc đi."

Giản Chính Dương đang muốn giúp chú Tần ư? Tiểu Thố ngạc nhiên nhìn Giản Chính Dương, không nhìn ra có lúc anh cũng hai vui thế, chỉ là nếu Giản Chính Dương đã nói thế, không có lý do gì mà cô không mở miệng: "Chú Tần, chú vào ngồi một lát đi."

Tần Ca cười híp cả mắt, nói với Giản Tình đang xụ mặt: "Vậy thì làm phiền rồi."

Giản Tình nghiến răng, da mặt người này dày thật: "Không tốt lắm đâu, ngài Tần, chắc anh cũng bề bộn nhiều việc, cám ơn anh đã đưa hai đứa nhỏ về, tôi thấy nếu có việc thì anh cứ đi trước..."

Tần Ca cắt ngang lời Giản Tình, cười đến là vô tội: "Tôi không bận lắm đâu, Tiểu Dương mời, đương nhiên tôi phải nể mặt chứ."

Giản Tình trừng người đàn ông nào đó, nhìn ông nghênh ngang đi vào cửa nhà mình, suýt nữa bà đã cầm cái dép lê phóng qua.

Giản Chính Dương vừa vào cửa đã đưa đồ cho A Hoa rồi kéo Tiểu Thố chạy lên lầu: "Hai người trò chuyện đi, bọn con muốn nghỉ ngơi, không có việc gì thì đừng làm phiền bọn con."

Tối hôm qua ông bà ngoại của Giản Chính Dương đi ngủ sớm nên không biết đêm qua hai người không về nhà, càng không biết chuyện tai nạn giao thông. Sáng nay chỉ thấy hai người chưa dậy, vốn muốn gọi hai người xuống ăn sáng thì bị Giản Tình ngăn lại. Ăn sáng xong hai người ngồi trong phòng khách một hồi thì sang nhà hàng xóm, đúng lúc bỏ lỡ chuyện Tiểu Thố và Giản Chính Dương giờ mới về, cho nên giờ họ cũng không biết chuyện của hai người tối qua.

Mắt thấy hai người lên lầu, Tần Ca quay đầu cười tủm tỉm với Giản Tình: "Tình, đỡ cảm chưa?"

Hành động thân mật như thế khiến Giản Tình bất giác rùng mình, thầm nghĩ quả nhiên mình già rồi, có người làm chút hành động thân mật như thế, vậy mà khiến lòng mình tê dại, bà yên lặng lùi lại cách xa kẻ cầm đầu này: "Đã khỏe hơn rồi, cảm ơn ngài Tần đã quan tâm."

"Quan tâm đến người phụ nữ của mình là chuyện nên làm."

Giản Tình chỉ có thể vui mừng vì trong phòng khách không còn ai, trừng mắt nhìn Tần Ca: "Người phụ nữ của anh là ai, tốt nhất là đừng có nói nhảm, không thì đừng trách tôi không khách sáo."

"Có tinh thần như vậy, xem ra là không sao rồi." Tần Ca hoàn toàn không quan tâm đến ánh mắt lạnh lùng của Giản Tình, một trong những ưu điểm của tuổi tác chính là gặp được nhiều người, tâm lý cũng vừng vàng hơn, gặp những người có thái độ không thân thiện mà vẫn có thể bình tĩnh.

Thấy ông bày ra tư thế muốn ăn mình luôn, Giản Tình cảm thấy trán co giật, cố kiềm chế cơn tức giận: "Ở đây không có việc của anh, anh có thể rời đi rồi."

"Phòng của em ở đâu, có phiền nếu như tôi đi tham quan một chuyến không." Tần Ca tự động bỏ qua lời đuổi người của Giản Tình.

"Phiền." Giản Tình hít sâu: "Tôi đã nói ở đây không có việc gì, mời anh đi ra ngoài."

"Haizzz, dù sao, tôi cũng tính là người nhà của em, em cứ đuổi người như thế, thật giống như qua cầu rút ván..."

"Anh câm miệng." Giản Tình cắt ngang lời nói nhảm của Tần Ca rồi đẩy ông một cái, thật sự là có phần không muốn nhìn thấy người này: "Anh đi ra ngoài."

"Được được được, đi thì đi, tôi đã lớn từng này rồi mà chưa có ai đuổi thôi thế đâu, làm tôi tổn thương lòng tự trọng lắm."

"Anh mà có sự tự tôn đã không nên đi vào, tôi đã rất khách khí rồi."

"Tôi đi cũng được, hôn tạm biệt một cái nào."

"Nằm mơ."

"Cô chủ..."

Vừa định nói, giọng của A Hoa đột nhiên vang lên, Giản Tình sững sờ một lúc, nhân cơ hội đó Tần Ca đột nhiên cúi đầu hôn lên miệng Giản Tình: "Cục cưng, tôi đi trước, có gì thì gọi điện thoại."

Nghênh ngang bước đi trong khi hai người kia còn đang đơ ra.

Ôi.. Ánh mắt của cô chủ đáng sợ quá, A Hoa đang tự hỏi phải trốn vào đâu cho an toàn, nhìn sắc mặt của cô chủ, hình như cô chủ đang không vui khi bị mình cắt ngang lúc đang thân mật với người đàn ông khác. Người đàn ông đó là ai, nhìn qua cũng thật xứng đôi cùng với cô chủ, rất có hương bị đàn ông nha, có cần phải nói cho ông chủ và bà chủ biết không nhỉ?

"A Hoa." Giọng nói của Giản Tình vang lên.

"Cô chủ?" A Hoa lập tức đứng nghiêm chỉnh.

"Nhớ kỹ mặt của người kia, trong tương lai chỉ cần anh ta tới nhà chúng ta, không được phép mở cửa, nếu anh ta dám xông vào, cứ kêu người ném anh ta ra ngoài." Giản Tình bắt đầu suy nghĩ có nên thuê bảo vệ ở đây lâu dài không. Dù sao có một số giúp việc là nam nhưng họ đều đã có tuổi cả rồi, không khác nghỉ hưu cho lắm. Bình thường họ chỉ dọn dẹp vệ sinh và chăm sóc vườn hoa, nếu có người xấu xâm nhập, thật sự không có khả năng tự bảo vệ mình.

"A, ừm, nhớ rồi." A Hoa gật đầu, nhưng trong lòng thì nghĩ đã nhiều năm rồi chưa từng thấy cô chủ như vậy. Xem ra người kia cũng có một vị trí trong lòng của cô chủ, lát nữa cô phải tìm cơ hội báo cho bà chủ mới được.

Giản Tình không biết, bởi vì nhất thời sơ sẩy, không dặn A Hoa không được nói chuyện vừa rồi, ngay sau đó cả nhà họ Giản đều biết bà có một người đàn ông. Sau đó mọi người bắt đầu chờ uống rượu mừng, còn cha mẹ của bà lại bắt đầu hành trình giục cưới, trước kia có đứa con trai cần phải chăm sóc nên không muốn tìm, vì sợ gặp người không tốt sẽ hại thằng bé. Bây giờ con trai đã lớn rồi, cũng đã có con dâu tình cảm của hai người cũng tốt. Một mình sẽ ghen tị với người khác, cho nên tìm một người bên cạnh cũng đúng thôi, thế là Giản Tình bắt đầu đau khổ vì bị bức hôn.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-170)