Vay nóng Tima

Truyện:Bệnh Sủng - Chương 081

Bệnh Sủng
Trọn bộ 170 chương
Chương 081
0.00
(0 votes)


Chương (1-170)

Siêu sale Shopee


Ada chán nản nằm trên giường, mải đếm cừu đến mức suýt chút nữa đã ngủ thiếp đi, lúc này chuông cửa lại bất ngờ vang lên, tưởng rằng là mẹ, Ada yếu ớt đứng dậy đi ra mở cửa, vẻ mặt có chút oán trách, không phải nói là sẽ cho cô đi nghỉ sao, mẹ còn đến đây làm gì? Kết quả người đứng trước cửa lại là Tô Á.

"Tại sao em lại không nghe điện thoại của chị?" Không đợi cô mở miệng, Tô Á liền hỏi.

Cổ họng Ada vô cùng đau đớn, trong lòng như có ngọn lửa đang bốc cháy. Kết quả vừa gặp đã bị Tô Á chất vấn, trong lòng nhất thời có chút khó hiểu, cô trừng mắt nhìn Tô Á. Dù cho có nghe điện thoại hay không thì cô cũng đâu có nghĩa vụ phải nghe điện thoại chứ.

"Đang hỏi em đó" Không nghe thấy Ada đáp lại, nghĩ rằng cô ấy đang phớt lờ mình, Tô Á lại càng khó chịu hơn.

"Ưm ..." Liên quan gì đến chị chứ, Ada không nói được rõ ràng, không cẩn thận chạm đến cổ họng, đau quá.

Nhìn khuôn mặt vì đau mà nhăn lại của Ada, lúc này Tô Á mới nhận ra Ada có vài điểm không ổn, vội vàng hỏi: "Em bị sao vậy?"

Chừng mắt tức giận nhìn Tô Á một cái, Ada lấy ra cuốn tiểu thuyết qonedU trên điện thoại, gõ: Chị không nhìn thấy sao, em đang bị đau họng, không thể nói chuyện.

"Cổ họng của em bị sao vậy?" Tô Á nghi ngờ hỏi.

Giản Chính Dương cho tớ uống nước của trái ớt.

Nghĩ đến những món do Giản Chính Dương nấu, bất giác cảm thấy buồn nôn. Cô thề cả đời này cô sẽ không bao giờ ăn ớt nữa, muốn cách xa bao nhiêu thì cách xa bấy nhiêu, trong lòng Ada không ngừng oán giận nói.

"Vậy nên em không trả lời điện thoại của chị là vì không tiện nói chuyện?"Chuyện này, Tô Á cho rằng nhất định phải có nguyên do.

Ừm.

Ada gật đầu, coi như đáp lại câu hỏi của Tô Á.

Thì ra là như thế, lúc này trong lòng Tô Á mới thả lỏng, nhanh chóng khôi phục dáng vẻ của một người phụ nữ tri thức, thanh lịch, "Xin lỗi Ada, chị vừa nhận được tin nhắn từ em, hơi bất ngờ nên đã gọi điện thoại cho em, điện thoại đã đổ chuông rồi, nhưng em lại không nghe máy, sau đó chị vội tắt điện thoại. Chị còn tưởng là em muốn làm chuyện gì đó dại dột, hại chị lo lắng chết mất, thậm chí đến cả công việc chị cũng bỏ để chạy đến đây tìm em đó. Em không biết đâu, trên đường đến đây chị còn nghĩ là nếu em thật sự làm chuyện gì đó ngu ngốc, chị nhất định sẽ không để yên cho Giản Chính Dương và Bạch Tiểu Thố, chị và em mặc dù gặp nhau chưa được bao lâu, nhưng đã nói chuyện với nhau trên mạng rất lâu rồi. Chị vẫn luôn coi em như là em gái của mình vậy, chị không cho phép bất cứ ai có thể làm tổn thương em."

Những lời Tô Á nói rất chân thành, vốn dĩ Ada là một người nóng nảy, cảm thấy Tô Á đối xử với mình rất tốt, câu nào cũng là vì suy nghĩ cho mình, dù cho bất đồng ý kiến với người nhà, trong lòng cô bất giác cảm động, Ada cầm điện thoại lên, gõ.

"Chị Tô Á, chị thật tốt."

" Ngốc ạ, chị vẫn luôn muốn có một cô em gái, nhưng tiếc là chị lại không có. Bây giờ chị đã có một đứa em gái bên cạnh, đương nhiên là chị phải bảo vệ em ấy thật tốt, bất luận là ai cũng không được phép làm tổn thương." Tô Á giống như một người chị em thân thiết, Ada bị lời nói của Tô Á làm cho xúc động đến rơi nước mắt, Tô Á lấy khăn giấy nhẹ nhàng lau nước mắt cho Ada, nắm lấy tay Ada kéo cô ngồi xuống cạnh mình.

"Nào, nói cho chị biết, đã có chuyện gì xảy ra?"

Thế là, Ada liền kể lại sự tình cho Tô Á, thật không ngờ Giản Chính Dương lại làm ra chuyện như vậy, Tô Á trong lòng có chút do dự, hắn thật sự quan tâm Tiểu Thố

Nhưng mà, bản thân vất vả lắm mới tìm được người chết thay, cứ như vậy mà từ bỏ, không được, tuyệt đối không thể, hạ quyết tâm, Tô Á kéo tay Ada, dáng vẻ vô cùng kiên định

"Cô nương ngốc ơi, cô cứ như vậy mà từ bỏ, cho dù cô không còn thích hắn ta nữa, nhưng một chút trả thù cũng không có sao? Cô nhìn xem cổ họng đều đã bị anh ta làm cho không nói nên lời, giọng nói hay như vậy lại không thể nghe được, ngay cả chị đây cũng vì em mà thấy không đáng"

Đôi mắt Ada lóe lên sự nghi ngờ, nghĩ đến bộ dạng đáng sợ của Giản Chính Dương, liền dứt khoát từ bỏ ý định trả thù, Tô Á là không trông thấy dáng vẻ của Giản Chính Dương, nếu cô ấy nhìn thấy, cô tin chắc rằng cô ấy cũng sẽ lựa chọn giống như mình, nếu mình muốn trả thù, e là hậu quả không thể tưởng tượng được, ánh mắt của Giản Chính Dương thật khủng khiếp. cô bị sát khí của hắn làm cho run sợ. Bây giờ, mặc dù giết người là vi phạm pháp luật, nhưng nếu muốn lấy mạng ai đó, bạn không phải giết cô ta, ví dụ như cho mình một chai nước ớt, đây là trong phòng bếp của Tiểu thố vẫn không đủ ớt, nếu có nhiều hơn, đúng như lời bác sĩ nói, cô có thể bị bỏng cổ họng, sau này giọng nói của cô ấy không những trở nên khó nghe, mà đến ca hát cái gì đó nghĩ cũng đừng nghĩ đến.

Đôi khi đối phó với một người, đối phó với điểm yếu của cô ta còn tàn nhẫn hơn là trực tiếp đánh chết cô ấy, có thể nói, Giản Chính Dương đã vô tình đánh trúng điểm yếu của ada, khiến trái tim cô đã tự sinh ra bóng ma, không bao giờ dám đến trêu chọc hắn nữa.

Dù sao, những người phụ nữ bình thường đối với người đàn ông suýt gây ra tổn thương nghiêm trọng cho mình đều không có ấn tượng tốt

Cảm ơn chị, nhưng tôi sẽ không trả thù, sau này cũng không muốn chọc tức anh ta nữa.

Nhìn thấy dòng chữ được gõ trong điện thoại di động của Ada, Tô Á phải dùng rất nhiều sức mới khiến mình không đập thẳng thứ gì đó vào đầu Ada. Cô ấy bỏ cuộc dễ dàng như vậy. Nỗ lực là gì?

"ada ..."

Tô Á muốn nói điều gì đó, nhưng ada rõ ràng không muốn nghe điều gì cả. Cô đã quyết định rồi. Thấy vậy, Tô Á không còn cách nào khác, đành phải kìm nén những lời nói trong lòng, bởi vì mối quan hệ huyết thống giữa Ada và Bạch Tiểu Thố, tạm thời cô không thể đắc tội với Ada, nói không chừng sau này cô sẽ có ích. Nghĩ đến điều này, Tô Á lại khôi phục dáng vẻ thanh lịch của mình. , dặn dò Ada chú ý đến việc chăm sóc cổ họng của mình, không được để bản thân bị thương v. v. , v khiến Ada cảm động đến mức gọi Tô Á là tri kỉ

Sau khi trò chuyện với Ada một lúc, Tô Á nói với Ada rằng cô phải quay lại cửa hàng, để Ada có thể nghỉ ngơi thật tốt. Nếu có việc gì cần thì gọi cho cô ấy, cô ấy liền tạm biệt rồi rời đi.

Từ chối lời đề nghị đưa cô ra ngoài của Ada, Tô Á mở cửa bước ra ngoài, vừa đóng cửa, cô quay lưng về phía cửa, nét mặt cô bỗng trở nên u ám.

Trong lòng hung hắng mắng cô vô dụng. Đôi mắt Tô Á lóe lên sự căm hận. Cô tuyệt đối sẽ không bao giờ bỏ cuộc như vậy, cũng không biết người kia đã tra ra được gì chưa. Lâu như vậy rồi vẫn không có tin tức gì. Thật là vô dụng mà.

Giẫm lên đôi giày cao gót rồi cao ngạo rời đi, Tô Á không để ý rằng căn phòng phía đối diện vẫn đang khẽ mở. Đợi Tô Á từ thang máy rời đi, cửa liền mở ra, trầm ngâm nhìn về hướng mà Tô Á rời đi rồi lại nhìn vào căn phòng đối diện. Người này là mẹ của Ada. Bà ấy vốn dĩ muốn xem con gái mình có nghỉ ngơi tốt không, kết quả chỉ mở một khe nhỏ cửa phòng của con gái. Không biết con gái mình muốn làm gì nhưng Daisy lại không muốn làm kinh động đến cô, không muốn từ phòng của con gái đi ra lại một cư dân mạng mà bà quen biết. Hơn nữa tận mắt chứng kiến biểu cảm của Tô Á từ tươi cười đến âm u, Daisy nhất quyết không cho rằng đây là một cô gái bình thường, bà không hi vọng bên cạnh con gái mình có một người như vậy. Suy nghĩ một chút, Daisy liền đi về phía phòng con gái, gõ cửa "ada, mẹ muốn nói chuyện với con..."

Ở Trung Quốc được một tuần, Cừu Tần quyết định đưa vợ và con gái trở về, lần này đến ông đột ngột, visa chỉ có thời hạn một tuần, Cừu Tần còn có việc riêng, nhất định phải trở về. Cừu Quốc Vinh và Nhiếp Tiểu Phương lại muốn ở lại đây một thời gian nữa.

Ban đầu, Ada cũng muốn ở lại, nhưng lại bị ánh mắt thiếu thiện cảm của Giản Chính Dương doạ sợ nên cô đã đổi ý, đi về cùng cha. Cổ họng nhắc nhở cô rằng đây không phải là một thứ gì tốt đẹp, cô phải tránh xa mới an toàn được.

Trước khi đi, Giản Tinh mời gia đình nhà họ Cừu dùng bữa, Tiểu Thố và Giản Chính Dương cũng cố ý đến sân bay để tiễn Cừu Tần và Daisy, Nhiếp Tiểu Phương và Cừu Quốc Vinh cũng đi theo.

Cừu Tần liên tục dặn dò Tiểu Thố phải chăm sóc bản thân thật tốt, ánh mắt rất kiên định. Ông ấy bảo Tiểu Thổ trở về làm lại công việc của mình rồi làm visa, mong rằng Tiểu Thổ có thể cùng bọn họ đến Pháp chơi.

Nghe thấy lời mời của Cừu Tần, Giản Chính Dương trừng mắt nhìn Cừu Tần, hai tay ôm chặt Tiểu Thố, sợ bị người ta bắt cóc, không chịu nổi tính chiếm hữu của anh ta, Ada nói là đi vào nhà vệ sinh rồi theo tiếng nhạc rời đi. Tiểu Thố vui vẻ an ủi Giản Chính Dương, thầm nói với anh rằng cô sẽ không rời bỏ anh, Một bên ứng phó với Cừu Tần, cô sẽ không tùy tiện đi đến những nơi xa lạ, cô đi cũng muốn Giản Chính Dương cùng đi, nếu không, cô ấy sẽ không đi ra nước ngoài.

Nhiếp Tiểu Phương cũng kéo Cừu Tần dặn dò một chút. Một lúc sau, anh thấy Ada đang đi vệ sinh vẫn chưa quay lại. Thấy sắp đến giờ lên máy bay, Cừu Tần và Daisy có chút sốt ruột, Thấy vậy, Tiểu Thố vội vàng xung phong đi tìm cô, từ khi bị Giản Chính Dương đổ nước ớt vào, Ada đã rõ ràng nhìn Giản Chính Dương với ánh mắt sợ hãi, giờ cô muốn rời đi, Tiểu Thố đương nhiên tất cả ân oán đều biến mất, nên rất nhiệt tình.

Mặc dù điều này là rất sai, nhưng mọi người thỉnh thoảng nên rèn luyện tính ích kỷ, để tự an ủi bản thân, Tiểu Thố sẽ cảm thấy thanh thản.

Giản Chính Dương đương nhiên theo sát, theo bảng chỉ dẫn để tìm nhà vệ sinh, nhưng nhìn thấy Ada đang lôi kéo ai đó không biết đang nói gì, bên cạnh còn có người vây xem, xả ra chuyện gì rồi?

Vì người bị ada kéo quay lưng về phía mình nên Tiểu Thố không nhìn ra người mặc bộ đồ thể thao màu trắng là ai, chỉ có thể đánh giá từ chiều cao và kiểu đầu là một người đàn ông.

"Ada, đến giờ lên máy bay rồi, cô đang làm gì vậy?"

Nghe thấy giọng nói của Tiểu Thố, Ada quay quay lưng lại với cô ấy.

Không đợi Ada nói rõ ý tứ của mình, nam sinh quay lại đã phát hiện ra Bạch Tiểu Thố, hai mắt đột nhiên sáng lên, hắn trực tiếp ôm lấy Tiểu Thố vào lòng.

"Tiểu Thố, anh đến rồi."

'Chạm ...'

"Buông cô ấy ra." Một nắm đấm đập mạnh vào mặt nam sinh kia, giọng Giản Chính Dương ảm đạm, một tay kéo người đang ôm Tiểu Thố kia ra, trong mắt hằn lên nét giận dữ, dám ôm Tiểu Thố của anh, muốn chết.

"Ừm ..." Ada sửng sốt.

"A, đánh nhau rồi." Những người đang xem sôi nổi bên cạnh anh cũng đang hét lên, nhưng nhìn thấy dáng vẻ dữ tợn của Giản Chính Dương, không ai dám tiến tới để khuyên can.

"Giản Chính Dương, dừng lại, đây là anh trai tôi, Bạch Tiểu Thuần." Tiểu Thỏ cuối cùng cũng định thần lại, vội vàng chạy lên, thật là kinh khủng.

"K, anh đánh tôi?" Bạch Tiểu Thuần không phải người an phận, tự nhiên bị người khác đánh, đương nhiên phải chống trả, hai người liền nhảy vào đánh nhau.

"Dừng lại, dừng lại đi, Chính Dương, đây là em của tôi, đừng đánh nó, Bạch Tiểu Thuần, đây là anh rể của em, đừng đánh anh ấy." Tiểu Thố hoảng sợ nhìn hắn, lại sợ đụng phải chính mình, kéo một cái đi, cái kia lao lên, một cái lại lao lên, nhất thời luống cuống chân tay.

"Cậu ta ôm em." Giản Chính Dương nhẹ nhàng nói, anh không quan tâm đó có phải là em trai cô hay không, là em trai cũng đâu phải bố mẹ chứ. Lớn như vậy rồi còn dám ôm vợ hắn, muốn chết.

"Anh rể của em là ai, em không có loại anh rể đánh người đâu." Bạch Tiểu Thuần cũng rất tức giận khi vô duyên vô cớ bị đánh, " Chị, mai em sẽ tìm cho chị một người tốt hơn anh ta gấp trăm lần"

Tiểu Thố khóc không ra nước mắt, Bạch Tiểu Thuần em có phải đổ thêm dầu vào lửa không? Quả nhiên, nghe thấy Bạch Tiểu Thuần nói vậy, Giản Chính Dương lại xông tới một cách quyết liệt, không hề vì người kia là em vợ hắn mà hạ thủ lưu tình.

"Ada, đến giúp đi, mỗi người kéo một tay."

Ada kinh hãi lùi lại hai bước, không phải cô ấy nói đàn ông Trung Quốc đều tương đối ôn nhu sao? Sao cô gặp toàn là ngườ hung bạo vậy, được một Giản Chính Dương cũng không sao, đụng phải Bạch Tiểu Thuần trên toilet, liền bị khí chất của hắn thu hút, còn muốn xin số điện thoại. Ai biết rằng cậu nhóc lúc đầu còn thẹn thùng, sau khi Tiểu Thố đến đột nhiên nhào tới. Kết quả là bị Giản Chính Dương đánh cho tơi tả, cậu ta lại đánh trả lại rất ra dáng đàn ông. Chà, nếu như không nghĩ đến việc xông lên ngăn cách bọn họ, thì từ góc nhìn của khán giả, ada cảm thấy Bạch Tiểu Thuần thật nam tính, ít nhất nhìn hắn so với Thẩm Chính Dương thoải mái hơn nhiều.

Bạch Tiẻu Thuần có khí chất toả nắng, còn Giản Chính Dương thì trầm tính.

Đàn ông Trung Quốc đẹp trai, nhưng tại sao tất cả những anh chàng đẹp trai cô gặp đều liên quan đến Bạch Tiểu Thố?

Chóng mặt, cô không quên Bạch Tiểu Thuần đã gầm lên cái gì. Nam nhân tên Bạch Tiểu Thuần này thực ra là em trai của cô. Mẹ kiếp, anh ta là loại em trai gì vậy?

"ada?" Tiểu Thố tức giận yêu cầu cô ấy giúp đỡ. Cô ngược lại không giúp đỡ còn lùi lại vài bước. Phản ứng của sân bay rất nhanh, trước khi Tiểu Thố kéo hai người ra, an ninh sân bay đã chạy về phía họ, Tiểu Thố kinh hãi, nếu bị bọn họ bắt đi sẽ không hay ho gì, liền giữ Giản Chính Dương lại

"Giản Chính Dương, nếu anh còn đánh nữa em cũng sẽ không quan tâm anh nữa."

Giản Chính Dương đứng hình, và bàn tay giơ rồi dừng lại trong không trung, Bạch Tiểu Thuần nhân cơ hội này để đấm hắn, chết tiệt, tên này thật là đen đủi, chỉ đấm vào mặt thôi đã tổn thương khuôn mặt đẹp trai của hắn, thề rằng sẽ không bao giờ chấp nhận người này là anh rể mình.

Âm thanh bị bóp nghẹt truyền vào tai, nghe đã thấy đau, Tiểu Thố trừng mắt, giận dữ nói Bạch Tiểu Thuần, nếu em còn dám động tay động chân nữa, chị sẽ đánh chết em"

Đừng nhìn Bạch Tiểu Thuần có quan hệ không tốt với cha và mẹ kế, nhưng hắn có quan hệ rất tốt với Bạch Tiểu Thố. Nói chung Bạch Tiểu Thuần không nhất thiết phải nghe lời cha mẹ, nhưng nếu Bạch Tiểu Thố mở miệng, nhất định phải nghe. Người hắn sợ nhất không ai khác chính là Bạch Tiểu Thố. Một khi cô nổi giận đều không dám nói câu nào.

Nghe những gì Bạch Tiểu Thố nói, Bạch Tiểu Thuần không dám giở trò nữa, "Chị à, chị kết hôn khi nào mà chị không nói cho em biết, thật không có tình nghĩa chút nào. Chị còn coi em là em trai à, còn nữa, em không chấp nhận cái người bạo lực này là anh rể của em, bạo lực như vậy, cũng không biết nếu anh ta sẽ bạo lực gia đình hay không, em tuyệt đối sẽ không thừa nhận anh ta là anh rể của em."

" Tôi không muốn gặp lại cậu nữa."Bị Tiểu Thổ ngăn cản, Bạch Tiểu Thuần và Giản Chính Dương bắt đầu cãi nhau.

"Hai người im đi. Tôi nói cho hai người biết, lát nữa bảo vệ đến không được nói lung tung. Ai còn nói linh tinh, tôi liền mặc kệ người đó, khốn nạn.", Tiểu Thố tức giận đến mức muốn đánh người. Nhưng nhìn thấy bảo vệ đang đến gần, cô chỉ có thể nhanh chóng dặn dò một tiếng.

"Hừ!"

"Hừ!"

Hai người nhìn nhau, hừ lạnh một tiếng, quay đầu không ai them để tới ai. Trông giống như hai đứa trẻ lớn đầu đang đánh nhau.

Tiểu Thố bất lực thở dài, không động thr là tốt rồi.

Trước khi cô kịp thở ra, nhân viên bảo vệ đã đi tới, "Chuyện gì vậy, tại sao lại đánh nhau"

Giản Chính Dương và Bạch Tiểu Thuần liếc nhìn nhau, sau đó một người ngẩng lên đếm đèn trên đại sảnh của sân bay, một người lại cúi đầu nhìn Tiểu Thố.

Không ai nói gì khiến đồng chí bảo vệ có hơi lúng túng "Hỏi lại các anh, tại sao lại đánh nhau?"

"Đồng chí bảo vệ, họ đánh nhau ở đâu vậy? Bọn họ chỉ đang đùa thôi" Tiểu Thố mỉm cười nói.

"Chơi à?" Nhân viên bảo vệ liếc nhìn sắc mặt của hai người rồi chế nhạo, "Còn có chuyện như vậy sao, còn ở đại sảnh của sân bay đùa nghịch, không biết là trái với quy tắc sao?".

"Em không biết nữa, em biết rồi, em sẽ không chơi nữa." Tiểu Thố cười, "Xin lỗi đã làm phiền, chúng tôi đi ngay đây, tạm biệt."

"Cứ như vậy muốn rời sao?" Nhân viên bảo vệ nhìn Tiểu Thố đang cố cười đùa, mỉm cười khinh thường, "Đi với chúng tôi."

"Cái gì các người định làm gì? Các người định làm gì, chúng tôi không phạm luật."Tiểu Thố không thuận theo, chỉ nói giỡn, đi theo bọn họ, sẽ rất mất mặt, có đánh chết cũng không đi.

Giản Chính Dương một tay ôm eo Tiêu Thố, chỉ dùng ánh mắt trìu mến nhìn Tiểu Thố, mặc kệ xung quanh, còn Bạch Tiểu Thuần nhéo mũi, bảo đảm không chen vào, cậu thầm thở dài, đem cơn giận trút lên nhân viên bảo vệ.

"Anh tưởng cứ mặc quân phục vào, là muốn bắt ai thì bắt à. Anh là nhân viên bảo vệ, không phải cảnh sát, vì vậy đừng phạm quy."

" Cậu nhóc, cậu nói cái gì vậy? "Nhân viên bảo vệ là một người nóng tính, nghe Bạch Tiểu Thuần nói xong lập tức giơ nắm đấm định đánh người nào đó.

Anh làm gì vậy, anh đang đánh người, lại đánh người ở sân bay, thật vô lý?" Tiểu Thố nhìn thấy nhân viên bảo vệ, cô lập tức không cần mặt mũi hét lớn, nhân viên bảo vệ đánh người, anh đánh như vậy em của tôi còn sống được không?

"Này, cô hét cái gì vậy? Im đi." Tên bảo vệ thấy vậy liền không biết phải làm sao.

"Hét loạn cái gì chứ? Có nhiều người ở đây có thể làm chứng. Anh giơ nắm đấm lên chẳng nhẽ để khoe cơ à? Em trai và chồng tôi rất thân thiết. Cùng lắm là giao lưu tình cảm không đúng chỗ, các anh muốn bắt người là sao, cẩn thận tôi sẽ kiện các người lạm quyền, định bắt người trái phép, còn muốn đánh người ..."

Vào lúc nguy cấp, Tiểu Thố mở miệng như vừa ăn phải tiên dược, nó nói hết lời khiến mấy nhân viên bảo vệ sững sờ một lúc, và ngay cả Ada, người đang theo dõi diễn biến của tình hình cũng suýt tin. Lời nói của Bạch Tiểu Thố cho rằng Giản Chính Dương và Bạch tiểu Thuần thực sự chỉ đang đùa giỡn, chính nhân viên bảo vệ đã gây rắc rối một cách vô lý.

Điều khiến các nhân viên an ninh muốn nôn ra máu là một số người xung quanh không biết sự thật nghe thấy tiếng gầm của Tiểu Thổ, và một số người trong số họ không hài lòng với dịch vụ sân bay hoặc những người đã đọc tin tức có liên quan thật sự đã tin lời cô, lúc nói chuyện với Tiểu Thố đều chỉ tay chỉ trỏ, có người còn lên tiếng giúp Tiểu Thố phân xử hợp tình hợp lý, cản trở an ninh sân bay.

"Cô, cô, cô, đi với tôi, vào phòng bảo vệ nói cho rõ ràng." Họ không muốn cãi nhau ở đây, vì như vậy họ là người duy nhất chịu thiệt. Bảo vệ cưỡng chế ba người Tiểu Thố đi

"Anh đang làm gì vậy? Tại sao tôi phải vào phòng an ninh? Cái gì, anh muốn đóng cửa và đánh chúng tôi? Có lý do gì không? Tôi muốn gửi đơn khiếu nại, và tôi muốn gọi cảnh sát."

" Không được chạm vào cô ấy! "Khi Giản Chính Dương thấy nhân viên bảo vệ muốn chạm vào Tiểu Thố, liền một đấm lao tới

"Tên khốn, dừng lại." Nhân viên bảo vệ bên cạnh vội vàng kéo Giản Chính Dương.

"Bảo vệ đánh người, bảo vệ đánh người!" Tiểu Thố bên cạnh hét lên.

"Dừng tay, không được động thủ, có chuyện gì thì từ từ nói." Bảo vệ bất lực, tiểu thư ơi cô có mắt không vậy Rõ ràng là chồng cô đánh bọn họ trước, bọn họ chỉ muốn kéo anh ta ra.

Giản Chính Dương dù có lợi hại đến đâu, nhưng chu quy lại vẫn chỉ có một mình, nhân viên bảo vệ phải quan tâm đến hình ảnh của bản thân nên anh mới chiếm được ưu thế. Đợi mọi người kéo Giản Chính Dương ra thì nhân viên bảo vệ kia trên mặt đã đầy máu.

Thật đáng sợ, sự xuất hiện của bảo vệ khiến Tiểu Thố sợ hãi, làm sao bây giờ, mọi chuyện càng ngày càng lớn, phải làm sao đây, Tiểu Thố sốt ruột, cảm thấy hơi choáng váng, chân cũng đứng không vững.

"Vợ em sao vậy?" Giản Chính Dương từ khóe mắt vẫn luôn chú ý đến Tiểu Thố, thấy cô sắp ngất đi, anh lập tức lớn tiếng định phá ra khỏi vòng vây của bảo an chạy tới đỡ Tiểu Thố.

Nghe thấy Giản Chính Dương hét lên, Tiểu Thỏ lập tức nảy ra ý hay, vừa nhắm mắt, ngã xuống đất, giả vờ ngất xỉu.

"Chị ơi!" Bạch Tiểu Thuần lập tức chạy tới đỡ lấy Tiểu Thố để cô ngã không bị đau.

Làm tốt lắm, em trai, không phí công chị đây thương em.

Tiểu Thố nhắm mắt cảm phục phản xạ nhanh của Bạch Tiểu Thuần.

"Vợ, buông tôi ra, đồ khốn." Giản Chính Dương tức giận đến mức đẩy hai nhân viên bảo vệ đã bắt được anh ta sang một bên, sau đó đẩy Bạch Tiểu Thuần ra, Tiểu Thố sắc mặt tái nhợt,

"Vợ, anh đưa em đi bệnh viện đừng sợ, đừng sợ."

"Anh rể, đừng chạy lung tung, lối ra ở bên kia." Thấy Giản Chính Dương gấp đến nỗi không xác định được phương hướng, Ada vội vàng bước tới nhắc nhở.

"Chết tiệt, anh bị bệnh à, đây là chị gái tôi, tôi còn không được chạm vào sao?" Bạch Tiểu Thuần lại bị đánh, tức giận, quyết định sẽ không bao giờ đồng ý cho hắn cùng Tiểu Thố ở cùng một chỗ.

Đội trưởng đội an ninh nhìn người bạn đồng hành máu me đầy mặt, bảo anh ta đi gặp bác sĩ đi. Giản Chính Dương chạy rồi thì cũng coi như xong. Anh ta nhờ hai đồng nghiệp đưa anh chàng bị thương đến gặp bác sĩ. Xoa dịu đám đông có phần sợ hãi tại hiện trường để không gây rối trật tự của bệnh viện.

"Này, em vẫn ổn chứ? Có cần anh đưa đến bệnh viện không?" Nhân lúc nhân viên bảo vệ không để ý tới mình, Bạch Tiểu Thố che mặt chạy đi, nghe Ada nói chuyện mới nhớ ra cô gái xinh đẹp này đã đụng phải mình ở cửa toilet.

Nếu tôi nhớ không lầm, có vẻ như cô cũng quen biết Tiểu Thố, có quen biết Tiểu Thố sao?"

"Cô ấy là chị họ của tôi."

"Chị họ? Cô ấy có em họ từ bao giờ?" Bạch Tiểu Thuần cau mày, "Tại sao tôi lại không biết?"

"Tôi chỉ mới nhận lại thôi." Ada không muốn nói thêm, "Chúng ta kết bạn, tên tôi là ada."

"Bạch Tiểu Thuần." Bạch Tiểu Thuần gật đầu, "Cô có biết người đàn ông mà chị tôi gọi là chồng là ai không?".

"Tôi biết, anh ấy tên là Giản Chính Dương, anh ấy là anh rể của tôi." Sau khi gặp Tiểu Thuần, Ada dứt khoát quên rằng cô đã phải lòng Giản Chính Dương liền gọi anh ta là anh rể.

"Muốn biết chuyện của bọn họ không?".

"Muốn."

"Vậy chúng ta đến bệnh viện rồi tìm một nơi uống chút gì đó đi?" Một tia sáng bỗng loé lên trong mắt Ada, đối với kiểu nói chuyện, cô rất quen thuộc.

"Đi bệnh viện." Bạch Tiểu Thuần sờ sờ mặt của mình, nhưng đừng để lại sẹo, anh vẫn phải dựa vào khuôn mặt này để đi tán gái đó.

"Được rồi, tại sao chúng ta vừa đi vừa nói chuyện nhỉ." Ada mỉm cười quyến rũ.

Được. Bạch Tiểu Thuần gật đầu, Tiểu thố vậy mà lại có đàn ông, xem ra hắn phải báo cho bố một tiếng mới được, thuận tiện hỏi mọi người đến sân bay làm gì.

"À, đúng rồi bố." Nghe câu hỏi của Bạch Tiểu Thuần, ada chợt nhớ ra bố mẹ mình. Lúc va chạm với Tiểu Thuần không cẩn thận làm rơi điện thoại, pin rơi ra ngoài. Cô đã lắp lại nhưng vẫn chưa mở nguồn, không biết bố mẹ có sốt ruột không, gọi điện cho mẹ là bà nhấc máy ngay, không đợi mẹ nói, cô đã nói với mẹ rằng cô tạm thời không quay về nữa, muốn ở lại đây chơi. Nói xong không đợi bên kia phản ứng liền cúp máy

Bạch Tiểu Thố và mọi người lại không biết rằng, lúc bọn họ ở đây làm loạn, bên phía Nhiếp Chính Phương cũng xảy ra chuyện. Sau khi Giản Chính Dương và bà của anh ấy trở mặt, trải qua một thời gian điều trị, sức khỏe đã tốt hơn, bà nội Giản Chính Dương vốn muốn ra nước ngoài để thư giãn, nhưng không ngờ lại gặp tình địch ở sân bay....


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-170)